Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quân!" Phó Khiết lớn tiếng kêu lên đi tới, "Cậu vừa mới vượt đèn đỏ a?"

Diệp Tấn vừa nghe đến thanh âm của Phó Khiết lập tức buông lỏng ra tay đang ôm tôi, xoay người sang chỗ khác.

"Đúng vậy, " tôi xấu hổ gãi gãi vành tai, "Vừa mới. . . . . . Không chú ý."

"Lần sau phải cẩn thận a, OK?" Mike cau mày nói, "Vừa rồi thật sự làm tôi sợ muốn chết!"

"Về sau sẽ chú ý." Tôi cười gật gật đầu, sau đó đem tầm mắt chuyển qua trên mặt Mạnh Sở Vũ. Vẻ mặt của nàng tựa hồ đã khôi phục bình tĩnh, ánh mắt nhìn nơi khác. Lòng có điểm run rẩy, nàng không cần tôi sao? Không một chút nào?

"Chúng ta không phải cùng đi ăn cơm sao?" Phó Khiết vỗ vỗ bả vai của tôi, sau đó lại đối Mạnh Sở Vũ nói, "Chúng tôi đi trước , Mạnh quản lí." Không biết khi nào thì Phó Khiết đối Mạnh Sở Vũ xưng hô nhưng lại trở nên như thế mới lạ.

"Được, " Mạnh Sở Vũ đối Phó Khiết cười cười, "Tôi cùng Mike cũng phải đi rồi, ngày mai gặp." Sau đó nàng tiếp nhận hoa hồng trong tay Mike, kéo cánh tay của Mike xoay người rời đi.

Này hết thảy đều bị tôi để ở trong tầm mắt, tâm tựa hồ lại bị lưỡi kiếm hung hăng đâm thủng, Sở Vũ và tôi dường như càng ngày càng xa cách , xa đến ngay cả bầu trời của tôi cũng không có thể thấy nàng nữa.

"Đi thôi, Diệp Tấn?" Phó Khiết nói.

Diệp Tấn tựa hồ còn đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên lại bị Phó Khiết kéo trở về. Nàng xấu hổ cười cười, sau đó gật gật đầu vội vàng về phía trước đi đến.

Nga đúng rồi, tôi vừa mới còn bị nàng giáng cho một cái tát.

Nhìn đến Diệp Tấn đi qua, tôi đột nhiên nhớ tới chuyện này, má đột nhiên đau đớn chậm rãi lại di động đi lên. Tôi lấy tay sờ sờ mặt dường như còn sưng lên, nàng ra tay thực không phải bình thường a.

Chúng tôi đi đến một nhà ăn gần đó, Diệp Tấn trên đường đi cũng không nói một câu gì, vẫn là mặt không chút thay đổi

Tôi đang buồn bực, dùng chiếc đũa gắp một khối thịt bò đang muốn đưa đến miệng ——

"Mặt của cô, có sao không?" Diệp Tấn đột nhiên nói.

"Ách. . . . . ." Tôi lập tức nhìn phía nàng lộ ra một cái tươi cười rất lớn, "Hoàn hảo hoàn hảo. . . . . ."

"Vừa rồi. . . . . . Thực xin lỗi, " nàng nói, "Tôi quá kích động ."

"Không có việc gì, " tôi khoát tay, "Là do tôi không chú ý qua đường cái, không có cô gọi tôi, tôi thiếu chút nữa sẽ bị mất mạng ." Diệp Tấn mỉm cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy biểu tình của nàng có điểm xấu hổ.

Này bữa cơm ăn thật sự không có tư vị, trong đầu của tôi không ngừng hiện lên hình ảnh Mạnh Sở Vũ kéo cánh tay Mike rời đi. Trong lúc ăn thi thoảng Phó Khiết gọi tôi, tôi mới phản ứng lại chính mình còn đang ăn cơm.

Đem Phó Khiết đưa về nhà, tôi cùng Diệp Tấn cũng rất nhanh về tới nhà của tôi.

"Quân, tới rồi." Diệp Tấn nói.

Tôi gật gật đầu sau đó quay đầu đi hướng nàng cười cười, chuẩn bị xuống xe.

