Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu giờ tối, tôi cầm một cốc nhỏ trà Phổ Nhỉ đến ban công đứng.

Hiện tại tôi rất ít khi uống cà phê, phải nói là sau hôm từ quê lên, tôi không có ra quán cà phê. Trong trí nhớ của tôi, hương vị cà phê của nàng cũng không có mờ nhạt đi, vô luận như thế nào cũng không thể xóa đi. Trong phòng khách tôi mở đầu DVD, là ca sĩ Phan Việt Vân 《 dã bách hợp cũng có mùa xuân 》. Tôi không dám nghe lại giọng ca của Vương Phỉ—— thanh âm của nàng cùng vương phỉ giống nhau.

Âm nhạc một chút một chút từ phòng khách chậm rãi phiêu ra cửa sổ, tràn ngập ban công, lại theo ban công nhẹ nhàng mà hòa tan vào không khí ban đêm lạnh lẽo. Xa xa nhà cao tầng được tramg điểm sáng lóe lên bằng những ánh đèn nê ông, có điểm giống ảo ảnh —— chính là, tôi làm sao biết bóng dáng ảo ảnh như thế nào? Tôi lại chưa có thấy qua.

"Giống như một giấc mộng

Chúng ta lại nhất thời gặp nhau

Nàng giống một trận xuân phong nhẹ nhàng ôn nhu thổi vào trong lòng tôi

Bây giờ nàng ở nơi nào đang tươi cười

Trong trí nhớ bóng dáng tươi cười quen thuộc

Nàng cũng biết tôi yêu nàng nhớ nàng oán nàng nhớ nàng

Tình cảm vĩnh viễn không thay đổi

Chẳng lẽ nàng chưa từng quay đầu lại suy nghĩ

Lời hứa ngày hôm qua

...."

Tuy lời bài hát rất là đau thương, nhưng chính là giai điệu lại có thể cho người ta cúi đầu mỉm cười, chậm rãi ngâm nga.

Tôi nhẹ nhàng mà uống một ngụm trà, chất lỏng ngọt mềm chậm rãi chảy vào trong cổ họng tôi. Tôi thích đem nhân sinh so sánh với trà, nhẹ mà lại ngọt lành, cà phê lại phải cho thêm đường, mà cuộc đời của tôi, không hy vọng trang trí thêm cái gì, thường thường thản nhiên là tốt rồi. Chính là, vì cái gì muốn đem nhân sinh so sánh với hình dạng đồ vật này nọ, đến ngày không phải cũng giống nhau sao.

Nhìn thấy tuy rằng cùng với quê nhà khác biệt, nhưng bóng đêm lại tản ra một cảm giác thật xinh đẹp, tôi thiếu chút nữa đem hồn của mình cùng trời đêm dung nhập làm một.

.............

"Cậu rốt cuộc có đi không a?" Phó Khiết sáng sớm liền gọi điện thoại đến quát.

"Đang xuống dưới !" Tôi dùng bả vai cùng hai má giữ di động chật vật đi giầy, nói.

"Làm cái gì, " nàng than thở, "Mình cùng Diệp Tấn sáng sớm liền chuẩn bị tốt, còn không mau đi xuống dưới."

"Đang ở trong thang máy , rất nhanh rất nhanh." Thật vất vả mới đi xong giầy, tôi lao ra cửa.

"Cậu không phải nói, " Phó Khiết hỏi, "Mạnh Sở Vũ và bạn của nàng cũng đi cùng sao?"

"Đúng, " tôi nói, "Bạn của nàng đưa nàng tới đó, chúng ta đây có phải hay không. . . . . ."

"Diệp Tấn đưa chúng ta đi a, " Phó Khiết không kiên nhẫn nói, "Nhanh lên xuống dưới, lãng phí tiền điện thoại! Cúp máy!"

Thật vất vả lao xuống cầu thang, xa xa nhìn đến Phó Khiết lười biếng dựa vào một chiếc xe con màu đen, hướng tôi bên này phất tay. Tôi thở hổn hển đi đến bên người các nàng.

"Chậm như rùa, " Phó Khiết hung hăng trừng mắt liếc tôi một cái, sau đó chỉ chỉ xe, "Cậu mau lên phía trước, nhanh lên qua đó ngồi."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đi đến bên phải xe, mở cửa lên xe. Diệp Tấn ngồi ở chỗ bánh lái, nàng mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu , buộc tóc đuôi ngựa rất gọn gàng, không có mang kính râm —— đây là ấn tượng của tôi đối với nàng, luôn đeo kính râm tại mọi thời điểm.

