9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ngày nữa là đại hôn, Tuệ Vương nhà ta lại càng bận rộn a~ Mới sáng sớm, đại môn Trấn Nam Vương Phủ đã bị người gõ không chút nương tình, cũng may là gia nô dậy rất sớm nên mới bình tĩnh ra mở cửa, không thì đã mang gậy ra 'chào' người ngoài cửa rồi. Cổng lớn mở ra là thân ảnh cao lớn, người này đến là muốn tìm Tuệ Vương Thường Hi. Tất nhiên, ai lại để một người lạ mặt vào Vương Phủ chứ và một lẻ hiển nhiên hắn bị giữ lại bên ngoài. Lát sau, thấy hắn vẫn kiên trì chờ đợi, một gia nô nhanh chân vào xem tiểu Vương Gia nhà mình đã dậy chưa, rồi mới quyết định thông báo. Hồi lâu sau, Thường Hi từ bên trong vừa đi ra tới cửa liền bị một bóng người nhào tới trước mặt làm giật mình, cũng may là không có thất thố.

Đến khi kịp nhìn kĩ lại thì cái bóng kia đã sẵn tư thế quỳ xuống, dập đầu hô: "Thảo dân Khương Đình, hâm mộ Tuệ Vương đã lâu, thật mong muốn được tận trung với người, chết cũng không từ, mong người hãy thu nhận thảo dân!"

Choáng a, rốt cục chuyện này là sao? Khương Đình, nghe quen quen. A, không phải là đứa nhỏ háo thắng mấy năm trước sao, giờ chín chắn rồi nhỉ.

"Được thôi." Một lời nhẹ nhàng thoát ra lại làm cho kẻ đang quỳ một trận nghi hoặc.

"A?" Hắn có chút mơ hồ hỏi lại, hắn thực không nghĩ người này lại đơn giản nhận hắn như vậy.

"Khương Đình đúng không, bản Vương nhớ rõ ngươi. Bản Vương đồng ý thu nhận ngươi, mong ngươi sẽ thật sự như lời đã nói, tận trung với bản Vương, tốt nhất đừng làm bản Vương thất vọng."

"Thuộc hạ nhớ rõ!"

"Ân, đứng lên đi. Hắc Miên, mang hắn đi làm quen một chút, sau đó cấp cho hắn đồng phục, lại hướng dẫn thêm cho hắn, ta không muốn khi làm việc lại có sai sót." Cô hướng vào khoảng không nói, từ đâu một hắc y đáp xuống trước mặt cô, quỳ xuống cung kính đáp. Vừa 'ân' một tiếng, cả Hắc Miên và Khương Đình liền không thấy đâu, hảo kinh công a~ Còn Khương lão cha nhà hắn, tùy ý nói một tiếng là được, lão ta không dám không đồng ý.

_______---------________---------_________

Giờ Dần (3–5 giờ), mặt trời còn chưa ló dạng Tuệ Vương nhà ta đã bị đánh thức, gương mặt vô cùng không tình nguyện mà rời giường. Rửa mặt xong, cô nhìn ba bốn bà mụ cùng năm sáu thị tỳ đang có ý định thay đồ giúp mình liền không nhân nhượng tiễn họ ra ngoài, tự mình thay đồ. Mặc lên ba lớp áo dày cộm nặng nề, cô gọi các thị tỳ vừa đuổi ra lúc nãy vào thay mình chỉnh trang. Khi mọi thứ đều hảo, đoàn rước tân lang bắt đầu lên đường, mang người về Sở Quốc. Trước khi đi, tất nhiên phải qua một hồi chia tay tiễn biệt 'đầy nước mắt', mà diễn trò nhiều nhất chính là Hoàng Đế Lăng mộc. Cũng may là chỉ có người trong nhà nên hắn cũng không tính là bị mất hình tượng. Hắn thân là vua một nước, không cần cùng Thường Hi sang Sở Quốc chủ trì đại hôn nên chỉ có thể ở đây nói lời tạm biệt.

