Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng không nói gì đứng ở ngoài cửa, tôi cũng sửng sốt đứng si đần nhìn nàng.

"Cậu. . . . . . Cậu vào đi." Một lát sau tôi mới hồi phục lại tinh thần, mở ra cửa sắt để cho nàng vào nhà. Nàng dùng tay phải nhẹ nhàng mà vò đầu, lung lay sắp đổ rồi lại thực trấn định đi vào nhà. Nàng đi đến bám vào ghế sofa rồi ngồi xuống.

"Để mình pha trà cho cậu." Tôi xoay người muốn vào phòng bếp.

"Không cần, mình không khát." Nàng nói, theo ngữ khí truyền tới thì nàng một chút cũng không có uống rượu.

"Cậu dường như đã uống rất nhiều rượu, " tôi nói, vừa muốn đi pha trà, "Nên uống một chút trà. . . . . ."

"Cậu ngồi đi." Nàng nói xong chỉ chỉ vị trí bên cạnh. Lưng nhỏ của nàng tựa vào ghế sofa, nhắm mắt, sau đó lại mở ra nhìn tôi, "Ngồi đi a."

"Nga." Tôi có điểm không biết làm sao, chiều lời của nàng ngồi xuống.

Sau đó tôi chú ý tới trên bàn ăn số bánh bích quy còn thừa lại, hỏi: "Có muốn ăn bánh bích quy không? Mình vừa mới lấy ra."

Nàng lắc đầu.

Lại trầm mặc, trong phòng nhất thời trở nên thực tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng hít thở của chính mình cũng có thể tinh tường nghe thấy. Nửa năm chưa gặp người này, lúc này an vị ngồi ở bên cạnh tôi giống như đang nằm mơ. Nàng từng là người tôi yêu nhất, nhưng hiện tại tôi còn yêu nàng sao? Tôi không biết, cũng không dám biết.

"Đã nửa năm không có tới ." Nàng đột nhiên nói thanh âm có điểm mờ ảo, vừa nói ra liền lập tức tiêu tán yên tĩnh trong phòng.

"Ân." Tôi gật gật đầu, muốn nói đâu chỉ nửa năm không có tới, liền ngay cả nửa tin nhắn cũng không gửi cho tôi. Chính là nghĩ dường như không thích hợp để nói như vậy, sẽ không nói ra miệng đi.

"Dạo này khỏe không?" Nàng lại hỏi, quay đầu nhìn tôi.

"Còn không phải giống nhau, " tôi cười cười, "Ăn no liền ngủ, ngủ xong rồi lại ăn."

"Ân, " nàng gật gật đầu, đại khái trầm mặc năm phút đồng hồ, "Quân, thực xin lỗi."

Tôi cái gì cũng nói không nên lời, cũng không biết nên nói cái gì. Sau nửa năm chính là ngày hôm nay nàng lại đối tôi nói thực xin lỗi, văn hóa Trung Hoa thật sự là uyên thâm, đồng dạng là ba chữ, mà ba chữ tôi nghe với ba chữ tôi nghĩ biểu đạt ý tứ lại hoàn toàn bất đồng.

"Cậu hỏi mình, " nàng nói xong, đem đầu nhẹ nhàng mà tựa vào trên vai của tôi, "Mình có yêu cậu không, mình không có trả lời. . . . . ."

"Quên đi, đừng nhắc đến nữa ." Tôi ngắt lời nàng.

"Mình biết, làm như vậy thực làm tổn thương cậu, " nàng không để ý đến tôi, chính mình tiếp tục nói tiếp, "Chính là. . . . . . Lòng mình cũng rất đau."

Tôi nghe xong, có điểm ngạc nhiên.

