Chương 14: Lần thứ hai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Anh Lạc trở về Diên Hy Cung nhắm mắt ngủ một hồi, thức dậy liền bắt đầu bận rộn thu dọn đồ đạc.

San Hô muốn lên trước giúp đỡ, nhưng bị cự tuyệt.

"San Hô, ngươi cũng đi thu thập đồ dùng hàng ngày của mình đi, ngày mai chúng ta dọn đến Trường Xuân Cung."

"Vậy nô tài đi đây."

"Anh Lạc!"

Ngụy Anh Lạc không biết mình ở trong phòng thu dọn bao lâu, chợt nghe thấy thanh âm từ sân truyền vào, nhíu mày, Thuận tần này một ngày nhàn quá rồi phải không? Không lên tiếng, tiếp tục công việc sắp xếp.

"Ngươi làm cái gì vậy?"

"Không nhìn thấy sao? Thu dọn đồ đạc."

"Ngươi đây là dự định thu thập châu báu cùng ta bỏ trốn sao?"

Thuận tần đúng là không bạc đãi bản thân, vào trong điện tự tìm chỗ ngồi xuống, tự mình rót trà, trêu ghẹo nhìn Ngụy Anh Lạc.

"Ta bề bộn nhiều việc, không rảnh cùng ngươi nói nhảm."

Ngụy Anh Lạc tiếp tục ngó lơ nàng, nhìn bao lớn bao nhỏ đã xếp gọn, hài lòng vỗ vỗ tay. Nên mang theo chắc hẳn đều ở đây rồi, đến lúc đó nếu thiếu cái gì trở lại lấy cũng được, dù sao cũng không xa.

"Dọn đi Trường Xuân Cung vui vẻ như vậy?"

Thuận tần nhàn nhạt mở miệng, bớt đi giọng điệu hay dùng thường ngày, Ngụy Anh Lạc lại không nghe ra được có gì khác nhau.

Mà Ngụy Anh Lạc thì không nhớ mình đề cập với nàng chuyện dọn đến Trường Xuân Cung lúc nào, nhưng nghĩ lại, đoán chừng là Hoàng thượng nói cho nàng biết.

"Có quan hệ gì đến ngươi đâu?"

Nói xong, tâm tình tốt ra khỏi điện, thu thập cả buổi chiều, bụng có hơi đói. Thuận tần cũng theo ra ngoài, bước lên trước, tiến sát Ngụy Anh Lạc, ngoẹo đầu nhìn nàng.

"Anh Lạc, ta đói. Hay là truyền thiện đi."

"Lệ Cảnh Hiên nghèo đến nỗi không nuôi nổi ngươi?

"Một người ăn cơm không thú vị mà."

Ngụy Anh Lạc nghe Thuận tần nói, tuy rằng chỉ tùy ý một câu như vậy, nhưng trong nháy mắt lại cảm động lây là chuyện gì xảy ra? Thở dài, gọi San Hô tới.

Trầm Bích thấy Ngụy Anh Lạc mặc dù không đáp ứng, nhưng cũng không mở miệng cự tuyệt, cao hứng kéo cánh tay nàng. Cười nói:

"Anh Lạc, Hoàng thượng nói sắp tới sẽ vi phục xuất cung."

"Ừm."

Ngụy Anh Lạc không có hứng thú, dù sao cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

"Còn nói muốn mang ngươi và ta cùng đi."

Nói đến đây, ý cười trên mặt Thuận tần đậm hơn.

"Không muốn đi."

"Thật không hổ là Hoàng quý phi Hoàng thượng thích nhất, tùy hứng lại ngang bướng, làm việc đúng là toàn bằng vào sở thích bản thân."

Ngụy Anh Lạc nghe Thuận tần âm dương quái khí mở miệng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái.

"Anh Lạc, cùng đi có được không?"

"Không đi."

"Anh Lạc ~~"

"Trầm Bích!"

"Cùng đi đi mà!"

"Đến lúc đó nói sau."

Ngụy Anh Lạc bị nàng nháo phiền lòng, qua loa lấy lệ phất phất tay.

"Nhớ là ngươi đã đáp ứng nga."

Ngụy Anh Lạc liếc mắt khinh bỉ, đáp ứng lúc nào.

