Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu sớm biết khách hàng là nàng, tôi có thể dùng hết thảy biện pháp tránh đi cuộc gặp mặt này, chính là không có nếu. Tôi dễ dàng gật gật đầu ở trước mặt giám đốc đáp ứng chuyện này rồi. Vì thế tôi bắt đầu tâm trạng lo lắng không yên.

Cả buổi chiều tôi đều làm bộ như không có chuyện này, tận lực để cho bản thân bận bịu làm những việc khác. Chính là tôi biết, sự việc này đột nhiên tới tựa như vướng mắc trong lòng tôi, theo thời gian trôi qua đã có nhiều thay đổi, sau đó  sự tình phát sinh đúng thời điểm sẽ nổ tung.

"Tiểu Cường, có thể cho tôi mượn cái bút được không?" Tôi đi đến trước Hoàng Kiện Cường hỏi.

"Bút? Có thể. . . . . ." Hoàng Kiện Cường nói xong, ngẩng đầu, "Lần cuối cùng nghiêm túc cảnh cáo, đừng có một lần nữa gọi tôi là tiểu Cường a!"

Đang lúc hắn lục lọi tìm cây bút để đưa cho tôi, bỗng hắn ngây ngẩn cả người: "Quân. . . . . ."

"Gọi cái gì, mau tìm nhanh lên." Tôi thúc giục.

"Thứ cô đang cầm, " Hoàng Kiện Cường chỉ chỉ vào tay phải của tôi, "Không phải là bút sao?"

Tôi lập tức đem ánh mắt chuyển qua tay phải, xác thực mình đang cầm là một cái bút. Tôi cảm thấy chính mình thất thố, sau đó thật có lỗi cười cười xoay người trở về chỗ ngồi

Một lát sau, tôi lại trở lại đứng trước mặt Hoàng Kiện Cường, đỏ mặt nói: "Tôi đã quên, vừa rồi bởi vì bút này hết mực cho nên tôi mới tới mượn anh."

Hoàng Kiện Cường cố nén cười đem bút máy đưa cho tôi.

Tôi nói lắp giải thích: "Là, là bởi vì vì công việc nhiều quá cho nên trong lúc nhất thời tôi quên ."

Hoàn toàn để lộ ra nội tâm lúc này khẩn trương, tôi nghĩ. Mặc kệ đi, hết thảy đều đã qua đi.

"Quân, " Hoàng Kiện Cường hỏi, "Tài liệu cho tối nay cô xem xong rồi sao?"

"Xem xong rồi, " tôi nói , đem văn kiện đưa cho hắn, "Anh cũng nhanh xem qua để chuẩn bị." Sau đó tôi lập tức trở lại chỗ ngồi, còn có việc gì chưa làm, còn lại cái gì chưa làm xong —— cốc trà trông thật bẩn, đi rửa đi rửa.

Đến trước bàn nước, tôi thấy Diệp Tấn đang đứng trước máy pha cà phê.

"Cô uống cà phê?" Tôi nghi hoặc nhìn chiếc cốc nhỏ của nàng hỏi, "Như thế nào không uống trà ?"

"Tôi hết trà rồi, " nàng nói xong cười cười, "Cho nên cũng chỉ có thể uống cà phê ."

"Tại sao không hỏi tôi, " tôi trách cứ nàng, "Tôi có trà bích loa xuân."

"Cô có bích loa xuân? Cô không phải thích uống phổ nhị sao?" Diệp Tấn đang cầm thìa khuấy cốc cà phê ở trong tay ngừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi.

"Ngày hôm qua ở ven đường thấy một cửa hàng bán trà, trên kệ có bày bích loa xuân, " tôi khom người ấn vòi nước, "Tô Châu Động Đình Sơn sản xuất, tôi nhìn qua cũng thấy không tồi. Cô không phải thích uống sao, cho nên tôi đã mua cho cô."

