Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thời điểm tan làm, lòng vẫn đang nghĩ đến sinh nhật của Sở Vũ. Nàng gọi điện thoại cho Phó Khiết mời chúng tôi đi tham gia sinh nhật, vì cái gì không tự mình gọi điện thoại cho tôi? Bỗng nhiên cảm giác được tôi cùng Sở Vũ đang cách xa nhau dần, tôi ở một bên hướng nàng vẫy vẫy tay, nàng lại ở bên kia đưa lưng về phía tôi, không muốn xoay người lại.

............................

"Tối muộn hôm qua mình nhìn thấy một mỹ nữ." tôi hướng Phó Khiết nói

"Cái gì?"

"Mình nhìn thấy một mỹ nữ!"

"Thiết ~ không phải chỉ là một mỹ nữ thôi sao, mình cũng là mỹ nữ." Phó Khiết vừa nói vừa chọn hoa trong cửa hàng.

"Bảnh choẹ." Tôi trừng mắt liếc mắt nhìn nàng một cái.

"Vậy cậu đã xin nàng số điện thoại chưa?"

"Không có, mình ngay cả tên nàng gọi là gì cũng không biết." Tôi le lưỡi.

"Cũng không tồi. Uy, buổi tối cùng mình đi tham gia tiệc rượu đi?"

"Cái gì tiệc rượu?"

"Chính là giao lưu tiệc rượu" Phó Khiết cầm trong tay một bó hoa bách hợp trước mặt hỏi, "Bó này đó, bao nhiêu tiền?"

"Cậu đến đó, Trần Quan biết không?"

"Cậu quản hắn có biết hay không, bà cô ta chính là nghĩ muốn ở xã hội giao lưu với bằng hữu, hắn quản được ?" Phó khiết hướng tôi trở mình cái xem thường.

"Mình không đi." Ai đều biết nói cái gì giao hữu tiệc rượu đều là tìm kiếm người yêu, huống hồ bây giờ tôi vẫn không có ý định có người yêu, chẳng lẽ muốn tôi đi làm người thẩm định hộ bạn trai sao?

"Vì cái gì? Nơi đó có nhiều mỹ nữ lắm nha!" Phó khiết ngửi trong tay bó hoa bách hợp.

"Kia cùng mình có cái gì quan hệ, TV cũng rất nhiều mỹ nữ dễ nhìn."

"Mình mặc kệ, cậu phải đi, không đi cậu về sau đừng tìm mình uống rượu." Nói xong, Phó Khiết thanh toán tiền cầm hoa bước đi.

Tôi bất đắc dĩ trừng mắt nhìn bóng dáng Phó Khiết sau đó bước theo. "Địa điểm ở nơi nào a?"

"Buổi tối 7 giờ, Mình tới đón cậu."

.........

Vội vàng đứng ở trước gương nhìn qua cách ăn mặc, phụ nữ  chính là như vậy, trước khi ra ngoài dù sao cũng phải thu thập một phen. Nhưng tôi luôn luôn đơn giản, chính là trang điểm nhẹ. ngay tại thời điểm tôi muốn ra khỏi cửa, điện thoại lại vang .

"Uy?"

"Lục Quân, là mình. Cậu còn không xuống dưới?"

"Mình đang xuống, chờ chút"

"Nhanh lên!"

Thở dài, tôi cầm lấy túi xách bước ra ngoài. Xuống lầu chỉ nhìn thấy Phó Khiết một người đứng ở ven đường.

"Như thế nào không có xe a?" Tôi oán giận.

"Mời cậu lên tắc xi! Đi thôi, mau lên muộn!"

"Đương nhiên cậu mời mình , chẳng lẽ là mình a."

Tôi nhỏ giọng than thở. Tiệc rượu quy mô khá lớn. Chúng tôi đến đúng thời điểm bên trong đã có rất nhiều người , không ít tuổi trẻ nam nữ đều đứng ở cửa ra vào.

"Rốt cục tới rồi." Phó khiết xuống xe sau nhìn nhìn tôi, "Thế nào, đi theo mình đến cũng không tệ lắm đi."

"Là là là! Mau vào đi thôi."

Rất nhiều người ở bên trong  , ánh sáng mờ ảo, tất cả mọi người tựa hồ tranh thủ tài năng ở nơi này để tìm kiếm cho mình nửa còn lại. Mở đầu là một bản nhạc tiếng Anh, tiết tấu rất mạnh, rất nhiều người ở sân nhảy  tận tình vặn vẹo thân thể của chính mình. Tôi có điểm bị không khí nơi này khoái hoạt cuốn hút , nhưng vẫn như cũ không có kích động đứng lên. Tôi không thích những nơi như này, hơn nữa nhiều người thật ầm ỹ.