Tôi thật có lỗi đối nàng nói: "Thực xin lỗi, tôi ngủ quên."

"Không sao, " nàng mỉm cười, "Địa điểm Phó Khiết đã tả qua cho tôi rồi."

Diệp Tấn lái xe thực ổn, làm cho tôi không khỏi hoài nghi nàng có phải hay không là một tay lái xe lão luyện. Khi ngồi trong xe nàng lái, có một loại cảm giác thực an tâm, sẽ không giống với một số người lái xe chút một chút một sẽ dừng lại, khiến cho những người khác ngồi trên xe chật vật không chịu nổi.

Trong xe có một cỗ mùi hương thực thơm ngát, hình như là mùi của hoa cúc. Mùi hương này không làm cho tôi có cảm giác hoa mắt chóng mặt, không có cảm giác buồn nôn, ngược lại thực thư thái. Bởi vì khi tôi ngồi trong xe con thường thường có ác cảm với mùi nước hoa nồng đậm. Tôi quan sát một chút trang thiết bị bên trong xe, rất đơn giản, không có trang trí gì đặc biệt, cũng làm cho người ta không có cảm giác trống rỗng vô vị, tôi cảm thấy được phi thường thích hợp với nàng.

"Cô định làm gì , " Diệp Tấn nhìn phía trước nói, "Thích xe của tôi sao, quan sát cẩn thận như vậy."

Tôi ngượng ngùng cười cười, thu hồi tầm mắt tùy ý đang chạy của mình.

"Quân, " Phó Khiết từ phía sau nói, "Buổi sáng hôm nay cậu không có đặt đồng hồ báo thức sao, như thế nào lại ngủ quên?"

"Mình có đặt đồng hồ báo thức, " tôi nói, "Mình dùng điện thoại cài chuông báo, đêm qua trước khi ngủ còn kiểm tra lại lần nữa."

"Please, " Phó Khiết biểu tình khó tin nói, "Chẳng lẽ cậu cài đặt âm lượng không đủ lớn sao? Hay là cậu ngủ say như chết?"

"Âm lượng không phải là vấn đề, OK? Vấn đề là, " tôi bất đắc dĩ nói, "Phía sau thời gian còn có 'p. m. ' cùng 'a. m. ', mình cài đặt thành 'p. m. ' ."

"Mình nói Lục Quân cậu làm cái gì, " Phó Khiết dùng sức vỗ vỗ ót của tôi, "Từ sáng đến tối đều đần độn như vậy."

"Cậu. . . . . ." Tôi đang muốn cãi cọ, di động bất ngờ vang lên giai điệu.

Tôi một bên trừng Phó Khiết một bên tiếp điện thoại: "Uy?"

"Quân, mình bây giờ bắt đầu xuất phát." Là Mạnh Sở Vũ.

"Phải không, " tôi nói, "Bọn mình cũng vừa mới xuất phát."

"Tốt lắm, tới nơi mình sẽ gọi điện thoại cho cậu." Nàng nói xong cúp điện thoại.

"Ai a, Mạnh Sở Vũ?" Phó Khiết hỏi.

"Ừ, " tôi nhân cơ hội này hung hăng véo một chút cánh tay nàng, "Chính là nàng!"

Trong xe truyền đến một tiếng chó sói.

Trên xe cả ba người đều không có nói chuyện, chúng tôi đắm chìm ở trong trạng thái xấu hổ .

Phó Khiết nhịn không được , nàng đối Diệp Tấn nói: "Trong xe của cô có đĩa CD nào không. . . . . ."

"Thực xin lỗi, " Diệp Tấn thật có lỗi cười cười, "Tôi bình thường cũng không thích nghe nhạc, cho nên trên xe cũng không có đĩa CD."

"Nga." Phó Khiết gật gật đầu.

Nàng quả thật là một người rất lạnh lùng, tôi nghĩ.

Diệp Tấn bấm nút radio, âm anh phát ra là tiếng của một người đàn ông nói: "Kế tiếp là một ca khúc của ca sĩ Đặng Lệ Quân 《 thành nhỏ chuyện xưa 》."

