Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế nào, chúng ta ra quán Tàn uống chút rượu?"

Sở vũ

Buổi tối mới vừa tắm rửa xong thì nhận được tin nhắn này.

Tôi xem đoạn tin nhắn nở nụ cười, Mạnh Sở Vũ này là một cô gái thật là thú vị, kỳ thật chúng tôi biết nhau chưa lâu, liền gọi tôi đi uống rượu. Bất quá ngẫm lại cũng không vấn đề gì, dù sao nàng cũng  là một mỹ nữ.

Có điều là tôi còn đem một số xổ sách công ty  mang về nhà, dự định đêm nay chậm rãi sắp xếp lại. Vì thế tôi tính để nàng tới trước chờ mình sau đó tôi sẽ lập tức tới.

"Mình đến nhà cậu chờ đi, nhà cậu ở chỗ nào?

Sở vũ

Tôi không thói quen tùy tiện cho những người khác tới nhà của mình, huống hồ hiện tại nhà của tôi cũng thực loạn, không như thế nào dọn dẹp ngay được. Vì vậy tôi quyết định tới gặp nàng.

Vào đến quán Tàn, bởi vì còn sớm, không có khách mấy, không khó để tìm Mạnh Sở Vũ.

"Quân, nơi này." Mạnh Sở Vũ cũng thấy được tôi, hướng tôi vẫy vẫy tay.

"Như thế nào lại có hứng trí gọi mình ra uống rượu?"

"Không có gì, " nàng cười cười, "Đột nhiên nghĩ muốn uống rượu, lại muốn đi cùng cậu, không quấy rầy đến cậu chứ?"

"Sẽ không, sẽ không." Tuy rằng quả thật làm cho tôi không thể đúng hạn hoàn thành công việc ngày hôm nay, nhưng là ngẫu nhiên đi ra thoải mái một chút cũng là tốt.

Tôi gọi waiter mang đến một ly Blue-tear.

"Tâm tình của cậu hôm nay thế nào mà uống nó?" Mạnh Sở Vũ hỏi.

"Một nửa một nửa đi, mình thích loại này vì nó có cảm giác mạnh."

"Tâm tình của cậu có gì không ổn sao?"

Tôi nhìn Mạnh Sở Vũ, không có trả lời. Đột nhiên chú ý tới cổ tay nàng đeo một cái lắc nhỏ, rất nhỏ, cũng không đơn điệu, ngược lại làm cho người ta cảm thấy được nàng phối hợp cùng nó rất hoàn hảo.

"Cậu còn chưa trả lời mình."

Tôi đem ánh mắt nhìn chiếc lắc bạc chuyển qua khuôn mặt nàng. Mạnh Sở Vũ khóe miệng hơi hơi hướng lên cao, gò má phải lại lộ ra cái tiểu má lúm đồng tiền kia mê người.

"Bởi vì cô đơn."

"Cô đơn?"

"Sau khi tốt nghiệp Đại học trong thành phố này liền tìm được một công việc. Cha mẹ đều ở xa, mình một người sống tại nơi này."

"Cậu ở đây một mình? Ở thành phố này không có thân thích?" Mạnh Sở Vũ kinh ngạc.

"Chỉ một mình." Tôi gật gật đầu.

"Vậy người hôm qua là ai. . . . . ."

"Phó Khiết và mình làm cùng một công ty, sau nàng lại tìm được một công việc khác, bây giờ vẫn thường liên hệ với nhau."

"Nga, cậu thực kiên cường." Mạnh Sở Vũ nhẹ giọng tán thưởng nói.

"Kỳ thật rất nhiều người giống mình, vì cuộc sống mà một mình bên ngoài phiêu bạc."

"Nhưng có rất ít cô gái can đảm như cậu, một người xa xứ như vậy sống trong thành phố này."

"Còn cậu, cũng giống mình sao?"

"Mình không phải"  Mạnh Sở Vũ lắc đầu, "Mình sinh ra lớn lên trong thành phố, cha mẹ ở đây."

Điều này làm cho tôi có điểm kinh ngạc, nguyên lai Mạnh Sở Vũ sinh ra và lớn lên trong thành phố này, mà tôi còn vẫn nghĩ đến nàng cùng mình giống nhau, cũng là người từ nơi khac tới.

"Mình còn nghĩ đến hai chúng ta giống nhau." Tôi nhíu lông mày nhìn Mạnh Sở Vũ.

"Mình không được mạnh mẽ như cậu." Mạnh Sở Vũ cười lắc lắc đầu.

"Kia. . . . . . cậu, " tôi nhất thời không biết phải tán gẫu cái gì , "Bạn trai cậu cũng là người ở đây?"

