Chương 2: Lỗi ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ty của Hoắc Minh Âu lần đầu hợp tác với công ty giải trí có sức ảnh hưởng lớn như công ty Mạn Thanh Du đương nhiên là không thể thiếu tiệc ăn mừng sự hoà thuận giữa hai bên. Việc đó được lên kế hoạch tức tốc, tổ chức ngay buổi tối hôm đó.

Trong lúc Chu Tử Vi đang đi siêu thị. Hai tay nàng đẩy một cái xe đẩy chất đống đồ hộp, thức ăn có hạn sử dụng và nhiều vật dụng cá nhân cần thiết khác khiến ai cũng phải đưa mắt nhìn. 

Ai không biết còn tưởng nàng đi cư trú tị nạn.

Nàng không thèm quan tâm, sớm muộn gì mai mốt họ cũng phải đánh nhau để dành lại đống đồ hộp này thôi.

Đứng trước một quầy thịt đóng hộp, Chu Tử Vi vươn tay với lấy một cái hộp " Thỏ BBQ " thì cũng có một bàn tay thon dài vô tình cũng lấy trúng hộp này.

" Ah... Thật ngại quá. " Người ấy nói xin lỗi.

Theo bản năng, nàng nhường cho người ấy nhưng khi Chu Tử Vi nhận ra giọng nói này có chút quen thuộc thì người nọ lại nói tiếp.

" Thư kí Chu? Trùng hợp quá, cô cũng mua đồ ở đây sao? " Mạn Thanh Du cười nói.

Mạn Thanh Du? Cô ấy làm gì ở đây?

Chu Tử Vi có một vạn câu hỏi tại sao trong đầu. Nàng thấy cô ấy cũng đem theo một cái xe đẩy chất đống đồ hộp, thắc mắc hỏi.

" Mạn tổng, nhà cô thiếu đồ ăn lắm sao? "

Hỏi xong thì Chu Tử Vi nhìn lại xe đẩy của mình...

Khác mẹ gì nhau đâu.

Chu Tử Vi ngượng ngùng, gãi đầu.

" Xin lỗi... Thất lễ rồi. "

Mạn Thanh Du tỏ vẻ không sao, ngược lại còn rất rạng rỡ, trêu lại Chu Tử Vi.

" Nhà cô cũng hết đồ ăn mà. "

" A... Là do tôi bận quá, đi làm về mệt lười nấu đồ ăn thôi. " Nàng tìm đại một lý do sứt sẹo để qua mặt cô ấy.

Mạn Thanh Du không nói gì, biểu cảm vẫn như trước. Khi nhìn nữ chính, nàng thật sự không biết cô ấy đang nghĩ gì... Thật khó đoán.

Cuối cùng, cả hai chào tạm biệt nhau. Và trùng hợp gặp lại nhau ở bữa tiệc của công ty.

" 1,2,3! Nâng ly! "

" Chúc mừng hợp tác a. "

Một đám đàn ông hăng say chơi bời ăn uống. Thực đơn rất đa dạng, họ cũng gọi không ít rượu và bia.

Đương nhiên, Chu Tử Vi không thoát được cảnh bị bắt uống rượu chung. Vốn là tính trốn ở nhà ai dè ở bên cạnh nhà có một vài người đồng nghiệp làm chung ở bên đấy, còn không kịp từ chối bọn họ đã khoác vai nàng đem đến đây chung vui.

Chu Tử Vi dở nhất khoản từ chối nhiều người. Vì tách biệt ở trong bệnh viện tâm thần quá lâu nên về khoản tiếp xúc với người khác có hơi ngượng ngùng và không dưới tự nhiên.

Mạn Thanh Du và Hoắc Minh Âu thì ăn ở một phòng riêng để dễ bàn chuyện làm ăn hơn. 

Khi nhìn vào hai người họ đi chung, không ít nhân viên cho rằng họ rất đẹp đôi, trai tài gái sắc khỏi phải bàn.

Có người suy đoán là sau vụ này có khi họ thành đôi thật thì biết thế nào. Tóm lại là vô cùng sôi nổi, cả hai nhân lực của hai công ty cũng thắt chặt tình cảm hơn.

Chu Tử Vi chỉ lẳng lặng nghe, không nói gì. Cốt truyện vẫn phát triển như bình thường, hôm nay là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người họ, lát nữa khi ăn xong họ sẽ có một cuộc nói chuyện lãng mạn ở bờ hồ.