"Làm sao bây giờ, " Diệp Tấn nở nụ cười, "Cô đối tôi tốt như vậy nên như thế nào báo đáp cô?"

"Được a, " tôi ngẩng đầu nhìn nàng, "Nếu muốn báo đáp thì mời tôi ăn cơm."

Diệp Tấn dở khóc dở cười nói: "Yêu cầu của cô đơn giản như vậy?"

"Ha ha, " tôi giả cười hai tiếng, "Chính là đơn giản như vậy. Tôi cũng không phải đàn ông, như thế nào không biết xấu hổ cho cô lấy thân báo đáp."

Sau đó tôi nghe thấy Diệp Tấn rất nhẹ "Hừ" một tiếng, nói: "Kia khi nào thì ăn cơm, tối nay?"

"Ách, " tôi cau mày nghĩ nghĩ: "Thực đáng tiếc, hôm nay tôi phải đi bồi khách hàng ăn cơm, không thể nhận báo đáp của cô ."

"Đi bồi khách ăn cơm?"

"Giám đốc bảo chúng tôi cùng đi ra ngoài ăn cơm với khách hàng. Ngày mai đi, " tôi nói , lấy ra gói trà Phổ Nhỉ, "Không có biện pháp , ai kêu cô mời cơm một nhân vật lớn như tôi đâu?"

"Bảnh chọe!" Diệp Tấn nhẹ nhàng đánh một chút phía sau lưng của tôi.

"Trời ạ, " tôi làm ra vẻ đau đớn kêu lên, "Chín âm bạch cốt trảo, chết người."

Ngay lúc Diệp Tấn muốn dùng tay nhéo tôi một cái thì Hoàng Kiện Cường xuất hiện .

Hắn thấy được Diệp Tấn mặt lập tức đỏ vài phần, sau đó nói lắp bảo tôi: "Quân, Quân, tan tầm , cô, cô chuẩn bị tốt đi?"

"Cường Cường, chúng ta khi nào thì trở nên như vậy thân thiết , " tôi nói , đứng thẳng dậy, "Còn gọi Quân Quân?"

Hoàng Kiện Cường đỏ hết cả khuôn mặt, quả thực đỏ như mặt trời mọc hướng Đông: "Tôi đi về trước chờ cô." Sau đó vội vàng xoay người chạy thoát .

"Giống như đứa nhỏ rất đáng yêu a, " tôi híp mắt nhìn nhìn bóng dáng của Hoàng Kiện Cường, quay đầu nói lời tình ý sâu xa  đối Diệp Tấn nói: "Diệp tỷ tỷ có thể chấp nhận dương quá đệ đệ đáng yêu này hay không."

"Lục Quân, " Diệp Tấn cười, sau đó dùng tay nhéo nhéo mặt của tôi, "Còn tiếp tục  nói hưu nói vượn khuông mặt này tôi sẽ cho biến dạng luôn có biết hay không?"

"Diệp tỷ tỷ, tha mạng!" Tôi nói xong, cười ha ha.

"Nhanh lên đi, cô bị muộn rồi ." Diệp Tấn nói xong, cầm trong tay cốc cà phê xoay người rời đi.

Tôi ngẩn người sau đó thở hắt ra, thiếu chút nữa quên mất phải đối mặt với vấn đề kia.

Chúng tôi đi theo giám đốc đi tới một khách sạn ở  trung tâm khu phố, khách hàng còn chưa tới.

"Tiểu Lục, tiểu Hoàng, hai người đã chuẩn bị tốt chưa?" Giám đốc nhìn nhìn chúng tôi hỏi.

"Vâng, " tôi gật gật đầu, "Tập văn kiện chúng tôi đã xem cả rồi, lát nữa hẳn là không có vấn đề gì."

"Ân, " giám đốc cười cười, nhưng vẫn có thể cảm giác được hắn đang lo lắng, "Như vậy là tốt rồi."

