Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày đó trở đi, Tịch Đàm siêng năng hơn với Vân Thị. Rảnh rỗi thì đấu khẩu với Thư Nặc. Video call với Lục Thanh. Với Lục Nhi thì chỉ nhắn tin hỏi thăm, nghe Lục Thanh nói em gái cậu ta rất chăm chỉ, siêng năng. Bởi vì Tịch Đàm không ở Thái Bạch cho nên công việc đều giao lại cho Lục Nhi phụ trách.

Tịch Đàm không cần phải ăn thức ăn ở công ty, Sáng sớm Hạ Y Cơ sẽ cùng dì Thẩm nấu thức ăn. Trưa sẽ có người đúng giờ mang cơm đến cho hai người.

"Tiểu chủ Tịch và Hạ Tổng quan hệ trở nên mờ ám thì phải?"

Hôm nay Thư Nặc không có lịch hẹn, vì vậy mới buổi sáng đã vào trình ký tài liệu, sẵn tiện thăm dò tin tức.

Tịch Đàm bận xem tài liệu trước khi ký, không ngẩng đầu. Nhưng khi nghe đến đoạn này mới dừng bút, nheo mắt nhìn Đại Thư Ký đang cười tà mị.

"Đại Thư ký nghĩ sao a?"

"Không nghĩ gì. Đây là thư mời từ trường Đại Học Harvard" - Đại Thư ký đưa thư trước mặt Tịch Đàm.

"Nội dung là gì? Không quan trọng thì cứ từ chối thẳng"

"Một đội ngũ các Bác sĩ và chuyên gia ngành y tại Đại học Harvard tổ chức một chương trình sang Việt Nam thuyết giảng các phương pháp trị bệnh mới cho các bác sĩ tại Việt Nam. Lần này họ chọn Bệnh Viện CR"

Vân Tịch Đàm ngẩng đầu nhìn thấy Thư Nặc cười nhẹ, biết ý đồ ngắm vào mình. Tiếp đó cuối đầu ký văn kiện.

Đại Thư Ký thấy Vân chủ tịch giả vờ không liên qua, vì vậy cũng rất phối hợp: "Nếu như Vân chủ tịch không muốn, tôi sẽ thay người từ chối" 

Đến lúc tay Đại Thư Ký sắp chạm đến lấy đi bức thư mời, Vân Tịch Đàm mới đoạt lại: "Tôi chưa có nói là không đi"

"Họ nói mời Vân chủ tịch đây giảng dạy một buổi về các nguyệt đạo trên cơ thể. Nhằm phối  hợp giữa Đông y cùng Tây y vào y học hiện đại"

"Khi nào?"

"Tuần sau"

"Được. Sắp xếp giúp tôi"

------

Nhắm mắt một cái đã qua Tết dương lịch. Tiêu Kỳ Nhiên có lẽ bận lắm, cũng không thấy online. Vân Tịch Đàm nhắn tin chúc mừng năm mới cũng không thấy trả lời. Chỉ có Tiêu Ỷ Thanh làm tình báo, nói rằng Tiêu Kỳ Nhiên bận trực suốt thời gian này. Về nhà cũng rất ít.

Cho nên có thể nói mỗi người mỗi cuộc sống riêng, hai đường thẳng chỉ có thể đi song song, nhìn thấy nhau nhưng không thể cắt nhau.

Báo cáo của Lục Nhi ghi rõ tình hình Thái Bạch, hiện tại đã sa thải Lý Niên Hữu, hắn phải ngồi tù 18 năm vì tội cố ý đánh người và cố ý cướp đoạt tài sản công ty.

------

Trong phòng đánh boxing, Vân Tịch Đàm điên cuồng mà đánh, đánh xong lại đấm làm cho toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Sau đó tự ngã xuống sàn mà thở hì hộc.

Hạ Y Cơ tập guym ở phòng bên nhìn thấy toàn cảnh, mang khăn đến ngồi bệt xuống sàn lau mồ hôi cho Vân Tịch Đàm.

"Sao lại tập quá sức? Không tốt cho sức khỏe đâu"

"Lâu ngày mới vận động, thành ra như vậy. Haha"

Vân Tịch Đàm đối với hành động thân mật của Hạ Y Cơ thành thói quen, để mặc cô lau mồ hôi cho mình. Nhắm mắt tận hưởng.