Sau chia tay, đoàn người thật dài hướng Sở Quốc đi. Trong đoàn người này bao gồm binh lính Sở Quốc bảo vệ phò mã, binh lính Kim Lăng Quốc bảo vệ tiểu Vương Gia, một đội ngũ ám vệ âm thầm đi theo bảo vệ chủ tử và Khương Đình_bảo vệ thần tượng của hắn, nói tóm lại mục tiêu chung của cả cái đoàn người dài ngoằn này là bảo vệ vị tân lang cưỡi bạch mã thong dong đi phía trước kia. Mà phò mã nhà ta, dù đang trên đường sang nhà vợ chưa từng gặp bao giờ vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.

Đoàn người cứ như vậy đi cho đến gần trưa cũng chả có gì đặc biệt xảy ra. Phía trước có một tửu điếm, cô hạ lệnh dừng chân nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi tiếp. Ăn uống xong xuôi, cô đi một vòng xung quanh để hít thở khí trời thì từ trong bụi cây nghe được tiếng xột xoạt. Vốn bản tính tò mò, cô liền tiến lại gần xem thử, thì ra là một tiểu thố đang bị thương, vết thương không quá nặng nhưng chảy máu, cô nhanh tay bế nó đến cho Hắc Tử trị thương. Sau khi được băng bó cẩn thận, tiểu thố ngoan ngoãn nằm yên một chỗ, có lẽ là vẫn còn đau. Không cầm lòng được cô đưa tay xoa nhẹ đầu nó, tiểu thố liền nhắm mặt hưởng thụ, gương mặt lại cọ cọ vô cùng thoả mãn, thực quá đáng yêu a~ Thu hết biểu hiện của nó vào mắt, cô đối tiểu thố phi thường yêu thích liền quyết mang nó theo.

Bởi vì không vội, đoàn người cứ chậm rãi di chuyển, nên khi đến được Sở Quốc đã là chuyện của ba ngày sau. Nhóm binh lính Sở Quốc quay về hoàng cung phục mệnh. Thường Hi, Khương Đình và binh lính Kim Lăng Quốc được sắp xếp nghỉ ngơi tại Phò Mã phủ, các ám vệ vẩn tiếp tục ẩn mình trong tối.

___Ngày hôm sau___

Một thị nữ dẫn đầu một đoàn người đi đến phủ Phò Mã, phía sau là tám thị nữ, hai bà mụ và mười hai gia đinh đang khiêng mấy rương lớn, đội hình rầm rộ đứng trước Phò Mã phủ gây không ít sự chú ý. Gia đinh tiến lên phía trước gõ cửa một cái, ngay lập tức có người mở ra, có lẽ là đã căn dặn từ trước. Nói không chừng đây lại là Trưởng Công Chúa phái người đến giám sát, ai biết được nàng ta đang tính toán điều gì.

Thị nữ dẫn đầu dáng vẻ kiêu căng bước vào, hoàn toàn không để đám thị vệ vào mắt, các thị nữ và bà mụ theo phía sau lại không có biểu hiện khó chịu, đoán chừng thị nữ này cũng từ nhị đẳng. Nhưng chỉ có vậy mà lại nghênh ngang không phải quá xem thường phò mã sao?

"Vương Gia nhà các ngươi đâu, từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy?" Ả hỏi một thiếu niên ở cửa, giọng điệu lộ rõ sự khó chịu, vẻ mặt đã nhăn nhó hầm hầm, nào còn bộ dáng của cô nương mười tám nữa.

"A, Vương Gia đang thay đồ."

"Thay đồ? Giờ đã là giờ Thìn (7–9 giờ) mà vẫn đang thay đồ, ngươi nghĩ muốn lừa ai."

"Ngươi không tin thì tự mình đi xem, phòng của Vương Gia ở hướng đó. Chỉ có điều, sợ rằng Công Chúa còn chưa nhìn thấy mặt ngươi để trị tội ngươi đã xuống hầu Diêm Vương lão ca rồi." Thiếu niên Khương Đình một bộ không thèm để ý nói, còn tận tình chỉ chỉ về hướng gian phòng của Thường Hi, nói xong lại tiếp tục nhìn trời hoàn toàn không để thị nữ kia vào mắt. 'Hừ! Gia nhà ta chính là thích dậy trễ như vậy, ngươi dám ý kiến. Ngươi mà dám xông vào đó a, Gia không làm gì ngươi ta không tin Trưởng Công Chúa kia sẽ không ra mặt thay phò mã của nàng.'

