Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Reng.. reng..... reng*
*Cạch*
- Alo, ai vậy?- một giọng nói biếng nhác vang lên và chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là nữ chính Dương Ngọc của chúng ta (Au: *vỗ tay cho nữ chính của chúng ta bước lên sàn*)
- Ai vậy  ư? Chị cho em nói lại đó tiểu Ngọc Ngọc~ 😊😊!
- A hóa ra là... là chị...chị Thanh à , chị yêu gọi cho em có chuyện gì vậy?
- Chị gọi em chỉ muốn nhắc là hôm nay là hạn chót, bản-thảo có chưa vậy? 😇😇
- Ách.... Cái này...Cái này... Khụ khụ khụ chị Thanh ơi hình như em cảm rồi....khụ... Tạm biệt chị nha~
- Đừng còn bản thảo thì.....
*Bíp* "phù nguy hiểm quá, may mà tui tắt kịp chứ không bả mà biết tui chưa vẽ trang nào thì ngày này năm sau sẽ là đám giỗ của tui quá. Nhưng mà tại sao lại chán quá, quá chán đi mà"
- Á mẹ ơi
*rầm* ( Au: số là chỉ vừa nghĩ vừa lăn trên giường mà gường chỉ nhỏ thế là  muahaha mọi người hiểu rồi đó 😂😂😂. Ngọc: còn kia cười gì đó *cầm dao*🔪🔪 Au: Đâu có đâu chị *cầm điện thoại chạy*)
- Ai cha cha đau quá! Đầu của tui QAQ -khi đưa tay tính đứng dậy thì cô bỗng thấy được một quyển truyện phủ bụi có tựa đề "Thiên thần em là của chúng tôi"
- Ể bộ tui có quyển truyện này à ta? Tưởng mình toàn truyện đam với bách thui chớ! Mà thôi cũng đang chán đọc thử coi!≧ω≦
Năm phút sau...
Mười phút sau...
Mười lăm sau...
*Rầm* quyển truyện đã bay về đất mẹ.. ý lộn bay về góc phòng, nữ chính chúng ta ngửa mặt lên trời và nói:
- Tại sao trên thế gian này có truyện vừa cẩu huyết vừa máu chó như vậy hả trời!!! Cái gì mà nữ chính lương thiện, trong sáng như thiên thần ở trần gian! Bổn cô nương khinh, vừa đọc là biết giả tạo rồi!!! Bánh bèo thấy gớm vậy mà cũng thích bộ đầu năm nay mắt nam chính bị đui hết hay sao vậy?!! Hừ, thật tội cho nữ phụ cùng họ cùng tên với tui mà có ông anh nam chính chỉ vì tin mấy lời của nữ chính mà khiến cho cô ấy chết thảm! Bổn cô nương mà là cô ấy mình sẽ cho nữ chính biết tay! ( ◞꒪່౪̮꒪່)◞ ⁾⁾ Hừ! (Au: còn gái yêu à~ ta chưa có biết ai biết tay ai à nha~ Hắc hắc~)
- Điều mà con mơ ước sẽ được thực hiện ngay bây giờ - Một giọng nói thần bí vang lên
-Ai!!? Ai đang nói vậy? Mau ra đây
Bỗng quyển truyện bị quăng ở góc phòng sáng lên tạo ra một cơn lốc xoáy hút cô vào trong nó
- Aaaaaaa
=========Tui là dãy phân cách xuyên qua dễ thương cute(•з•)ノ===========
Trên chiếc giường kingside ở nơi nào đó mà chỉ có au và độc giả biết có một cô bé đẹp như thiên sứ đang chìm sâu vào ngủ. Đôi mắt của cô bé từ từ mở ra (au: khúc này au cũng k biết miêu tả sao cho hay nên chỉ ghi như vậy mong mọi người thông cảm QHQ) mơ màng nhìn xung quanh rồi nghĩ