"Quân!" Vừa muốn đóng cửa lại, Diệp Tấn gọi tôi lại.

Tôi quay đầu lại nhìn nàng.

"Tôi. . . . . . Có chuyện muốn nói với cô." Nàng nói, ánh mắt nhìn tay lái.

"Như vậy, " tôi cười, "Vào nhà tôi nói đi?"

"Không cần, tôi. . . . . ." Diệp Tấn nói một nửa lại dừng lại. Tôi đứng ở cửa xe giữ chờ nàng nói tiếp.

"Quên đi, " qua một hồi lâu nàng cười khổ, "Cô đi về trước đi, không có gì việc gì ." Sau đó chuẩn bị khởi động xe.

Tôi lập tức tiến vào chỗ ngồi, một lần nữa ngồi xuống thuận tiện đem cửa xe đóng. Diệp Tấn vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi, đang chuẩn bị đánh tay lái tay cũng ngừng lại.

"Nếu nói không nên lời, tôi đây sẽ ngồi cùng cô trong chốc lát, " tôi dựa đầu vào ghế nhìn nàng cười nói, "Đợi cho cô nói mới thôi."

Qua một hồi lâu sau Diệp Tấn nói: "Vậy cô nguyện ý ngồi đây trong chốc lát sao?"

"Tôi ——" tôi ngẩng đầu dừng một chút, "Tôi nguyện ý." Sau đó tiếp tục dựa đầu trở về lên thành ghế, mở hé mắt.

Xe vẫn nổ máy mà Diệp Tấn vẫn không nói gì.

Ngạo mạn chậm mà đem ánh mắt mở nhìn về phía Diệp Tấn. Nàng tựa hồ còn thật sự lái xe đi, lại dường như suy nghĩ cái gì , rốt cuộc Diệp Tấn muốn nói với tôi cái gì? Sau đó tôi lại đem tầm mắt chuyển qua ngoài cửa sổ.

Đi qua hai sân cỏ, nàng rốt cục nói chuyện : "Hai lần , cô nói hai lần."

"Cái gì?" Tôi quay đầu nghi hoặc nhìn nàng, trong đầu không ngừng tiêu hóa những lời Diệp Tấn mới vừa nói ra.

"Tôi nguyện ý, " nàng không có quay đầu nhìn tôi, "Cô ở trước mặt tôi đã nói hai lần ' tôi nguyện ý '."

"Hai lần?" Tôi nói, sau đó dùng sức nhớ lại một lần này nói ba chữ kia là lúc nói chuyện gì.

"Quân, " Diệp Tấn đột nhiên đem xe ngừng lại, "Cô là không phải. . . . . ."

Tôi nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.

"Cô là không phải vẫn thích Mạnh Sở Vũ?" Nàng hỏi.

Lần đầu tiên có người ở trước mặt tôi hỏi cái này vấn đề.

Tôi sửng sốt nhìn Diệp Tấn, nàng đang nhìn chằm chằm tôi, nàng là đang quan sát vẻ mặt của tôi sao, nhưng là tôi như thế nào cảm thấy được hiện tại là mặt của chính mình không chút thay đổi?

Nàng như thế nào biết? Khi nào thì biết đến?

"Phải không?" Nàng lại hỏi, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm tôi.

"Như thế nào đột nhiên, " tôi nói làm bộ như vô tình mà đem ánh mắt chuyển qua ngoài cửa sổ, sau đó lại quay trở về nhìn nàng, "Hỏi cái vấn đề này?"

"Phải không?" Diệp Tấn không có bị tôi nói sang chuyện khác, lại hỏi.

"Phải " tôi cười khổ mà nói, "Cho tới nay vẫn thích nàng."

"Ý của tôi không phải thích loại này . . . . . ." Diệp Tấn bổ sung.

"Mặc kệ thích loại nào, đều giống nhau, " tôi nói, "Tôi là thích Mạnh Sở Vũ. Cô chính là muốn hỏi tôi vấn đề này sao?" Tôi mở hé mắt.

"Vì cái gì, " nàng không để ý đến tôi, "Vì cái gì thích nàng?"