"A, " Mạnh Sở Vũ tựa hồ không có đoán trước tôi sẽ hỏi vấn đề này, "Hắn. . . . . . Không phải."

"Nga." Tôi cúi đầu bắt đầu quan sát ly rượu nổi lên những tầng bọt.

Đột nhiên, truyền đến giọng ca của Trương Huệ Muội bài《 khóc sa 》, khàn khàn lại có tiếng nói hấp dẫn làm cho tôi không khỏi có cảm giác quay trở lại những năm bảy mươi tám mươi.

"Cậu đã từng nghe qua ca khúc này chưa?" Tôi uống một ngụm rượu, hỏi.

"Như thế nào chưa từng nghe qua, mình còn biết bản gốc chính là  Hoàng Oanh Oanh."

"Bản gốc là nàng. Nhưng mình thích nghe Amei hát. Giọng hát khàn khàn giống nhau, có một loại cảm giác tang thương." Tôi gật gật đầu, sau đó theo âm nhạc nhẹ nhàng mà khẽ ngâm nga.

"Cậu không thích uống cà phê sao?"

"Cái gì?" Tôi vừa rồi còn đắm chìm trong tiếng ca của Amei, nhất thời không phản ứng kịp.

"Thích uống cà phê không? Mình thích uống lam sơn."

"Nga, mình thích uống trà, nhưng không thường uống." Tôi lắc lắc đầu.

"Bình thường cậu hay làm gì, ý mình là thời gian thư giãn nghỉ ngơi."

"Mình a, liền uống chút rượu, cùng Phó Khiết shoping. Không có thú vui gì tiêu khiển, còn cậu?" Tôi nghĩ nghĩ  sau đó trả lời.

"Mình cũng vậy đi làm một công ty, bình thường cũng xuống phố đi shoping và vân vân." Nàng nói chuyện  đột nhiên nghịch ngợm nở nụ cười một chút, "Chủ nhật này cậu rảnh không?"

"Chắc là có." Tôi nghĩ nghĩ ngày đó cũng không có hẹn với Phó Khiết, tôi cũng không có kế hoạch gì.

"Cùng mình đi phố Minh Phúc shoping đi, thế nào?" Mạnh Sở Vũ cúi đầu uống một ngụm rượu, lại ngẩng đầu nhìn tôi.

"Như vậy a. . . . . ." Tôi kỳ thật cũng không thích đi dạo phố, mỗi lần đều bị Phó Khiết hành hạ túm đi làm cu li, giúp nàng lấy đồ vật này nọ. Tôi lại nhìn nhìn Mạnh Sở Vũ, nàng nhưng lại như tiểu hài tử giống nhau biểu tình vẻ mặt chờ đợi. "Được mình đi." Không biết vì cái gì, tôi thật sự không đành lòng cự tuyệt nàng.

"Tốt lắm, " má lúm đồng tiền của nàng lập tức lại xuất hiện , "9 giờ sáng mình đứng ở cửa này chờ cậu."

Tôi gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cùng Mạnh Sở Vũ ngồi đến hơn 11 giờ, tôi yêu cầu phải về nhà , tôi còn nhớ là mình còn một đống văn kiện trong nhà chờ mình xử lý. Trước khi đi, Mạnh Sở Vũ đột nhiên đối tôi cười cười, nói:

"Không biết vì cái gì, cùng cậu nói chuyện phiếm  làm cho mình cảm thấy thực thỏa mái, vui vẻ."

Tôi có điểm vui mừng cười nhìn nàng, sau đó cũng gật gật đầu: "Mình cũng vậy, mình cũng vậy.".

Vào buổi tối trước khi làm việc tôi có thói quen uống một chén trà để nâng cao tinh thần. Mở ra ngăn tủ tìm lá trà như mọi khi, nhưng lại phát hiện có một túi chưa mở ra là cà phê lam sơn. Tôi lúc này mới nhớ tới là lần trước Phó Khiết đi du lịch Nhật Bản mua về cho tôi. Bởi vì bình thường không có thói quen uống cà phê, tôi đem túi cà phê này đặt ở ngăn tủ, sau này chắc cũng không đụng tới. "Thích uống cà phê  không? Mình thích uống lam sơn." Thanh âm của Mạnh Sở Vũ tựa hồ ở bên tai vang lên. Tôi nhìn gói cà phê cười cười, hôm nay liền thử uống ly cà phê đi. Mới vừa đem nước sôi cho vào cốc, mùi vị cà phê nồng đậm lập tức đập vào mặt. Một tay khuấy cà phê, một tay mở điện thoại lên. Mới vừa mở điện thoại không được bao lâu, lập tức có người gọi tới.