"Ngồi đây đi." Phó Khiết tìm một vị trí ghế dựa vào tường, "Vừa vặn có hai cái ghế dựa."

Sau khi tôi ngồi xuống, gọi waiter một ly Whiskey.

"Cậu uống Whiskey?" Phó Khiết có điểm không tin nhìn nhìn tôi.

"Ân, hôm nay không nghĩ uống khác." Tôi gật gật đầu.

"Mình đi ra khiêu vũ, cậu muốn đi không?"

"Cậu đi nhảy đi, không cần phải để ý mình." Tôi lắc đầu.

"Vậy cậu ở trong này tự kỷ đi, mình ra khiêu vũ ."

Phó khiết nói xong xoay người bước đi. Tôi chỉ biết giương mắt nhìn theo. Rất nhanh Phó Khiết đã hòa nhập vào đám đông, ở giữa sàn nhảy có thể cảm thấy nhiệt nóng lan tỏa,  khả năng xã giao của nàng thật ngoài sức tưởng tượng. Cầm lấy trong tay ly Whiskey uống một ngụm, vị chát, không có Blue-tear cái loại này làm cho tôi cảm giác nội tâm thật khổ sở. Phó Khiết tại sàn nhảy đong đưa thân thể, mà tôi vẫn bất đắc dĩ ngồi một chỗ uống Whiskey. Nhìn nhìn người chung quanh, quả thật không hề ít mỹ nữ, cũng tốt, tới nơi này coi như chăm sóc mắt đi. Đột nhiên, ở trong đám đông thấy được một cái bóng dáng quen, tóc xoăn dài, quần ngắn, lộ ra chân thon dài. Tôi nghi hoặc, cô gái kia, trong lòng âm thầm kinh hỉ, là nàng.

Nàng giống như cũng nhận ra tôi , biểu tình có điểm ngoài ý muốn. Một lát sau, nàng đối người bên cạnh nói chút cái gì, cầm ly rượu hướng tôi đi tới.

"Chào, chúng ta lại gặp mặt." Nàng cười ngồi ở bên cạnh tôi.

"Đúng vậy, thật là có duyên."

"Cô như thế nào lại đến nơi này?" Nàng nhẹ chớp mắt.

"Bị bạn ép tới, " tôi cười khổ, "Kỳ thật cũng không nghĩ đến."

"Nga, đó là ý trời a, làm cho tôi lại gặp cô."

"Hẳn là ý trời làm cho tôi gặp lại vị mỹ nữ này." Tôi cố ý đem"Tôi" tự bỏ thêm trọng âm.

"Tôi cũng vậy." Nàng cười cười, uống một ngụm rượu trong ly.

"Cô như thế nào cũng ở trong này?" Tôi hỏi.

"Nhà của tôi ngay gần đây " nàng vén vén mấy sợi tóc trên trán, "Là cô nói cái loại này rượu uống hảo, Red-cat."

Lúc này, một người đàn ông đã đi tới, cười hướng nàng đưa tay ra: "Tiểu thư, có thể cùng ta khiêu vũ không?"

Nàng quay đầu lại, vẻ mặt có điểm lạnh lùng: "Thực xin lỗi, tôi không muốn nhảy."

"Kia có thể mời cô uống ly rượu không?" Người đàn ông này thật đúng là cố gắng không ngừng. Tôi cúi đầu nhấp một ngụm Whiskey, có điểm hứng thú khi nhìn thấy bọn họ đối thoại, tôi thật muốn nhìn một chút nàng trông như thế nào để ứng phó với người đàn ông này.

Nàng chậm rãi nâng ly rượu đặt trên bàn, nhìn nhìn tôi, sau đó quay đầu đối hắn nói: "anh chẳng lẽ nhìn không tới tôi đang cùng bạn gái uống rượu sao?"

Người đàn ông kia ngẩn người, nhìn nhìn tôi. Tôi vẻ mặt vô tội nhìn hắn, sau đó bỗng nhiên hiểu được nàng nói chính là có ý tứ gì.

"Thực xin lỗi, quấy rầy ." Hắn lập tức xoay người tránh ra , vẻ mặt giống như khúc gỗ không chút biểu tình.

"Thực sự cô a!" Tôi nhịn không được nở nụ cười.

"Đối phó người như thế phải dùng phương pháp này." Nàng khinh thường  nhìn bóng dáng người đàn ông kia.

"Tôi gọi là Lục Quân, có thể nói cho tôi biết tên của cô không?" Tôi quyết định hỏi tên của nàng, cảm thấy được làm bạn với nàng thật tốt.

"Cô rốt cục cũng hỏi tên tôi?"

"Là, có thể nói cho tôi biết không?"

"Mạnh Sở Vũ." Nàng hướng tôi cười cười.