Nguyên lai nàng nghĩ muốn nói cho tôi biết, nàng bị tôi làm tổn thương. Được rồi, nghe xong điều này lại làm chính mình càng đau lòng, vì cái gì tôi còn muốn nghe, tôi bắt đầu đem tư tưởng buông lỏng, muốn cho chính mình hồn ra khỏi xác, không cần tiếp tục nghe nàng nói . Chính là, tôi làm không được, không tự giác càng thêm tập trung lực chú ý, cẩn thận nghe nàng nói từng từ một.

"Mình không biết bản thân có yêu cậu hay không, " nàng đột nhiên còn nói, "Thật sự không biết, mình thật sự không biết."

"Tốt lắm, " tôi nhẹ nhàng ôm chầm nàng, vỗ lưng của nàng, "Mình không hỏi cậu có yêu mình không , ngủ đi, cậu mệt mỏi."

Tôi có thể cảm giác được lòng của nàng rất đau nhưng nàng bất đắc dĩ không biết phải làm sao. Mọi người không phải ai cũng giống tôi có thể nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình, huống hồ tình cảm này vốn chính là một cái lệch khỏi quỹ đạo. Nàng không yêu thương tôi, nếu tôi còn nói không biết kia tuyệt đối là nói dối, tôi có thể cảm giác được nàng cũng không phải là không yêu tôi. Tôi không khóc, chính là không biết bản thân rốt cuộc là thương tâm hay là khoái hoạt. Quên đi, cứ như vậy đi, có lẽ đây là kết quả tốt nhất.

Mạnh Sở Vũ đang ngủ ở trong lòng ngực của tôi, hô hấp của nàng chậm rãi bắt đầu đều đều. Tôi đem nàng ôm đến trên giường, chính mình quay về ngủ trên ghế sofa. Cùng cái buổi tối kia giống nhau, tôi nhìn lên trần nhà nghĩ.

Có người nói, trong cuộc đời bạn phải đối mặt với ba điều khoái hoạt cũng là thống khổ của con người, người đầu tiên là bạn thương nàng, nhưng là nàng cũng không yêu bạn, người thứ hai là nàng yêu bạn, mà bạn cũng không thương nàng, cuối cùng một cái là bạn thương nàng, nàng cũng yêu bạn, chính là cũng không thể ở cùng nhau.

Cá nhân tôi là không đồng ý câu cuối cùng, nếu nghĩ muốn cùng một chỗ chỉ cần cố gắng, không có gì làm không được. Chính là có nhiều nhân tố bên ngoài làm dao động quyết tâm của bạn thôi, bởi vì quá lo lắng những nhân tố bên ngoài này tạo thành chướng ngại cho bạn đến hạnh phúc chân chính, đây là nguyên nhân bất đắc dĩ của nhân sinh.

Chính là, tôi cùng Mạnh Sở Vũ rốt cuộc tính là loại này? Dường như ba loại cũng không phải, càng ngày ý nghĩ bắt đầu càng mơ hồ, ngạo mạn chậm nhắm hai mắt lại.

Vốn tôi nên tự do phiêu phù ở trong giấc mơ của mình trong lúc ngủ, nhưng lại loáng thoáng truyền đến một ít thanh âm, dường như là có người gọi tôi, lại dường như không phải. Đang muốn trở mình tiếp tục ngủ, ngay tại lúc tôi mông lung mở nửa mắt đột nhiên thấy được xuất hiện một gương mặt phóng đại. Tôi lập tức bừng tỉnh, cả người theo ghế sofa bắn đứng lên, sau đó đầu mình liền đánh lên mặt của đối phương.

"A!" Đối phương ôm mặt kêu lên.

Tôi lập tức thanh tỉnh không ít: "Cậu không sao chứ!"

"Không có việc gì, " là Mạnh Sở Vũ, nàng vò đầu, sau đó cười hỏi tôi: "Cậu thì sao, lực va chạm mạnh như vậy cậu có đau không?"

"Mình?" Tôi lắc đầu, "Từ nhỏ đầu của mình rất cứng, đương nhiên không có việc gì."

