Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Uy, Quân!" Buổi chiều trở lại văn phòng, Hoàng Kiện Cường xuất hiện ở trước mặt tôi, "Nghe nói, cô cùng ' băng sơn mỹ nhân ' đi ăn cơm trưa ?"

"A?" Tôi nâng lên mí mắt nhìn hắn, sau đó miễn cưỡng đáp, "Là —— phải."

"Trời ạ!" Hắn mở to hai mắt nhìn, "cô đem băng sơn bổ ra a?"

"Có gì đâu, ăn một bữa cơm mà thôi." Tôi tức giận nhìn hắn

"Trong thời gian cô nghỉ phép, nàng cho tới bây giờ đều là một mình làm mọi thứ ư!" Hắn nói.

"Tôi Please anh, " tôi một chưởng đập lên trên bàn, "Anh đường đường một đại nam nhân, nói chuyện không cần ' ư ' rồi ' ư ' đi được không! Nổi hết cả da gà."

Hoàng Kiện Cường biểu tình đột nhiên cứng ngắc, xoay người quay về chỗ ngồi.

Tôi còn không muốn làm rõ tình hình hiện tại, nhìn bóng dáng hắn tôi còn tưởng rằng hắn sinh khí: "Uy, anh sẽ không tức giận đấy chứ?"

"Quân." Diệp Tấn đột nhiên từ phía sau đã đi tới.

"Cô. . . . . ." Tôi nhìn Diệp Tấn, sau đó lại quay đầu nhìn lưng Hoàng Kiện Cường.

"Có chuyện gì vậy?" Diệp Tấn nhìn tôi, theo ánh mắt của tôi nhìn về phía Hoàng Kiện Cường.

"Không có việc gì, " tôi lắc đầu, "Không có gì."

"Nga." Diệp Tấn nói xong, trở lại chỗ ngồi của mình.

Nếu như vừa rồi gọi điện thoại cho Mạnh Sở Vũ, nàng cũng không có tức giận, tôi nghĩ tôi bây giờ còn nguyện ý cùng Diệp Tấn tán gẫu vài câu. Chính là ngắt lời trong điện thoại  lại không cho tôi mở lời giải thích, làm cho tôi rất là khó chịu.

Thời gian tan làm, bởi vì trong lòng tôi còn buồn phiền chuyện này, thế nên để quên ví tiền ở trên mặt bàn làm việc.

"Quân!" Vừa mới tiến tới cửa thang máy, Diệp Tấn đột nhiên vọt vào gọi tôi lại, "ví tiền của cô!"

"Nga!" Tôi xin lỗi cười cười, tiếp nhận ví tiền, "Cám ơn, thiếu chút nữa quên ."

"Nếu, " Diệp Tấn ấn nút thang máy đóng cửa lại, "Đầu là có thể tháo xuống, cô sẽ quên không?"

"Cô đây là, " tôi cười nhìn nhìn nàng, "cô đang cười lạnh tôi sao?"

Mặt nàng đỏ lên, không nói gì.

"Thực xin lỗi, " tôi nói, "Tôi cũng không phải đang giễu cợt cô."

"Không có việc gì, " nàng lắc đầu, cười nói, "Tôi chính mình cũng hiểu được vừa rồi thực vô vị."

Tôi nghĩ tới Hoàng Kiện Cường nói những lời kia, sau đó nhíu nhíu mày hỏi: "Diệp Tấn, cô không phải là. . . . . ."

"Cô có thể trực tiếp gọi tên tôi đừng ngại." Nàng nhìn lên cạnh của thang máy  những con số đang lui dần.

"Ách, " tôi dừng một chút, "Tấn. . . . . ." Cảm giác có điểm là lạ.

"Chuyện gì?" Nàng hỏi.

Tôi mới ý thức được tôi đang có vấn đề muốn hỏi nàng: "Nghe nói cô bình thường là một người rất lạnh lùng "

Nàng quay đầu nhìn nhìn tôi.

