Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa qua Tết dương lịch mấy ngày, Tiêu Kỳ Nhiên trở về nhà với đôi mắt thăm đen vì thiếu ngủ. Tiêu Ỷ Thanh cứ như bà cụ non lúc nào cũng cằn nhằn cô là bác sĩ mà không biết chăm lo cho sức khỏe của mình. Tiêu Kỳ Nhiên mệt mỏi chỉ lắc đầu cười, nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ. 

Sau khi trực mấy đêm liền cô sẽ được thay ca, nghỉ ngơi 3 ngày lấy lại sức khỏe. Đúng ra Tiêu Kỳ Nhiên không cần phải trực đêm, nhưng trái tim yêu nghề, bảo cô phải tự tay mình làm mới được nha.

Tiêu Kỳ Nhiên ngủ một ngày từ sáng đến chiều thật không muốn rời giường chút nào, nhưng chiều nay mấy đồng nghiệp muốn gặp mặt. Đã nhiều lần từ chối vì không có thời gian, nhưng 3 ngày nghỉ này cô muốn từ chối cũng không được. Vì vậy tối nay phải đi một chuyến.

Tiêu Ỷ Thanh bước vào nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đang trang điểm, tinh nghịch kề sát mặt hỏi.

"Chị hai có hẹn với ai vậy?"

"Mấy đứa em trong phòng rủ đi chơi. Chị không đi thì cũng khó xử"

"ờ.  Mấy hôm nay chị không nhắn tin cho anh rể sao?"

"Em nói TỊch Đàm sao? Mấy ngày này ở Bệnh viện nhiều việc, chị không có thời gian ngủ nên cũng không mở mạng"

"Vậy giờ có thời gian sao không trả lời?"

"Giờ chị phải đi rồi. Lát rảnh chị trả lời"

Tiêu Kỳ Nhiên lấy vội túi sách, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Hôm nay Tiêu Kỳ Nhiên mặc bộ váy đen cao ngang đùi, đôi chân dài trắng cùng đôi giày cao 1 tấc phô ra chiều cao của cô. Nam nhân đứng cạnh cô cũng cần xem lại nha.

"Chị đi chỗ nào?" - Tiêu Ỷ Thanh cần biết để tình báo lại với anh rể chứ. Anh rể hứa với cô sẽ dạy cô học võ và đánh đàn. Cho nên bây giờ cần phải lập công trước đã.

Trước khi đóng cửa, Tiêu Kỳ Nhiên mỉm cười buông lại một chữ: "Bar".

Tiêu Ỷ Thanh há hốc mồm, 'Chị hai đi bar'. Liền lấy điện thoại nhắn cho anh rể Tịch Đàm.

"Tịch Đàm, em nói xem còn phải đợi bao lâu nữa?"

Tịch Đàm đang ngồi đọc báo trên sô pha. Lục Thanh tay bấm chuyển kênh mà miệng lải nhải hỏi. Thật ra hai người chính là thay đồ xong, xuống nhà đợi Lục Nhi. Đã hơn nữa tiếng đồng hồ mà chưa thấy Lục nhi có động tĩnh gì.

Tịch Đàm mặc áo thun đen có vài viền trắng trên cổ tay do Tiêu Kỳ Nhiên mua cho, Quần kaki và giày boot đơn giản. Còn Lục Thanh cũng vậy, Quần jean áo thun trắng lịch lãm.

Tịch Đàm cười: "Thì anh cứ đợi, không lẽ đến sáng Lục Nhi cũng không xuống đây?"

Lúc này tiếng giày cao gót vang lên, Tịch Đàm và Lục Thanh đồng thời ngẩng đầu nhìn. 

Lục Nhi xấu hổ khi thấy anh Hai và Tịch Đàm nhìn mình như sinh vật lạ. 

"Hai người nhìn em như sinh vật lạ làm gì?"

Thật a, Lục Thanh dù biết em gái mình xinh đẹp. Nhưng thường ngày ăn mặc cũng chỉ váy ngủ ở nhà, đi làm thì trang phục công sở nghiêm trang. Còn hôm nay, váy đen cao trên đầu gối 10cm, phối hợp với áo ren trắng kiểu cách, giày cao gót dưới chân. Ôi! Lại một mỹ nữ được giấu trong nhà.

"Haha. Em gái của Anh Hai đã trưởng thành rồi, lại còn xinh đẹp như vậy"

"Đúng đó. Sau này Lục Nhi phải thường xuyên ăn mặc thế này đi tìm người yêu"

Lục Thanh với Tịch Đàm kẻ tung người hứng làm Lục Nhi phát hỏa. Nhất là câu nói kia của Tịch Đàm.

"Em đây cần phải đi tìm người yêu sao?'' Đàm -Thanh lập tức im bặt không phản ứng. Bị Lục Nhi tiếp tục liếc mắt.