Ca sĩ Đặng Lệ Quân có giọng hát rất ngọt, chúng tôi cũng dần dần say mê ở trong tiếng ca của nàng, không khí xấu hổ nhất thời biến mất. Con đường bằng phẳng từng centimet cũng dần dần trở nên xóc nảy, hai bên là hàng cây dày đặc . Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn đến Phó Khiết ngồi đằng sau đang ngủ say sưa, nàng chính là như vậy, mỗi lần ngồi xe một lúc sau sẽ ngủ.

"Mở cửa sổ đi, " tôi nói, "Không cần bật điều hòa nữa ."

Diệp Tấn gật gật đầu, đem điều hòa tắt đi, cửa sổ chậm rãi kéo xuống. Ngoài xe gió mát mùi cỏ xanh nhẹ nhàng tiến vào, tôi hít thật sâu vào một hơi, thật sự làm cho tinh thần tôi rung lên. Ngay tại lúc tôi thực tự nhiên mà đem bàn tay thò ra ngoài cửa sổ ——

"Đừng có vươn tay ra ngoài như thế." Diệp Tấn đột nhiên nói.

Tôi sửng sốt, nàng nói những lời này có điểm nghiêm khắc, dường như không để cho người khác phản kháng. Tôi nghe lời mà đem bàn tay trở về, hơn nữa biểu tình nhất định thực xấu hổ, điều này làm cho tôi nghĩ tới lúc ngồi xe lửa nàng nhìn thấy tôi cho đầu dài vươn ra cửa sổ xe lửa, câu đầu tiên Diệp Tấn nói với tôi là:

"Cô không biết, làm như vậy rất nguy hiểm không?"

Diệp Tấn có lẽ chú ý tới biểu tình cứng ngắc của tôi, ngữ khí dịu đi nói: "Tuy rằng bên cạnh không có xe, nhưng là một thời gian sau sẽ dưỡng thành thói quen, rất nguy hiểm."

"Thực xin lỗi, " tôi le lưỡi, "Tôi sau này sẽ chú ý."

Nàng trừ bỏ là người lạnh lùng, còn là một người rất cẩn thận, tôi ở trong lòng âm thầm bổ sung. Quay đầu lại nhìn Phó Khiết, nàng vẫn là ngủ thật sự yên tĩnh.

"Quân, " Diệp Tấn đột nhiên hỏi, "Cô sẽ không giận tôi chứ?"

Tôi cười: "Đương nhiên sẽ không, cô nói rất đúng nha."

"Tôi cảm thấy được, " Diệp Tấn cũng cười , "Cô tính tình rất trẻ con."

"A?" Tôi không dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, "Thật không?"

"Phải." Nàng khẳng định gật đầu.

Tôi nghĩ tới đêm đó Peter cũng nói qua câu tương tự như vậy, tôi nghĩ nghĩ muốn, nói: "Là bởi vì hành động của tôi rất trẻ con sao?"

"Ân. . . . . ." Nàng cười nhấp hé miệng, "Ít tuổi không có nghĩa tính tình phải trẻ con."

Tôi gật gật đầu, Diệp Tấn chỉ lớn hơn tôi một tuổi nhưng thực sự là có tính cách bất đồng , nàng thực trầm ổn —nói cách khác, tôi rất nông nổi?

"Hành động của cô làm cho tôi cảm giác được tính cách thực trẻ con." Diệp Tấn nói.

"Như vậy là tốt hay là không tốt?" Tôi hỏi.

"Đương nhiên tốt, " Diệp Tấn cười hướng trái đánh tay lái, "Ở cùng một chỗ với cô rất thú vị và thoải mái."

"Cám ơn." Tôi nghĩ tôi hẳn là đang đỏ mặt đi, đột nhiên khen ngợi làm cho tôi không quen.

Điện thoại của tôi lại vang .

"Quân, bọn mình tới nơi rồi, các cậu đang ở đâu?" Là Sở Vũ.

"Bọn mình, " lúc này, xe rẽ sang một đoạn ngoằn nghoèo, quán trà lập tức xuất hiện ở trước mắt tôi, "Bọn mình cũng tới rồi."

Sau khi cúp máy, tôi chú ý tới phía trước quán trà có một chiếc xe con màu trắng.

"Tới rồi." Diệp Tấn nói xong, đem xe đậu bên cạnh chiếc xe con màu trắng.