Cuộc nói chuyện ấy, khiến cho nữ chính say mê nam chính và có tình cảm khác lạ với anh.

Nàng dùng đũa gắp lấy một miếng bò, đắm chìm trong suy nghĩ riêng của chính mình. Đột nhiên có một người chú ý đến nàng, hắn hỏi.

" Thư kí Chu, cô là thư kí bên cạnh Hoắc tổng chắc là biết hai người họ có quan hệ gì đúng không? Hay là cô nghĩ sao về hai người họ, hợp đôi không?!! "

Đối với câu hỏi của đồng nghiệp, Chu Tử Vi có hơi e dè.

" Cái này thì tôi không biết, chúng ta đâu thể nào đánh giá thứ gì qua vẻ bề ngoài đâu. "

" Ồ... Cũng đúng. " Hắn rót rượu đưa cho Chu Tử Vi.

" Nào, cùng chúng vui với chúng tôi!!! "

Vốn dĩ không tính uống rượu đâu. Nhưng sau một hồi, nàng cũng bị bọn họ thành công chuốc say mèm. 

Khuôn mặt đẹp đẽ dễ thương có chút đỏ ửng do cồn, mắt rũ xuống như bị uỷ khuất. Chu Tử Vi ngày thường đi làm trang điểm rất đậm, bây giờ không có lớp trang điểm đó, bọn họ mới nhận ra nét đẹp ngây thơ, hiền dịu của nàng.

" Thư kí Chu, cô say rồi. " Một người đồng nghiệp lo lắng đỡ nàng dậy nói.

Nàng không quan tâm, đẩy hắn ra, loạng choạng bước vào toilet. Tửu lượng của nàng trước giờ vẫn rất tốt nhưng của nguyên chủ thì kém khỏi tả. 

Vì thế bây giờ, Chu Tử Vi đang gặp chị " Huệ " trong bồn cầu.

Nôn xong, nàng có vẻ khá hơn, nhưng lại có chút chóng mặt, lại còn nóng trong người khó chịu ứa ra nước mắt. Từ ngoài, có một người bước vào.

" Thư kí Chu!? "

Mạn Thanh Du không nghĩ tới chính mình mấy phút trước mới xử lí Hoắc Minh Âu say mèm cho trợ lí của anh ta bây giờ lại bắt gặp một con ma men khóc lóc trong nhà vệ sinh.

Có vẻ như nhân viên công ty anh ta tửu lượng kém thật.

Nhìn thấy Mạn Thanh Du, Chu Tử Vi lại càng thêm khóc. Nước mắt chảy dài lăn trên má... Uỷ khuất và đáng thương.

" Cô bị làm... Làm sao vậy? " Mạn Thanh Du bối rối lau nước mắt cho nàng.

Trông nàng bây giờ như một đứa trẻ bị lấy mất kẹo vậy. Cũng đáng yêu...

Chu Tử Vi bỗng vùi đầu vào cổ Mạn Thanh Du, lẩm bẩm: " Người tôi khó chịu quá... Giúp tôi... "

Hơi thở nóng rực mang theo hơi rượu nhẹ nhàng từng chút lướt qua làn da Mạn Thanh Du, như một lời mời, một lời dụ dỗ.

Ban nãy cô cũng có uống vài ly rượu cùng với Hoắc Minh Âu, vốn dĩ không hề say nhưng nhìn Chu Tử Vi thế này cô lại buồn cười. Lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của nàng, khoé môi cô bất giác nhếch lên nụ cười tà mị, ôn nhu vỗ về lưng nàng, thì thầm vào tai nàng lời đường mật.

" Thế, em có muốn theo tôi về nhà không? " 

" Cho tôi ra khỏi đây... " Chu Tử Vi rầm rì.

" Em thật sự muốn theo tôi về nhà sao? " Cô rũ mắt nói.

Nàng gật đầu, khẽ dụi vào cổ cô.

Mạn Thanh Du bế nàng rời khỏi nhà hàng, ném nàng lên xe của mình rồi chạy đi mất dạng như là thành công trộm được một bảo vật quý giá.

[ ......... ] 

Hệ thống một mình chứng kiến tất cả, nó gãi đầu tổng thể cứ cảm thấy chuyện này kì kì thế nào ấy. Nhưng nó có thể làm gì được chứ? 

