7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi nói cái gì!" Một tiếng quát tháo văng vẳng khắp đại điện, hoàng bào nhân gương mặt phẫn nộ trừng người đang quỳ phía dưới, hai bên văn võ đều nhất tề quỳ xuống đồng thanh :"Hoàng Thượng bớt giận, bảo trọng long thể!"

Sứ giả đang quỳ phía dưới bị một trận lạnh run, khí tràn của Kim Lăng Quốc Hoàng Đế thực khủng khiếp ép hắn muốn nín thở. Sứ giả không ngừng kêu khổ trong lòng, hắn chỉ thay Hoàng Đế nhà mình đi chuyển lời làm sao lại giống như hắn mới là người gây sự vậy. Thấy người thương tức giận đến hai mày đều cau lại, mắt cũng đã đỏ lên Trấn Nam Vương Thường Di liền bước ra khuyên nhủ.

"Hoàng Thượng, sứ giả cũng chỉ phụng mệnh hành sự, không thể trút giận lên hắn được." Thường Di chậm rãi nói, giống như không có gì quan trọng, nhưng ai biết được trong lòng hắn đã nổi lên mấy ngọn lửa giận đâu, so với Hoàng Thượng chỉ có hơn chứ không kém. Đường đường là Tuệ Vương danh chấn thiên hạ, Sở Quốc Hoàng Đế lại muốn nàng sang ở rễ không phải là quá xem thường Kim Lăng Quốc, xem thường Trấn Nam Vương Phủ, càng quá xem thường nữ nhi nhà hắn rồi. Nhưng mà có tức giận cũng không thể loạn ngôn, để tên sứ giả kia quay về 'mách lẻo' thì lại phiền phức a.

Nghe được Trấn Nam Vương khuyên nhủ, tâm tình Lăng Mộc có chút hoà hoãn lại nhưng vẫn không vì thế mà tốt hơn. Hắn trầm giọng phân phó người hộ thống sứ giả về khách điếm nghỉ ngơi, sau đó hướng các vị bá quan văn võ phía dưới hỏi: "Các ái khanh đều đã nghe yêu cầu của Sở Quốc tiểu Hoàng Đế, các khanh có ý kiến thế nào cứ việc bẩm tấu!"

Một vị lão quan thoạt độ ngũ tuần bước ra khỏi hàng, chắp tay cúi đầu thưa: "Bẩm Hoàng Thượng, Sở Quốc Trưởng Công Chúa khi không lại chọn Tuệ Vương mà không phải là các vị Hoàng Tử rõ là có điều không bình thường." Lão quan trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng, ông đoán Hoàng Thượng cũng có ý nghĩ tương tự.

Lăng Mộc chậm rãi gật đầu, nhưng cái hắn quan tâm không phải là 'điều không bình thường' trong câu nói kia, mà là hắn phải làm sao từ chối lời đề nghị hoặc nếu hắn đồng ý thì phải nói thế nào với Như Ngọc, với Hoàng Hậu và đặc biệt là phải nói sao với Ánh Huyền. Tình ý mà Ánh Huyền dành cho Thường Hi hắn làm sao mà không nhìn thấy, hắn biết Thường Hi cũng có tình cảm với 'con gái' mình, chỉ không rõ là nhiều bao nhiêu.

Một vị trung niên Hầu Gia lên tiếng đáp trả: "Hoàng Thượng, Sở Quốc là một nước lớn, quân sự lại mạnh mẽ hơn chúng ta, nếu chúng ta khướt từ có thể bọn họ sẽ phát động chiến tranh, đến lúc đó quốc gia sẽ lâm nguy."

"Hầu Gia không thể nói vậy được, Sở Quốc tuy mạnh nhưng cũng sẽ không dại dột mà đối đầu với nước ta, như vậy sẽ chỉ dẫn đến lưỡng bại câu thương mà thôi!" Nam tử trẻ tuổi hướng Hầu Gia phản bác, hắn chính là Tân Trạng Nguyên đã đỗ kì khoa cử vừa rồi.