"Ủa đây là đâu sao mà sang trọng dữ vậy trời ? Tui đang ở nhà mà tại sao  lại ở đây vậy trời? Ừm~ để tui nhớ lại coi hình như là sau khi bổn bảo bảo mắng chửi quyển truyện cẩu huyết kia xong thì có ai đó nói là điều ước của người ta sẽ được thực hiện. Như vậy chẳng lẽ ước muốn trở nên giàu có của tui đã trở thành sự thật! Muahahaha thiệt tốt quá cuối cùng cũng k phải lo vật lộn với đám bản thảo chỉ để cuối tháng khỏi gặm mì tôm rồi! Cuối cùng cũng có thể ăn những món đắt tiền mà hằng ngày chỉ dám nhìn rôi! Tui thật là hạnh phúc quá mà! T_T
Khi cô nắm bàn tay mình lại thì mới để ý:
" Ủa sao tay mình lại nhỏ xíu vậy? Tay mình cũng không có những vết chai đó cầm bút lâu ngày mà giờ tui mới để ý mắt tui hình như nhìn rõ hơn rất nhiều!! Ủa nếu người ta nhớ không nhầm thì tui bị cận nhẹ mà!! Từ tui phải bình tĩnh phải quý sờ tộc nhưng bình tĩnh cái quần, quý sờ tộc cái quần ( ◞꒪່౪̮꒪່)◞ ⁾⁾ từ từ chẳng lẽ nào..... Đừng nha!! Chuyện đó...chuyện đó không thể nào!!! (au: quên nói là in nghiêng với để trong " " là suy nghĩ của nhân vật nha~😘)
Thế là bóng dáng nhỏ bé của cô không hề có chút xíu thục nữ nào mà phi thẳng vào nhà vệ sinh. Trèo lên chiếc ghế nhỏ được đặt sẵn, nhìn thẳng vào trong gương thì đập vào mắt cô là một cô bé có mái tóc bạc xỏa dài, một đôi mắt hai màu đặc biệt, một bên là màu đỏ yêu nghiệt, quỷ dị còn bên lại thì màu xanh nước biển dịu dàng. Khuôn mặt của cô thì tinh xảo tựa như con bút bê được các nghệ nhân có tay nghề tuyệt vời nhất tỉ mỉ, cẩn thần ngày đêm dùng hết sức lực của mình tạo ra, cô nhìn vào không khỏi ngẩn ngơ cả người , chảy cả nước miếng!!! =.= (au: hình tượng chị ơi! Mau lượm lại hình tượng chị ơi!!! Ngọc: tránh ra con kia cho bổn cô nương ngắm loli *chảy nước miếng*=﹃=au:tui không quen người này à nha *liếc mắt khinh bỉ* ) à hình như cô béo má thì cô bé đó cũng béo,cô hi thì cô bé đó cũng hi. "Từ chẳng lẽ đây là chính mình, haha vậy là tui xuyên không rồi! Ha ha béo má cho tỉnh ngủ coi nào haha" thế là cô đưa tay lên béo thật mạnh vào má mình.
" Á đau quá! QAQ vậy đây không phải là mơ!!!!! Oh nooooooo! Còn mấy bộ truyện người ta chưa vẽ xong còn đống truyện đam tui đang theo dõi nữa! Đống anime tui đang chờ ra s mới nữa!!!! Đừng mà!!!!!!! Thiên à!!!!"
Đột nhiên đằng sau cô xuất hiện một cô bé giống hệt 'cô'. Cô từ từ ngước lên và một tiếng hét thấu cả trời xanh vang lên : (au:😂😂😂)
- Aaaaaaa! Ma...Maaaa!!!! Mô phật ngài ma đại nhân ngài đừng lại đây a! Mô phật........... Tác giả đã lược bỏ hàng ngàn từ mô phật của ai kia ( Au: ==  con ma nào đó:==)
Sau vài (n) phút định thần dành cho ai  kia thì bé 'ma' lên tiếng:
- Khụ... Chị đừng sợ khụ....Em không hại chị đâu
- Nhưng mà em là ai? - Cô ngập ngừng hỏi
- Em là chủ của thân xác mà chị đang ở và em tên là Dương Ngọc, cũng chính là nữ phụ của bộ truyện chị vừa đọc
- Ể ể ể ể ể!!!!! -Cô hét lên
- Em chỉ mong chị hãy giúp em chăm sóc ba, mẹ  và đừng để anh em dành mất cô ấy nha~ - nói đến cô ấy thì khuôn mặt của cô bé hiện lên vẻ ngại ngùng của thiếu nữ mới yêu. (Au: hình như ta vừa phát hiện chuyện gì đó sai sai ==)
-Nhưng có gì đó sai sai không hề nhẹ ở đây......