"Ý của tôi là, " tôi ở trong đầu cố gắng tìm từ chính xác để nói, "Cô không phải là thích ở một mình , hoặc là khi đứng cùng với mọi người sẽ không như vậy niềm nở?"

Nàng nhìn tôi không nói gì, khóe miệng hơi hơi hướng về phía trước.

Trong thang máy nhất thời một mảnh yên tĩnh, tôi có điểm xấu hổ: "Kỳ thật tôi cảm thấy cô là một người rất tốt." Tôi nói chính là "một chút" không phải là "rất" , bởi vì đôi khi cũng sẽ cảm thấy được nàng quả thật là một người lạnh lùng.

"Con người của tôi, " nàng lại quay đầu đi, "Không quá để ý đến cái nhìn của người khác đối với mình".

"Nga, như vậy tốt lắm a." Tôi không biết muốn nói cái gì tốt lắm, trong nội tâm thầm mắng chính mình tại sao lại tán gẫu vấn đề này.

"Chờ một chút, cô định ăn cơm ở đâu?" Nàng hỏi.

Tôi nghĩ nghĩ nói: "Về nhà ăn."

"Phải không?" Nàng có điểm kinh ngạc nhìn tôi: "cô biết xào rau?"

"Đương nhiên, " tôi cười cười, "Từ nhỏ thường cùng mẹ nấu nướng."

"Ân, " nàng nói, "Lợi hại, tôi có thể nếm thử chút tay nghề của cô không?"

"A?" Tôi cười khổ, "Kỳ thật tay nghề của tôi cũng không phải tốt lắm."

Túi xách của nàng đột nhiên vang lên tiếng.

Diệp Tấn lục túi lấy ra di động tiếp lên. Lúc đầu nàng có chút thấp giọng nói "Ân", sau lại dường như trả lời với tần suất bắt đầu dồn dập, tôi ý thức được điện thoại của nàng bên kia giống như đã xảy ra cái gì.

Cửa thang máy mở.

Đi đến cửa của tòa building, nàng cúp máy điện thoại.

Quân, " nàng nói, "Tôi đi trước."

"Được, " tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lo lắng phải đưa nàng tới nhà của mình, "Ngày mai gặp."

Diệp Tấn gật gật đầu sau đó hướng bãi đỗ xe đi đến.

Mặt trời ở xa xa lộ ra một nửa, ánh sáng hoàng hôn chiếu vào thân thể nàng tạo thành một đường viền màu vàng. Tôi nhìn bóng dáng của nàng, trong lòng không khỏi nghi vấn, rốt cuộc cô gái này là một người như thế nào? Có đôi khi thoạt nhìn, rất lạnh lùng làm cho người ta không thể tiếp xúc, nhưng là có đôi khi tôi lại cảm thấy được nàng thực dễ dàng ở chung một chỗ.

Mà tôi cũng nên vui đùa đúng thời điểm, tuyệt đối sẽ không nhạt nhẽo; nên hạ thấp âm điệu đúng thời điểm.

Đột nhiên vang lên tiếng còi xe bên tai.

Tôi nhất thời phục hồi lại tinh thần, nhìn đến phía trước một chiếc xe con màu đen, Diệp Tấn ngồi ở vị trí lái xe. Tôi hướng nàng mỉm cười, phất phất tay. Nàng hướng tôi gật gật đầu, đánh tay lái, đem xe rời đi.

Về đến nhà, tôi không giống như mọi ngày, cầm nắn chiếc điện thoại suy tính rốt cuộc nên khi nào thì  gọi điện thoại cho Mạnh Sở Vũ, vội vàng gặm một quả táo sau đó liền lập tức bấm điện thoại.

Hình như vang lên ba tiếng, điện thoại đã được tiếp lên.

"Uy?" Thanh âm của nàng cũng không còn mỏi mệt .

"Sở Vũ, " tôi nói, "Mình là Quân."

Nàng dừng một chút, hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Ách, " tôi nghĩ nghĩ , "Cậu hiện tại có phải làm việc không?"

"Không có, mới vừa hết giờ làm."