Hai bên văn võ không ngừng tranh luận, từng tiếng ồn liên tục đánh vào đại não khiến Lăng Mộc phẫn nộ quát to: "Câm miệng!!!" Lập tức, bên dưới một mảnh im lặng đến đáng sợ, không ai dám lên tiếng nữa chỉ có thể cúi đầu tận lực nén thở, sợ rằng chỉ cần mình thở ra một tiếng thì liền bị mang đi chém đầu. Lăng Mộc hừ lạnh một tiếng, sau đó bãi triều mang theo Thường Di di giá đến Ngọc Phượng Cung - tẩm cung của Hoàng Hậu. Một bên lại sai thái giám đi gọi Thường Hi cùng đến.

Ở Tập Thiện Đường, Thường Hi đang giảng cho học trò của mình về các mô hình thâm canh lúa nước vừa được áp dụng vào một năm trở lại đây, đây là một phần mở rộng của bài học. Thái giám đến truyền tin, cô liền để lại một núi thiệt cao bài tập cho họ làm rồi nhanh chóng đi theo.  'Hi lão sư a, có thể lương thiện một chút không?'

Không khí Ngọc Phượng ngày thường đều là sắc đỏ rạng rỡ hôm nay lại có chút âm u. Thái giám đưa cô đến trước cửa rồi lặng lẽ lui ra để cô một mình đi vào. Tại gian khách bốn vị phụ huynh đã có mặt đầy đủ như chỉ chờ cô đến, rất bình thản hành lễ cô lui sang kế bên mẫu thân mình chờ họ mở lời. Lăng Mộc bất an nói ra đề nghị của Sở Quốc Hoàng Đế, không ngoài dự liệu Hoàng Hậu là người đầu tiên phản ứng, gương mặt nàng tối sầm hơi thở mang theo nguy hiểm như thể nàng sẵn sàng lao đi giết tên tiểu Hoàng Đế đó bất cứ lúc nào. Tô Như Ngọc nhẹ nhàng trấn an, dùng ánh mắt ôn nhu nhất dỗ cho người kia bình tĩnh, mà Hoàng Hậu vì hành động này mà cũng dịu xuống đôi chút. Lăng Mộc và Thường Di nhìn một màn liền nhịn không được trêu chọc bắt chước lại hành động của hai người, quăng thêm ánh nhìn trêu tức sau đó lại cùng nhau bật cười ha hả. Thường Hi bị xem là người vô hình cũng không thèm nhắc nhở, tự mình ngồi thưởng trà chờ họ 'bình thường' lại.

Sau khi đùa giỡn xong tất cả không hẹn mà cùng tập trung ánh nhìn về phía cô một cách chăm chú nhất làm cô không uống trà cũng muốn sặc enzim. Ho khan một tiếng, cô bình thản nói: "Nếu họ muốn thì chúng ta đáp ứng thôi, có vấn đề gì đâu?" Sao giống như người được cầu thân không phải là cô vậy, một chút quan tâm cũng không có!

"Làm sao lại không có vấn đề a! Bao nhiêu Hoàng Tử bọn họ không chọn lại chọn ngươi nhất định có vấn đề, nhất định là họ muốn mượn thân phận sau khi thành thân của ngươi để ngươi phục vụ cho Sở Quốc." Hoàng Thượng nói ra suy đoán của mình.

"Hoàng Thượng, người đừng quên Sở Quốc Trưởng Công Chúa đâu phải người đơn giản, trước khi tiểu Hoàng Đế lên ngôi không phải là nàng ta nhiếp chính sao. Dựa vào khả năng của một mình nàng ta đã dư sức giải quyết rồi, cần gì lợi dụng ta nữa. Hơn nữa nếu họ thật sự có ý định đó, không phải chọn một Hoàng Tử sẽ có lợi hơn sao, ít ra cũng có thân thuộc máu mủ."  Bốn người sau khi nghe phân tích xong cũng im lặng, bởi vì nó đúng mà! Nhưng nếu là vậy thì mục đích của Sở Quốc Trưởng Công Chúa là gì?

