Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng tôi lại lo lắng trong chốc lát, vẫn là buổi tối nên đem thư gửi cho nàng đi. Nghĩ như vậy , tôi đứng ở trước cửa công ty của nàng dừng lại một chút sau xoay người rời đi.

Trở lại công ty, Hoàng Kiện Cường lập tức tiến đến trước mặt tôi: "Quân, đến rồi sao?"

Tôi tức giận nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ gật đầu, sau đó đem túi xách để lên bàn làm việc.

"Quân, " hắn hạ giọng nói, "Cô quên vài ngày nữa là ngày gì a?"

"Ngày gì?" Tôi không chút để ý hỏi.

"Lễ Giáng Sinh a!" Hoàng Kiện Cường nói lời này ánh mắt sáng ngời, tựa hồ"Lễ Giáng Sinh" với hắn mà nói là một ngày trọng đại.

"Lễ Giáng Sinh?" Tôi nghĩ nghĩ, hình như là tới rồi, "Đúng nga, tôi đều đã quên."

"Không biết năm nay công ty có thể hay không giống năm trước mở một bữa tiệc vào buổi tối?" Hắn nói xong sau đó lại nhìn chằm chằm tôi, chờ tôi phát biểu ý kiến.

"Sẽ không, " Diệp Tấn đi tới, "Năm nay không tổ chức tiệc no-el, là tiệc năm mới vào buổi tốt."

"Cái gì?" Hoàng Kiện Cường quay đầu đi, "Cô làm sao mà biết được?"

"Đây là kế hoạch thời gian biểu của công ty, " Diệp Tấn nói xong, theo văn kiện lấy ra bảng biểu đưa cho hắn, "Nhìn xem đi."

"Thật sự da!" Hoàng Kiện Cường tiếp nhận biểu, nhìn nhìn sau cảm thán nói.

"Da  cái đầu anh!" Tôi trừng mắt nhìn hắn, sau đó cầm cốc đi pha trà.

"Làm sao vậy, " Diệp Tấn theo lại đây, "Như thế nào đối tiệc tối không có hứng thú?"

"Ha ha, " tôi cười gượng, "Mỗi lần công ty có cái hoạt động gì tôi cơ bản đều xin phép." Nói xong, cúi xuống thân mình đổ nước vào cốc.

"Tôi biết, " Diệp Tấn nói xong, đem thân mình dựa vào khung cửa, "Lần trước công ty tổ chức hoạt động, cô cũng không đi sao." Tôi nhìn nàng cười cười, quay đầu đi cho gói trà vào cốc.

"Nói như vậy, cô lần này cũng không đến?" Nàng hỏi.

"Bây giờ chưa biết, " tôi nói , thổi thổi trà nóng bay đi hơi nước, "Để xem thế nào đã."

Tan tầm Diệp Tấn đi đến bên cạnh bàn tôi, bảo tôi cùng nhau đi.

"Thực xin lỗi, " tôi nhìn nàng, "Tôi hôm nay có chút việc, cô đi trước đi."

Nàng nhìn tôi cũng chưa nói cái gì, mỉm cười xoay người rời đi. Nhìn bóng dáng Diệp Tấn rời khỏi văn phòng, tôi không khỏi băn khoăn. Chờ một lát sẽ đem thư giao cho nàng , làm như vậy tôi sẽ chân chính rời khỏi một cái vòng xoáy này. Mặc kệ , vô luận như thế nào tôi cũng không có thể lùi bước, cũng không có thể tiếp tục lùi bước.

Khi đi vào đại sảnh công ty của nàng, tôi nhìn cô gái ở quầy phục vụ.

"Xin hỏi tôi có thể giúp cô việc gì không?" Nàng đứng lên hướng tôi mỉm cười.

Tôi nhìn cửa thang máy, sau đó lại quay đầu nhìn nàng: "Cô có thể giúp tôi đưa một thứ cho một người bạn không?"

"Đương nhiên có thể, " nàng gật gật đầu, "Xin hỏi là cái gì vậy?"

"Nga, này, " tôi theo trong túi xách lấy ra thư, "Phiền toái giúp tôi giao cho người ở bộ phận tài vụ Mạnh Sở Vũ."