Kỳ thật tôi cũng không chắc chắn, bởi vì tâm lý của khách hàng rất khó nắm bắt. Điều tôi có thể làm chính là đem tài ăn nói tận lực phát huy cùng sự tinh tế, không thể có một sai lầm cùng lỗ hổng. Nhưng là vẫn có chút khẩn trương, thỉnh thoảng lại nhìn đến cửa phòng, không hề động tĩnh tôi sẽ thở dài một hơi.

Ánh mắt chăm chú liên tục nhìn cánh cửa vẫn không nhúc nhích, tôi bắt đầu từ từ cầm lấy cốc trà trên bàn uống lên. Là thiết Quan Âm, tôi không thích uống loại trà này. Nhíu nhíu mày sau đó tôi đặt cái cốc xuống.

"Không phải chứ, " Hoàng Kiện Cường tiến đến bên tai tôi nói, "Là thiết Quan Âm, cô ghét nhất loại này"

"Không có việc gì." Tôi cười lắc đầu.

Lúc này cửa mở.

"Xin chào Mạnh Tiểu Thư." Giám đốc đứng lên nói. Tôi cùng Hoàng Kiện Cường cũng cuống quít theo sát đứng lên.

"Chào mọi người." Nàng nói, đứng bên cạnh còn có một người đàn ông bụng phệ.

Đã nửa năm không nhìn khuôn mặt này, hôm nay gặp thế nhưng vẫn là như thế  quen thuộc. Mạnh Sở Vũ, tôi xem ra nàng không có thay đổi, nàng buộc tóc lên cao lộ ra cổ thon dài mà trắng nõn. Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng lại đó có thể thấy được sự tỉ mỉ cẩn thận của nàng khi trang điểm.

Kia một đôi mắt rất lớn mà tôi đã từng nhìn theo bên trong thấy được thân ảnh ngược của mình, lúc này đã lướt qua đến tôi rồi. Nàng ngẩn người, biểu tình rõ ràng cứng ngắc.

Tâm tình của tôi đột nhiên trở nên thực thản nhiên, lúc này phải thật thản nhiên.

"Xin chào, Mạnh Tiểu Thư." Tôi hơi hơi  gật đầu cười nói.

Chính là trong nháy mắt, Mạnh Sở Vũ  biểu tình lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh ban đầu, nàng mỉm cười gật gật đầu: "Xin chào."

"Công việc hôm nay, chúng tôi đều đã chuẩn bị tốt ." Giám đóc nói xong cười quay đầu nhìn nhìn tôi cùng Hoàng Kiện Cường.

"Nga, là như vậy. . . . . ." Tôi từ túi lấy ra văn kiện đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho đối phương, bắt đầu giảng giải. Không nhanh không chậm liên tiếp phân tích nói ra những gì mình đã chuẩn bị, sau khi nói xong tôi thở ra một hơi rất lớn ở trong lòng.

Giám đốc vừa lòng vỗ vỗ bả vai của tôi sau đó cùng đối phương nói: "Các vị còn lo lắng gì nữa không?"

Người đàn ông bụng phệ cười nói: "Không tồi không tồi, tiểu Mạnh, cô xem thế nào?" Hắn quay đầu đi cười khanh khách nhìn Mạnh Sở Vũ.

"Chúng ta hợp tác hẳn là sẽ rất thành công." Nàng nói, cũng chính là đồng ý .

Tôi lại ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cục OK .

Giám đốc rốt cục cười thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt hắn tràn ngập hai chữ "Cao hứng" : "Hảo hảo hảo, nhất định sẽ rất thành công, nào mọi người ăn cơm đi!"

Tôi cùng Hoàng Kiện Cường cười nhìn nhìn đối phương, cuối cùng mọi chuyện cũng ổn.

Lúc này, điện thoại của tôi vang lên.

"Thật ngại, " tôi thật có lỗi đối mọi người nói, "Tôi đi ra ngoài tiếp điện thoại."

Tôi đi ra bên ngoài tiếp lên điện thoại.

"Quân?" Là Phó Khiết.