"Ngươi!" Ai, thị nữ kia tức giận không nhẹ, tức thời không phản bác được nữa ngày cũng chỉ có một từ 'ngươi' thoát ra, gương mặt vốn khó coi nay càng đáng sợ.

"Có chuyện gì ở đây vậy?" Thiếu niên vận cẩm y từ xa bước đến thu hút sự chú ý.

"Gia–"

"Ngài là Tuệ Vương? Công Chúa sai chúng ta mang đến cho ngài hỉ phục." Thị nữ chanh chua khó chịu khi nãy vẫn một mặt kiêu cạo cắt ngang. Nói xong liền rời đi, ý định chào hỏi một câu cũng không có.

Vừa lúc ả ta đi đến cửa, một bạt tai từ đâu giáng xuống 'bốp' một tiếng, ả ta ngả ngồi trên mặt đất. Ả muốn nhìn xem là ai to gan dám đánh mình, vừa nhìn liền run run khiếp sợ. Người vừa đến thân vận hắc phục, ngang hông là đai lưng màu lam, chi tiết ở mép áo và ống tay áo cũng đồng dạng màu lam. Đây chính là đặc điểm riêng của ám vệ Phủ Công Chúa.

"To gan! Dám có thái độ vô lễ với phò mã, ngươi đã quên Công Chúa căn dặn thế nào sao?"

"Nô tì, nô tì..."

"Phò mã, vừa rồi vô lễ ta thay nàng tạ tội, chỉ mong ngài rộng lượng bỏ qua không trách phạt." Ám vệ trực tiếp bỏ qua thị nữ kia, cung kính đối với cô tạ tội, không hề có nửa điểm xem thường.

"Đều không có gì, ta không có để bụng. Việc cũng xong rồi, các ngươi có thể trở về phục mệnh." Đôi mắt cô hơi híp lại nhìn hắn, đột nhiên một trận lạnh run tràn đến khiến ám vệ kia có chút đứng không vừng, hắn biết người này mất hứng nên cố trấn định bản thân, nhanh chóng mang người rời khỏi mới là phương án an toàn.

'Đám ôn thần các ngươi, đừng có ở đây phá hết tâm tình tốt đẹp của ta, ta còn chưa có ăn sáng đây!'

"Nếu vậy, thuộc hạ xin phép cáo lui." Nói xong liền mang người rời đi, dù có là ám vệ của Trưởng Công Chúa hắn cũng không đủ bản lĩnh chọc giận người này a, rất đáng sợ.

_______---_____---________

"Công Chúa, hỉ phục đã đưa xong rồi, thị nữ kia phải giải quyết thế nào." Ám vệ lúc nãy cung kính quỳ gối, cúi đầu.

Trước mặt hắn là một nữ nhân biểu tình lãnh đạm, mi thanh mục tú, ba ngàn thanh ti dài mượt cứ thế tùy ý xoã trên người nàng. Ánh mắt trong suốt, tĩnh lặng như mặt hồ nhưng đáy mắt lại không che dấu được sát ý.

Môi đỏ của nàng khẽ mở, một thanh âm trong trẻo lại lạnh lùng đến đáng sợ vang lên: "Giết."

Ám vệ 'vâng' một tiếng lập tức biến mất. Sở Thiên Ca lại tiếp tục xem xấp giấy trên tay, đôi lúc khoé môi hơi cong lên cười cười.

______-----______-----_______
 
Đáng giận!!! Lại một lần nữa con sâu ham ngủ Thường Hi bị người ta vực dậy vào giờ Dần, trời còn chưa sáng đã chuẩn bị đi đón dâu, thật muốn phát hoả mà!

Nghĩ thì nghĩ, giận thì giận, phò mã nhà ta vẫn miễn cưỡng đứng dậy rửa mặt thay đồ. Tất nhiên, đồ là tự thay. Xong xuôi tất thảy, cô tiến đến chú bạch mã đã chờ sẵn, thuần thục leo lên, dẫn đầu đoàn rước dâu đi ra khỏi phủ. Rời khỏi phủ phải đi thêm một đoạn đường nhỏ tương đối vắng người, qua khỏi con đường nhỏ là đến đại lộ Kinh Thành.