Nàng tiếp nhận lá thư nhìn nhìn sau lại ở máy tính tìm tòi một chút: "Xin hỏi là Mạnh quản lí sao?"

"Đúng, " tôi gật gật đầu, "Là nàng." Mới vừa nói xong, nàng nghi hoặc nhìn nhìn tôi, càng làm tầm mắt chuyển qua phía sau tôi. Tôi theo của  ánh mắt của nàng quay mặt nhìn lại, Mạnh Sở Vũ không biết khi nào thì đã muốn đứng ở phía sau tôi.

"Mạnh quản lí hảo." Cô phục vụ quầy cười cười.

"Như thế nào, " nàng nhìn nhìn tôi, "Tìm mình có việc?"

"Vừa rồi nàng muốn gửi lá thư này cho cô." Cô phục vụ quầy đem thư đưa cho Mạnh Sở Vũ. Tôi hoàn toàn không có dự đoán được tình huống này, cái đó và tôi dự đoán hoàn toàn không giống nhau, tôi nhất thời đứng ở nơi đó.

Mạnh Sở Vũ nghi hoặc nhìn nhìn biểu tình của tôi sau đó tiếp nhận thư. Nàng không có mở ra xem ngay, chính là đem thư cho vào trong túi, ngẩng đầu nhìn tôi: "Cậu tới chính là nghĩ muốn đem thư giao cho mình?"

"Đương nhiên không phải, " nhất thời tình thế cấp bách tôi xấu hổ cười nói, "Nếu cậu nguyện ý cùng mình cùng nhau đi ăn bữa cơm."

Nàng không có nhìn tôi, chính là quay đầu nhìn nhìn ngoài cửa sau đó lại hỏi: "Diệp Tấn cũng cùng đi?"

"A?" Tôi ngẩn người, "Không phải, chỉ hai chúng ta."

"Vậy được rồi, " Mạnh Sở Vũ nói xong, hướng cửa đi đến, "Đi đâu ăn?"

Tôi vội vàng đuổi kịp, lấy lòng  nói: "Cậu quyết định đi." Sở Vũ không nói nữa tiếp tục đi về phía trước. Hôm nay tôi rốt cuộc là làm gì đến đây, vốn là muốn cho chính mình đem thư giao cho nàng sau trở về nhà, hiện tại lại hồ đồ phải đi ăn cơm.

Ngồi ở trên xe Mạnh Sở Vũ, tôi âm thầm  so sánh bố trí trong xe cùng Diệp Tấn. Sở Vũ là người cẩn thận, trong xe trang sức đều vừa đúng, thực phù hợp với thân phận của Mạnh Sở Vũ.

"Ăn cái gì?" Lúc ngồi ở nhà ăn, nàng hỏi tôi.

"Không cần, cậu điểm là tốt rồi." Tôi nói.

"Cậu có thể hay không chính mình quyết định?" Mạnh Sở Vũ  thanh âm đột nhiên đông cứng đứng lên.

"Vậy cái này..." Tôi lập tức theo liền chỉ chỉ menu chọn vài món ăn, sau đó không thèm nói (nhắc) lại, yên lặng cầm lấy trà trong tay uống lên.

"Rốt cuộc có chuyện gì, " Mạnh Sở Vũ nói, một bên nhìn tôi, "Thư viết về cái gì?"

"Cậu về nhà đọc đi, là mình viết cho cậu." Tôi nói, sau đó xấu hổ cười cười.

"Nhưng là, " nàng nhìn tôi, "Nếu đã gặp mặt , vì cái gì không thể giáp mặt nói?"

Tôi bất đắc dĩ nhìn nàng, nếu hiện tại giáp mặt nói, tôi đây viết phong thư này còn có cái gì ý nghĩa đâu?

"Vậy mình đọc nó ngay tại đây đi." Mạnh Sở Vũ thấy tôi không trả lời, lập tức lấy ra lá thư trong túi. Tôi nghĩ ngăn cản nàng, chính là trừ bỏ trừng lớn ánh mắt nhìn nàng ở trước mặt tôi đem lá thư này mở ra, tôi cái gì cũng không có làm.

