Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học viên trường Lê Vũ đang rất háo hức. Vì sao háo hức? Ngày mai họ sẽ lên đường đi đến núi Tản Đà, cho nên từ hôm nay đã vui vẻ không thôi.

Bởi vì cuộc du xuân này, Bình Tỉnh Đào đã bỏ ra không ít công sức. Cho nên cảm thấy rất vui vẻ. Đối mặt với hàng ngàn ánh mắt ngưỡng mộ của đồng học nhìn mình, nàng lại càng cảm thấy hạnh phúc.

Dù sao nàng cũng mất tận mấy ngày nghỉ ngơi trong bệnh viện để lao đầu vào làm việc. Một chút công lao cũng nên có chứ.

Bạn nhỏ Tiểu Đào, cậu có thể thôi vô sỉ đi được không?

........................................

Thật ra kế hoạch ban đầu là đi Nhật Bản. Bình Tỉnh Đào cũng đã mất rất nhiều thời gian để xử lí hộ chiếu cho các học viên của trường. Mặc dù Lê Vũ là một học viện dành cho các tiểu thư công tử nhà giàu. Cũng có thể coi là trường quý tộc. Nhưng mà vẫn có một số học sinh nghèo dành được học bổng, không những thế còn có vài tiểu thư thiếu gia nào đó ốm đau bệnh tật liên miên, hay từ nhỏ đã bị quản thúc nhốt trong nhà, hoặc không thích đi ra ngoài. Mấy thành phần đó đều chưa có hộ chiếu. Cũng có một số người không muốn đi. Vì vậy nàng rất bận rộn lo làm việc, thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Nhưng đến khi hoàn thành xong mọi thứ, chỉ đợi tới ngày liền có thể vác vali nghỉ ngơi một chút, nàng lại nghe tin địa điểm du xuân bị câu lạc bộ báo chí phanh phui cho toàn trường.....

Một đứa nhỏ ngoan ngoãn như Bình Tỉnh Đào rốt cục cũng không nhịn được chửi thề.

Con mẹ nó, nàng không nhớ mình đã đụng chạm gì đến trưởng câu lạc bộ báo chí nha!!!

Ngay cả thành viên hội học sinh nàng cũng rất dịu dàng luôn đó nha!!! Vì cớ gì lại phản bội nàng như vậy???

Bình Tỉnh Đào đau khổ, nàng cảm thấy cuộc sống của mình phi thường thất bại. Bạn bè đều là những kẻ xấu, luôn luôn bán đứng nàng vào lúc quan trọng nhất. Ba mẹ quả thật một chút cũng không đứng đắn, chỉ cần hỏi một cái liền có thể đem tên tuổi, bí mật của con gái ra xả hết một lượt. Ngay cả tỷ tỷ mặt than của nàng cũng..... Bình Tỉnh Đào cảm thấy, nàng tốt nhất nên im miệng lại, nếu không chắc chắn sẽ tức chết.

Nếu đã để học viên biết địa điểm, thật ra cũng không sao. Đáng lẽ phải một tuần trước khi du xuân mới thông báo, nhưng vì họ cũng đã biết rồi, nên cái thông báo này, bỏ qua đi. Vậy nhưng công chúa rất không vui, phải là cực kì không vui. Vì công chúa không vui, nên hiệu trưởng đành hoãn chuyến du xuân lại. Công sức của Bình Tỉnh Đào giống như hương thơm của hoa, đang tỏa nồng nhiệt, bị cơn gió nhẹ thổi nhẹ một cái liền bị mang hết đi.

Hương thơm của hoa cái gì chứ??? Rõ ràng là bị người ta đổ hết xuống sông thì có.

Bình Tỉnh Đào một lần nữa cảm thấy cuộc đời của mình ngoài thất bại còn có đau thương.

Sau đó, sau đó, rất nhiều cái sau đó nữa. Công chúa bỗng dưng đến thăm nàng vào một buổi sáng đẹp trời, dụ dỗ nàng hoàn thành nốt đống công việc làm cho chuyến du xuân bị ngưng trệ.

Bạn nhỏ Đào Đào của chúng ta rất ngoan, rất nghe lời. À thì.... thật ra cũng không phải nghe lời lắm đâu, nhưng mà vì không muốn công sức bị thiêu hết như thế, nàng đành chấp nhận cắm đầu vào hoàn thành. Ít ra cũng nên để cho nàng số tro còn sót lại chứ, đúng không.

Làm xong rồi, nàng làm xong rồi. Một buổi chiều mát, khi mà trồng tài liệu cuối cùng đã được quản gia mang đi. Bình Tỉnh Đào giống như vừa được thoát khỏi địa ngục, giơ hết hai tay lên trời, nở nụ cười vui vẻ.

Nhưng sau đó, khi mà Bình Tỉnh Đào đang rất vui vẻ, quản gia của nhà lớn đã bước vào, phi thường chân thành mang đến một giỏ hoa quả.

Quả nhiên, người của nhà lớn làm việc đều rất có năng suất.

"Bình nhị tiểu thư, công chúa gửi lời cảm ơn đến ngài, người đã nhận được tài liệu, người nói rất hài lòng"

"....." Cái đầu ý, nàng vừa mới chuyển trồng tài liệu cuối chưa được bao lâu, làm sao có thể nhanh như vậy xem hết.

"Bình nhị tiểu thư, công chúa nói muốn ngài chuyển kế hoạch du xuân mới cho người" Quản gia của nhà lớn giống như một cái máy, nghiêm túc truyền đạt nội dung

".........." Người trên giường bệnh phiêu phiêu trong gió

"Công chúa nói, người muốn nhìn thấy một địa điểm mới, có thể thuyết phục người" Vị quản gia già nua không hiểu được nỗi lòng cô gái trẻ, nói nốt câu cuối rồi vội vã cúi đầu ra ngoài.