Đương lúc còn đang suy nghĩ, một phi tiêu sáu cánh từ bên ngoài phi vào, nó không hề có ý định tổn thương ai mà chỉ cắm vào chiếc bàn, trên đó còn có một mảnh giấy. Lăng Mộc ở gần nhất nên hắn là người lấy mảnh giấy ra, bên trong có mấy dòng chữ, có vẻ như đây là một bức thư. Đọc xong thư, mặt Lăng Mộc có chút xanh, hắn đưa lại thư cho bốn người kia đọc, tất cả đều có cùng một dạng biểu tình là hoảng sợ, không nhầm đâu là hoảng sợ đó!!! Đây cư nhiên là mật thư của của Sở Quốc Trưởng Công Chúa, nàng nói nếu Kim Lăng Quốc không đồng ý đề nghị hoà thân của nàng, vậy thì nàng cũng không ngại một lần lưỡng bại câu thương. Rốt cục là nàng ta muốn gì ở Tuệ Vương, rốt cục mục đích của nàng ta là gì a!?? Thôi được rồi tạm gác lại đi, dù sao họ cũng cho thời gian ba ngày suy nghĩ mà.

Nhưng vẫn còn một vấn đề a.

"Hi nhi a, vậy còn Huyền nhi phải làm sao, ta nên nói với nó như thế nào?"

"Cái gì nên nói thì cứ nói, vẫn không nên lừa nàng." Thường Hi rầu rĩ nói, cô cũng thật hết cách.

"Nhưng là..." Huyền nhi cũng không có đơn giản đâu a. Nhưng chưa nói hết cô đã cắt ngang.

"Thần có chút mệt, thần xin cáo lui."

_______---______---_________

Sau ngày báo đáp án cho sứ giá, hắn liền mang tin về Sở Quốc ngay trong ngày. Hai ngày sau liền có tin tức từ Sở Quốc nói tháng sau liền cử hành đại hôn, này cũng có chút nhanh đi~ Nhận được tin cũng không có phản ứng, nữ chủ nhà chúng ta còn đang bận tối mặt đây. Vào hai năm trước, Thường Hi mở ra một tửu lâu và thanh một thanh lâu với thân phận bí ẩn, ngoài ra còn có một cái đội bảo tiêu nhận chuyển hàng khắp cả nước.

Xuất hiện chưa đầy ba tháng, tửu lâu Hoàng Vân, thanh lâu Mộng Lâu và Phích Lịch tiêu cục đều  nổi tiếng khắp cả nước, không ai không biết. Hoàng Vân, màu vàng đại diện cho sự trung dung và may mắn, màu vàng còn đại diện cho quyền lực, hoàng gia và sự phồn vinh. Mộng Lâu, y như cái tên của nó mỗi lần bước vào đều giống như một giấc mộng khiến người ta mụ mị, đến một lần liền muốn đến thêm lần nữa, cứ như vậy mỗi ngày khách nhân đều ra vào nườm nượp. Phích Lịch, ừm, này chỉ là đặt cho hay thôi chứ không hẳn là có ý nghĩa gì đặt biệt.

Càng khiến người ta tò mò hơn là chủ nhân phía sau, người này có năng lực bậc nào mà có thể cùng lúc phát triển cả ba cơ sở hoàn hảo như vậy. Sở dĩ lập ra tửu lâu và thanh lâu chính là muốn thu thập tin tức, rượu vào thì lời thật ra mà, cho nên thông tin thu thập được vô cùng chất lượng. Còn tiêu cục là để thu thập tin tức ở nhiều khu vực, này cũng quá rõ ràng đi, các ngươi đừng nói là không biết nha?!

Còn vì sao nữ chủ nhà ta bận a, để ta kể cho nghe. Ngoài việc phải lo kinh doanh, Thường Hi còn phải bồi Nhị Công Chúa cùng nàng đi chơi cho đến đi dạo, nói cho gọn là dạo chơi đó! Thực sự mà nói là khổ không thể tả a, mệt sắp chết Hi nhi nhà ta rồi.(〒﹏〒)

Cứ như vậy thẳng cho đến tháng sau, ngày đại hỉ cũng gần kề.

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

Trông Nhị Công Chúa nhà ta thế thôi chứ hắc lắm luôn à, các ngươi cứ chờ xem màn hắc hoá của tỷ đi 😁😁😁

Như này đã đủ "soái" chưa các chư vị. 👇

(Thường Hi)

(Thường Hạo)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net