"Nga, Mạnh Sở Vũ , Mạnh Sở Vũ. . . . . ." Tôi cảm thấy được tên này rất có ý thơ, vì thế không ngừng ở trong miệng lẩm nhẩm.

"Cô kêu Lục Quân? Chính là quân trong quân nhân hay là quân trong từ quân tử?"

"Cô đoán." Tôi cười mà không đáp.

Nàng không có trả lời, mà là gật gật đầu sau lại uống một ngụm rượu. Mạnh Sở Vũ hôm nay trang điểm so với ngày hôm qua thật lộng lẫy, nhưng càng lộ ra nàng là một người ngỗ ngược, ngang bướng. Cùng ngày hôm qua nàng hoàn toàn đều là xinh đẹp, làm cho tôi không khỏi ngừng ngắm nhìn nàng nhiều lần.

Đúng lúc này, Phó Khiết người đổ đầy mồ hôi trở lại.

"Yêu, nhanh như vậy đã tìm được mỹ nữ để tán dóc rồi?" Nàng đối Mạnh Sở Vũ cười cười sau vỗ vỗ tôi nói.

"Chính là đại mỹ nữ buổi chiều mình có nói qua với cậu, nàng kêu Mạnh Sở Vũ." Tôi giới thiệu nói, "Nàng là bạn của tôi, Phó Khiết."

Mạnh Sở Vũ cùng Phó Khiết đều ngoài dự kiến của tôi, các nàng thế nhưng lập tức có thể nói chuyện phiếm tán gẫu đắc khí thế ngất trời.

Tán gẫu rất nhiều đề tài, trong chốc lát nói chuyện gần nhất cái gì có công ty mỹ phẩm mới ra, trong chốc lát lại luẩn quẩn tới  cái gì ngôi sao nổi tiếng. Tôi ngồi ở bên cạnh uống rượu còn lại trong ly Whiskey ngẫu nhiên sẽ nói xen vào một hai câu.

"Nói cho cô một bí mật về Lục Quân." Phó Khiết thấp giọng đối Mạnh Sở Vũ nói.

"Cái gì?"

"Có một ngày buổi tối 12 giờ đêm, nàng đột nhiên gọi điện cho tôi, tôi sợ tới mức nghĩ đến nhà nàng có kẻ trộm . Cô đoán bởi vì sao?"

"Cái gì?" Mạnh Sở Vũ một bộ biểu tình rất có hứng thú.

"Nàng thế nhưng đối tôi hô ' Phó Khiết! Cứu mạng a! ! Nhà của mình có thằn lằn! ! ! '" Phó Khiết học khẩu khí của tôi, một bên lấy tay diễn tả động tác điệu bộ kinh hoàng của tôi.

Mạnh Sở Vũ nghe xong, lấy tay che miệng lại nở nụ cười, ánh mắt cười cong cong nhìn nhìn tôi.

"Uy! Uy! Uy! !" Tôi kháng nghị, "Mỗi người đều có một nỗi sợ hãi cái gì đó"

Lại hàn huyên trong chốc lát, Mạnh Sở Vũ kêu waiter cầm một cây bút, tùy tay lấy ra khăn tay đặt lên bàn, viết cái gì đó.

"Đây là số máy của tôi, các cô cũng viết vào đây đi."

"Nga, tốt."

Tôi cầm lấy một tờ giấy khác, tôi cùng Phó Khiết viết số di động lên, giao cho nàng. Nàng lấy qua, đứng lên gấp lại bỏ vào túi, lại ngẩng đầu nhìn chúng tôi: "Tôi đi trước, lần sau có cơ hội ra ngoài gặp nhau đi."

"Phải không? Hẹn gặp lại!" Tôi cùng Phó Khiết nói lời từ biệt với nàng.

Nhìn thấy nàng rời đi bóng dáng, tôi lại có điểm không muốn.

"Chúng ta cũng đi thôi, ngày mai mình còn phải đi làm." Phó khiết vỗ vỗ tôi.

"Ngày mai đi làm mà cậu lại dẫn mình tới nơi này."

"Được rồi được rồi, vô nghĩa thật nhiều, đi thôi!"

Mới ra đến ngoài cửa, di động bỗng nhiên có tin nhắn.

"Hôm nay cùng cô nói chuyện thật cao hứng."

Sở vũ

Tôi cười cười, sau đó nhắn lại "Tôi cũng vậy" .

"Đang nghĩ cái gì vậy! Lên xe!" Phó khiết ngồi ở trong tắc xi thúc giục tôi.

"Đến đây đến đây."

..............................

"Tiểu thư, muốn mua cái gì không?" Chủ quầy bán quà vặt đi đến bên người tôi hỏi.