"Phải không?" Nàng trừng lớn ánh mắt, sau đó dùng ngón trỏ nhẹ nhàng mà xoa trên cái trán của tôi, "Sẽ không nha, sưng rất lớn a." Lúc này hai người chúng tôi mặt dựa vào thật sự gần, tôi lập tức cảm giác không khí ám muội không biết từ đâu đi tới.

"Cậu, cậu như thế nào tỉnh?" Tôi hỏi, tâm tình có chút khẩn trương. Tuy rằng tôi đối nàng tình cảm nói là "Quên đi" , nhưng không có nghĩa là dục vọng của tôi cũng phải "Quên đi" , điểm ấy phải làm rõ ràng.

"Bỗng nhiên liền tỉnh, " nàng nói xong thẳng đứng dậy , "Đột nhiên miệng thực khát nên nghĩ đứng lên uống cốc nước."

"Nga, là như thế, " tôi nhẹ nhàng thở ra, cũng đứng lên, "Mình đi pha cho cậu cốc trà."

"Không cần, " nàng giữ chặt tay của tôi, "Vừa rồi đã uống ba cốc nước lọc rồi, nếu uống thêm cốc trà nữa thì khi nào mới ngủ được?"

"Cũng là, " tôi nói cười cười, "Vậy cậu trở về tiếp tục ngủ đi, bây giờ còn rất sớm."

"Còn cậu, " nàng hỏi, không có buông tay ra, "Cậu ngủ trên ghế sofa?"

"Ách, " tôi dừng một chút, "Phải"

"Cùng mình đi ngủ trên giường, " nàng nói xong, ôm lấy gối đầu cùng chăn trên ghế sofa , "Đi thôi."

Tôi biết không nên nghĩ nhiều và vân vân, nhưng ở trong lòng thế nhưng nghe thành"Cùng mình đi lên giường" . . . . . . Yên lặng phá vỡ sự điên cuồng của mình, mặt đỏ bừng vòng vo hướng Mạnh Sở Vũ: "Không, không có sao, mình ngủ trên ghế sofa cũng được, cũng thực thoải mái."

"Lục Quân, " nàng để tay lên bả vai tôi, vỗ nhẹ nhẹ lên mặt của tôi: "Ngoan, nghe lời." Sau đó xoay người hướng phòng ngủ đi đến.

Tôi đứng ở tại chỗ, đương nhiên cũng không biết kế tiếp nên làm gì.

"Nhanh lên a, " Mạnh Sở Vũ đi đến cửa ngừng lại, xoay người nói: "Bằng không cả hai người cũng sẽ ngủ không được ."

"Nga. . . . . . Nga." Tôi theo sau không khỏi nghi vấn, nàng không phải say sao?

Lúc ngủ, tôi cố gắng duy trì khoảng cách giữa mình và nàng, thật cẩn thận ngủ ngon, trên cơ bản đều là cứng ngắc. Tuy rằng tôi nhắm mắt lại, nhưng tôi vẫn đang cảm giác được nàng ở bên cạnh đang nhìn tôi. May mắn không có bật đèn, bằng không mặt của tôi nhất định đỏ giống như cà chua.

Đột nhiên cảm giác được lông mi của tôi bị cái gì nhẹ nhàng đụng vào , cuối cùng mới phản ứng lại đó là tay của Mạnh Sở Vũ.

"Quân." Nàng nhẹ giọng gọi tôi.

Làm sao bây giờ, tôi nên mở to mắt nhìn nàng hay vẫn là tiếp tục giả bộ ngủ? Nếu tôi không để ý tới lời của nàng, nàng có thể hay không vẫn sờ đi xuống? Nói như vậy, tôi sao có thể khắc chế được chính mình.

"Cậu còn chưa ngủ?" Tôi mở lớn mắt hỏi.

"Cậu. . . . . ." Nàng rõ ràng không có dự đoán được tôi sẽ đột nhiên mở mắt ra, nàng sững sờ lùi tay lại nhìn tôi.