Miễn là cốt truyện không bị tiết lộ ra bên ngoài hay kí chủ không gặp nguy hiểm to tát thì nó sẽ không ra mặt. Vì thế nó chỉ có thể cầu nguyện.

Kí chủ, thượng lộ bình an.

.............

Mạn Thanh Du cẩn thận đặt Mạn Thanh Du lên giường, bản thân qua loa cởi các phụ kiện bên ngoài đặt trên đầu giường.

" Khó chịu... " Nàng vặn vẹo, hai tay lộn xộn nắm lấy tay áo Mạn Thanh Du.

" Ngoan, bây giờ cô phải thay đồ ra cho dễ ngủ hơn. " Cô thề với thiên đạo, cô ban đầu chỉ đơn giản là có lòng tốt mang nàng về nghỉ ngơi thôi nhưng mà...

Cô nhẹ nhàng xoa những đường nét đẹp đẽ trên gương mặt mịn màng. Người này trước đây không có ngoan ngoãn như bây giờ, trong ấn tượng của cô về Chu Tử Vi, nàng là một người đanh đá, luôn hiện rõ sự ghen tuông trên khuôn mặt mỗi khi cô tiếp xúc với Hoắc Minh Âu và luôn luôn tìm đủ mọi cách hãm hại cô.

Tuy là thế, nhưng cô thương hại nàng hơn là hận nàng.

Chu Tử Vi đột nhiên ngồi dậy, Mạn Thanh Du tưởng nàng tỉnh rồi, ai dè lại được nhìn thấy một màn thoát y miễn phí, từng nút áo sơ mi bị nàng dứt khoát dứt ra trước sự chứng kiến của Mạn Thanh Du.

Nóng quá... Cơ thể nàng nóng điên muốn điên rồi.

" Này... " Cô đưa tay ngăn cản nàng lại bị nàng dùng cả người đẩy ngã xuống giường. Chu Tử Vi chỉ đơn giản cảm thấy người trước mặt có thân nhiệt rất mát, rất thoải mái. Nó làm dịu đi sự nóng bức bên trong Chu Tử Vi.

Nhịn không được dụi qua dụi lại.

" Chu Tử Vi... Cô có biết cô làm cái gì không? " Giọng Mạn Thanh Du hơi khàn, đẩy nhẹ Chu Tử Vi ra.

Cảm nhận được sự mềm mại từ hai khoả tròn trịa trên người, mặt của Mạn Thanh Du dưới bóng tối có phần hơi đỏ.

Cô cũng bị lây sự nóng bức ấy từ nàng.

Người này từ trước đến giờ luôn là phóng đãng như này sao. Hay chỉ là với Hoắc Minh Âu thôi. Nghĩ đến đây, Mạn Thanh Du trong lòng hơi bực bội.

" Nếu như cô không đi ra thì đừng trách tôi làm ra chuyện khó nói với cô. "

Đây là lời cảnh báo cuối cùng trước khi lí trí của Mạn Thanh Du triệt để vỡ vụn.

Lời này vào tai Chu Tử Vi như gió thoảng, nàng ngước mắt nhìn cô, dưới ánh đèn mờ ở phòng ngủ, quần áo của Chu Tử Vi không chỉnh tề, chỗ lộ như có như không ẩn hiện. Ánh mắt ủy khuất nhìn cô.

" Giúp tôi... "

Ý nàng là giúp tôi hạ nhiệt, nhưng Mạn Thanh Du lại hiểu sang một nghĩa khác.

Mạn Thanh Du cắn răng: " Cô tự chuốc. "

Có lẽ là do men say nên Mạn Thanh Du khó có thể khống chế được bản thân.

Cô ôm lấy Chu Tử Vi, hôn nàng. Đầu lưỡi bá đạo càn quét hết mọi thứ bên trong khoang miệng nàng.

Khiến nàng hít thở không thông. Chu Tử Vi khi say thần trí đờ đẫn chỉ có thể nhận lấy.

Quần áo rải rác rơi xuống chân giường. Hai người phụ nữ quấn quýt lấy nhau. Một lúc sau, những tiếng rên rỉ kiều mị, tiếng thở thô nặng hoà vào nhau.