Không nên viết thư, một bên nhìn Mạnh Sở Vũ chậm rãi đem thư đọc xong, tôi một bên ở trong lòng hung hăng mắng chính mình, cái này kêu là tự làm tự chịu a.

"Cậu nghĩ muốn nói cho mình những lời này?" Nàng rốt cục xem xong rồi dừng một chút sau hỏi.

Tôi gật gật đầu, lặng lẽ hít vào một hơi: "Đúng."

"Mình vĩnh viễn sẽ không quên, cậu thích uống cà phê làm sơn, cậu thích màu tím nhạt, cậu có thói quen dùng nước hoa. . . . . ." Nàng nhẹ giọng đọc lên, tôi cúi thấp đầu xuống.

Tôi hẳn là nên đem đoạn này cắt đi, thật sự là khốn kiếp.

"Được rồi, " một lát sau Mạnh Sở Vũ đột nhiên nói, "Mình nhận lời chúc phúc của cậu."

"Nga." Tôi ngẩng đầu nhìn nhìn nàng sau đó lại cúi đầu, đã không biết chính mình nên nói những gì.

Nói như thế nào đâu, cảm giác nàng thân thủ ở trước mặt tôi đem thư mở ra xem hoàn, thật đúng là buồn bực.

"Còn tưởng rằng cậu từ nay về sau sẽ không để ý đến mình nữa, " Mạnh Sở Vũ lại đột nhiên nói, "Từ lần trước."

"Cái gì?" Tôi nghĩ nghĩ sau đó nói, "Nga, lần trước là mình không đúng, mình còn chưa có giải thích."

"Chân của cậu tốt rồi sao?" Nàng lại hỏi, thanh âm mềm mỏng rất nhiều.

"Đã sớm tốt lắm." Tôi cười cười.

"Vài ngày nữa chính là lễ Giáng Sinh ." Mạnh Sở Vũ nói.

"Đúng vậy, " tôi nhìn đồ ăn vừa được bưng lên, "Hôm nay buổi sáng mình mới biết được."

Đột nhiên, điện thoại di động của tôi vang lên . Tôi hướng Mạnh Sở Vũ cười cười, sau đó tiếp lên điện thoại.

"Uy?"   

"Là mình, Quân."

"Phó Khiết? Làm sao vậy?"

"Quá vài ngày nữa chính là lễ Giáng Sinh!" Theo ngữ khí nghe tới, Phó Khiết tâm tình tốt lắm.

"Phải, mình biết, " tôi một bên đáp , một bên nhìn nhìn Mạnh Sở Vũ, nàng đang ăn đồ ăn, "Trước tiên chúc cậu lễ Giáng sinh an lành đi!"

"Chỉ như thế thôi a?"

"Vậy cậu còn muốn như thế nào nữa?"

"Không bằng, chúng ta lễ Giáng Sinh ngày đó đi hát karaoke đi?"

"Cái gì?"

"Đi hát karaoke, thế nào?"

"Mình đối với ca hát không có hứng thú a, " tôi than thở, "Lễ Giáng Sinh hảo hảo  ở trong nhà là được rồi. . . . . ."

"Diệp Tấn đã đồng ý rồi, cậu như thế nào như vậy lề mề? !"

"Nàng đáp ứng rồi?" Tôi hỏi, không khỏi kỳ quái, Diệp Tấn như thế nào lại đáp ứng? Nàng đối ca hát căn bản không có hứng thú.

"Phải, Còn cậu thôi."

"A. . . . . ." Xem ra tôi không đáp ứng là không được , "Được rồi, khi nào thì đi?"

"Là vào ngày lễ Giáng Sinh, cậu không được quên a!"

"Đã biết, " tôi không kiên nhẫn qua loa vài câu, "Không có gì cúp máy?"

"Ân, tạm biệt!" Phó Khiết đối câu trả lời thuyết phục của tôi thực vừa lòng, cười cười sau cúp điện thoại.

Thật là, vui vẻ cái gì KTV, tôi lại không thích hát. Chủ ý của Phó Khiết thực làm cho người ta chịu không nổi

"Phó Khiết?" Mạnh Sở Vũ nhìn nhìn tôi, hỏi.

"Ân, " tôi gật gật đầu, "Nàng nói, lễ Giáng Sinh đi hát karaoke, thật sự là."