"Ngủ không được sao?" Tôi lại hỏi.

Lại qua thật lâu.

"Vì cái gì, muốn nói yêu mình là một cái sai?" Sở Vũ đột nhiên hỏi.

Tôi có điểm kinh ngạc, nghĩ muốn trong bóng đêm tìm kiếm ánh mắt của nàng, nhưng là tìm không thấy. Nàng vì cái gì phải hỏi như vậy đâu, cho dù đã biết là vì sao, cuối cùng vẫn không thay đổi được kết cục.

"Nếu tình yêu của mình làm cho cậu thương tổn, chính là một cái sai." Tôi nói.

Lại trầm mặc, tôi không biết nàng có thể nhìn thấy ánh mắt của tôi không, mà tôi thật là nhìn không thấy của nàng. Chính là tôi có thể cảm giác được, chúng tôi đều đang đối diện trong bóng đêm.

"Ngủ đi." Nàng nói xong, xoay người sang chỗ khác.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng âm thầm sợ hãi nàng sẽ tiếp tục hỏi mà lại không biết trả lời nàng thế nào, nàng sẽ hỏi cái gì. Bất quá cuối cùng, không cần tiếp tục nhìn nhau.

Tôi một lần nữa quay đầu chính thức nhìn về phía trần nhà —— ngủ đi, cái gì cũng đừng suy nghĩ.

Tôi bị báo thức trên di động đánh thức, mở to mắt sau đó phản xạ có điều kiện nhìn nhìn bên cạnh, không ai. Sau đó ngồi thẳng thân mình, Mạnh Sở Vũ đâu? Nhớ tới ngày đó của nửa năm trước, tôi lập tức đứng lên đi đến bên ngoài phòng ngủ. Lại hướng trên bàn nhìn lại, cũng không có thấy tờ giấy, trong lòng không bởi vậy mà nhẹ nhàng thở ra.

Đột nhiên phòng bếp truyền đến thanh âm: "Quân, cậu dậy rồi sao?"

Tôi kinh ngạc đi vào phòng bếp, Mạnh Sở Vũ lấy ra một cái bát hướng đến cập lồng cháo.

"Mình nghĩ đến, " tôi ngơ ngác nhìn nàng, "Cậu đã đi rồi."

"Mình chỉ là đi xuống mua bữa sáng mà thôi, " nàng quay đầu lại cười cười, "Cậu trước đi rửa mặt đánh răng đi, trong chốc lát trở ra ăn cháo."

Tôi sửng sờ ở tại chỗ, nhất định là mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

"Nhanh lên, " nàng đi tới đẩy bả vai của tôi, "Nhanh đi a."

Tôi gật gật đầu, xoay người đi toilet. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì , tôi như thế nào cảm thấy được có cái gì là lạ? Nhưng là hết thảy đều thực bình thường a, không có chỗ nào kỳ quái đi?

Sau khi rửa sạch mặt rốt cục thanh tỉnh rất nhiều.

Ở trên bàn cơm yên lặng cúi đầu ăn cháo, tôi thế nhưng không dám ngẩng đầu nhìn Mạnh Sở Vũ.

"Quân, " Mạnh Sở Vũ hỏi, "Cậu hôm nay phải đi làm?"

"Ân." Tôi gật gật đầu.

"Hôm nay buổi tối cùng mình đi ăn cơm đi, " nàng hỏi, "Được không?"

"Hôm nay?" Tôi ngẩng đầu nhìn nàng, nghĩ nghĩ, "Hôm nay mình đã hẹn bạn đi ăn cơm. . . . . ."

"Là Phó Khiết sao?" Nàng nhìn nhìn tôi, lại hỏi.

"Không phải, " tôi lắc đầu, "Người đồng nghiệp mới lần trước cùng đi quán trà kia, Diệp Tấn."

"Nga." Nàng đáp, không nói cái gì nữa.

"Không bằng ngày mai buổi tối lại đi đi, " tôi nói, "Mình mời cậu?"

