Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

không gian giờ đây chỉ nghe tiếng gió biển vi vu, rào rào của sóng biển. Nó ngại ngùng với lời nói của cô. Nó chẳng hiểu sao nhanh đến vậy chỉ gặp nhau mấy lần đã thích nhau rồi sao...
Cô nhìn nó khẽ mỉm cười.
- Nay biển đẹp ha em..
- Dạ .
Em hơi mệt, hay mình về nhé. Nó như lẫn tránh nó biết mình thích cô ấy nhưng vẫn ngại ngùng mà không nói lời nào hơn. Vì nó sợ cô sợ hãi nó. nó không biết cô nghĩ gì cũng chẳng màn mà đi về. Riêng phần cô, cô trầm ngâm suy nghĩ cô chẳng thể hiểu nổi mình là ai, mình muốn gì tại sao lại có cảm giác với cô học trò này...
1 tuần trôi qua.
Đến lúc mọi học sinh đều hào hứng đi học bắt đầu. Riêng nó, nó chẳng muốn đi học tẹo nào. Lẫn trốn 1 tuần này rồi  cũng phải đổi diện. Chiếc áo dài thướt tha làm tôn lên vẻ đẹp của nó. Môi son một tý màu nude. đánh tý má hồng cho xin tươi lên và ôm chiếc cặp đen nhẹ nhàng chào mọi người và đi lên xe đi học. Đúng kiểu ngoan hiền thục nữ luôn ấy.
- Cái đồng hồ này, im đi không
Con người ương ngạnh vẫn chưa chịu mở mắt là cô. Chẳng để ý mà ngủ đi. Chẳng nhớ nay là vào tiết đầu tiên năm học. Nằm ườn ra đó. 1 lúc sau bừng tỉnh trong vô thức.
- Chết. Nay đi dạy.
Lật đật chạy đi làm vệ sinh cá nhân. Rồi hối hả dắt con vespa ra đi làm. Cái con người này nó hoàn toàn trái ngược với người kia. Không hiểu nổi.
Bước vào cổng trường nó mỉm cười thì thầm nói với lòng, Sắp học xong cấp 3 rồi ráng lên Hiểu Vi. Dù là học rất giỏi nhưng nó chưa bao giờ tự cao về thành tích của nó.
Tùng Tùng tiếng trống trường vang lên. Các học sinh tranh thủ vào hàng ghế để nghe sinh hoạt đầu năm. Theo thường lệ sẽ phát quà cho các học sinh tiêu biểu năm trước. Nó được vinh dự nhận thưởng do là có thành tích học sinh giỏi văn cấp thành phố. Từ từ tốn đứng lên nhẹ nhàng từng bước chân. vậy mà bên dưới bao nhiêu ánh mặt nể phục, ngưỡng mộ còn có sự ghen tỵ. Còn cô từ hàng ghế giáo viên như chết lặng, nó đẹp đến mê hồn ngất ngây trước vẻ đẹp mĩ miều của nó. Vén 1 bên tóc cười nhẹ nó đã chiếm trọn bao nhiêu trái tim của nhiều người.
Vào lớp học, các bạn ùa nhau rối rít khen lớp trưởng. Từ đằng xa cô bước chân hướng vào lớp. Vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng làm cho không khí đang vui tự nhiên bổng trầm lắng đến khó tả. Cô vui trong lòng vì đã gặp được em nhưng có rào chắn vô hình mà chả ai biết là gì cản trở hai con người này.
Chà các em, học tập tốt nhé. Buổi sinh hoạt nhanh chóng kết thúc bằng tiếng trống ra chơi.
- Lớp trưởng lên văn phòng lấy thời khoá biểu nhé em.

- Dạ.
Nó lặng lẽ đi lên vì không muốn phiền Tú Lâm.
Tại văn phòng, con người mặt đầy lạnh lùng lúc nào cũng áo vest kia đang chăm chú làm việc. Nó hít một hơi thật sâu. Bước chân vào.
- Dạ thưa cô, em lấy thời khoá biểu ạ.
- Ừ trên bàn bên phải em lấy giúp cô nhé.
Không một cái nhìn nhau không sự hỏi han. Nó bình tĩnh nhìn cô mà lòng ngây ngất. Người gì đâu mà đẹp còn soái vậy nè.
Họ đi ngang qua nhau như hai kẻ xa lạ. Chẳng thèm đoái hoài đối phương như thế nào. Mặt thì lạnh lòng như nảy lửa. Cô không hiểu bản thân mình cần gì nữa.
Reng reng...
- Alo
- Tối nay con về nhà gấp. Hôm nay con sẽ gặp Vĩ Khang. Cậu ta rất cừ và giỏi hiện là giám đốc công ty Vĩ Gia.
