8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm, dưới bầu trời sao, ánh trăng mờ ảo, một khung cảnh hữu tình dễ gợi nhớ kỉ niệm, là một đêm vô cùng thích hợp cho những tâm hồn thi sĩ bay bổng. Trên mái nhà, cô đang ngồi đó, ngắm trăng thưởng rượu, gương mặt thanh tú thu hút kia hiếm thấy lộ ra một tầng ưu thương nhàn nhạt. Rượu không phải thứ đồ uống tốt, nhưng nó sẽ trở thành thần dược mỗi khi tâm trạng muộn sầu. Nói không quan tâm là giả, làm sao có thể không để ý khi bị 'gả' đi, sang nước láng giềng, còn Ánh Huyền thì sao, cô phải làm sao với nàng... Thật sự lòng cô rối như tơ vò, nhưng mà mật thư cũng đã nhận, cô đành đánh đổi tình yêu của mình để đổi lại hàng vạn sinh linh Kim Lăng Quốc.

Một nam nhân tuấn tú nhìn thấy, hắn phi thân lên mái nhà ngồi kế bên cô, hắn muốn tâm sự để giúp muội muội mình đỡ buồn, để cô không cảm thấy cô đơn.

"Hắc hắc! Tiểu muội, có biết lúc nãy ca đã gặp ai hay không?"

"Ai thế?" Ngữ điệu là hỏi nhưng tuyệt nhiên chẳng có chút ý tò mò nào.

"Chính là Tư Mã gia tiểu công thư, rất ngây thơ, vô cùng đáng yêu luôn! Hắc hắc!" Thường Hạo hào hứng kể về người hắn vừa gặp lúc về, ngữ khí không giấu nỗi vui vẻ còn luôn miệng cười 'hắc hắc'.

"Ca, huynh muội bao nhiêu năm, sao muội không biết ca là la lị hống vậy? Là do ca che giấu quá giỏi sao?" Thường Hi chẳng vừa mà buông lời xỏ xiên, nhưng cô cũng thật mong ca ca mình tìm được một người yêu tốt.

"Gì mà la lị khống?! Muội mới là la lị khống!" Thường Hạo nhảy dựng lên phản bác, nhưng có hơi lớn tiếng kinh động đến tinh thần đang an tĩnh của cô, cô liền thẳng cẳng đạp hắn rớt xuống sân. Một tiếng 'bịch' nặng nề vang lên và theo định luật III Newton, mông tác dụng lên nền một lực thì nền cũng tác dụng lên mông một lực tương đương, cho nên Thường Hạo đang vô cùng chật vật mà xoa xoa cái mông đáng thương, vừa ủy khuất nhìn tiểu muội nhà mình như rằng mình chả làm gì sai.

Cô trừng hắn một cái rồi lại tiếp tục uống rượu anh đào của mình. Thường Hạo biết là chẳng bao giờ có tác dụng nên cũng thôi làm trò mà bay lên ngồi uống rượu cùng ( hay nói đúng hơn là uống ké). Cả hai cứ thế im lặng cho đến hết vò rượu, lúc này cả hai đã ngà ngà say. Mỗi người một hướng về phòng mình, do có rượu trong người nên hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Vì tửu lượng kém đến đáng thương của mình, một giấc này của hai huynh muội thẳng đến trưa hôm sau mới tỉnh lại.

Hôm sau, cô không đến Tập Thiện Đường vì không cần phải đi dạy nữa, cô đi đến tửu lâu của mình để kiểm tra tình hình. Vừa bước đến cửa, thanh âm huyên náo đã tràn ra, có vẻ như quán vẫn đông đúc như mọi ngày. Cô bước đến quầy nhẹ gõ vài cái, chưởng quỹ hiểu ý liền bí mật đưa cô đến khu vực sân sau. Hoàng Vân có tất cả hai khu vực, phía trước là tửu lâu, phía sâu có một khoảng sân rộng và vài gian phòng. Một trong số các phòng đó là thư phòng, đó cũng là nơi chưởng quỹ, các thuộc hạ thân tín và cô tập hợp lại bàn công việc. Cô đã sắp xếp một đội ám vệ ẩn nấp bảo vệ, ở Mộng lâu và Phích Lịch tiêu cục cũng có một đội tương tự.

Đợi cô yên vị trên ghế chủ tọa, đội ám vệ mới ngồi xuống bên trái, chưởng quỹ ngồi bên phải, kế bên là một nam một nữ lần lượt ngồi xuống. Hắn đưa đến một xấp giấy và vài quyển sổ, bên trong là các ghi chép thu chi mà chưởng quỹ đã cẩn thận lưu lại. Cô chậm rãi lật ra xem, ừm, thật không tệ, y như những gì cô dự đoán. Rượu anh đào, rượu trái cây, các loại bánh ngọt theo công thức hiện đại mà cô đã tự tay viết ra rất được ưa chuộng, ngày nào cũng có người đặt mua, thậm chí là lặn lội từ xa đến chỉ để mua được bánh hoặc rượu. Thiết nghĩ cô nên mở thêm ở vài khu vực khác a.