"Nếu hai người còn ngồi đó em sẽ đổi ý nha"

"Đến liền a" -  Lục Thanh vỗ vai Tịch Đàm rời khỏi nhà. 

Tối nay đi chơi vui vẻ cho nên Tịch Đàm không để Lục Thanh lái xe mà bắt Taxi đi. Nghĩ rằng Lục Thanh sẽ lại quẩy hết mình cho xem.

-----

19 giờ - Chill Skybar

Tiêu Kỳ Nhiên đã đi vào tòa nhà A.B. Đúng vậy, địa điểm hẹn chính là CHill Skybar.

Chill Sky Bar tọa lạc trên đỉnh cao nhất của toà nhà A.B, nằm ngay trung tâm Quận 1 với tầm nhìn bao quát cả thành phố Sài Gòn nhộn nhịp. Tại đây mọi người có thể tận hưởng không khí mát mẻ và vẻ đẹp kiến trúc lung linh huyền ảo của Sài Gòn về đêm.

Mọi người thường nghĩ vào bar là gái hư, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên chính là minh chứng cho khẳng định không đúng đắng đó. Không phải ai vào bar cũng sẽ hư hỏng. Tiêu Kỳ Nhiên đôi lúc đi cùng bạn, cũng chỉ đến khu vực thư giãn, không hút thuốc nhìn toàn cảnh về đêm. Cũng không có nhảy nhót như mấy người khác. Thử hỏi hư ở chỗ nào?

Rất nhanh Tiêu Kỳ Nhiên đã tìm được mọi người. Mọi người đang ngồi trong khu vực nghỉ ngơi thư giãn. Cả bọn đang vẫy tay chào đón nữ thần Tiêu Kỳ Nhiên.

Một trong số đó có một tên bác sĩ nhìn chăm chăm vào Tiêu Kỳ Nhiên, ánh mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sóng cô. Vì vậy, Tiêu Kỳ Nhiên bỏ qua hắn không thèm để ý.

Mấy cô y tá điều dưỡng xê ra hai bên nhường chỗ cho Tiêu Kỳ Nhiên ngồi xuống. Mọi người gọi thức uống, đa phần là uống rượu. Một số lại đến phóng phi tiêu giải trí. 

Tiêu Kỳ Nhiên trung thành với Blackcurrant Mojito, mang một chút ngọt của hương trái cây, một chút hơi hướng của Rhum làm lòng cô say mê.

---

Ba người Tịch Đàm tìm được một chỗ ngồi trong gốc, bar đông nên tìm được chỗ tốt quả thật khó khăn. 

Lục Thanh tất nhiên chạy đến nhiều chuyện với Bartender để nghe ngóng tình hình. Tịch Đàm gọi một chai Jobnie Walker đỏ để nhâm nhi. Bên cạnh là Lục Nhi với một li The Classic Martini. Buồn cười hơn chính là đang dùng tay cố che đi đôi chân dài kia bởi vì biết bao ánh mắt đang nhìn về phía này.

Lục Thanh có chút rượu, lôi kéo Tịch Đàm lên sàn nhảy. Tịch Đàm không thích.

"Không đi, không thích a. Anh đi một mình đi"

"Hai người các người......." -  Lục Thanh bỏ cuộc, tự mình đi tìm niềm vui mới.

Lục Nhi quay  sang hỏi Tịch Đàm: "Sao Tịch Đàm không đi cùng anh Hai?"

"Nếu tôi đi, bỏ em ở đây một mình hả?"

Nói xong kéo Lục Nhi đi đến bên quầy phóng phi tiêu. Lục Nhi ở bên cạnh Tịch Đàm thì không cần đề phòng, cho nên Tịch Đàm đưa đi đâu cô sẽ đi đó.

---

Tiêu Kỳ Nhiên đã đến lúc rãnh rỗi, ngồi thưởng thức nước uống, nhìn mọi người trình diễn. Tiếng nhạc xập xình. Nhìn Tin nhắn của Tịch Đàm cách đây một tuần mà vẫn chưa trả lời nên nhắn lại báo mình ổn. 

Zalo báo tình trạng vừa truy cập nhưng không chưa xem. Tiêu Kỳ Nhiên bỏ điện thoại vào túi xách, tiếp tục thả hồn, miệng luôn cười uh à khi mấy cô y tá tám chuyện.

Vừa uống một ngụm nước, cuối người đặt ly xuống cảm giác được một bóng dáng quen thuộc lướt qua. Vì sao quen? Chính là cái áo hôm trước Tiêu Kỳ Nhiên mua cho Tịch Đàm mà. Vì người đông, khuất một chút thôi đã mất dạng. 

"Chị, đang nhìn gì sao?"