Chu Tử Vi muốn chạy nhưng lại bị Mạn Thanh Du kéo mắt cá chân, kéo trở về. Thậm chí còn mang theo một chút trừng phạt, ngón tay ra vào ngày càng mãnh liệt.

" Có biết tôi là ai không? " Mạn Thanh Du đột nhiên ngừng lại ngay khi Chu Tử Vi sắp lên đỉnh.

Bị cắt đứt giữa chừng khiến nàng bức bối, bên trong cơ khát muốn được cao trào, nàng ôm cổ Mạn Thanh Du khóc lóc.

" Mạn...a...hức... Mạn Thanh Du... Cho tôi đi... Bên trong hảo muốn... " Nàng ôm lấy cô Mạn Thanh Du, khó khăn nói.

Coi như là thoả mãn, cô cười tiếp tục động tác, cắn vào xương quai xanh nàng một cái. Ngay lập tức chỗ đó in một dấu răng đẹp đẽ, Mạn Thanh Du hài lòng thở hắt.

" Vừa hay là tôi cũng muốn. "

.......

Chu Tử Vi cảm thấy bản thân thật sự điên rồi...

Cư nhiên lại mơ thấy xuân mộng, mà trong đó mặt của nữ chính lại rõ ràng nằm ở trên người nàng. Nhưng mà... Có điều nó lại quá chân thật, muốn tỉnh mà không được.

Chỉ nghe thấy tiếng thở dốc, âm thanh dụ hoặc bên tai của đối phương.

" Đau không? Nhịn một tí sẽ hết đau thôi. "

" Một hiệp nữa thôi.... Ừm thật chặt.."

Sau đó và.........

Mặt trời ấm áp, chiếu sáng quá những hàng cây, buổi trời nắng đẹp, đây là một thời tiết tốt thích hợp để đi ra ngoài.

Chu Tử Vi thức dậy, theo thói quen vươn vai, giãn cơ nhưng vừa cử động một chút đã bị đau muốn chết.

???

Sau đó nàng cảm thấy sai sai, sờ soạng người thì lại không thấy quần áo đâu. Nhìn xung quanh thì khung cảnh đơn sắc lạ lẫm... Lại sờ đến vết máu trên ga giường trắng tinh.

Tam quan của Chu Tử Vi liền triệt để sụp đổ.

Đêm qua nàng đã qua đêm với ai vậy???!

Trong lúc Chu Tử Vi hốt hoảng, hệ thống có lòng tốt, khơi lại kí ức đêm qua cho nàng với mức giá vỏn vẹn chỉ có 10 đồng vàng vì cảm thấy... đáng thương. 

Nhớ lại xong, nàng lại hận không thể chém chết những người tối qua chốc say nàng!! Hèn gì trong lúc ngủ, cảm thấy nơi kia... [ Lời nói vì phạm tiêu chuẩn cộng đồng] ....bỏ đi.

Nàng vậy mà lại ngủ với nữ chính đơn thuần!!!!

Bây giờ phải nghĩ cách chuồn ra khỏi đây.

Mạn Thanh Du bên ngoài phòng khách ung dung nhâm nhi tách trà của mình, bỗng nghe thấy tiếng hét phát ra từ căn phòng. Sợ rằng nàng có chuyện, cô tức tốc mở cửa phòng ra.

Đập vào mặt là cảnh Chu Tử Vi ngã ở dưới sàn. Thân thể đầy vết hôn nửa ẩn nửa hiện sau lớp chăn, vô cùng gợi tình. 

Mạn Thanh Du thở hắt một hơi. Thấy cô ấy nhìn chằm chằm mình, nàng đỏ mặt quát.

" Cô đi ra ngoài!! Tên chết tiệt. "

Nói xong nàng quơ trúng một cái gối, đáp thẳng mặt Mạn Thanh Du. Cái gối rơi xuống, cô lượm nó lên, đi tới đặt nó về chỗ cũ.

" Cái miệng nhỏ của em chỉ nên nói lời hay ý đẹp. "

Như thế nào là ý đẹp? Cô hại tôi ra nông nỗi vậy mà còn bảo tôi nói lời hay ý đẹp với cô????

Tôi đâu có bị điên!