- Đi~ đi~ mà chị~- chưa để cô nói hết lời thì cô bé vừa chớp chớp đôi mắt long lanh ngập nước của mình vừa nói giọng nói manh hết phần thiên hạ khiến cho cô trở nên đáng yêu cực kỳ à không sự thể diễn tả bằng từ đáng yêu được!!! (Tác giả ôm trái tim vừa bị manh chết của mình said )
*Phựt* tiếng dây thần kinh chịu đựng cuối cùng của cô đã bị đứt.
- Được... Được rồi
"Manh...manh quá đi!" Và rất lâu sau này cô cực kì hối hận về quyết định của mình ngày hôm nay, hối hận vì mình không để ý tới điều sai sai ấy và  chỉ ước thời gian hãy quay lại để thay đổi quyết định của mình nhưng đó là chuyện của sau này.
- Cảm ơn chị, vậy bây giờ em sẽ truyền sơ ký ức của mình cho chị nha~ Có vài ký ức em không muốn cho ai biết nên xin lỗi chị yêu nhiều~
Rồi cô bé để tay lên trán cô, một dòng ký ức tựa như một thước phim chiếu chậm chạy trong đầu cô. Cô cũng nhận ra là cô bé không đưa cho mình những ký ức liên quan đến cốt truyện mà cô đọc chuyện này cô chưa nghĩ kĩ thì giọng nói của cô bé lại vang lên:
- Tạm biệt chị- Nói rồi cô bé từ từ biến mất
Khi cô ngước lên nhìn thì cô bé đang nhìn cô mỉm cười và dần tan biến. Có vẻ cô bé đang nói gì đó nhưng cô không thể nghe được. Trong lúc cô suy nghĩ về việc cô bé đang nói gì thì một tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
*Cốc cốc cốc*
-Thưa cô chủ, đã đến giờ ăn sáng rồi ạ
- Được rồi, chị lui đi
- Vâng
"Muahaha cảm giác sai khiến người khác mà tui từng xem trong các phim truyền hình thiệt tuyệt! T_T Thôi tui đi thay đồ thui~"
Cô lon ton chạy ra tủ quần áo. Nhìn tủ quần áo, cô không thể diễn tả được gì bởi từ trên xuống dưới là một màu hường! Màu mà cô không thích nhất! QAQ Hảo đau lòng! Theo như những gì cô đọc được về nữ phụ này thì lúc đầu là một người ngây thơ rồi sau khi gặp được nữ chính thì hoàn toàn thay đổi. *Hazzz* Sau 'vài' phút sót thương cho số phận nữ phụ thì cô lại tiếp tục hành trình tìm đồ cho mình. Một hồi sau khi cô lục tung cả tủ của mình mới tìm được một bộ đồ phong cách gothic mà cô yêu tuy không phải màu đen cô cuồng mặc (ಥ_ಥ) hảo tổn thương a~ (nữ chính nào đó: A Ngọc lại đây để chồng em xoa dịu nỗi đau cho~ Ngọc: Ai là chồng của tui chứ!!!(╯’□’)╯︵ ┻━┻ Nữ chính nào đó: *xoa đầu ai kia* ngoan! Ngọc:QHQ tui muốn chết (ಥ_ಥ))
(Au: Đồ cô mặc nè m.n)
Đầm

Vòng tay

Vòng cổ

Giày

================================
Au: Mong m.n nhận xét giùm au nha! Yêu mọi người nhiều 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net