Tôi quay đầu lại nhìn nhìn Phó Khiết, nàng đang xoa mắt, mông lung tỉnh giấc.

"Tới rồi?" Nàng hỏi.

"Đúng vậy, Đại tiểu thư." Tôi nói , mở cửa xuống xe.

Quán trà phụ cận đã tới lần trước có cái mùi măng chua gay nồng , ngược lại lần này có mùi trà rất đậm, gió thổi qua lá cây sàn sạt âm thanh thực rõ ràng. Ánh mắt của tôi đứng lại trên chiếc xe con màu trắng. Thân xe thực sạch sẽ, trắng sáng, có thể thấy rõ ràng bóng dáng người phản chiếu lại, có thể bởi vậy nhìn ra được chủ nhân của xe thực chú trọng bảo dưỡng xe.

Tôi nhìn bên cạch là chiếc xe con màu đen của Diệp Tấn. Hai loại xe không đồng nhất, một đen một trắng nhìn vào rất chói mắt .

"Quân, " Phó Khiết thúc giục tôi, "Nhanh lên vào đi thôi."

Tôi gật gật đầu, đi theo bọn họ vào quán trà. Quán trà bố trí một chút cũng không thay đổi, tôi nhìn thấy Mạnh Sở Vũ cùng người bạn ngày hôm đó là Mike đang ngồi ở bên cạnh lan can nói chuyện phiếm.

Bọn họ hôm nay đều ăn mặc thực đơn giản, Mạnh Sở Vũ xõa tóc, không có buộc đuôi ngựa, mà Mike mặc một chiếc sơ mi màu đen, cùng một chiếc quần bò rộng rãi. Cái đó và chiếc xe bên ngoài không đồng nhất, lòng tôi âm thầm nghĩ bỗng nhiên lại cảm thấy được chiếc xe kia dường như là của Mạnh Sở Vũ, người đàn ông này không phải hôm đó ngồi xe lửa tới sao?

Mạnh Sở Vũ thấy tôi, mà Mike cũng theo ánh mắt của nàng nhìn đến phía chúng tôi.

"Hi, " Mike hướng chúng tôi chào hỏi, giống như chúng tôi đã quen nhau từ rất lâu, "Mọi người mau đến đây." Mà Mạnh Sở Vũ chính là mỉm cười, sau đó đem ánh mắt dừng lại trên người Diệp Tấn.

"Nàng là của đồng nghiệp mới của mình, " tôi giới thiệu, "Kêu Diệp Tấn. Nàng kêu Phó Khiết, của bạn tốt của tôi." Tôi lại đối Mike nói.

"Tôi là Mạnh Sở Vũ, là bạn của Lục Quân. Hắn là Mạch Khả, mọi người có thể gọi hắn là Mike, bạn hồi trung học của tôi, sang nước ngoài du học mới vừa trở về, mấy ngày hôm trước ở lại đây chơi." Mạnh Sở Vũ thực lưu loát nói ra một câu này.

Lòng tôi đột nhiên cười trộm. Trời ạ, bởi vì đi du học mà kêu là Mike sao? Mạch Khả, Mike, Mạch Khả, Mike. . . . . .

Diệp Tấn và Phó Khiết cười cùng bọn họ chào hỏi.

"Mọi người mau ngồi, mình đi tìm bác Vương." Nói xong, tôi có thói quen xoay người đi vào phòng trong.

"Quân, " Diệp Tấn đứng lên, "Tôi cũng đi cùng."

"Bác Vương." Tôi đứng ở trước bếp pha trà nói.

"Lục Quân, đến đây?" Bác Vương hướng tôi cười cười, sau đó nhìn nhìn Diệp Tấn: "Cô là. . . . . ."

"Cháu là đồng nghiệp của Lục Quân, kêu Diệp Tấn." Diệp Tấn nói.

"Nga, " bác Vương gật gật đầu, "Quân, gần đây công việc thế nào?"

Tôi ngắm ngắm bên cạnh một túi lá trà, "Tốt lắm a, bác Vương, măng đều đã ăn hết rồi?"

"Sớm ăn xong rồi, " bác Vương trả lời, "Như thế nào có thể còn lưu đến bây giờ."

"Cái đó là trà gì vậy?" Diệp Tấn chỉ vào túi lá trà thấp giọng hỏi tôi.