" Quần áo tôi đâu? Trả cho tôi đi về nhà. "

Bỗng cơ thể bị Mạn Thanh Du bế lên, Chu Tử Vi bắt lấy cái chăn, che đậy cơ thể. Cô chỉ đơn giản giúp nàng đến phòng tắm nhanh hơn thôi.

Bên trong phòng tắm cũng được cô chuẩn bị đẩy đủ để rửa người rồi.

Mạn Thanh Du đặt Chu Tử Vi lên bồn rửa mặt, chống hai tay nhìn nàng.

" Cô còn tính làm gì nữa?!! " Bị nhìn như vậy cũng có chút sợ...

Hồi nãy có lỡ ném cái gối vào mặt cô ta.

Cuối cùng Mạn Thanh Du cũng không nói gì, đi ra ngoài.

Chu Tử Vi yên tâm thả lỏng người, ngâm bản thân trong bồn tắm, nàng cho gọi T1212 ra nói chuyện.

" Này, tại sao nữ chính kì lạ vậy?? Đáng lẽ đêm qua cô ấy phải ở với nam chính chứ, tại sao lại ngủ với tôi? "

Nàng chỉ là một nữ phụ nhỏ bé.

T1212 tỏ vẻ bối rối trước sự việc này.

[ Có lẽ là do xảy ra sự cố gì đó. Hình như trong nguyên tác nữ phụ đi nghe lén Mạn Thanh Du với Hoắc Minh Âu nói chuyện nên mới tránh được những người đồng nghiệp chốc say nàng. ]

" Chỉ thay đổi một chi tiết nhỏ thôi mà bây giờ câu chuyện nó xoay 360 độ luôn sao!!? "

Như vậy thì khó cho nàng quá.

T1212 suy tư: [ Kí chủ bình tĩnh. Việc này tôi sẽ hỏi cấp trên về việc nữ chính tại sao lại như vậy, tạm thời ngài hãy cố gắng đối phó với Mạn Thanh Du đi. ]

T1212 biến mất.

Chu Tử Vi mệt mỏi, ngả người chìm xuống mặt nước trong veo. Nàng biết trên cơ thể có rất nhiều vết hoan ái và vết cắn.

Trạch nữ như Chu Tử Vi lần đầu trải qua chuyện ấy có phần lạ lẫm, dù sao chỉ là ngủ một đêm với nhau. Vui đùa thể xác không có nghĩa linh hồn bị tổn thương.

Nàng tự an ủi.

Nhưng mà hôm qua không hẳn là quá tệ.

.....

Khi Chu Tử Vi tắm xong, nàng quấn một chiếc khăn tắm đơn giản đi ra ngoài, đơn giản là vì Mạn Thanh Du đã ném quần áo hôm qua của nàng đi đâu mất rồi.

" Này... "

Nhìn người đang ngồi trên sô pha thong thả uống cà phê, tinh thần phơi phới đọc tài liệu, Chu Tử Vi có một cỗ tức giận không tên. Sao cô ấy có thể bình tĩnh như thế sau khi làm vậy với nàng. Nhưng mà chợt nhớ ra cô ấy nữ chính, ngàn lần không thể đắc tội.

Nhận thấy Chu Tử Vi đang nhìn mình, Mạn Thanh Du liền thả điện thoại xuống, cười một cách xinh đẹp, xinh đẹp đến mức ai nhìn vào sẽ mê đắm ngay lập tức.

Đúng là nữ chính trong truyện, đặc biệt đẹp.

Có điều...

Chu Tử Vi không muốn dính dáng một cái gì tới nam chính và nữ chính nữa. Thứ nàng hướng đến ở đây là một cuộc sống yên bình vô lo vô nghĩ cùng người bạn thân Mặc Tri Phương.

" Cô có thể trả tôi bộ quần áo được không? Sắp đến giờ đi làm rồi. "

Mạn Thanh Du đến gần nàng, cô ấy cao hơn nàng hơn nửa cái đầu một chút, có cảm giác áp bức.

Mạn Thanh Du ánh mắt như có như không nhìn những giấu vết trên người nàng, cảm xúc có phần vui vẻ hơn, nói: " Quần áo hôm qua, tôi đem đi giặt rồi, em có thể lấy quần áo của tôi mặc đỡ. "

Vậy cũng tạm, Chu Tử Vi gật gù đồng ý. Không bao lâu nàng bước ra với một bộ quần jean áo thun trắng giản dị, size quần áo của Mạn Thanh Du lớn hơn nàng một chút nên nàng phải sắn những phần vải dư lên.