"Làm sao vậy?"

"Cậu đang ở bên ngoài ăn cơm sao?"

"Phải, " tôi ở điện thoại bên này gật gật đầu, "Làm sao cậu biết?"

"Là đi cùng Mạnh Sở Vũ?"

"Ách. . . . . . Đúng là nói chuyện công việc." Tôi nghi hoặc, "Giám đốc cùng Hoàng Kiện Cường cũng cùng nhau đến đây. Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, " nàng nói, "Chính là muốn hỏi một chút mà thôi, hôm nay ở công ty nghe nói chuyện này , công ty của mình cùng với công ty cậu hợp tác."

"Cậu này xú nha đầu, " tôi cười, "Cậu đắn đo không đúng lúc, lựa thời điểm đang đàm phán cậu lại gọi điện cho mình, việc đàm phán sẽ bị dán đoạn ."

"Ai kêu cậu không tắt máy a? Cứ vậy đi, cúp máy." Phó Khiết nói xong lập tức cúp điện thoại.

Làm cái gì vậy chứ, gọi điện thoại đến lại không có chuyện gì trọng yếu. Tôi than thở, trở lại ghế ngồi.

"Thực xin lỗi." Tôi cười ngồi xuống.

"Uống trà đi." Hoàng Kiện Cường rót thêm cho tôi một cốc trà.

"Ách. . . . . ." Tôi nghĩ muốn từ chối.

"Đã thay đổ vị trà, " hắn đột nhiên thấp giọng nói, "Đổi thành phổ nhị, là Mạnh tiểu thư đổi."

"Cái gì?" Tôi có điểm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mạnh Sở Vũ ngồi ở đối diện. Nàng không có nhìn tôi, nàng cùng người đàn ông ngồi bên cạnh đang nói cái gì đó.

"Không nghĩ tới nàng cùng cô giống nhau, cũng thích uống phổ nhị, " Hoàng Kiện Cường còn nói, "Thực khéo."

"Đúng vậy." Tôi gật gật đầu. Nếu nói thích thì nàng hẳn là nên đổi thành cà phê lam sơn đi, tôi ở trong lòng nhịn không được nghĩ, nhưng là như thế nào lại đổi thành phổ nhị?

"Tiểu Lục a, " người đàn ông bụng phệ đột nhiên nói: "Cô vừa mới nói không sai, xem ra là một nhân tài a!"

Tôi cười gật gật đầu: "Cám ơn, ngài có thể đáp ứng cùng chúng tôi hợp tác, chúng tôi thực vinh hạnh."

"Được, " hắn nói xong đưa qua một ly rượu, "Uống một chén, cao hứng thôi!"

"Hảo, cám ơn." Tôi tiếp nhận rượu, uống một ngụm.

"Nhìn thấy để nha, tiểu Lục!" Hắn vừa cười thúc giục.

"Vậy được rồi." Tôi xấu hổ cười cười, sau đó nâng ly uống cạn.

Thật sự không phải hay nói giỡn, người đàn ông này liên tục tiếp rượu tôi, tôi có điểm chống đỡ không được , cũng không phải say, mà là bụng chịu không nổi . Cho dù là nước sôi, uống như vậy cũng sẽ chống đỡ không nổi. Hoàng Kiện Cường thấy thế cười tiếp nhận một ly rượu khác từ hắn: "Để cho tôi đi, tôi bồi ngài uống."

"Đừng, tiểu tử, " hắn nâng cốc đoạt lại, "Tôi muốn để cho tiểu Lục uống cùng tôi, đến đây đi, uống thêm một ly!"

Hoàng Kiện Cường có điểm xấu hổ, lại không biết nói nên làm cái gì lúc này.

Tôi cười khổ đang muốn tiếp nhận ly rượu, lại đột nhiên bị một người khác đoạt lấy đi.

