Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi Tản Đà là một địa danh khá nổi tiếng ở Vân Nam. Nhưng vì chỉ là một ngọn núi đẹp có suối nước nóng. Hơn nữa cũng vì quá gần, cho nên học viên của Lê Vũ từ nhỏ đã được đi khắp nơi bên ngoài, thật ra đối với họ chẳng có hứng thú.

Nhưng cũng vì thế mà tỷ lệ người đi đến núi Tản Đà quả thật rất ít. Vì vậy Bình Tỉnh Đào mới quyết định chọn nơi này làm địa điểm du xuân. Dù sao đây cũng sẽ là một trải nghiệm mới, nếu chỉ đi nước ngoài thôi sẽ thật nhàm chán. Phải nói đất nước của họ cũng có rất nhiều cảnh đẹp nha.

Sáng hôm sau, Bình Tỉnh Đào đã dậy rất sớm, được Tiểu Mạc lo liệu bữa sáng, sau đó chú Trương vội mang nàng đến trường.

..................................................

Nếu nói không háo hức thì đương nhiên không đúng. Bình Tỉnh Đào thật ra....khụ.... thật ra cũng chưa đi núi Tản Đà bao giờ. Cái lí do sợ học viên nhàm chán gì gì đó cũng chỉ là nói linh tinh để chứng tỏ mình rất có trách nhiệm. Sở dĩ lúc đầu nàng nghĩ muốn cho các học viên tìm hiểu chút ít về lịch sử, nên chọn Đại Lý. Nhưng sau đó công chúa lại nhất quyết không chịu.

Được rồi, nàng biết công chúa muốn làm khó dễ nàng( ̄^ ̄)凸

Mặc dù Đại Lý rất đẹp, cũng rất thơ mộng, phong cảnh phải nói là khỏi chê. Nhưng bởi vì công chúa không cảm thấy được thuyết phục, cho nên cái địa điểm này, thôi ném một bên đi.

Bình Tỉnh Đào vô cùng đau khổ.(๑•﹏•)⋆* ⁑⋆*

Nàng nghĩ, hay là cứ xỉu đi, chỉ cần xỉu mấy ngày, công chúa sẽ giao sự kiện này cho người khác.

Nhưng mà như thế không phải vô trách nhiệm sao?ヽ(ill゚д゚)ノ

Đứa nhỏ lại bắt đầu rối rắm.(๑•﹏•)⋆* ⁑⋆*

Này này, tớ nói cậu đó nha, vì sao lại dễ bối rối như vậy.

Bình Tỉnh Đào rất mệt mỏi, sự kiện du xuân này khiến nàng rất đau đầu, hôm nào cũng bị quay như chong chóng. Thấu Kì Sa Hạ là bạn thân của nàng, biết Tiểu Đào đang rất khổ sở, vô cùng tốt bụng ném cho nàng một tập giấy đầy những địa danh đẹp.

Ai đó nhìn theo trồng giấy, cảm thấy bầu trời của mình đang tối dần.ミヽ(。><)ノ

Uy uy, các người không thể đối xử với một tiểu cô nương như vậy. Đây là hành vi bóc lột sức lao động của trẻ vị thành niên. Thật không thể chấp nhận được, nàng phải kiện. >_<!!!

Bình Tỉnh Đào biểu thị nàng đang phi thường muốn khóc. ಥ‿ಥ

Vì quá đỗi mệt mỏi, Bình Tỉnh Đào với tay chọn đại một địa điểm ở mấy trang cuối cùng của tập giấy, sau đó cũng không thèm mở ra xem xét đây rốt cuộc là phương trời đẹp đẽ nào, vô lực nằm xuống bàn, ngủ.

Bạn nhỏ Tiểu Đào của chúng ta bày tỏ, đầu năm công việc không những rất nhiều mà cấp trên còn khó tính hơn hẳn, làm việc gì cũng không dễ dàng. Hơn nữa còn làm việc không công nha. Nếu có thì tiền lương của nàng tính ra cũng mua được vô vàn thứ rồi đó. Các người cũng không thể cho nàng ít phần thưởng sao? Tôi chính là người giúp các cậu đi chơi đấy có được không hả? Nếu không có nàng, sự kiện còn có thể diễn ra suôn sẻ vậy sao?

Cho nên công chúa à. Ngàn vạn lần mau chóng chấp thuận đi. Nếu không nàng chưa bị mệt chết, cũng bị tức chết rồi.

Thật khéo là lần này công chúa lại dễ dàng đồng ý.