"Uy?"

"Quân, làm gì vậy, mình đã gọi cho cậu rất nhiều lần, cậu cũng chưa tiếp máy." Là Phó Khiết.

"Nga, mình vừa mới đi cùng bạn uống rượu nên tắt máy."

"Trách không được, cả buổi tối uống cùng ai?"

"Mạnh sở vũ, cái kia mỹ nữ."

"Nga, nàng nhanh như vậy lại liên hệ với cậu ?"

"Ân. . . . . ." tôi đem tách cà phê nhẹ nhàng mà cầm đứng lên, uống một ngụm nhỏ.

"Đang ở đâu?"

"Mình? Mình đang . . . . . .uống  cà phê." Đột nhiên cảm thấy được cà phê vị không tồi, thực mịn.

"Cái gì? Cậu không phải vẫn không thích uống cà phê sao? Sao lại thay đổi?"

"Đổi cái gì đâu? Đột nhiên nghĩ muốn uống mà thôi."

"Là lam sơn phải không?"

"Hình như vậy, là cậu lần trước đi Nhật Bản tặng cho mình túi cà phê kia."

"Làm cái gì! Sao giờ mới uống?"

"Cậu biết mình ưa uống trà cho nên vẫn không có hứng thú thử xem."

"Như thế nào lại đột nhiên có hứng thú , hiếm có nga."

"Được rồi, mình còn phải làm việc, không có việc gì mình cúp máy."

"Đừng cúp máy! Mình nghĩ nói cho cậu một chuyện của Mạnh Sở Vũ."

"Chuyện gì?" Tôi nghi hoặc, về Mạnh Sở Vũ?

"Nàng nguyên lai là làm cùng công ty với mình, thực khéo quá!"

"Thật không? . . . . . ."

"Còn có còn có. . . . . . Nàng dĩ nhiên là nữ nhân của chủ tịch công ty này!"

"Nữ nhân?"

"Ân! ! Chính là thiên kim lạc!"

"Nga. . . . . . Kia lại như thế nào?" tôi không thích buôn đề tài này, có cảm giác khó chịu, "Mình phải làm việc, cúp máy!"

"Cậu là đồ không có lương tâm! ! !"

"Bye! !" tôi cúp điện thoại , nhìn nhìn trong tay tách cà phê. Thiên kim? Mạnh Sở Vũ là con gái của chủ tịch một công ty? Kia lại cùng mình có quan hệ gì đâu, nghĩ  nhiều như vậy làm gì? Tôi cùng Mạnh Sở Vũ chẳng qua duyên bèo nước mà thôi. Tôi cười cười, liền uống một ngụm cà phê trong tay, ân. . . . . . Vị thật sự không tồi. Hảo, làm việc thôi!

.......

Buổi sáng chủ nhật, tôi còn ở trong chăn ngủ. Đột nhiên di động vang , tôi trở thân mình, dùng chăn đơn phủ đầu  không muốn để ý tới, di động kia như cùng tôi đối đầu, điện thoại vẫn liên tục kêu chờ tôi tiếp. Tôi mơ mơ màng màng lấy tay quờ quạng tìm điện thoại, cầm lấy điện thoại miễn cưỡng nói "Uy" một tiếng.

"Quân, là mình. Cậu còn chưa rời giường sao?"

"Phải . . . . . Là cậu nha. . . . . . mình vẫn chưa." Kỳ thật tôi còn không muốn làm rõ  đối phương là ai, bất quá hẳn là tán gẫu hai câu sẽ tự cúp máy.

"Cậu không quên chúng ta có hẹn?"

"hẹn? . . . . . . Cái gì hẹn. . . . . ." Tôi vẫn chưa hiểu tình huống gì xảy ra.

"Cậu có biết tôi là ai không?"

"Cậu là. . . . . . Cậu là. . . . . ."

"Tôi là Mạnh Sở Vũ."

"Nga! Là, là cậu a!" Tôi lập tức bắn đứng lên, kích động đáp.

"Chúng ta không phải đã hẹn 9 giờ ở cửa Tàn cùng đi shopping sao?"

"Nga, đúng đúng, mình thiếu chút nữa đã quên, thực xin lỗi!"

"Hiện tại đã 9 giờ 20 , cho cậu 10 phút chạy tới."

"A. . . . . . Hảo hảo hảo! mình lập tức tới đây!"