Khi đoàn người đi đến đại lộ cũng vừa lúc mặt trời xuất hiện. Những tia nắng buổi sáng chiếu đến gương mặt trắng nõn càng lộ ra vẻ thanh khiết, tiêu soái. Sắc nắng vàng làm y phục vốn đã đỏ rực lại thêm nổi bật. Làn da trắng như sứ, mái tóc đen tùy ý xoã, đôi môi đỏ mọng thật khiến tâm hồn nữ nhân điên đảo. Người dân tách ra hai bên đường hiếu kì muốn nhìn xem phò mã trông như thế nào, người chúc mừng người khóc lóc. Nữ nhân thì nhịn không được, thầm tiếc thương trong lòng: tại sao tân nương không phải là mình. Còn nam nhân thì một bộ dạng tự ti bản thân chẳng bằng người ta vậy mà lại ôm mộng làm phò mã.

Đến Công Chúa Phủ, bà mụ dẫn tân nương tử hồng y đỏ đỏ rực ra cửa. Thường Hi theo hướng dẫn đi đến dìu nàng vào kiệu. Khi nàng đã yên vị, đoàn người lại một đường tiến vào cung diện thánh. Sở Nguyên Tông nhìn hoàng tỷ mình, hài lòng mỉm cười. Bái đường xong hết thảy, trời cũng đã chập tối, tân nương được đưa về tân phòng, tân lang tất nhiên bị bắt lại tiếp rượu. Văn võ bá quan biết người này Tuệ Vương danh tiếng lẫy lừng nên không dám làm càn. Sở Nguyên Tông lại vô cùng thân thiết cùng hoàng tỷ phu của hắn uống. Tưởng chừng mọi thứ chỉ nhạt nhẽo trôi qua như vậy, thì cuối cùng cũng có người nhịn không được, tìm đến gây sự.

Quý tử của Tả bộ Thị Lang_Lưu Chấn, bộ dạng say đến đỏ bừng mặt từng bước đến trước mặt tân lang Thường Hi, gương mặt căm phẫn hét lớn: "Tại sao lại là ngươi?! Tại sao Công Chúa không chọn ta, ta có cái gì thua ngươi chứ!" Nói xong liền hành động, tiến tới nắm chặt vạt áo của cô, vô tình mùi rượu cùng 'tinh hoa' trong mồm hắn cứ thế bay ra, một ít ám lên người cô. Gương mặt cô trở nên âm trầm đến đáng sợ, Sở Nguyên Tông một bên tức giận tên Lưu Chấn ngu ngốc, một bên lo sợ tỷ phu sẽ nổi giận. Hắn đã được hoàng tỷ nhắc nhở, tuyệt đối không thể chọc giận người này, nhưng giờ... Đều tại cái tên Lưu Chấn ngốc hết thuốc chữa! Hoàng tỷ cứu ta~ (っ╥﹏╥)っ

"Xin hỏi các hạ là..."

"Ta là Lưu Chấn, cha ta là Tả bộ Thị Lang Lưu Diên."

"Lời vừa rồi của ngươi nói, ta có chút không nghe rõ, ngươi có thể nói lại không?"

"Ta nói nàng vì sao chọn tiểu bạch kiểm ngươi! Ta ưu tú như vậy, công lao cũng không ít vậy mà nàng còn chưa thèm nhìn ta lấy một lần!"

'Ra là người ái mộ của nàng ta a~ Nhưng là ngươi hỏi ta, ta cũng không có câu trả lời.' Thường Hi thầm nghĩ rồi lại cười khổ, bái đường cũng đã bái xong rồi vậy mà còn chẳng biết mục đích của nàng ta là gì.

"Quyết đấu đi!" Hắn lớn giọng nói. Dù không thể bắt cô rời khỏi Công Chúa, nhưng ít nhất cũng có thể làm cô bẻ mặt. Đấy là ý định của hắn, bởi lẽ việc Thường Hi có võ công vốn rất ít người biết.

"Được thôi. Nhưng hôm nay không tiện, ngươi lại không tỉnh táo. Ta thấy nên dời lại ngày khác đi."

"Hoàng Thượng, việc này phải nhờ người làm chủ rồi."

"A, được a."

"Cũng đã trễ rồi, ta cũng nên hồi phủ, không nên để Công Chúa đợi lâu."

"Được, vậy tỷ phu đi cẩn thận."

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

• Các ngươi đợi Ánh Huyền nhà ta bày xong "thiên la địa võng" mới đi "bắt cóc" lão công về được a~ Từ từ hóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net