"Không có vì cái gì, " tôi nhíu nhíu mày, "Thích chính là thích ."

Nàng nghe xong trong ánh mắt tựa hồ hiện lên cái gì đó, sau đó cúi đầu. Tôi nhìn chằm chằm sườn mặt của Diệp Tấn vẫn không rõ nàng rốt cuộc muốn nói gì.

"Nàng đã biết chưa?" Ngay tại lúc tôi thiếu chút nữa muốn đem chính mình rơi vào yên tĩnh, Diệp Tấn còn nói.

"Đã biết." Tôi hiện tại không chút nào che dấu rất nhanh đáp.

Diệp Tấn không có hỏi lại nữa.

"Chính là cũng không thay đổi gì cả, " tôi tiếp tục nói, "Nàng sẽ không nhận tình cảm của tôi, xem ra trong mắt nàng, cảm tình của tôi không có nghĩa gì hết."

"Cô không mệt mỏi sao?" Nàng lại hỏi, thanh âm so với vừa rồi nhỏ rất nhiều.

Mệt? Qua lâu như vậy tôi cũng thường thường hỏi bản thân mình như vậy. Tôi rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu? Tình yêu của tôi có phải hay không cả đời cũng sẽ không có kết quả gì? Lòng thế nhưng có một loại cảm giác chua sót truyền đến, cảm xúc không hề bình tĩnh.

"Mệt a, " tôi nói, thở dài, "Mệt muốn chết."

"Không thể tưởng được nghị lực của cô tốt như vậy." Diệp Tấn thản nhiên nói, không có một chút ngữ khí.

"Nghị lực?" Tôi nhắm mắt lại, "Nghị lực của tôi sớm đã không có, chính là. . . . . . Chính là quên không được. Tôi hiện tại có thể làm cái gì đâu, nhìn nàng tìm được hạnh phúc sao? Một trò cũ rích ." Tôi nói xong cười ha ha, chính là cũng biết kỳ thật lòng mình đang chảy máu.

"Nàng hẳn là tìm được hạnh phúc rồi, " tôi tiếp tục nói, "Cái kia Mike, là hạnh phúc của nàng. Sau đó nếu thuận lợi . . . . . ." thanh âm của tôi bắt đầu nghẹn ngào, "Kết hôn. . . . . . sau đó có thể còn muốn sinh hai đứa con, trong ngày lễ tình nhân, hai người. . . . . . Uống một ly rượu ngọt ngào . . . . . . Mỗi khi ban đêm xuống bọn họ cùng nhau đứng ở ban công. . . . . . ngắm ánh trăng. . . . . ."

"Quân, đừng nói nữa." Diệp Tấn ngắt lời tôi.

"Lúc ngủ có thể nghe được hô hấp của nàng. . . . . . Nàng khoái hoạt, hắn cũng khoái hoạt, nàng thương tâm. . . . . . Hắn cũng thương tâm, mà tôi đây, bất quá đối với nàng tôi chỉ là người qua đường mà thôi. . . . . . Quả thực chính là nhất thời." Tôi rốt cục nói xong lời muốn nói sau đó lại nhắm mắt lại, một giọt lệ theo từ mắt chảy xuống dưới.

Diệp Tấn không có cùng tôi nói chuyện, tôi cũng chậm chậm theo nghẹn ngào khôi phục bình tĩnh.

"Còn có cái gì muốn hỏi?" Tôi hạ giọng đối nàng nói tận lực muốn cho thanh âm của mình nghe thực trấn định.

Nàng nhìn tôi, trong ánh mắt chứa đựng một loại cảm giác thương tâm, sau đó hơi hơi giơ lên khóe miệng: "Không có, đi thôi." Diệp Tấn nói xong khởi động xe rời khỏi sân cỏ.

Tôi vừa mới tựa hồ đem tất cả tâm sự nói đi ra , trong lòng có chút loại cảm giác được giải thoát. Tôi thừa dịp Diệp Tấn không chú ý trộm lấy tay lau đi khóe mắt ướt át, chính là tôi cũng biết nàng đã chú ý tới nước mắt của tôi.