"Hảo." Nàng gật gật đầu, cúi đầu ăn một thìa cháo.

Thời gian giữa trưa tại công ty, tôi đi đến bên cạnh Diệp Tấn : "Đi thôi, ăn cơm đi."

"Hảo, " nàng gật đầu vẫn không buông tập văn kiện trong tay, "Phân loại nốt tập này liền OK ."

"Cô thật sự là trời sinh ra để làm việc." Tôi nói , ngồi lên mép bàn làm việc của nàng.

"Quân, " nàng cúi đầu vừa viết vừa nói, "Cô cũng không thể như thế. . . . . ."

"Có làm sao, " tôi nghĩ nàng muốn răn dạy tôi, "Những người khác đều đi xuống ăn cơm a, ngồi một chút có vấn đề gì đâu."

Nàng ngẩng đầu nhìn tôi, cười khổ không được, nói: "Tôi nói, dời mông của cô đi một chút, cô ngồi lên trên giấy tờ của tôi !"

"Nga." Mặt của tôi lập tức đỏ, mạnh nhảy xuống cái bàn. Ai ngờ nhảy quá cao lập tức trẹo chân, cả người quỳ rạp trên mặt đất.

"Quân! Cô, cô không sao chứ! Cô làm sao vậy!" Diệp Tấn khẩn trương hô.

Trời ạ, tôi như thế nào lại làm ra hành động mất mặt như vậy. Mặt của tôi đỏ bừng lên, thật sự là tình nguyện đời này cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất không cần đứng dậy đi.

"Quân, cô đừng làm tôi sợ a, cô có sao không!" Diệp Tấn phe phẩy tay của tôi.

"Please kéo tôi dậy, " tôi giơ tay lên, "Tôi đứng không nổi."

Diệp Tấn lập tức giữ chặt tay của tôi, tôi theo lực kéo của nàng đứng lên.

"Cô thật sự là không cẩn thận a, không té bị thương đi?" Diệp Tấn vẻ mặt khẩn trương hỏi.

"Đương nhiên không có, " tôi xấu hổ nói xong nghĩ muốn nói sang chuyện khác, "Vừa rồi tôi có để lộ cái gì không?"

"Như thế nào có thể để lộ, cô mặc chính là quần. Cho dù có lộ thì cũng chỉ có tôi một người nhìn thấy mà thôi, " Diệp Tấn cười cười, "Cô thật sự không có việc gì sao?"

"Không có việc gì, chúng ta đi xuống ăn cơm đi." Tôi nói, hướng phía trước bước đi, cái chân trẹo vừa rồi lập tức đau lên, tôi lập tức dừng lại .

"Đau sao, để cho tôi xem xem." Diệp Tấn nói xong ngồi xổm xuống.

Tôi vội vàng kéo nàng: "Không có việc gì, cô . . . . ."

"Ngồi vào trên ghế, " nàng nói, trong giọng nói có phần nghiêm khắc, "Nhanh lên."

"Nga." Tôi đỏ mặt, nghe lời ngồi trở lại trên ghế.

Diệp Tấn kéo ống quần của tôi, dùng tay nắn vào mắt cá chân bên phải của tôi : "Là nơi này sao?"

Tôi chịu đựng đau hướng nàng gật gật đầu.

"Như thế nào lại bất cẩn như vậy, " Diệp Tấn cau mày nhìn tôi, "Làm sao bây giờ, ở đây tôi không có mang thuốc mỡ để xoa."

"Không quan hệ, " tôi nói, "Lập tức không đau , chính là trẹo chân bình thường mà thôi."

"Đều sưng to như vậy." Nàng nói xong, nhẹ nhàng mà chạm vào chỗ trẹo chân của tôi.

"A ——" tôi lập tức đau thét lên, xem ra thật sự không còn là trẹo chân bình thường nữa.