"Giám đốc, " dĩ nhiên là Mạnh Sở Vũ, "Cao hứng như vậy, không bằng tôi bồi ngài uống đi." Nói xong, một hơi đem ly rượu uống cạn. Sau khi uống hoàn nàng cười nhíu nhíu mày, nhìn tôi liếc mắt một cái sau lại rất nhanh mà đem ánh mắt dời đi.

Mà tôi đã muốn nói cái gì cũng nói không nên lời .

"Tiểu Mạnh, nhìn không ra đến tửu lượng của cô cũng không tệ lắm! Đến ăn cơm đi, ăn cơm đi!" Người đàn ông kia có điểm kinh ngạc, sau khi nhìn  Mạnh Sở Vũ uống xong ly rượu cũng không chuốc tôi uống rượu nữa, cúi đầu chăm chú ăn cơm .

Tôi bắt đầu trộm quan sát Mạnh Sở Vũ, bởi vì sau khi uống rượu mặt của nàng có điểm phiếm hồng. Tôi biết nàng không uống được rượu. Đột nhiên, Mạnh Sở Vũ ngẩng đầu, ánh mắt của nàng cùng ánh mắt của tôi lập tức giao tiếp, tôi ngây ngẩn cả người. Nàng nhìn tôi ước chừng có năm giây, sau đó lại chuyển ánh mắt  qua nơi khác. Năm giây, tôi vừa mới ở trong lòng yên lặng nhớ kỹ, thời gian ngắn như vậy, tôi thế nhưng cảm thấy được vô cùng khốn khổ.

Cơm nước xong giám đốc hai bên công ty nói chuyện chọn thời gian ký hợp đồng, rồi sau đó ra về.

Nửa năm sau gặp mặt cứ như vậy đã xong. Không biết này biểu thị cái gì, chính là tất cả thật sự đã là quá khứ, không phải sao?

Bởi vì đối chính mình vừa rồi biểu hiện thực vừa lòng, Sau khi về đến nhà, tôi thực hưu nhàn nằm ở trên ghế sofa, miệng nhai bánh bích quy, tay phải cầm một cốc trà Phổ Nhỉ, xem một show chương trình trên TV tên là "Tin hay không ở bạn".

Cuộc sống nhất định phải hưởng thụ a, tôi nghĩ , lại đưa lên miệng ăn một khối bánh bích quy.

Điện thoại vang .

Bầu không khí tuyệt vời  như vậy lại bị quấy rầy! Tôi buồn bực mà đem bánh bích quy còn lại cho vào miệng nuốt vào, sau đó tiếp lên điện thoại.

"Cô đi bồi khách ăn cơm mà vẫn vui vẻ được sao?" Điện thoại truyền đến thanh âm của Diệp Tấn .

"Là cô, " tôi cười nói, "Vui vẻ, phi thường vui vẻ."

"Xem ra cuộc đàm phán không tồi, " Diệp Tấn nói, "Chúc mừng cô."

"Cám ơn, " tôi càng đắc ý vênh váo , "Thế nào, ngày mai mời cô ăn một bữa cơm?"

"Cô mời?"

"Đúng, đi không?"

"Cô quên tôi mới là người phải mời cô ăn cơm rồi sao?" Nàng nói.

"Ách. . . . . ." Tôi nghĩ nghĩ , "Đúng nga, đều đã quên mất. Vậy được rồi, cô mời."

"Không được, cô đã nói ra như vậy, ngày mai giữa trưa cô mời, buổi tối tôi mời cô."

"OK!" Tôi cười đáp ứng, sau đó lại ăn một khối bánh bích quy.

"Nghe Phó Khiết nói, công ty chúng ta cùng với công ty của nàng hợp tác?" Diệp Tấn lại hỏi.

"Đúng."

"Gặp Mạnh Sở Vũ đi?"

"Tôi. . . . . . gặp nàng." Phó Khiết chết tiệt này thật sự là miệng rộng lắm chuyện.

"Nàng, có khỏe không?"