"Đó là rắn lục, " bác Vương quay đầu đến đối Diệp Tấn nói, "Cháu cũng thích uống trà sao?"

Diệp Tấn cười đáp: "Vâng, cháu thích uống bích loa xuân. Nhưng mà cũng chỉ uống loại này, đối với loại lá trà khác dốt đặc cán mai."

"Biết uống là được rồi, " tôi nói, "Không nhất thiết phải làm thánh trà."

"Nhưng không phải là cô đối với trà thực hiểu biết sao?" Diệp Tấn nhìn nhìn tôi, "Hơn nữa đều nói rất rõ ràng."

"Ha ha, " tôi cười, "Chỉ là cá nhân hứng thú."

Chúng tôi lại đứng hàn huyên một chút, đến khi Phó Khiết tiến vào thúc giục chúng tôi: "Các người ở trong này tán gẫu thật vui vẻ a, chúng tôi bên ngoài đều chờ đến bất tỉnh!"

"Thực xin lỗi, " tôi cười mang trà lên, "Hiện tại lập tức mang trà ra."

Sau khi mang trà ra, bọn họ đều đã muốn ngồi xong .

"Oh my god, chẳng lẽ đây là rắn lục sao?" Mike nhìn thấy tôi mang trà tới, có điểm ngạc nhiên hỏi.

"Yes! Này đích thực là rắn lục." Tôi phối hợp nói.

"Really?" Mike cười nói, "Trước kia ở bên nước ngoài, tôi thích nhất là trà rắn lục, thật lâu không có uống qua !"

"Really! !" Phó Khiết dùng khẩu âm rất quái lạ, trừng lớn ánh mắt trả lời. Tôi nghĩ với tính cách của Phó Khiết, khẳng định tư tưởng suy nghĩ của nàng cũng không giống người ngoại quốc, chẳng qua là du học vài năm miệng liền đầy tiếng Anh linh tinh mà thôi.

Mike một chút cũng không để ý tới giọng điệu của Phó Khiết, ngược lại biểu hiện càng hưng trí bừng bừng.

Sau khi đặt trà lên bàn, Mạnh Sở Vũ nghĩ muốn chính mình dùng tay cầm một chén trà lên, bởi vì trà đều thực nóng, tôi lập tức ngăn cản nàng: "Để mình làm cho, " sau đó thật cẩn thận nâng một chén trà đặt ở trước mặt nàng, "Cẩn thận nóng."

"Cám ơn." Nàng nhẹ giọng nói.

Tiếp theo, tôi lại bưng từng chén trà đặt trước mặt mỗi người, đến lượt mang đến trước mặt Mike, hắn thực hưng phấn mà nói "Thank you" .

Phó Khiết lập tức lại hướng Mike tung một câu"You're welcome" . Lòng tôi nghĩ, Phó Khiết cái nha đầu này cả ngày khẳng định đều nhìn chằm chằm Mạch Khả .

Mike cũng không có để ý đến Phó Khiết đang châm chọc, tiếp tục cười đối Phó Khiết nói: "You're so beautiful, kêu Phó Khiết phải không?"

"Bingo!" Phó Khiết nói xong, nở nụ cười. Mike thấy nàng cười đến vui vẻ như vậy, càng hăng hái nói : "Cô rất thú vị! Ha ha. . . . . ."

Phó Khiết đột nhiên dừng tiếng cười, nâng chén trà trong tay lên trước miệng uống một ngụm: "im lặng, OK? Uống trà."

Mike mặt cứng đờ, sau đó xấu hổ cười, cúi đầu ngoan ngoãn uống trà. Chúng tôi đều bị Mike có bộ dáng quẫn bách mà nở nụ cười, tôi dở khóc dở cười dùng cánh tay huých Phó Khiết, thấp giọng nói: "Không cần như vậy."

Phó Khiết nhịn cười, lại đối Mike nói: "Sorry, tôi là người nói chuyện rất thẳng thắn, anh sẽ không care đi?"

"Of course not, " Mike còn thật sự đáp, "Ai kêu côi xinh đẹp như vậy đâu?"

Mọi người cười đến cao hứng, bác Vương cầm một ấm trà đi tới: "Đây là bích loa xuân, mọi người uống thêm đi."

"Bích loa xuân?" Mạnh Sở Vũ đột nhiên nhẹ giọng nói.

"Đúng, " tôi quay đầu, "Lần trước mình kể cho các cậu truyền thuyết kia, chính là về loại trà này."