"À không có gì"

Tay Tiêu Kỳ Nhiên thoáng run một chút, cũng không hiểu vì sao. Trong lòng có chút bực tức, rõ ràng về Việt Nam lại không đến chỗ mình, cũng không nhắn cho mình biết một tiếng. 

---

Lục Nhi tay chân lóng ngóng, lần đầu ném không trúng, lần hai có chút khá hơn nhưng cũng chỉ ở mức điểm thấp lè tè.

Tịch Đàm thì khác, một phát là trung tâm đỏ hoặc xanh. Lục Nhi hai tay bái phục không muốn chơi nữa.

Mấy người đồng nghiệp của Tiêu Kỳ Nhiên trở về thở hì hộc, một nhóm mới trên sàn nhảy xuống. Một nhóm từ chỗ phóng phi tiêu liền ba hoa.

"Chị Kỳ Nhiên, qua đó phóng phi tiêu đi vui lắm. Có một người rất giỏi nha, hình như là con gái nhưng rất men. Dáng cao như con trai vậy. Ném đâu trúng đó" - Một Nam điều dưỡng khoe.

Nữ y tá khác tiếp lời: "Em nhìn thấy người này khá quen, hình như người hay đến tìm chị Kỳ Nhiên"

Tiêu Kỳ Nhiên đứng dậy: "Chị đi WC một lát"

Mọi người liền ngơ ngác, không hiểu. Sau đó tự an ủi nhau, là bác sĩ Tiêu đi nhận bạn bè thôi.

Ngồi ở bàn Bartender, Tiêu Kỳ Nhiên gọi một ly Whisky vừa uống vừa nhìn Vân Tịch Đàm.

Trên mặt nụ cười như trước, lại rất ôn nhu đứng phía sau ôm cô gái kia trong lòng, tay đang nắm tay cô gái kia hô một phát. Phi tiêu trúng hồng tâm. 

Tiêu Kỳ Nhiên ngửa cổ uống cạn ly rượu. Nhìn thấy tay Vân Tịch Đàm vẫn còn đặt trên eo của cô gái kia, đặt mạnh ly rượu xuống bàn: "Cho thêm một ly" 

Bartender chính là nguồn thông tin đa dạng nha, cũng được xem như bà tám chân chính. Nãy giờ anh ta để ý ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên cứ nhìn chằm chằm vào hai người kia nên buông chuyện:

"Cô có quen hai người kia sao?"

Tiêu Kỳ Nhiên lại nốc rượu, uống như uống nước. "Không quen!"

"Thấy cô nhìn họ, tôi nghĩ cô quen họ chứ. Cái người cao kia giỏi lắm nha, từ trước đến nay rất hiếm khi có người nào mà đứng ở khoảng cách xa, ném đâu trúng đó. Nhìn họ cũng thật xứng đôi"

Tiêu Kỳ Nhiên lạnh mặt: "Có ai nói anh nhiều chuyện chưa?" - Trả tiền, xoay người đi đến WC. 

Cô cần rửa mặt một chút. Cho nước lạnh lên mặt, nhìn vào gương, cô bây giờ hồng như mặt trời buổi chiều tà. Cô không uống rượu nhiều được, tự biết nên ít khi cô cho phép bản thân quá chén không tự chủ được. Hôm nay cô uống liên tiếp 3 ly Whisky. Thật là quá sức mà.

Lấy khăn giấy trong túi xách ra lau mặt, chỉnh chu đầu tóc một chút. Vừa xoay người lại đã chạm bả vai người nào đó, nhìn kỹ chính là cô gái ban nãy thân cận cùng Vân Tịch Đàm.

Cô gái kia cuối đầu cười nhẹ tỏ ý xin lỗi, mà Tiêu Kỳ Nhiên cũng lễ phép đáp trả. Sau đó tự mỗi người tách ra.

Tịch Đàm trở lại bàn đợi Lục Nhi, rảnh rỗi lại mở điện thoại. Nhìn tin nhắn của Tiêu Kỳ Nhiên mỉm cười. Vẫn là câu hỏi "Em đang làm gì?"

Nhắn lại: 'Em đang đi uống nước với bạn"

"Bạn nào ? ở đâu?"

Tịch Đàm nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên trả lời nhanh nên rất vui. "Với Lục Thanh và Lục Nhi. Ở quán nước ven đường thôi chị"

"Quán nước ven đường thì cũng có địa chỉ mà?"

Tịch Đàm thấy Tiêu Kỳ Nhiên nhắn tin hơi lạ, không trả lời câu hỏi: "Chị sao vậy? Mới ngủ thức hả? Đã ăn gì chưa?'