"Nàng tốt lắm, tôi thấy nàng rất tốt. Tấn, chúng ta đừng nói chuyện về nàng , cô có đang xem TV không?" Tôi nói sang chuyện khác.

"TV? Tôi làm gì lòng dạ thảnh thơi mà ngồi xem TV."

"Ai nha, " tôi nhăn mặt nhíu, "Nhân sinh chính là phải hưởng thụ, hiểu hay không, mau bật TV lên!" Tôi nói cho nàng show truyền hình "Tin hay không ở bạn" sau đó cúp điện thoại.

Đúng vậy, nhân sinh chính là phải hưởng thụ, nghĩ  nhiều về chuyện tình cảm như vậy làm cho chính mình phiền não làm gì? Tôi lại nằm ở trên ghết sofa, tiếp tục xem TV.

Điện thoại lại vang .

Buồn bực, bầu không khí tuyệt mỹ lại bị quấy rầy.

"Uy ——" tôi tha dài thanh âm trả lời.

"Làm cái gì vậy, tử Lục Quân!" Quả nhiên là Phó Khiết.

"Có chuyện gì nói mau." Tôi tiếp tục nằm xuống.

"Lục Quân đồng chí, chú ý tới ngữ khí nói chuyện của cậu!"

"Xin hỏi Phó Khiết tiểu thư ngài tìm tôi có chuyện gì? Tôi đang chăm chú lắng nghe đây!" Tôi cẩn thận uốn lưỡi  nói xong một câu này.

"Không có gì quan trọng, chỉ muốn gọi điện thoại tới ân cần thăm hỏi một chút thôi. . . . . ."

"Vậy cúp máy, hẹn gặp lại."

"Cậu dám! Mình thật sự có việc tìm cậu a, Lục Quân!"

"Nói." Tôi lại khôi phục thái độ bình thường.

"Vài ngày tới mình sẽ đi công tác." Nàng nói.

"Nga? Thật không, đi nơi nào?"

"Phản ứng của cậu là như vậy a?" Nàng bất mãn quát

"Ai nha, thật sự a, làm sao bây giờ? ! Mình không muốn xa cậu a, tiểu Khiết Khiết! !" Tôi bất đắc dĩ  nói, "Rốt cuộc đi đâu?"

"Hải Nam!" Nàng nói, "Mình đều cao hứng muốn chết."

"Nơi đó cũng tốt a, không tồi."

"Chính là a, mình dự định đi chân trời góc biển nhìn xem. . . . . ." Tiếp theo, chính là Phó Khiết liên tiếp lùi kế hoạch đi công tác lần này.

Qua thật lâu, Phó Khiết rốt cục cúp máy , tôi bất đắc dĩ  thở hắt ra.

Sau đó cố gắng để chính mình dùng lực chú ý xem TV, uống lên một ngụm trà Phổ Nhỉ  rồi chấn định lại tinh  thần. Hưởng thụ a hưởng thụ, tôi nhắm mắt lại dừng một chút, cầm lấy một khối bánh bích quy đang muốn hướng miệng ăn ——

Chuông cửa vang .

Trời ạ, tôi sắp điên rồi.

Tôi cố ý đem bánh bích quy lập tức nhét hết vào miệng, sống chết  ăn cho xong sau đó lại uống cho xong cốc trà Phổ Nhỉ mới chạy tới mở cửa. Để cho tôi xem xem là người nào hỗn đản lại phá hư bầu không khí tuyệt vời của tôi như vậy.

Nghĩ như vậy , tôi mở cửa ra.

Sau đó tôi sửng sốt —— nửa năm không gặp, lại vừa mới gặp lại, bây giờ Mạnh Sở Vũ liền đứng ở trước cửa nhà tôi. Mặt của nàng đỏ bừng, tóc vốn buộc cao nhưng giờ lại rối tung xuống dưới, ánh mắt thực mơ màng  nhìn tôi.

Tôi có thể cảm giác được, nàng nhất định đã uống rượu , hơn nữa uống tới say khướt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net