Thế nhưng, Bình Tỉnh Đào nhìn trong tay địa điểm du xuân, bất mãn hất bàn!!!!|┛*`Д'|┛・・~~┻━┻ ┳━┳

Tản Đà là cái quỷ gì? Trung Quốc cũng có địa danh gọi là Tản Đà à? (Không có đâu)

..... Tản Đà không phải chỉ là một ngọn núi có tuyết có cảnh đẹp có hoa anh đào có suối nước nóng thôi sao. So với Đại Lý đương nhiên không bằng. Mỗ nữ đáng thương di tới di lui đống hình ảnh và tài liệu, vô cùng bất mãn một lần nữa muốn hất cái bàn.!!!!|┛*`Д'|┛・・~~┻━┻ ┳━┳

Công chúa, mắt cô có vấn đề sao. Hay cảm nhận thực sự có vấn đề vậy? (`Д')

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Bình Tỉnh Đào tốt bụng nghĩ không nên chọn địa điểm như vậy. Thật không có ý nghĩa.

Nàng thậm chí còn cho rằng, đám học sinh của trường Lê Vũ từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng. Cái địa danh cũ rích này, căn bản cũng không động chạm đến lòng háo hức của họ. Rất nhanh thì nàng chắc chắn phải kiếm một địa điểm khác phù hợp hơn.

.........................................

"Cái gì? Đi núi Tản Đà ở Vân Nam sao? Chán quá vậy" Trong lớp, đám nữ sinh cũng bắt đầu nhao nhao lên

"........" Quả nhiên thật sự phải chọn một nơi khác sao

"Không phải nói là đi Nhật Bản à?"

"Nghe nói là đột ngột đổi địa điểm"

"Đi núi Tản Đà có gì vui chứ" một nữ sinh khoanh tay ôm lấy cái gương, vừa sửa tóc vừa nhíu mày

"Thật ra tớ lại nghĩ nó rất thú vị"

"Có cái gì thú vị. Đi gần như vậy. Thật chán muốn chết. Tớ sẽ tích ô không đồng ý" một vài người bất mãn lên tiếng.

Bình Tỉnh Đào là một đứa trẻ ngoan. Nếu không có gì muốn nói thì tuyệt đối sẽ im lặng. Vì vậy bé ngoan của chúng ta vừa vào lớp đưa tài liệu cho họ kí vừa nhìn đám đồng học cả trai lẫn gái túm tụm vào nhau bàn luận.

"Thật ra cũng không chán lắm đâu"

"Sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Nhật Bản tớ đi cũng vài lần rồi. Nhưng núi Tản Đà..... hình như chưa đi lần nào"

Một nam sinh lên tiếng. Mọi người nghe vậy, một lần nữa sững sờ.

Bình Tỉnh Đào đang an tĩnh ngồi một chỗ cũng thầm cảm thấy có gì không ổn. Vì cái gì tình huống lại biến đổi nhanh như vậy???

"Nghe cậu nói...." Một lúc sau mới có người lên tiếng

"Hình như.... đúng vậy"

"....." Nàng không hiểu, đúng cái gì chứ?

"Tớ.... Hình như cũng chưa đi lần nào"

"Cậu thì sao?"

"Tớ..... hình như cũng vậy"

"@#$%&......"

Đám trong lớp cũng vì việc này, tiếp tục nháo loạn lên. Bình Tỉnh Đào muốn chợp mắt ngủ một chút cũng bị ồn đến chịu không nổi. Nàng bất mãn nhíu mày, các người rốt cuộc tích nhanh lên không hả. Nàng còn muốn đến lớp khác lấy ý kiến đó có được không.

Nhưng dường như đám trong lớp không thèm để ý đến đại mỹ nhân vẫn đang buồn ngủ. Một hồi lại một hồi bàn luận. Chỉ sợ nói đến sáng mai cũng chưa chắc đã nói xong.

Bình Tỉnh Đào câm nín, nàng lặng lẽ lui qua một bên, an tĩnh nhắm mắt.

Nhưng chưa được bao lâu. Bình Tỉnh Đào lại phải ngước đầu dậy.

Này này, vô vàn ánh mắt nhìn nàng là có ý gì. (๑•̀ㅁ•́๑)✧

Bạn nhỏ Tiểu Đào bày tỏ nàng đang áp lực muốn chết .щ(゚Д゚щ)

"Đào Đào à! Cậu đã đi núi Tản Đà bao giờ chưa?" một nữ sinh tóc quăn, vừa cười hì hì lấy lòng nhìn nàng vừa nghịch ngợm mớ tóc mai của mình.

Ôi.... Vì sao lại cảm thấy có gì đó không ổn? ('・_・')

"Đúng đó Đào Đào, cậu đi chưa?" Bây giờ không chỉ một người, mà một đám người cùng lên tiếng.

"Chưa có" Mặc dù trong lòng rất thắc mắc, nhưng đứa trẻ ngoan vẫn thành thật trả lời

"Thật sao?" Nữ sinh ồ lên một tiếng, sau đó nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến

Này này, nhìn nàng như mẹ nhìn con như thế là có ý gì vậy hả??