San Hô đúng lúc tiến vào bày thiện, Ngụy Anh Lạc ngồi xuống, vốn dĩ cho rằng người này dùng bữa có thể yên thân một hồi, nhưng nàng vẫn là đánh giá thấp Thuận tần.

Chưa ăn được hai miếng, người đối diện đã kẹp thức ăn thả vào trong chén mình.

"Anh Lạc, ăn nhiều rau xanh một chút."

Giương mắt nhìn về phía Thuận tần, người kia mặt cười trước sau như một. Khiến cho Ngụy Anh Lạc có chút ngây ngốc, từ lúc quen biết nàng đến nay, mỗi lần đối phương ở cùng với mình, trên mặt đều mang theo nụ cười không chút làm bộ làm tịch, nếu như hai người không phải thân phận như vậy, không phải ở Tử cấm thành, nàng nhất định sẽ cùng người này tâm giao trở thành khuê phòng mật hữu, nhưng mà thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy.

Thuận tần nhìn mặt nghiêng của Anh Lạc, nàng huơ huơ tay.

"Anh Lạc?"

Hoàn hồn, Ngụy Anh Lạc cúi đầu xuống chú tâm ăn cơm.

Thuận tần không biết người này sao lại đột nhiên như vậy, ban nãy rõ ràng còn êm đẹp. Cũng không lên tiếng nữa, chú tâm dùng thức ăn. Tiếp tục bữa cơm, hai người đều không nói lời nào.

Ăn xong bữa tối, Ngụy Anh Lạc ra ngoài sân. Thấy thuận tần lại dính tới, xoay người nhìn nàng.

"Trầm Bích, ngươi dự định lúc nào trở về?"

"Hả?"

"Đừng giả ngu với ta."

Ngụy Anh Lạc phát hiện, người này so với mình còn vô lại hơn.

"Anh Lạc, đó là xích đu sao?"

Thuận tần trước sau như một coi thường mấy câu đuổi người của Ngụy Anh Lạc, tự mình đi tới bên cạnh xích đu, cẩn thận ngồi lên, lần mò xem nên làm sao để cho xích đu chuyển động.

Ngụy Anh Lạc nhìn Trầm Bích, bất đắc dĩ lắc đầu một cái đi tới. Đứng ở sau lưng nàng.

Trầm Bích ngoẹo đầu nhìn về phía nàng.

"Nắm chặt dây thừng hai bên."

"Như vầy phải không?"

Trầm Bích đưa tay ra, nắm chặt.

"Ừ, đừng thả ra."

"Biết rồi."

Ngụy Anh Lạc thử đẩy nhẹ nàng một cái, xích đu nhận lực, đung đưa lui tới biên độ không quá lớn.

Cảm giác mới lạ, chưa bao giờ ngồi xích đu Trầm Bích vừa vui vẻ lại có chút khẩn trương, nhắm mắt cảm thụ gió nhẹ phất qua bên tai.

Ngụy Anh Lạc đứng về bên cạnh nàng, ngẩn người nhìn vẻ mặt hưởng thụ kia.

Trong hậu cung này, tướng mạo Trầm Bích là xuất chúng không thể nghi ngờ. Nhưng mà chỉ có Ngụy Anh Lạc biết, nụ cười của Trầm Bích càng có thể khiến người quyến luyến hơn.

Xích đu từ từ ngừng lại, Trầm Bích chậm rãi mở mắt, muốn chia sẻ cảm thụ với người bên cạnh, không ngờ lại thấy Ngụy Anh Lạc sững sờ nhìn mình. Nụ cười phóng đại, từ trên xích đu vọt dậy, trước khi Ngụy Anh Lạc kịp phản ứng, lấy tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bịt tai ở trên mặt nàng hôn một cái.

"Ngươi làm gì vậy!?"

Ngụy Anh Lạc tỉnh hồn, cau mày.

"Thấy ngươi thất thần, giúp ngươi hoàn hồn thôi mà."

Ngụy Anh Lạc không biết tại sao lần nào Trầm Bích cũng thích kề cận bản thân, càng không biết tại sao người này cứ mãi thích làm một ít động tác thân mật mà chỉ tình nhân mới có như vậy, khả năng là bởi vì bản thân không ghét, hoặc là chỉ vì hai người đều là nữ tử, cho nên cũng không tra cứu.

"Về sau đừng có làm tiếp những hành động kỳ quái này nữa."

"Hả?"