"Hát karaoke?" Nàng cười cười, "Cậu đi sao, cậu có thể hát?"

"Mình hát bình thường thôi, " tôi đột nhiên nhớ tới Mạnh Sở Vũ hát rất được, "Đúng rồi, mình nhớ rõ cậu hát rất êm tai! Bằng không cậu cũng đi đi, thế nào?"

"Được, ngày đó vừa vặn không có việc gì." Mạnh Sở Vũ nghĩ nghĩ rồi đáp ứng. Tốc độ trả lời của nàng làm cho tôi có điểm giật mình, còn tưởng rằng nàng đã có hẹn.

"Cái kia, " tôi uyển chuyển hỏi, "Mike. . . . . . Không có hẹn cậu sao?"

"Mike?" Mạnh Sở Vũ nâng mắt nhìn tôi, sau đó cười nói, "Hắn đi công tác ."

Tôi gật gật đầu. Nga, nguyên lai là như vậy. Nếu Mike có hẹn nàng, tôi nghĩ nàng sẽ không đáp ứng rồi.

"Có những ai đi?" thanh âm của Mạnh Sở Vũ lôi tôi ra khỏi suy nghĩ, "Phó Khiết cùng. . . . . . Diệp Tấn?"

"Các nàng đều khẳng định sẽ đi, " tôi gật gật đầu, "Có thể còn có Trần Quan đi, bạn trai của Phó Khiết."

"Nga, kia. . . . . ." Mạnh sở Vũ hỏi, " bạn trai đâu của Diệp Tấn thì sao?"

"Diệp Tấn?" Tôi dừng lại đang muốn gắp ít rau, "Nàng. . . . . . chưa có bạn trai."

Mạnh Sở Vũ gật đầu, không nói cái gì nữa.

Buổi tối về đến nhà, nhịn không được gọi điện thoại cho Diệp Tấn.

"Tấn, cô không phải là đã đáp ứng Phó Khiết đi KTV đấy chứ?"

"Nga, " Diệp Tấn dừng một chút, "Là tôi đáp ứng rồi."

"Vì cái gì, " tôi hỏi, "Cô không thích ca hát, trong xe ngay cả mở đĩa CD đều không có cơ hội đáp ứng đi. . . . . ."

"Không có gì, dù sao cũng là lễ Giáng Sinh, ngẫu nhiên cùng đi ca hát thả lỏng cũng là tốt, " Diệp Tấn cười nói, "Cô gọi tới chính là muốn hỏi tôi chuyện này sao?"

"Đại khái là như vậy đi, tôi chỉ là cảm thấy lạ, người như cô như thế nào lại đáp ứng đi chỗ đó." Tôi nói, một bên cầm lấy táo trong tay há miệng to cắn một miếng.

"Loại chuyện này ngày mai gặp rồi hỏi cũng được, " nàng nhẹ giọng trách nói, "Lãng phí tiền điện thoại."   

"Này không phải là vì cống hiến cho nền kinh tế Trung Quốc sao, " tôi cười cười, thuận tay mở ra TV, "Cô đang làm cái gì?"

"Tôi? Đang cùng cô nói chuyện phiếm."

"Trước đó?" Tôi lại hỏi.

"Mới vừa đi dạo phố trong chốc lát."

"Đi dạo phố? Một người?"

"Không phải. . . . . ." Diệp Tấn nói, "Còn có Phó Khiết."

"Phó Khiết? Hai người đi dạo phố?" Tôi nghi hoặc, "Có cái gì muốn mua sao?"

"Ha ha, " nàng đột nhiên nở nụ cười hai tiếng, " Cô thực sự muốn biết?"

"Không phải." Tôi sống chết sĩ diện nói.

"Kia quên đi, " Diệp Tấn dừng một chút, "Tôi còn có việc phải vội, tạm biệt."

"Uy! Uy!" Tôi hô hai tiếng, đối phương cũng đã cúp điện thoại

Thật sự là làm cái gì thần bí nha, tôi ném điện thoại đi, lại hung hăng  cắn một miếng táo trong tay.