"Sao em lại thích tôi?" - Vân Tịch Đàm mở mắt, nhìn Hạ Y Cơ một thân đồ thể thao, phô hết những đường cong trên cơ thể. Rất đẹp.

Hạ Y Cơ cười: "Có thể là lời nói lúc nhỏ đi. Từ nhỏ đã thích rồi, trong lòng hoài niệm, tình cảm dần dần lớn theo thời gian. Sau đó là yêu"

"Có thể cho tôi một chút thời gian không?"

"Có thể. Em biết anh vẫn chưa quên được chuyện cũ. Em thật tiếc vì mình không xuất hiện sớm hơn'

"Cảm ơn"

"Mai tôi về Việt Nam công tác. Em đi làm về sớm, đừng cố sức quá. Ngày nghĩ nên ra ngoài đi dạo"

"Em đợi anh về cùng đi"

"Haha. Được thôi. Tôi sẽ về sớm"

----------

Việt Nam

Đoàn Bác sĩ và chuyên gia vừa đáp máy bay xuống sân bay Tân Sơn Nhất lúc 9 giờ sáng . Tịch Đàm không cùng họ về khách sạn mà đợi Lục Thanh đến đón. Công tác giao cho họ sắp xếp. Khi nào cần có mặt Tịch Đàm sẽ đến.

Xe vừa đến, Tịch Đàm tự mở cửa chui vào ghế sau. Cũng không cần Lục Thanh mở cửa. Đây chính là phương thức tự thỏa thuận của hai người. Tịch Đàm xem Lục Thanh như là anh một nhà, không cần gì phải phân biệt cấp bậc.

"Lúc này vất vả cho anh và Lục Nhi rồi" - Được một lúc Tịch Đàm hỏi.

"Anh không giúp được gì, chỉ có Lục Nhi là rất dụng tâm thôi"

Hai người lại rơi vào trầm mặt. Tịch Đàm nhắm mắt ngủ, trên máy bay cũng không ngủ được nên giờ đành ngủ bù. Mơ màng cảm giác được xe dừng. 

"Tới rồi sao?"

"Tới. Nhưng là bệnh viện CR. Có muốn vào không?"

"Không. Về thôi"

Lục Thanh cho xe chạy tiếp, Tịch Đàm cũng không còn buồn ngủ nữa. 

"Tối nay 3 chúng ta đi bar đi"

"BA CHÚNG TA" - Lục Thanh không tin vào tai của mình.

"Đúng vậy, không rời khỏi nhà anh định giấu Lục Nhi làm trạch nữ sao? sau này cũng đừng  mong có em rễ he"

"Vậy ai sẽ là thuyết phục Lục Nhi?" - Lục Thanh trở lại với vấn đề thực tế. 

"Để tôi nói thử xem"

------

Sau khi ăn xong, Tịch Đàm và Lục Thanh đến Thái Bạch một chuyến. Đến âm thầm, cũng không cho phép thông báo với Thái tổng.

Tịch Đàm gõ cửa phòng, bàn làm việc của Lục nhi và Tịch Đàm cùng một chỗ.

"Mời vào". Giọng nói không mặn không nhạt của Lục Nhi vang lên. 

"Đến giờ ăn trưa rồi" 

Lục Nhi buông tài liệu rời khỏi ghế, vẻ mặt vui mừng đến trước mặt Tịch Đàm.

"Tịch Đàm trở lại rồi, khi nào lại đi?"

"HAha. Vừa mới tới, em lại hỏi tôi khi nào đi. Sao? Sợ tôi đi hả?"

Tịch Đàm kê sát mặt nhìn Lục Nhi, mặt Lục Nhi đỏ rần. Xoay người đi lấy nước trong tủ lạnh đưa cho Tịch Đàm.

"UỐng nước a, từ khi nào Tịch Đam thích trêu chọc người khác rồi?"

"Haha. Có thể từ khi ở chung Đại Thư Ký, học theo thói xấu của chị ta''

"Vắng mặt Đại thư ký, Tiểu chủ Tịch nói xấu người ta. Em mét đấy"

"Tôi biết Lục Nhi không làm vậy"

"Tự tin quá rồi"

"Này, tối nay đi chơi với tôi không?"

"Sao tự dưng đi chơi?"

"Lục tiểu thư có đi hay không thì nói?"

"Vân chủ tịch mời, không đi thì không để mặt rồi"

---Tịch Đàm không ngờ lại dễ dàng như vậy nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net