Có hơi thùng thình một chút.

Chu Tử Vi vội vàng lấy túi xách, chuẩn bị bỏ chạy thì bị Mạn Thanh Du kéo lại.

" Không ăn sáng sao? " Cô hỏi.

Chu Tử Vi không có hứng ăn, lắc đầu.

" Chuyện hôm qua, chúng ta coi như chưa xảy ra nha. Mạn tổng, không cần chịu trách nhiệm với tôi làm gì. Chúng ta cứ bình thường với nhau thôi. "

Nàng nói xong, chợt thấy lực nắm ở tay mình có phần đau, muốn thu tay về.

" Vậy sao? Thư kí Chu, hôm qua là tôi đưa em về, vốn dĩ tôi có lòng tốt đưa em về nhà mình để nghỉ ngơi nhưng khi vừa về nhà thì em đòi tôi thoả mãn, là em chủ động cầu tôi, bám lấy tôi không tha. Một hai đòi làm chuyện đó với tôi. Tôi đã bối rối không biết nên làm thế nào nên tôi đã... " Cô gần gằn giọng từng chữ, giọng điệu ủy khuất nói.

" Em còn lấy tay của tôi để... "

" Dừng lại! "

Hôm qua mình có ép buộc nữ chính như vậy sao!??? Chu Tử Vi trong lòng xấu hổ, thầm xin lỗi nam chính.

Chuyện hôm qua Mạn Thanh Du cũng có phần lỗi khi không kiềm chế được bản thân. Nhưng cô vẫn có ý xấu thay đổi câu chuyện một chút hòng đổ hết tội lên đầu nàng.

Như vậy nàng sẽ không nghĩ cô đã tự nguyện làm nàng. Nếu như thế, với tính khó ở của mình, nàng sẽ lại càng ghét cô hơn.

Tự nhiên trong lòng cô không muốn nàng ghét mình một chút nào.

Chuyện xảy ra bây giờ... Chỉ trách những người đồng nghiệp hôm qua đã chuốc say nàng.

Tóm lại theo suy nghĩ của Chu Tử Vi, Mạn Thanh Du hôm quá chỉ đơn giản là bị mình ép buộc... Mặc dù không thể tin nhưng nhìn dáng vẻ nhu nhược bị oan ức của nữ chính thì có vẻ như điều đó là sự thật. Chu Tử Vi nghĩ là cô đang tức giận vì chuyện này.

Nhưng có lẽ nàng đã quên béng rằng tối qua, biểu hiện của Mạn Thanh Du không giống như vậy, nếu chịu khó nhớ lại một chút liền sẽ biết sự mâu thuẫn ở câu chuyện này.

Trên đầu bị gắn bảng tội danh đầy mình, nàng nén sự ngượng ngùng trong lòng nói: " Nếu vậy thì cho tôi xin lỗi, đó chỉ là sự cố, làm phiền đến cô rồi, có gì tôi sẽ đền bù gấp đôi cho cô sau. Mạn tổng, bây giờ tôi phải đi. "

Đó là những giải pháp mà Chu Tử Vi có thể nghĩ vào lúc này. Nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Đền bù?

Nực cười thật.

Mạn Thanh Du trong lòng bực bội muốn níu kéo Chu Tử Vi ở lại lâu hơn, cô muốn nói điều gì đó nhưng mà bị một cuộc điện thoại cắt ngang.

Nghe tiếng chuông ấy, Mạn Thanh Du biến sắc, thả tay nàng ra, vội vàng cầm lấy nó.

" Vậy, em về cẩn thận. "

Mở cửa, Chu Tử Vi rời đi, hoàn toàn không hiểu tại sao mới vừa nãy Mạn Thanh Du muốn nói gì đó với nàng nhưng khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại lại buông tha cho nàng về.

Bất quá, như vậy cũng tốt.

Nàng hi vọng sự việc này sẽ không làm lay động đến cốt truyện chính.

Nhưng mà ở khía cạnh mà Chu Tử Vi không biết, cốt truyện của câu chuyện đã sớm bị thay đổi, đảo lộn vì một lỗ hổng của hệ thống.

Ai mà ngờ đó chính là Mạn Thanh Du.

Hết chương 3.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net