Rốt cục tới rồi, Diệp Tấn đem xe dừng lại nhìn nhìn tôi.

"Tôi vào nhà đây." Tôi hướng Diệp Tấn cười cười sau đó muốn mở cửa xuống xe.

"Làm sao bây giờ, " nàng đột nhiên còn nói, "Làm sao bây giờ?"

"Cái gì làm sao bây giờ?" Tôi hỏi, tay mở cửa lại rụt trở về.

"Tôi rất muốn đối người mình thích thấy được tình cảm của mình." Diệp Tấn nói.

"Kia tốt lắm a, " tôi nói, còn thật sự nhìn Diệp Tấn, "Phải dũng cảm lên bằng không sẽ hối hận."

Diệp Tấn nhìn chằm chằm tôi, đại khái qua 5 giây sau nàng thản nhiên cười cười: "Ân, tôi đã biết, cô đi về trước đi." Nghĩ nghĩ, lần này tôi không có lưu lại nữa, gật gật đầu rời khỏi xe.

Về đến nhà tắm rửa xong nhưng không có một chút buồn ngủ. Những lời vừa mới cùng Diệp Tấn nói chuyện chậm rãi lại lần nữa trở lại bên tai. Tôi bất quá chỉ là người qua đường, nhất thời. . . . . . Tôi tựa hồ có nhiều lời nói nghĩ muốn nói cho Mạnh Sở Vũ, rồi lại không tìm thấy cơ hội hoặc không có gan nói ra.

Không bằng, viết thư đi? Dùng phương pháp truyền thống này? Chầm chập đi đến ngăn tủ tìm tìm thấy có mấy tờ giấy trắng, tôi thở dài, cứ như vậy làm đi.

Bắt đầu tôi lưu loát viết một đoạn dài, đến cuối cùng thế nhưng không biết chính mình nghĩ muốn biểu đạt cái gì, sau đó lại xé đi một lần nữa viết lại. Như thế lặp đi lặp lại, cuối cùng rốt cục hoàn thành.

Sở Vũ:

Đột nhiên như vậy mạo muội viết thư cho cậu cảm thấy thực thật có lỗi. Chính là, mình không thể tiếp tục áp chế tâm tình của mình, cũng không có thể tiếp tục lừa gạt chính mình.

Nhớ rõ cậu đã nói, cậu không biết chính mình rốt cuộc có thích mình hay không , yêu mình hay không, mình nghĩ mình đã biết. Cậu không cần lo lắng, cậu đối với mình chính là tình bạn, có thể bởi vì mình mê mang cùng xúc động, cũng cho rằng tâm của cậu cũng bắt đầu mơ hồ.

Tuy rằng như thế, mình còn là thực cảm ơn cậu mấy ngày nay đã mang đến niềm vui cho mình.

Mình vĩnh viễn sẽ không quên, cậu thích uống cà phê lam sơn, cậu thích màu tím nhạt, cậu có thói quen dùng nước hoa. . . . . . Này hết thảy thực sự hết thảy, mình đều thật sâu khắc ở trong đầu. Tuy rằng mình biết về sau không có khả năng cùng cậu chia sẻ mọi thứ trên con đường phía trước, không thể cùng cậu chia sẻ niềm vui hạnh phúc, không thể ở bên bảo hộ cậu, nhưng mình càng biết, mình cuối cùng muốn là hy vọng cậu có thể hạnh phúc.

Cho nên mình quyết định, không tiếp tục làm cho bản thân yêu cậu nữa.

Đây là phương pháp duy nhất cũng đồng thời là giải thoát cho hai người chúng ta.

Thư mặc dù ngắn nhưng mình thật sự sâu trong lòng chúc phúc cho cậu, hy vọng cậu có thể mau chóng tìm được người mang cho cậu hạnh phúc

Lục Quân.

Lại lần nữa đọc lại lá thư, tôi thật sâu thở hắt ra. Ngày mai, sáng sớm ngày mai tôi phải đi tới công ty các nàng giao cho nàng, mặc kệ kết quả như thế nào, tôi nghĩ biểu đạt hết thảy đều ở bên trong , tôi tin tưởng tôi lựa chọn đúng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net