Nam nhân trung niên lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Thiếu gia, gần đây có một nhóm hắc y thường xuyên ra vào hoàng cung, nhưng mà lại chẳng có tổn hại bất kì ai hay nhắm đến điều gì. Khả năng rất cao nhóm hắc y này là thuộc hạ của ai đó đang ở trong cung."

"Tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động của họ, không cần bức dây động rừng."

"Vâng!"

"Thiếu gia~ Mộng lâu không có việc gì thì ngươi liền không đến thăm người ta, thật là vô tâm~ Ngươi làm thật đau lòng a~". Nữ tử cất lên chất giọng ma mị, sự quyến rũ tận xương này là khát khao của biết bao nam nhân ngoài kia. Dù đây là tú bà nổi tiếng của Mộng lâu nhưng cũng không thiếu các phá gia chi tử, phú nhị đại có tiền có quyền sẵn sàng bỏ vàng bạc châu báu chỉ để rước được nàng.

"Tư Đồ Khuynh Vũ, ngươi rãnh thì tìm tiểu muội muội khả ái đáng yêu hay tỷ tỷ thông minh xinh đẹp nào đó hảo hảo ngoạn đi, đừng cố chấp bám theo ta nữa."

Cô có chút mệt mỏi xoa thái dương. Chẳng biết vì cái lí do gì mà đám thuộc hạ của cô từ khi biết được thân phận nữ tử cùng với tình yêu đồng giới lại chẳng có chút nào phản đối, thậm chí là còn dần trở thành bách nam bách nữ. Riết rồi ta nói, đây chả khác gì cái hội cuồng bách nữa. Này là do cô không biết a, cái thời đại chả có thật này thịnh hành nhiều cái tình yêu kiểu này lắm, đây vốn không phải chủ đề quá mới lạ chỉ là không rơi xuống trên người bọn họ thôi.

"Ai~ Biết làm sao được, người ta chỉ thích bám theo ngươi, không cần cái gì tiểu muội muội, hảo tỷ tỷ đâu~".

"Được rồi, đừng nháo nữa, ai về nhà nấy tiếp tục công việc của mình đi."

"Vậy thiếu gia, chúng ta đi trước." Nam nhân trung niên và chưởng quỹ cùng chắp tay, song hành đi ra ngoài.

"Ta đến tối mới có việc, ngươi không vô lí bảo ta đi chuẩn bị làm việc từ giờ này đi?" Cái này không thể phản bác a, thanh lâu vốn chỉ hoạt động về đêm nên giờ nàng ta đâu có việc để làm.

"Vậy thì ngươi tìm nơi nào chơi đi, đừng cứ ở chỗ ta chứ." Cô thật bất đắc dĩ, tại sao yêu nghiệt này cứ thích bám cô vậy. (Hậu cung hơi nhiều rồi nha 🙄).

"Bởi vì người ta chỉ thích cùng ngươi ở chung chỗ thôi."

"Được rồi, muốn làm gì thì tùy." Nói xong cô phất tay áo đi ra ngoài, Tư Đồ Khuynh Vũ cũng lắc hông theo sau.

Vừa bước ra đại sảnh, một trận tiếng ồn làm cô phải nhíu mày. Đây không giống loại tiếng ồn trước, nó giống như một trận cãi vả thì đúng hơn. Cô bước đến phía trước xem thử, đoán xem cô nhìn thấy ai đây. Tiểu Công Chúa Lăng Hân Nguyệt thân vận nam trang, tóc dài tùy ý cột lên, bản thân đứng trên ghế một chân đạp lên bàn, tư thế như côn đồ đòi nợ ở hiện đại. Tiểu Công Chúa này, có thật là Công Chúa không vậy, thật không khác mấy đại nương ngoài chợ. Đối diện Lăng Hân Nguyệt là ba thiếu niên, một người thư sinh thật trắng, một người khoẻ mạnh cao to, một người điềm nhiên lạnh nhạt. Theo quan sát của cô thì là vậy.

Thiếu niên (Công Chúa) nói lớn: "Rõ ràng là ngươi đụng trúng bàn của ta, làm đổ luôn ấm trà đang uống dỡ, vậy mà một lời xin lỗi cũng không có?!!" Nói xong, thật mạnh chân đạp lên bàn một cái, bốn chân bàn liền rung rinh như sắp đổ chỉ sợ một tác động nhỏ nữa thôi thì thật sự sẽ đổ ầm xuống.