Đột nhiên nhớ tới mọi chuyện phát sinh hôm nay, tôi lại buồn bực đứng lên. Cùng chính mình tưởng tượng không giống a, như thế nào có thể ở trước mặt tôi mở ra phong thư xem, vốn đang muốn gửi cho nàng để đọc ở nhà, vừa ngẫm lại thật chán nản.

Đúng rồi, còn phải nói cho Phó Khiết, Mạnh Sở Vũ cũng đi. Tôi lại cầm lấy điện thoại gọi cho Phó Khiết.

"Uy?" Đối phương bên kia giống như thực ồn ào.

"Mình là Quân!" Tôi lớn tiếng hướng microphone hô.

"Biết là cậu, " nàng nói xong, tựa hồ cùng người bên cạnh nói cái gì, tiếp theo chung quanh lại an tĩnh lại, "Chuyện gì?"

"Cậu bên kia thực ồn, ở nơi nào a?"

"Đang ở cùng Trần Quan tìm một quán KTV hảo thật gian nan, " Phó Khiết nghĩ nghĩ, nói, "Có chuyện gì?"

"Nga, " tôi nói, "Mình muốn nói là Mạnh Sở Vũ cũng đi."

"Cái gì?"

"Mình nói, Mạnh Sở Vũ cũng đi!"

"Nàng cũng đi? !" Phó Khiết ngữ khí có điểm kinh ngạc, sau đó dừng một chút, "Nàng. . . . . . Nàng như thế nào lại biết?"

"Mình nói cho của nàng, " tôi nói, "Nàng ca hát không tồi, mình đã nghĩ nàng cùng đi cũng không sao."

"Cậu không phải cùng nàng. . . . . ." Phó Khiết muốn nói cái gì, sau đó lại dừng lại, "Nàng không giận cậu sao?"

"Không có, " tôi cười cười, "Như thế nào, đồng ý không?"

"Như thế nào có thể không đồng ý a, nàng vẫn là cấp trên của mình, " Phó Khiết lại than thở câu gì đó, sau đó tôi nghe được microphone truyền đến thanh âm Trần Quan.

"Quân, không nói chuyện với cậu nữa  bọn mình phải tiếp tục tìm quán KTV." Phó Khiết vội vàng cúp điện thoại.

Ăn xong quả táo trong tay, tôi lại uống một cốc trà Phổ Nhỉ, nhìn thấy cái cốc tôi không khỏi thở dài, này đoạn cảm tình liền như vậy bị tôi buông xuống?

Đúng, liền như vậy bị tôi buông xuống.

"Tấn, " tôi xoa mắt, "Tôi thế nào nhìn không rõ cái kia?" Tôi chỉ vào cuốn lịch trên tường hỏi.

"Thấy không rõ?" Diệp Tấn đi tới, "Như thế nào lại thấy không rõ?"

"Hay là cô bị cận thị, " Hoàng Kiện Cường nghe được đối thoại của chúng tội, lại tiếp cận lại đây hỏi.

"Cận thị?" Tôi nhíu nhíu mày, "Không thể nào?"

"Như thế nào sẽ không, " hắn cười cười, "Suốt ngày đều dùng máy tính, có thể không cận thị?"

Tôi dùng sức xoa mắt, lại nhìn nhìn ngoài cửa sổ.

"Có thể thấy rõ không?" Diệp Tấn hỏi.

"Giống như có điểm mơ hồ." Tôi nói , bĩu môi.

"Đi đo kính mắt đi, " Hoàng Kiện Cường nói, "Tôi giới thiệu cô đi một cửa hàng. . . . . ."

"Không cần!" Tôi quát, "Cho dù biến thành người mù tôi cũng không muốn đeo kính mắt!" Đều đã muốn sống hai mươi mấy tuổi, mắt vẫn không có vấn đề, như thế nào lại bị cận thị? Cũng quá buồn cười đi?

"Bằng không, " Diệp Tấn cười nói, "Lát nữa tôi và cô đi kiểm tra một chút?"

"Được rồi, " tôi gật gật đầu, sau đó lại xoa mắt, "Hẳn là sẽ không bị cận thị ."

Diệp Tấn đột nhiên vỗ một chút tay của tôi: "Đừng xoa nhẹ, không phải cận thị đều bị cô dụi thành cận thị ."