Thuận tần giả bộ không biết nàng chỉ chuyện gì, nghi hoặc nhìn nàng.

"Chính là, chính là không được động một chút là sáp tới gần..."

Ngụy Anh Lạc cũng không biết nên mở miệng như thế nào, phiền não chỉ chỉ mặt mình. Ý tứ chính là đừng có động một chút là hôn.

Trầm Bích hơi cúi đầu, khóe miệng mang nụ cười nhàn nhạt.

"Anh Lạc ghét sao?"

"Trầm Bích, cái này căn bản không phải là vấn đề ghét hay không ghét!"

"Vậy chính là không ghét?"

Ngụy Anh Lạc thấy Trầm Bích đột nhiên ngẩng đầu nhìn mình, trong mắt tại sao còn lấp lánh hưng phấn?

Có chút lúng túng quay đầu lại, không nhìn nàng nữa.

"Có muốn thử lại lần nữa không?"

Nghe Trầm Bích nói, Ngụy Anh Lạc vốn dĩ còn muốn mở miệng hỏi thử cái gì, một khắc sau lại cảm giác được mặt Trầm Bích ở trước mặt mình phóng đại, trên môi truyền tới cảm giác ấm áp, để cho Ngụy Anh Lạc nhớ lại nụ hôn sáng sớm kia. Nghĩ muốn đẩy ra nàng, thân thể không bị trói buộc nhưng không biết tại sao không động đậy được. Vốn cho rằng Trầm Bích sẽ như lúc sáng, lập tức lui ra, nhưng mà nàng sai rồi. Cảm thụ được động tác càng ngày càng làm càn của Trầm Bích, Ngụy Anh Lạc bị động mở ra đôi môi.

Trầm Bích phát hiện Ngụy Anh Lạc tiếp nhận, lớn gan làm sâu hơn nụ hôn này.

Không biết là ai thả ai ra trước, Ngụy Anh Lạc chỉ cảm thấy bản thân sắp không thể hô hấp, chậm chậm giương mắt nhìn về phía Trầm Bích.

"Ngươi đỏ mặt."

Trầm Bích thật muốn mở miệng mắng người này một trận, thật không biết nàng trong sáng hay là thật sự khờ!

"Khụ..."

"Tại sao?"

"Hả?

"Bổn cung không ngốc, đây không phải chuyện ngươi và ta nên làm."

"Không sai, nhưng mà nếu ta nói ta thích ngươi, chuyện như vậy có phải có thể làm?"

Trầm Bích cũng lấy hết dũng khí, tận lực để cho lời tỏ tình nghe có vẻ bình thản hơn một chút.

"Không thể."

"Tại sao?"

Trầm Bích biết vẫn cố hỏi, bởi vì nàng biết, trước đây thật lâu đã biết, lòng người này trước nay đều không thuộc về mình.

"Bởi vì bổn cung không thích ngươi."

Vẫn là nghe được nàng nói ra, trực tiếp như vậy, trực tiếp không che giấu chút nào như vậy, lòng quặn đau, lại ngẩng đầu xả ra nụ cười, nhìn nàng.

"Ta biết."

Tận lực để cho ngôn ngữ nghe nhẹ nhõm một chút, như vậy, nàng vẫn sẽ là Trầm Bích kia, một Trầm Bích chỉ biết ở trước mặt Ngụy Anh Lạc mỉm cười.

"Biết rồi ngươi còn hôn ta!"

Ngụy Anh Lạc tức giận nhìn người kia như cũ treo vẻ mặt tươi cười, không chút hoài nghi tâm tình đối phương giờ khắc này.

"Ha ha ha ha ha ~~~~~~~~~"

Trầm Bích che bụng cười gập cả người.

Ngụy Anh Lạc biết ngay, người này cứ vô sự là lại thích trêu cợt mình!

"Hừ! Trở về Lệ Cảnh Hiên của ngươi đi, thứ cho bổn cung không chiêu đãi!

Nói xong sải bước vào trong điện, nhưng mà nàng không phát hiện, ngay giây phút nàng xoay người đi, trên mặt Trầm Bích đong đầy nước mắt, chỉ là tiếng cười vẫn vang vọng khắp sân viện này.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


Ed: T là t chỉ mong nương nương nhìn thấy, một lần còn có thể tha, hai lần luôn là hông ổn nghe Lạc.

( ͡° ͜ʖ├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net