Tôi nhẹ nhàng thở ra: "Mình nghĩ hỏi cậu cùng đi ra quán trà trò chuyện."

"Ân." Nàng chờ tôi nói tiếp

"Cuối tuần này có thể chứ?"

"Vậy cuối tuần này đi."

"Nga." Tôi lại nhẹ nhàng thở ra, cuộc đối thoại so với tôi tưởng tượng đơn giản hơn nhiều.

"Còn chuyện gì nữa không?" Mạnh Sở Vũ lại hỏi.

"Không phải, " tôi vội nói tiếp, "Mình còn muốn hỏi, trưa nay là cậu sinh khí sao?"

"Giữa trưa?" Nàng nghĩ nghĩ, sau đó nhẹ giọng nói, "Không có."

"Đêm qua là bởi vì Phó Khiết nàng có việc, " tôi giải thích nói, "Mình đi ra ngoài một chút, sau khi trở về đã là 12 giờ, cảm thấy muộn như vậy gọi điện cho cậu sợ quấy rầy giấc ngủ của cậu, cho nên. . . . . ."

"Mình thật sự không có sinh khí." Nàng nói.

"Nga, mình còn nghĩ là cậu sinh khí, " tôi nhỏ giọng nói, "Mình  không quấy rầy cậu nữa, chào."

"Cái kia, " Mạnh Sở Vũ còn nói, "Kỳ thật, cậu gọi điện muộn cũng không sao."

Tôi sửng sốt không nói gì.

"Mình buổi tối bình thường đều ở nhà làm thêm việc ở công ty vì thế sẽ không ngủ sớm, " nàng nói, "Mình cúp máy trước".

Sau khi tắt máy, nhớ lại câu cuối cùng Mạnh Sở Vũ nói. Tuy rằng nàng nói những lời này làm cho tôi có loại vui sướng khó tả, nhưng tôi âm thầm nói cho chính mình không nên hiểu sai , bằng không sẽ thật vất vả giãy dụa đứng lên trong khi vừa mới chậm chạp vùi lấp nó. Tôi bắt đầu bắt buộc chính mình làm việc nhà, lau chùi sạch sẽ bàn ghế, đem toàn bộ đĩa CD ra sắp xếp lại, đem đệm chăn cồng kềnh cẩn thận giặt sạch, làm cho chính mình không có dư thừa thời gian để mơ màng.

Tôi một mực nói cho chính mình, từ bỏ, phải từ bỏ, nhất định phải từ bỏ.

Ở công ty làm việc đôi khi thú vị nhưng cũng có chút buồn chán. Tôi bắt đầu phát hiện ra, Hoàng Kiện Cường một khi thấy Diệp Tấn xuất hiện, mặt hắn không chỉ chuyển sang đỏ, nói chuyện còn muốn nói lắp, sau đó chính là trốn sang một bên. Nhiều lần như vậy qua đi, tôi thừa dịp một lần ăn cơm trưa, làm bộ như thực vô tình hỏi hắn: "Có phải gần đây trong lòng đã có đối tượng để ý?"

"Cái, cái gì?" Hắn đỏ mặt ngay lập tức.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành nào mà bị hỏi cái vấn đề này còn có thể mặt đỏ.

"Chẳng lẽ anh muốn tôi hỏi vấn đề này lại một lần nữa?" Tôi dõi theo hắn, "Tôi chính mình như thế nào cho rằng, khi tôi lên tiếng hỏi câu hỏi này phát âm rất rõ ràng a".

"Không có." Hắn cúi đầu, tay càng không ngừng dùng thìa khuấy cốc cà phê.

"Anh hẳn là đang nhắm tới ' băng sơn mỹ nhân ' đi." Tôi hỏi.

Hắn ngẩng đầu, trừng lớn ánh mắt nhìn tôi: "Cô, cô như thế nào lại. . . . . ."

"Please, " tôi cười khổ, "Vừa nhìn thấy nàng xuất hiện sẽ đỏ mặt, nói lắp, biến mất không thấy dạng, vì cái gì đâu?"