Tôi đã quên mất cái hẹn này, đều do ngày hôm qua Phó Khiết nhất quyết lôi kéo tôi ra ngoài, nói nàng cùng Trần Quan cãi nhau, ríu ra ríu rít nói tới hơn nửa đêm, khiến cho tôi hôm nay đã quên thời gian. Vội vàng sửa sang lại hết thảy sau, nhanh chóng lao nhanh ra khỏi nhà. Xa xa thấy Mạnh Sở Vũ đứng ở trước cửa quán Tàn, nàng hôm nay đeo một chiếc kinh râm to màu nâu, đang sốt ruột hướng hai bên nhìn xung quanh .

"Thực xin lỗi, mình ngày hôm qua ngủ muộn quá." Tôi chạy đến bên người nàng một bên thở một bên giải thích.

"Đi, hôm nay tất cả mọi đồ đều cho cậu cầm hết." khóe miệng của nàng hướng về phía trước nhếch lên, nói.

"Không thành vấn đề."

Bởi vì là ngày chủ nhật, phố Minh Phúc  rất đông đúc. Mạnh Sở Vũ tuy rằng đeo một chiếc kính râm to che khuất hai mắt, nhưng lại có thể nhìn khuôn mặt nàng và dáng người cũng có thể thấy là một mỹ nữ, cho nên trên đường không ít ánh mắt của người qua đường nhìn ngắm, nam nữ đều có, khiến cho tôi đứng ở bên cạnh nàng ngược lại có điểm ngượng ngùng. Mà Mạnh Sở Vũ điềm tĩnh tự nhiên dường như đã thành thói quen, tôi mới không khỏi cảm thán, đây là mỹ nữ chính hiệu a.

"Người khác nhìn mình, cậu cũng nhìn?" Mạnh sở vũ đột nhiên nói.

"A. . . . . . Nga." Tôi lập tức thu hồi ánh mắt.

"Chúng ta ra cửa hàng kia xem đi."

"Tốt."

Tôi gật gật đầu, trong lòng vẫn nghĩ Mạnh Sở Vũ chú ý tới tôi đang nhìn nàng mà ngượng ngùng. Chúng tôi tiến đến một cửa hàng bán túi da của nam nữ, là hàng hiệu quốc tế. Bên trong cũng không tiện nghi, làm cho tôi không khỏi nghĩ tới Phó Khiết ngày đó buổi tối nói với mình Mạnh Sở Vũ là con gái của Chủ tịch.

"Này đẹp không?" Mạnh Sở Vũ chỉ chỉ một cái túi da màu đen hỏi tôi.

"Rất được." Tôi gật gật đầu.

"Bất quá mình không thích màu đen."

"Phải không? Vậy cậu thích màu sắc gì?"

"Màu tím. Chính là màu tím nhạt, cỏ huân cậu có biết không?"

"Nga, biết."

"Chính là màu tím ấy, làm cho người ta có cảm giác thực mộng ảo. Còn cậu, cậu thích màu sắc gì?"

"Mình? Ân. . . . . . Không đặc biệt thích màu gì." Tôi quả thật không có đặc biệt thích màu gì, mua đồ vật này nọ tôi đều không có quy định muốn mua cái gì màu sắc gì, phù hợp và hữu dụng liền OK .

"Nga, thật không? Chúng ta đi shop khác nhìn xem đi." Mạnh Sở Vũ đi ra khỏi cửa.

Liên tiếp đi tới mấy cửa hàng, Mạnh Sở Vũ chính là xem mà không mua, luôn thường thường hỏi một chút ý kiến của tôi, tôi có điểm bị nàng muốn làm phiền .

"Cậu như thế nào chỉ nhìn không mua? Mình cảm thấy được rất nhiều món đồ thích hợp với cậu." Tôi nhịn không được liền hỏi.

"Mình không thích mua những thứ đắt tiền đó, vừa mới chính là xem qua mà thôi."

"Nga, là như thế này a." Tôi có chút đăm chiêu gật đầu.

"Đi rất mệt mỏi?" Mạnh Sở Vũ quay đầu hướng tôi cười cười.

"Ách, bị cậu nhìn ra rồi ." Tôi thế nhưng lại làm cho nàng đoán trúng tâm tư của mình.

"Thế nào, mời cậu ăn bữa cơm."

"Thật vậy không?"

"Đương nhiên là thật, đi thôi."

Mạnh Sở Vũ nói xong, nàng khoác tay tôi về phía trước mặt một nhà hàng đi đến. Đột nhiên ngửi được theo trên người nàng phát ra mùi hương nhàn nhạt, thực thanh, cũng rất mê người.

"Dễ ngửi không, là Anna Sui lời hứa của ma quỷ." Nàng đột nhiên thốt ra như vậy một câu. Tôi ngẩn người, lập tức nở nụ cười, lại bị nàng một lần nữa xem thấu tâm tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net