"Nga, không có gì, nhìn xem mà thôi."

Sinh nhật Sở Vũ, tôi không muốn đi. Nhưng là quà sinh nhật nhất định phải mua. Nhìn thấy tủ kính trưng bày đầy đủ loại kiểu dáng các món trang sức, tôi không khỏi tự giễu, đều bằng tuổi , còn tặng cái này? lắc đầu, tiếp tục dọc trên đường không mục đích đi tới. Tôi bao nhiêu ngày không gặp Sở Vũ ? Đã qua  mấy cái cuối tuần đi, từ sau ngày đó  chúng tôi đều không có liên hệ. Trong lòng âm ỉ đau, nếu tôi không xúc động, không tự ý đi hôn Sở Vũ, ít nhất chúng tôi bây giờ còn là bạn.

"Chị ơi, muốn mua hoa không?" Bỗng nhiên một cậu bé cầm một bó  hoa hồng đi đến trước mặt tôi.

"Không, cám ơn."

Nhìn thấy cậu bé thất vọng bỏ đi, tôi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì. Đúng rồi, tặng hoa đi! Thay vì tiếp tục lang thang trên đường như này, không bằng tặng nàng một bó hoa, dù sao phụ nữ đều thích hoa không phải sao? Tuy rằng tôi cảm thấy hoa thực tầm thường. Tôi đi vào một gian cửa hàng bán hoa gần đó, trước cửa bày ra không ít giống hoa.

"Hoan nghênh quang lâm."

Một  nhân viên cửa hàng đứng ở cửa nói với tôi. Tôi gật gật đầu, nhìn bên trong quầy có ghi trên tấm thẻ chính là "1——108 đóa hoa hồng bất đồng lời nói". Tôi nhìn một chút, có 18 đóa hoa hồng "Chân thành cùng thẳng thắn" , 19 đóa hoa hồng "Nhẫn nại cùng chờ mong" . . . . . . 25 đóa "Chúc em hạnh phúc" .

"Bà chủ, có hoa hồng sao?"

"Có, xin hỏi cô mua bao nhiêu bông?"

"25 bông, có thể tặng không?"

"Có thể, cô muốn tặng theo hình thức nào?"

Tôi cầm một tờ hóa đơn ghi địa chỉ của Sở  Vũ xuống,

"Tiểu thư, hoa này để tặng, cô nên viết vài lời vào thiệp để chúc mừng thì tốt hơn."

Một nhân viên cửa hàng chạy ra đưa thiệp chúc mừng tới. Tôi nhìn thiệp chúc mừng có lớt phớt  màu tím, Sở Vũ thích nhất màu này, gật gật đầu tiếp nhận thiệp chúc mừng. tôi nên viết cái gì đây? Thế nhưng không biết nên như thế nào hạ bút. 25 đóa hoa hồng, đây là tôi nói cho chính mình phải đứng ở xa xa chúc phúc Sở Vũ. Cảm giác chua sót lại dâng lên, không khỏi thở dài, âm thầm trách cứ chính mình không chịu hạ mình xin lỗi, nguyên lai tôi vô luận có như thế nào thì cũng sẽ vô vọng không có được tình yêu của Sở Vũ . Trầm tư thật lâu sau, rốt cục hạ bút : Sở Vũ: sinh nhật vui vẻ! 25 đóa hoa hồng, hoa ngữ là chúc cậu hạnh phúc, hy vọng cậu sớm tìm được hạnh phúc chính mình! Sau ngẩng đầu nghĩ nghĩ, lại ở phía sau viết "Sorry" . Tôi hiện tại có thể đối Sở Vũ nói chính là từ này , lại nhìn nhìn qua thiệp chúc mừng, sau đó giao cho chủ cửa hàng.

"Ngày kia buổi chiều 7 giờ chị đưa đến nơi đó đi."

"Được."

Thanh toán tiền xong sau đó tôi đi ra ngoài cửa hàng bán hoa. Đứng ở cửa nghĩ nghĩ liền gọi điện cho Phó Khiết.

"Phó khiết, là mình."

"Làm sao vậy?"

"Ngày kia, mình không đi ."

"Cậu nghĩ kĩ chưa?"

"Ân, " Tôi dừng một chút, "Nghĩ kĩ rồi, cậu nói mình phải tăng ca đi."

"Vậy được rồi, mình sẽ nói với nàng."

"Hảo."

Tôi  quyết định không đi , sợ chính mình gặp lại Sở Vũ , lòng lại càng đau. Khóe mắt đột nhiên có một giọt chất lỏng hạ xuống, thực vô tình, rất nhẹ. Tôi lập tức lấy tay áo lau đi, xoa đi giọt nước này ngay cả chính mình cũng không cảm nhận được đây là nước mắt .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net