Mặt hắn càng đỏ hơn.

"Nguyên nhân chỉ có một, " tôi nhẹ nhàng mà vỗ một chút cái bàn, "Anh đang yêu nàng."

"Cô nói đúng rồi." Hắn rốt cục bằng lòng thừa nhận, vẻ mặt cam chịu.

"Đừng nhụt chí, huynh đệ, " tôi vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Cái này gọi là. . . . . ."

Di động vang lên, tôi nhíu nhíu mày.

"Uy?"

"Quân, là tôi." Là Diệp Tấn.

"Nga, là cô a, " tôi đột nhiên chuyển suy nghĩ, "Cô đang ở đâu?"

"Tôi còn ở văn phòng, " nàng nói, "Cô thì sao, đang ở đâu vậy?"

"Tôi ở dưới lầu ăn cơm, " tôi nhìn Hoàng Kiện Cường, "Cô có xuống đây không?"

"Cô ở một mình?"

"Phải, tôi một mình." Tôi hướng hắn trừng mắt nhìn.

"Tốt lắm, cô chờ tôi trong chốc lát, tôi hiện tại đang xuống dưới." Diệp Tấn nói xong, cúp điện thoại.

Hoàng Kiện Cường vẻ mặt nghi hoặc: "Quân, cô hiện tại không phải là đi cùng tôi sao? Cô như thế nào. . . . . ."

"Chờ một chút, " tôi ngắt lời hắn, "chờ Diệp Tấn xuống, anh và nàng cùng nhau ăn cơm."

"Cái gì?" Hắn há to miệng , "Tôi, tôi đã muốn ăn xong rồi a."

"Anh là đồ ngốc, " tôi trừng mắt nhìn hắn, "Anh có thể hay không lấy lòng phụ nữ? ! Nghe lời tôi, cùng nàng ăn thêm một chút!"

Hắn sửng sốt một chút, sau đó còn nói: "Vậy còn cô?"

"Tôi?" Tôi đứng lên, "Đối diện building có triển lãm tranh, tôi đi ra đó giết thời gian liền OK ."

"Tôi đây nên như thế nào giải thích cho nàng cô đã đi đâu ?"

"Nói là. . . . . . Tôi đột nhiên có việc, phải đi ra ngoài một chút."

"Nga, " hắn nói, "Nhưng là tôi. . . . . ."   

"Đừng nhưng nhị gì cả , " tôi nói, đi ra cửa nhà ăn, "Phải cố lên a!"

Hoàng Kiện Cường kỳ thật là một người đàn ông không tồi, cùng hắn làm đồng nghiệp mấy năm qua, tôi có thể cảm nhận được hắn là người biết cố gắng, làm việc cũng rất được, chính là vẫn thiếu cơ hội cho hắn thể hiện. Người này có duy nhất khuyết điểm chính là không dám nói ra cảm nhận trong lòng, lần này tôi cố ý tạo cơ hội cho hắn, chính là làm cho hắn thử xem đối mặt với phụ nữ có dám nói ra suy nghĩ trong lòng hay không , tuy rằng phần thắng không lớn.

Tôi ra khỏi cửa suy nghĩ một chút, vẫn là sang kia đi.

Gian phòng triển làm tranh của tòa Building mở điều hòa rất lớn. Tôi đi vào trong không khỏi rùng mình, nhưng vẫn là cố nhịn xuống . Bên trong không có nhiều người, xem ra cũng không có báu vật gì. Kỳ thật tôi không thích mỹ thuật tạo hình, đối mỹ thuật tạo hình không có gì hứng thú. Lại nơi này đi thăm thú chính là lấy cớ, có ai cho rằng như vậy là có nghĩa khí không?

Tất cả các bức tranh đại đa số đều là tranh trừu tượng, điều này làm cho tôi cảm thấy rất là buồn bực. Tôi một chút cũng xem không hiểu ý diễn đạt của bức tranh,  nói là thưởng thức, không bằng nói tôi chỉ là  xem tên trên tranh, sau đó lại tán thưởng một chút khung cảnh bức tranh rất được, rất lộng lẫy, cảm giác rất sang trọng.