Tôi cười cười, ngoan ngoãn mà đem tay thả xuống.

Thời gian tan tầm, tôi còn là dùng sức trừng mắt nhìn lên cuốn lịch trên tường, đến gần sát thấy không rõ, chính là giằng co vài phút không có gì hiệu quả.

"Đừng nhìn , đi thôi." Diệp Tấn nói, đem đầu của tôi xoay lại. Tôi gật gật đầu, cầm lấy túi xách đi theo Diệp Tấn.

"Cô nói tôi có thể bị cận thị sao?" Ở thang máy lý, tôi không yên bất an hỏi.

"Đại khái không thể nào, " nàng nói, "Hẳn là rất mệt nhọc , dù sao cô mỗi ngày đều dùng máy tính."

"Như thế này là tốt rồi, " tôi cười khổ, "Hy vọng không cần mang kính mắt."

"Như thế nào, " Diệp Tấn cười nói, "Mang kính mắt là thống khổ sao?"

"Đương nhiên , " tôi nhíu nhíu mày, "mắt của tôi xinh đẹp như vậy, bị hai khối thấu kính che khuất không phải thực đáng tiếc?"

"Bảnh chọe." Diệp Tấn phun ra hai chữ này, sau đó đi ra thang máy.

Chúng tôi đi một cửa hàng kiểm tra mắt, nơi đó người bán hàng mang đến cho tôi một loạt kiểm tra phiền toái sau nói cho tôi biết, mắt của tôi đúng là giả cận thị.

"Giả cận thị?" Tôi nhíu mắt, "Đó không phải là sắp thật cận thị ?"

"Phải, " người bán hàng nói, "Loại cận thị này chỉ cần chú ý về sau có thể trở lại bình thường ." Tôi nghe xong, cái hiểu cái không điểm gật đầu, tảng đá trong lòng rơi xuống.

"Cô có thể mua loại thuốc nhỏ mắt này về, " người bán hàng xuất ra một lọ nước thuốc mắt, "Nhỏ đều mỗi ngày, nhớ để cho mắt nghỉ ngơi sau này sẽ chậm chậm hội khôi phục."

"Nga." Tôi gật gật đầu, chỉ cần không phải mang kính mắt, mặc kệ dùng cái gì phương pháp tôi đều nguyện ý.

"Cô phải nhỏ thuốc đúng giờ, " ở trên xe Diệp Tấn nói, "Bằng không mắt của cô sẽ mù."

"Sẽ không như vậy khoa trương đi, hiện tại chẳng qua là sắp. . . . . ."

"Tôi là nhắc nhở cô, người sơ ý như cô khẳng định luôn quên." Diệp Tấn ngắt lời tôi.

"Biết, tôi sẽ nghe lời ." Tôi cười gật gật đầu.

"Vậy cô mau trở về đi thôi, " Diệp Tấn nói, "Nhớ rõ nhỏ trước khi đi ngủ!"

"OK!" Tôi làm cái dấu tay "Không thành vấn đề", mở cửa xuống xe.

"Đúng rồi, " Diệp Tấn gọi tôi lại, "Ngày mai có nhớ là ngày gì không?"

"Ngày mai?" Tôi gãi gãi đầu, "Nga, lễ Giáng Sinh."

"Trí nhớ không tồi, " Diệp Tấn cười cười, "Ngày mai thưởng cho cô một cái kẹo que." Sau đó khởi động xe rời đi. Đúng rồi, lễ Giáng Sinh tôi quên mua quà . Chính là, hẳn là không cần đi, đều lớn là người lớn còn mua quà giáng sinh? Tôi lắc đầu, xoay người về nhà.

Rốt cục đánh xong một chữ cuối cùng, sau đó đem tầm mắt chuyển qua nơi khác, vừa vặn thấy được Diệp Tấn.

"Nhỏ thuốc mắt chưa?" Nàng hỏi.

"Nga, " tôi lập tức mở ra gói to, tìm thuốc, "Bây giờ muốn nhỏ."

"Xem đi, tôi không nhắc cô, cô liền quên ." Diệp Tấn tức giận trách cứ tôi.