'Tiểu Công Chúa này, xin ca ca dạy cho võ công là để mang ra phá quán ta a~ Nhẹ chân một chút chớ~ nếu hỏng ta nhất định bắt ngươi phải bồi thường'.

"Vị tiểu huynh đệ này, ta đã thay huynh đệ ta tạ tội, sao ngươi vẫn không chịu bỏ qua?" Thiếu niên thư sinh chậm rãi nói.

"Hừ! Ai huynh đệ với ngươi! Hơn nữa, các ngươi không phải luôn tự xưng nam tử hán đại trượng phu dám làm dám nhận sao. Bây giờ đụng trúng ta không xin lỗi lại để người khác tạ lỗi thay? Thật cảm thấy xấu hổ thay ngươi nha~ Ai ui~~~"

'Nói hay lắm tiểu Công Chúa, không uổng công lão sư dạy dỗ ngươi vất vả như vậy.'

"Hừ! Không phải chỉ là một lời xin lỗi thôi sao, ta nói là được chứ gì?!"

"Được, nếu có thành ý thì mau quỳ xuống xin lỗi bổn công tử, bổn công tử liền động lòng trắc ẩn mà bỏ qua cho ngươi." Nói xong liền ngồi xuống ghế, chân trái gác lên chân phải đung đưa, bật ra chiếc quạt phe phẩy. Một bộ dáng tiểu công tử thảnh thơi (chờ đòn).

"Quỳ xuống xin lỗi? Ta phi!!! Ngươi đừng có quá đáng!" Thiếu niên cao lớn tức giận nói, trước giờ chưa từng có ai dám nói như thế với hắn. Không, có một người không xem hắn ra gì, nhưng thay gì căm ghét hắn lại thấy hâm mộ nhiều hơn, đó là lí do để hắn nổ lực trong bao năm qua.

"Không xin lỗi chứ gì? Người đâu, đánh!"

Từ phía sau Lăng Hân Nguyệt xông lên mười mấy người, dù tất cả họ đều đang mặt thường phục, nhưng người có nội lực đều sẽ nhìn ra được họ có một thân võ công. Thư sinh trắng trẻo kia tất nhiên không biết võ đành đứng qua một bên. Cái người lạnh nhạt nãy giờ chả thèm lên tiếng kia lại có ý định tham gia. Thế là hai thiếu niên 'được cho là có võ' đấu với mười mấy tinh anh thị vệ Công Chúa Phủ. Kết quả...khỏi nói cũng biết đi, hai thiếu niên kia bị đánh đến nằm bẹp trên sàn không nhúc nhích nổi. Các ngươi thắc mắc những người xung quanh đâu? Tại sao không ai ngăn cản? Ờ, từ khi hai bên bắt đầu to tiếng họ đã lường trước sự việc này sẽ xảy ra nên đã nhanh chóng tính tiền và chuồn trước rồi. Về phần người của tửu lâu, ông chủ lớn đang ở đây, người ta còn chưa ra lệnh, thân là thuộc hạ không thể manh động a.

Cảm giác Lăng Hân Nguyệt còn chưa muốn bỏ qua, cô mới tiến lên ngăn cản. Tiểu Công Chúa nóng nảy đang muốn mắng người dám cản mình, nhưng khi nhìn thấy cô liền dẹp bỏ ý định.

"Hi lão sư a~ ngươi cũng đến đây uống rượu?"

"Công Chúa, đây là tửu lâu, đến đây tất nhiên là để uống rượu. Ngược lại là tiểu Công Chúa ngươi, tuổi còn nhỏ sao lại đến đây uống rượu."

"A, ta đâu có đến uống rượu, ta là đang uống trà chờ Đại Hoàng huynh đến."

"Ra là vậy. Nếu vậy thì ngươi cư tiếp tục chờ, ta vẫn còn có việc. Còn nữa, đã đánh họ thành dạng này rồi, cũng nên bỏ qua đi. Cáo từ."  Nói xong liền bỏ đi, Tư Đồ Khuynh Vũ bị lãng quên cũng nối gót theo.

"A, ân, cáo từ." Lăng Hân Nguyệt có chút mê man đáp, sau khi người đi rồi mới thanh tỉnh lại dặn dò thị vệ cất bọn hắn sang một bên, bản thân lại tiếp tục công cuộc ăn uống.

Thiếu niên cao lớn kia lờ mờ nhìn thấy bóng lưng người vừa đi, tay hơi nâng lên, muốn nói gì đó nhưng không đủ sức, sau đó gục xuống tại chỗ ngất đi.

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Ai~~~ mệt vl luôn ấy, vốn định là về sớm nhưng ai ngờ muộn quá nên giờ mới đăng được. Thứ lỗi nha~

Đọc xong nhớ vote nha~ không là tui hờn á~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net