Tôi cứ như vậy chậm rãi xem từng bức một, lại một bức một bức cuối cùng lại xem trở về.

Xem được một lượt tôi lại nhìn di động, thời gian thật sự còn sớm, không có biện pháp lại một lần nữa xem tranh. Không biết xem nhiều như vậy con mắt nghệ thuật của tôi có tăng lên hay không.

Ngay lúc tôi đang nhìn chằm chằm một bức tranh hình như là tranh hình con mèo, nhưng hai mắt lại nằm ở hai bên cạnh má, đang lúc đứng nghiêng đầu nghi hoặc, đằng sau đột nhiên truyền đến thanh âm.

"Lục tiểu thư, ở trong này xem tranh trông thực say mê a."

Tôi quay đầu lại, phát hiện dĩ nhiên là Diệp Tấn.

Nàng cau mày, tôi nghĩ nàng sinh khí nhưng bộ dáng giống như không phải nhìn chằm chằm tôi. Lòng tôi điều đầu tiên nghĩ tới chính là: Hoàng Kiện Cường tiểu tử kia đời này đừng nghĩ tới sẽ có bạn gái .

"A. . . . . ." Tôi bắt đầu nói lắp, "Cô, cô đã đến rồi?"

"Đúng vậy, " nàng cười lạnh, "Tôi đã đến đây, có cái gì muốn nói với tôi không?"

Tôi đầu óc vội vàng chuyển hướng : "Cô xem này bức tranh này thật có chiều sâu a!"

Nàng không nói gì.

"Cô xem này con mèo này hảo thú vị nga!" Tôi chỉ vào bức tranh con mèo, khờ dại cười nói.

Nàng vẫn là không nói chuyện.

"Thực xin lỗi." Bình tĩnh đối mặt nàng, tôi vẫn là lựa chọn đầu hàng.

"Lục Quân, " nàng bắt đầu nói chuyện , "Tôi không nghĩ tới cô còn bày đặt học làm bà mối?"

"Ách. . . . . ." Tôi nghĩ nghĩ, "Kỳ thật tiểu tử Hoàng Kiện Cường, thật sự không có sai a."

"Cho nên cô liền gạt tôi xuống dưới cùng hắn ăn cơm?" trong giọng nói của Diệp Tấn có một loại hơi thở lạnh như băng.

"Không phải gạt, " tôi đang nghĩ ngợi tìm lấy cái cớ tốt, lại thấy được ánh mắt của Diệp Tấn, "Tôi. . . . . . Đúng, là lừa."

"Tôi nên cảm ơn cô, " nàng chớp mắt, "Hay là nên mắng chửi một chút?"

"Để cô lựa chọn." Tôi nói.

Trầm mặc hai giây, nàng đột nhiên nở nụ cười, lòng tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

"Như thế nào, " Diệp Tấn nhìn nhìn bức họa ở trên tường, "Cô đối với bức tranh này có hứng thú?"

"Tôi?" Tôi lại nhìn nhìn con mèo kì dị đơn độc kia, "Không phải."

"Vậy cô chạy tới nơi này để làm chi?"

"Tôi tới nơi này. . . . . . Hưởng thụ điều hòa miễn phí." Tôi cười cười, trong lòng thầm nghĩ, nếu lựa chọn làm bà mai mối, chẳng lẽ còn đứng ở nơi đó để làm bóng đèn sao?

Ngay lúc Diệp Tấn muốn nói cái gì đó, tôi nhịn không được đánh cái hắt xì: "Ắt —— xì! !"

"Ha ha, " nàng lại cười lạnh, "Hưởng thụ điều hòa?"

"Cô có muốn ăn cơm không, " tôi nói sang chuyện khác, "Tôi lại đói bụng, trở về ăn một chút đi."

Nàng nhìn nhìn tôi, sau đó kéo cánh tay của tôi hướng ngoài cửa đi đến: "Vậy đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net