"Thật đáng thương, Đào Đào chưa một lần được đến núi Tản Đà chơi nữa" Một nam sinh bày tỏ tình thương vô hạn của cha đối với nàng

"......." không phải mấy người cũng chưa từng đi sao?

"Tớ không thể để Đào Đào ủy khuất được" Lại có người khác

"......." Ủy khuất gì cơ? ( ・◇・)?

"Được rồi, quyết định đi Tản Đà đi. Vì Tiểu Đào"

"Đúng đó"

"@#$%$$%#@........"

Sau đó, bọn họ ngay lập tức xem nàng làm không khí, mỗi người chạy lại tờ giấy xin ý kiến nàng mang tới, vô cùng vui vẻ tích vào ô đồng ý.

Mà bạn nhỏ của chúng ta chứng kiến một loạt các động tác nhanh gọn lẹ của đám đồng học. Vẻ mặt đầy hắc tuyến.

Này này, cái cảm giác hiểu rõ chân tướng sự việc là chuyện gì xảy ra? !!!!|┛*`Д'|┛・・~~┻━┻ ┳━┳

Không phải lúc nãy nói rất chán không muốn đi sao? Không phải lúc nãy nói chắc chắn sẽ tích ô không đồng ý sao? Bây giờ là tích ô đồng ý 100% là chuyện gì? щ('Д'щ;)

Bình Tỉnh Đào khổ não..... Nàng cảm thấy mình không thể theo kịp suy nghĩ của đám người này nữa rồi.

Nhưng cũng vì thế mà địa điểm rất nhanh được quyết định.

.......................................

Bây giờ đã 6:15 phút, xe du lịch của Thanh gia cũng đã tới. Mọi người giống như lần đầu tiên thấy xe sang, vô cùng vui vẻ chui vào trong. Sau đó cũng rất ngoan mà ngồi im phăng phắc, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng thì thầm nho nhỏ.

Bình Tỉnh Đào là người của Thanh gia, cũng là người của hội học sinh. Đáng lý ra những thành viên của hội học sinh sẽ có xe chuyên dụng chở riêng. Nếu không thích thì có thể ngồi xe riêng. Nhưng vì nàng rất lười. Với lại cũng không muốn chung xe với công chúa. Nên đã tự động đi vào xe của lớp. Sau đó ngồi chung với đám đồng học.

"Tỉnh Đào, cậu có thấy háo hức không?" vừa mới lên xe, nữ sinh đã lôi kéo nàng

"Ừ" Búp bê sứ đáng thương bị người khác trêu chọc không ít, ngoan ngoãn gật đầu

Quá đáng yêu rồi!

"Này, tớ nghe nói Tô Châu rất đẹp nha! Khu phố cổ kính, khung cảnh mỹ lệ. Lần sau lớp chúng ta tổ chức đi riêng đi" Nam sinh ngồi bên trái hàng ghế của nàng, giơ cao tay đề nghị

"Đúng nha, Tô Châu không chỉ cảnh đẹp, mỹ nữ ở đó đúng là bậc nhất vô nhị"

"Sao lại thế?"

"Cậu là đồ ngốc hả? Không biết Tây Thi sao? Một trong tứ đại mỹ nhân sinh ra ở đấy đó"

"Thật sao?" nữ sinh bên cạnh nàng mắt sáng ngời, vui vẻ nói.

"Đúng vậy"

"Không biết có xinh đẹp như công chúa không"

"Không thể nào, công chúa của chúng ta chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ"

"........." Bình Tỉnh Đào bày tỏ, nàng một câu cũng không xen vào được. =.=''

"Nghe nói ở gia đình Tô Châu làm rất nhiều cửa sổ. Mỗi cửa sổ tượng trưng cho một cô con gái trong gia đình. Đến khi con gái họ lấy chồng, cửa sổ sẽ bị đóng lại. Không bao giờ mở ra nữa"

"Đúng đúng. Tớ còn nghe nói khi người mẹ sinh một cô con gái. Người cha sẽ trồng một cây cổ thụ trong sân. Đến khi cô gái lớn lên và lấy chồng. Người cha sẽ đốn cây cổ thụ đó làm hòm chứa của hồi môn cho con gái"

"Họ rất quý trọng con gái" có người cảm thán

"@@$&#:#%$&........"

"........" Bình Tỉnh Đào câm nín (=_=)''

Không phải chúng ta đi Vân Nam à. Sao lại nói về Tô Châu? (┛゚Д')┛・~~┻━┻ ┳━┳

Ba mẹ ơi, nàng rốt cuộc vấp phải cái lớp quỷ quái gì vậy >_<!!!! Sao bấy lâu nay nàng không biết vậy???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net