Mấy người cũng quá nhẫn tâm đi, một câu hỏi thăm cũng không có sao?

".........." Bình Tỉnh Đào triệt để hóa đá.

Có ai biết đến nhân vật anime bị hóa đá, sau đó gió thổi đến cuốn hết người đi không? Bình Tỉnh Đào hiện giống vậy đấy.

.........................................................

Sau nhiều hồi cắm cúi làm việc, hai mắt xinh đẹp cũng bắt đầu xuất hiện viền đen nhàn nhạt. Cuối cùng nàng cũng làm xong.

Lần này, Bình Tỉnh Đào rất thức thời, che dấu địa điểm du xuân vô cùng cẩn thận. Cẩn thận đến mức giống như hải tặc giấu kho báu của mình. Tính cảnh giác được áp dụng một cách triệt để. Nếu như ngày trước trên người nàng chỉ gắn máy dò công chúa, thì nay còn gắn thêm máy dò thành viên câu lạc bộ báo chí và thành viên hội học sinh nữa.

Thật tội nghiệp, đứa nhỏ này đang bị di chứng.......

Dù sao cũng không thể trách nàng được. Nếu trước kia không tin, thì bây giờ Bình Tỉnh Đào đã sâu sắc cảm thụ được câu nói: Thành viên câu lạc bộ báo chí rất đáng sợ. Nàng cũng không muốn đem công sức của mình một lần nữa cầm diêm đốt cháy đâu.

........................................

Buổi tối, tại Bình gia.....

"Nhị tiểu thư, quần áo như vậy đã được chưa ạ?" Cô người hầu đang bận rộn gấp cho Bình Tỉnh Đào vài chiếc áo khoác, vui vẻ cười nói

"Tiểu Mạc, thật ra không cần nhiều như vậy, dù sao cũng chỉ đi có hai ngày" Bình Tỉnh Đào cũng vừa vặn bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn khăn.

"Người nói cũng đúng" Tiểu Mạc là người hầu riêng của Bình Tỉnh Đào nên rất thân thiết với nàng "Vậy mang cho người chút sách vở được không?"

"Không muốn! Đi chơi vì sao lại mang sách vở chứ?" Ai oán nhìn chằm chằm

"Đại tiểu thư nói nhị tiểu thư nên chăm chỉ đọc sách một chút" Tiểu Mạc nhìn vẻ ủy khuất của người kia, cẩn thận mở miệng

Tiểu thư nhà các nàng, đúng là đáng yêu nhất thiên hạ.

"Không muốn" Một lần nữa ủy khuất

"Vậy tiểu thư muốn mang cái gì?"

Woa!!! Lúc này thật muốn bắt cóc tiểu thư đem về nuôi.

"Máy ảnh! Ở Tản Đà chắc chắn phong cảnh rất đẹp" Bình Tỉnh Đào hào hứng, nhìn Tiểu Mạc từ trong ngăn tủ lấy ra một cái máy ảnh

"Tiểu thư, người còn muốn gì nữa không?" Tiểu Mạc nhìn theo nàng, cẩn thận mở miệng một lần nữa

"Chắc là hết rồi"

"Chỉ vậy thôi sao?"

"....." Bình Tỉnh Đào rất ngoan ngoãn gật đầu

Nhưng cô vẫn cảm thấy thật lo lắng nha. Tiểu Mạc nhìn dáng vẻ vô tư của tiểu thư, vẫn cảm thấy không tốt. Linh cảm phụ nữ ở Bình gia phải nói cực kì yếu. Cho dù có nguy hiểm cận kề vẫn cảm thấy vô cùng bình thường. Tuy nhiên, không phải người hầu của Bình gia cũng giống như chủ mình, linh cảm ở mức số âm.

Mặc dù Tiểu Mạc vẫn chưa phải phụ nữ, nhưng cô cũng là con gái mà, vẫn có thứ gọi là giác quan thứ 6 nha. Vì vậy, sau khi nhìn nhị tiểu thư đã lau khô người, cầm quần áo vào trong nhà tắm, Tiểu Mạc lại nhanh nhẹn xếp thêm vài bộ quần áo ấm đề phòng khí trời trên núi.

Sao vẫn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu nha. Cô người hầu bé nhỏ nhìn hai bộ quần áo ngủ được gấp gọn gàng, linh cảm vẫn còn lo lắng không ngớt.

Quả nhiên có chuyện sao???

Hay..... Khuyên nhị tiểu thư ở lại......

Không được, lần này là sự kiện của trường. Nếu không đi sẽ bị trừ hạnh kiểm đó.

Người hầu mà nắm rõ luật lệ học viện như vậy sao? Có nhầm không vậy???

Tiểu Mạc rối rắm..........

Này này, vì sao chủ tớ các người lại giống nhau như vậy??

Vẫn nên gấp thêm quần áo sao? Tiểu Mạc cắn cắn môi, mở tủ lấy thêm vài bộ quần áo ngủ cùng nội y, sau đó vô cùng cẩn thận gấp lại.

A! Linh cảm xấu cũng đỡ hơn rất nhiều rồi.

Chẳng lẽ là do cô linh cảm tiểu thư sẽ không có quần áo và nội y mặc??

Sao có thể biến thái như vậy??? Cô hầu bé nhỏ cảm thấy đau khổ.

Woa!!! Vì cái gì cô lại có linh cảm kì cục như vậy hả

......................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net