"Như vậy đi, " Diệp Tấn đứng lên, "Tôi đi xuống mua thuốc, thuận tiện đem cơm hộp lên cho cô."

"Không cần, tôi. . . . . ."

"Nếu cô còn phản đối, tôi sẽ lại dùng lực ấn một chút nơi này." Nàng chỉa vào mắt cá chân của tôi nói.

"Đi nhanh về nhanh." Tôi nói xong lập tức ngậm miệng .

"Vậy cô ngồi trong chốc lát đi." Diệp Tấn nói xong, cầm lấy túi xách chạy ra khỏi văn phòng.

Thật sự là mất mặt chết đi được, tôi cười khổ cúi đầu nhìn nhìn chân của mình, dường như thật sự càng ngày càng đau . Đột nhiên nhớ tới trước kia mẹ xoa bóp mắt cá chân cho ba, có lẽ bây giờ tôi xoa bóp hai ba cái cũng sẽ hảo rất nhiều?

Nghĩ như vậy , tôi nhẹ nhàng mà xoa lên ở chỗ sưng đỏ, chính là quan niệm hoàn toàn sai lầm. Sau khi xoa bóp chân của tôi không những ... không có hảo một chút mà ngược lại càng sưng lên. Tôi vẻ mặt buồn rười rượi nhìn chân của mình, như thế nào lại xui xẻo như vậy a.

Qua một lúc lâu sau đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn phảng phất.

"Chân thế nào ?" Diệp Tấn đã trở lại, nàng trong tay cầm hai hộp cơm, "Khá hơn chút nào không?"

"Hình như đỡ hơn rồi." Tôi cười gật gật đầu, nhìn đến Diệp Tấn vội cho tôi mà đầu đổ đầy mồ hôi, nếu tôi không biết xấu hổ nói cho nàng so với vừa rồi đau còn lợi hại hơn a.

"Để cho tôi xem xem, tôi đã mua thuốc mỡ rồi đây." Nàng nói xong, theo trong túi xuất ra một lọ thuốc rồi ngồi chồm hổm xuống dưới.

"Cô nên ăn cơm đã, để tôi tự mình xoa là tốt rồi." Tôi nói như vậy nghĩ phải theo nàng đoạt lấy lọ thuốc trong tay nàng.

"Là chỗ này sao?" Diệp Tấn không để ý đến tôi, bấm nhẹ vào chân tôi.

"Đúng. . . . . ." Tôi lại chịu đựng đau gật gật đầu.

"Như thế nào giống như sưng to hơn ?" Nàng nói xong, đổ một ít thuốc lên mắt cá chân của tôi, "Loại trẹo chân này không thể xoa bóp, chỉ có thể bó thuốc."

"Cái gì, " tôi thật sự là buồn bực, tại sao tôi xoa bóp xong rồi mới nói cho tôi biết, "Không thể xoa bóp?"

"Ân, " nàng nói xong đứng lên, "Một khi xoa bóp vết sưng sẽ to hơn, chờ một chút nữa phải xin phép đi bệnh viện nhìn xem có ảnh hưởng đến xương cốt không."

"Xin phép?" Tôi lắc đầu, "Không cần đi, không nghiêm trọng như vậy."

"Không nhìn tới, thực sự có thể chân của cô từ nay về sau liền trở thành phế thải a." Diệp Tấn cười nhìn nhìn tôi, sau đó chỉ hộp cơm trên bàn, "Ăn đi, chúng ta mỗi người một phần."

"Không phải, " tôi tranh luận, "Thật sự không cần đi bệnh viện, hôm nay buổi tối còn muốn mời cô đi ăn cơm không phải sao?"

"Để lần sau đi, " nàng từ túi lấy ra hộp cơm, "Chờ chân của cô tốt lên rồi mời tôi ăn cũng được ."

Tôi bất đắc dĩ lại nhìn nhìn vết sưng ở mắt cá chân. Được được, Lục Quân, ngày hôm nay đều là tự mình phá hỏng đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net