- Con nghĩ bố không cần giới thiệu ai nữa đâu. Con mệt rồi con muốn an yên. xin bố hãy để con tự quyết định người con yêu.
- Bố xin lỗi con. Nhưng bố lo cho con vì sợ con không yêu ai mà cô độc. Bố không muốn con như vậy.
- Dạ bố.
cô cúp máy, lòng man mác buồn. Cô biết nhà rất lo cho cô nhưng cô không thể ngăn bản thân mình lãnh đạm với người khác vì cô cho rằng họ nhàm chán hết sức. Nhưng giờ với cô, người chú ý nhất là Hiểu Vi. Cô cười khẽ quay đầu vào làm việc.
Tan học, vì trường nó chỉ học 1 buổi nên cũng thoải mái. Hôm nay lạ thường xe đưa rước nó nay lại tới trễ. Tan học rồi, học sinh ai cũng về hết còn mỗi nó trong sân trường nó sợ sệt lo lắng không biết có chuyện gì không nữa mà như vậy. Nó cuối đầu nhắm mắt 
- Ké về không.
( nó nghĩ là Tú Lâm, nhưng nay Tú Lâm bận mà đã về trước rồi còn ai nữa)
Ngước lên là cô. Cô cười tươi, nó chỉ bám víu mà cười gượng. Đứng dậy. Cô mở trong cốp thêm 1 chiếc nón bảo hiểm. Cô nhẹ nhàng đội lên đầu nó. Nó bất ngờ giật mình bước về sau.
- Để em tự đội ạ.
Cô bất ngờ. Như nó đang né tránh cô vậy. Nó ngại ngùng càng e thẹn làm cô cũng xiu lòng. Ngồi yên vị trên xe. cái người mà chở nó. Làm nó cảm giác thích thú bao nhiêu dù không nói ra tình cảm. Nó có thể cảm nhận nó đã thích cô rất nhiều. Trước cổng nhà Hiểu gia. Các người hầu đứng đợi sẵn nhẹ nhàng chào hỏi họ. Nó quay lại cám ơn cô. Chưa kịp chạy đi thì quản gia đi tới.
- Mời 2 vị tiểu thư vào nhà ạ. Bà chủ đang chờ ạ.
Cô ngạc nhiên chạy xe vào. chỉnh chu lại trang phục rồi cũng Hiểu Vi bước vào. nhẹ nhàng nói ' dạ con chào bác ạ'.
Mẹ Hiểu Vi cười tươi.
- Trúc Viên con ở lại ở cơm với gia đình bác nhé.
Sao có thể từ chối được vì cả 2 gia đình rất thân nhau nếu làm vậy thì mất mặt ba mẹ quá. Cô gật đầu đồng ý.
Bữa cơm cũng có cô mà không khí yên tĩnh hẳn. Cô chẳng nói gì chỉ có hỏi và trả lời. Bữa cơm xong, cô tưởng mình sẽ thoát khỏi nơi chán ngấy này.
- Hiểu Vi, con dắt Trúc Viên lên phòng tắm nghỉ ngơi đi. Trời nắng như thế này chiều hãy cho con bé về.
Trúc Viên từ chối nhưng không thành đành dạ. Ngoan ngoãn theo Hiểu Vi lên phòng.
Cũng không thể mặc lại đồ để đi ngủ Hiểu Vi cũng bảo người hầu chuẩn bị đồ ngủ cho cô. cùng là màu đen và 2 dây. Ý là nó muốn gì đây. Cái tật tắm mà không đóng cửa thành thói quen rồi. Đang nằm trên giường chờ đợi. Nó rón rén bước tới cửa phòng vệ sinh. lén nhìn thân thể ngọc ngà của cô. Đường cong tuyệt mĩ. Hết sức thu hút.  cô thon thả nhẹ nhàng. Làm cô xiêu lòng. như linh cảm cô nhẹ nhàng liếc nhìn, ai kia nhìn mình kìa.
- Này, ngại quá. sao em lại nhìn cô như thế? không biết đóng cửa còn nhìn trộm.
Nó quay đi mặt ngượng ngùng ửng đỏ. Làm cho cô thấy thật vui. Cô bước tới lấy bộ quần áo ra khỏi phòng tắm. Cả hai người chỉ nhìn nhau. Nó vào phòng để tắm. Cô thì thiếp đi trên giường ngủ. Nó tắm xong. Bước ra nhìn ngại ngùng nhìn cô mà vẻ thèm thuồng. ( hmm thụ mà sao mê thế)
nó lấy tay lướt lên từng nét trên khuôn mặt cô dừng lại ở chiếc cằm nhỏ nhắn. Trộm một cái hôn ngay môi. ( Gì mà tác bạo vậy) Cô không ngủ đâu. đời nào chỗ lạ không quen sao ngủ được . Cô mở mắt to trừng nhìn nó.
- Em đang làm cái gì vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net