"Không cần em quan tâm. Em chơi vui đi"

"Chị"

Không trả lời

"Chị ơi"

Vẫn không trả lời

"Vậy chị nghỉ ngơi nhiều cho khỏe"

----

"Nhắn tin với ai a?" - Lục Nhi đúng lúc trở lại.

Tịch Đàm ném điện thoại trên bàn, kê sát tai Lục Nhi hỏi: "Em nói gì?"

"Em hỏi Tịch Đàm đang nhắn tin với ai?"

"Với bạn thôi"

Do nhạc lớn quá đành phải vậy thôi. Mà ở bàn bên kia Tiêu Kỳ Nhiên đã nhìn thấy Lục Nhi và Tịch Đàm, còn cái kiểu này, hôn ở trong bar hả? Cô liền take a photo ngay lập tức, gửi qua zalo của Tịch Đàm.

Nhìn đèn xanh báo hiệu trên điện thoại, nghĩ là Tiêu Kỳ Nhiên nhắn tin tới. Thật vậy a, chính là tin nhắn của Tiêu Kỳ Nhiên. Mở ra muốn khóc không thành tiếng. 

Phản ứng rất nhanh, Tịch Đàm xoay  người đi tìm. Đúng lúc Lục Thanh trở lại.

"Lục Thanh, anh đưa Lục Nhi về trước đi. Tôi gặp một người bạn, sẽ về sau"

Lục Nhi không  muốn nhưng cũng không thể ép Tịch Đàm về cùng mình. Vì vậy hai anh em nhà họ Lục về trước.

Tịch Đàm đưa họ đến thang máy thì trở lại, nhìn bức ảnh tìm hướng của Tiêu Kỳ Nhiên. Trong này đèn đủ màu sắc, Tiêu Kỳ Nhiên lại mặc váy đen nên khó nhận thấy cũng là chuyện thường.

"Kỳ Nhiên, hôm nay nể mặt uống với anh một ly đi" - Tên bác sĩ lúc nãy nhìn Tiêu Kỳ Nhiên chằm chằm thấy hiện tại cô ngồi một mình nên đến mời rượu.

Trong người Tiêu Kỳ Nhiên đã không còn tỉnh táo, nhìn mọi vật cứ xoay vòng vòng, cộng thêm chuyện Vân Tịch Đàm nói dối cô đang đi uống nước mà thật ra là đi Bar. Tiêu Kỳ Nhiên trên đời này ghét nhất chính là bị nói dối.

"Xin lỗi, tôi hơi khó chịu, không uống thêm được"

"Một ly cũng không được sao? Em buồn cái gì, Có phải thấy người yêu của mình ôm ấp cô gái khác nên khó chịu không? Thôi thì uống cho say, sẽ thấy thoải mái hơn đó"

"Anh nói cái gì hả?''

Tiêu Kỳ Nhiên bị chọc trúng chỗ, Cái gì hả? Cái tên này còn cười vô mặt mình bị người yêu lừa gạt sao? Cô tự buồn cười bản thân mình, Không cho  người ta cơ hội. Đến khi người ta đi cùng người khác thì tức giận ra thế này. Thật ra cô đang nghĩ cái gì?

Tiêu Kỳ Nhiên tự cho bản thân mình một đáp án:" Tức giận vì VÂn Tịch Đàm nói dối cô".

"Haha. Coi như tôi chưa nói gì. Nào! Uống với anh một ly đi"

Tên nam bác sĩ này bắt đầu không an phận, ngồi sát lại bên Tiêu Kỳ Nhiên, tay ban đầu còn khoác trên thành ghế salong, bây giờ cả cái miệng còn kề sát vào tai Tiêu Kỳ Nhiên chuẩn bị nói cái gì đó. Nhưng chưa kịp cuối xuống hắn đã bị một ai đó dùng lực đạo thật mạnh trên cánh tay khiến hắn vô lực quay đầu.

"Người ta đã nói không uống, anh còn muốn ép?"

Tên Nam Bác sĩ nhận ra người trước mặt là "Người yêu" mà Tiêu Kỳ Nhiên đã nói với hắn. Nên giật mạnh cánh tay, đứng dậy chỉnh lại áo vest của mình.

"Sao? Nhok con ngươi bỏ người yêu đi chơi với người khác, còn có tư cách ở đây?"

Tịch Đàm chưa kịp nói gì thì Tiêu Kỳ Nhiên đã đẩy Tịch Đàm ra, một hướng thang máy mà đi. 

Mấy đồng nghiệp khác nghe được câu cuối, liền hiểu ra chuyện gì nên rất cảm thông đối với Vân Tịch Đàm nói: "Nhanh đuổi theo a"

Tịch Đàm cảm kích mọi người, không quên quăn cho tên Nam bác sĩ một ánh mắt uy hiếp. Rồi đuổi theo Tiêu Kỳ Nhiên.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net