"Truyền thuyết?" Mike nghi hoặc nhìn tôi.

"Đúng, anh chưa từng nghe qua sao?" Tôi hỏi.

Mike lắc đầu, một bộ biểu tình chờ đợi tôi kể cho hắn về truyền thuyết này.

"Này truyền thuyết phải . . . . ." Tôi đang muốn đem truyền thuyết êm tai nói tới, đúng lúc này, Mạnh Sở Vũ đột nhiên cầm lấy ấm trà, nghĩ muốn rót cho mọi người chén trà, có thể bởi vì ấm trà quá nặng, Sở Vũ không nghĩ nó nặng như thế trượt tay làm đổ ấm trà, nước trà bên trong nóng bỏng đổ ra, đổ lên tay Mạnh Sở Vũ .

"A ——" Manh Sở Vũ vội co tay lại.

"My god! Sở Vũ!" Mike lập tức nắm lên tay nàng, vẻ mặt khẩn trương kêu lên

Mọi người nhất thời đều hoảng hốt, mà tay của Mạnh Sở Vũ đã bắt đầu phiếm hồng, tôi đẩy Mike ra, đỡ lấy cánh tay của Mạnh Sở Vũ hướng phòng trong đi vào. Vòi nước! Vòi nước! Tôi ở trong lòng hô.

"Vòi nước ở nơi nào? !" Tôi kêu to hỏi bác Vương, tôi thế nhưng khẩn trương ngay cả vòi nước ở nơi nào cũng đều đã quên.

"Ở trong phòng!" bác Vương chỉ chỉ vào cửa.

Tôi lại sốt ruột lôi kéo Mạnh Sở Vũ hướng trong phòng đi tới, tìm được vòi nước ! Tôi cuống quít đem cái tay bị phỏng kia kéo đến phía dưới vòi nước.

Nước lạnh lập tức chảy mạnh xuống tay của Mạnh Sở Vũ mà rửa sạch, tôi nhẹ nhàng thở ra.

"Còn đau không?" Tôi nhìn Mạnh Sở Vũ nhẹ giọng hỏi.

"Tốt hơn nhiều." Nàng cau mày đáp.

"Nên để lâu một chút, " tôi xem cái tay kia nói, "Cậu như thế nào không nghe lời mình, trà này thật sự rất nóng."

Nàng không nói gì, những người khác chạy vội vào.

"Có bị phỏng nặng không?" Mike khẩn trương hỏi.

"Chậm trễ chút nữa là nguy hiểm rồi , " tôi nói, "May mắn nơi này có vòi nước."

"Lần trước Phong Tuấn trở về mua chút thuốc mỡ cùng băng gạc, để ta đi lấy." bác Vương nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Tất cả mọi người đứng ở chỗ này lẳng lặng nhìn, qua một hồi lâu sau, tôi mới dám cầm tay của Mạnh Sở Vũ trở ra, nhìn nhìn, dường như không có đỏ như trước nữa, tôi hỏi: "Hiện tại thế nào?"

"Tốt lên rất nhiều." Mạnh Sở Vũ nhỏ giọng nói.

"Chúng ta trước đi ra ngoài đi, " tôi nói, "Đi ra bên ngoài bôi thuốc mỡ."

Từ cửa lớn đi vào, bác Vương đã chuẩn bị tốt thuốc mỡ cùng băng gạc.

"Quân. . . . . ." Mạnh Sở Vũ kêu tôi.

Tôi quay đầu nhìn nàng, mặt của nàng ửng đỏ.

Tôi lúc này mới ý thức được chính mình vừa rồi từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn cầm lấy tay nàng, không có buông ra. Tôi lập tức hiểu ra vấn đề buông tay nàng, sau đó xấu hổ cười cười.

"Tôi có học quá băng bó, " Diệp Tấn đi tới nói, "Để tôi giúp cô tra thuốc mỡ đi."

"Cám ơn." Mạnh Sở Vũ gật đầu.

Tôi đột nhiên cảm thấy được mặt mình thực nóng, cười đối bọn họ nói: "Tôi đi ra bên ngoài một chút."

Ra khỏi cửa, tôi liền lập tức thật sâu thở hắt ra. Thật sự là không xong, tôi vừa rồi khẩn trương quá độ, hành động có chút thái quá.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net