Lúc này, điện thoại của tôi vang lên , bởi vì đang nhỏ thuốc mắt rất không tiện: "Tấn, giúp tôi tiếp tiếp." Tôi nói hoàn, tiếp tục thực cố hết sức nhỏ nước thuốc.

Diệp Tấn lấy ra di động của tôi tiếp lên.

"Uy? . . . . . . Nga, tôi không phải Quân, tôi là Diệp Tấn. . . . . . Ân. . . . . . Hảo hảo. . . . . ." Diệp Tấn đứt quãng đáp , tôi cũng không có nghe rõ.

Một lát sau tôi chớp mắt, nước mắt lưng tròng hỏi: "Là ai?"

"Mạnh Sở Vũ." Nàng nói, đưa di động trả cho tôi.

"Sở Vũ?" Tôi lại dùng sức xoa mắt, "Có chuyện gì sao?"

"Hỏi khi nào thì đi, quán KTV ở đâu, tôi đã nói cho nàng , nàng nói tự mình lái xe đi."

"Nga." Tôi gật gật đầu. Đang muốn nói cái gì đó, trong tay di động lại vang

Tôi hướng Diệp Tấn cười cười: "Không có biện pháp, vẫn là phải nghe máy ." Sau đó tiếp lên điện thoại.

"Quân? Vừa mới gọi điện thoại như thế nào không thông?" Là Phó Khiết.

"Nga, " tôi đem nước thuốc thả lại gói to, "Vừa mới có người gọi."

"Hôm nay nhớ rõ là ngày gì không?"

"Nhớ rõ không dám quên"

"Vậy cậu cùng Diệp Tấn đi trước đi, mình cùng Trần Quan trong chốc lát chạy tới, địa chỉ đã biết chưa?"

"Đã biết." Tôi nói.

"Tốt lắm, mình cúp máy."

"Phó Khiết thúc giục chúng ta?" Diệp Tấn hỏi.

"Ân, " tôi gật gật đầu, "Đi thôi, chúng ta đi trước."

Trên đường cái cây đều treo đầy bóng đèn, đủ mọi màu sắc, nhớ tới bình thường Trung Quốc những ngày hội truyền thống cũng chưa như vậy xa hoa, không khỏi một trận thổn thức. Theo trong xe nhìn ra  bên đường là quán cafe, khách sạn, cửa hàng trên tường đều treo câu "Giáng sinh an lành".

Khi tôi cùng Diệp Tấn đến quán KTV, những người khác vẫn còn chưa có đến. Ghế bố trí không tồi, rất có không khí lễ Giáng Sinh. Tôi cả người nằm ở trên ghế sofa mềm mại, nhìn nhìn phía trước máy quay đĩa.

"Tấn, " tôi vỗ vỗ bả vai của nàng, "Cô hát đi, thừa dịp các nàng còn chưa có đến."

"Cô chọn bài trước đi." Nàng cười cười.

"Tôi đây giúp cô chọn, cô nghĩ muốn hát. . . . . ." Đang nói, di động lại vang .

"Uy?" Tôi một bên tiếp điện thoại một bên lẩm nhẩm tên bài hát.

"Quân sao?"

"Sở Vũ? Mình là Quân."

"Mình muốn hỏi cái kia KTV có phải hay không ở ** lộ?"

"Phải, là nơi đó." Tôi nói , vừa lúc thấy mấy ca khúc dễ hát.

"Vậy được rồi, mình rất nhanh đi ra."

Tắt điện thoại xong, hưng trí bừng bừng tiếp tục chọn bài, ai ngờ trở mình  ánh mắt đột nhiên đau lên. Tôi cúi đầu, lấy tay dùng sức xoa ánh mắt.

"Cô làm sao vậy?" Diệp Tấn hỏi.

"Không có việc gì, " tôi nhắm mắt lại ngồi trở lại trên ghế sofa, "mắt có điểm đau."

"Để cho tôi xem xem." Diệp Tấn đi tới, lấy tay ngẩng đầu của tôi. Tôi hơi hơi mở hai mắt, nhìn nhìn Diệp Tấn, sau đó lại bởi vì rất đau bị bất đắc dĩ nhắm lại .

"Tại sao có thể như vậy?" Diệp Tấn sốt ruột hỏi.

"Có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net