Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai người ngồi đi, mình đi bên trong cùng bác Vương chuẩn bị một chút." Tôi mời Tiểu Quách cùng Mạnh Sở Vũ ngồi xong sau đi vào phòng trong cùng bác Vương nói chuyện.

"Bác Vương, gần đây Phong Tuấn không có trở về sao?" Tôi đứng ở cạnh cửa hỏi.

"Hắn à, cuối tuần trước có về, ở được ba ngày lại bỏ đi." Bác Vương vừa nói vừa lắc lắc đầu, Phong Tuấn là con trai duy nhất của hắn.

"Lục Quân, gần đây như thế nào con cũng không lại đây?" bác Vương đi đến bên người tôi.

"Nga."

"Gần đây công việc rất nhiều vì vậy không có thời gian rảnh." Tôi nhấp hé miệng.

"Ân, con dạo này nhìn rất chững chạc, rất giỏi."bác Vương cười hướng tôi giơ ngón tay cái lên.

"Vương bá, gần đây có khỏe không? Có cái gì thiếu thốn không?" Sau khi sinh Phong Tuấn được vài tháng thì vợ của bác Vương không biết mắc bệnh gì qua đời, bác Vương cũng không có ý định tái hôn vì vậy một mình mở ra cái tiểu quán trà đem Phong Tuấn nuôi lớn.

"Ta một lão già đã sống đến hơn nửa cuộc đời còn có cái gì thiếu thốn? Nhưng thật ra con, ta lại nghĩ  con mang  bạn bè đến gặp ta."

"Hiện tại không phải mang đến ?"

"Ta nói con thực không hiểu hay giả không hiểu, nhiều tuổi như vậy còn không mau tìm cái dựa vào?" bác Vương hướng tôi nhẹ chớp mắt.

"Bác như thế nào đang nói đến người đàn ông bên ngoài phải không?" Tôi đùa giỡn nói.

"Ta này hai mắt còn tinh, cái tiểu nha đầu con làm sao nói dối được ta."

"Này không phải lấy công việc làm trọng sao?" Tôi cười nói.

"Ta nói con, một nữ nhân sống tại một thành phố lớn một mình không an toàn. Cha mẹ con lại không ở bên người, con nói con. . . . . ."

"Được rồi, bác Vương. Khi nào tìm được đúng người đầu tiên sẽ mang đến cho ngài xem qua! Ngài trước pha trà cho hai người bạn của con đi." Tôi vẻ mặt bất đắc dĩ  thúc bác Vương đi pha trà.

"Ân! Vậy là tốt rồi, " bác Vương gật gật đầu, "Muốn uống trà gì?"

"Uống. . . . . . Hoàng tửu cùng phổ nhị, bác Vương  măng này có thể ăn không?" Tôi nghĩ liền hỏi.

"Có thể ăn, ta đã làm được nhiều ngày." bác Vương nói.

"Con ngửi được mùi măng." Tôi không khỏi thèm thuồng nói

"Quân, " lúc này, Mạnh Sở Vũ đi đến, "Cậu ở đây làm gì?".

"Nga, " tôi hơi nghiêng đầu, "Chuẩn bị trà cho hai người."

"Cô gá xinh đẹp này kêu tên gì?" bác Vương cười tủm tỉm nhìn nhìn Mạnh Sở Vũ.

"Bác Vương, tên cháu là Mạnh Sở Vũ." Mạnh Sở Vũ hơi hơi cười.

"Sở vũ. . . . . . Ân! Tên rất hay!" bác Vương gật gật đầu, sau đó đưa lên một mẻ măng chua mới làm, "Hai người các con thử xem?"

Bởi vì mới vừa lên men vì vậy độ chua của măng có một cỗ mùi cay gay nồng, Mạnh Sở Vũ không khỏi nhíu mày. Tôi hướng nàng le lưỡi, trêu chọc nói: "thật kém, mùi gay một chút cũng chịu không nổi."

Mạnh Sở Vũ làm bộ sinh khí  trừng mắt nhìn tôi liếc mắt một cái: "Ai nói mình chịu không nổi ?"

"Vậy cậu ăn trước." Tôi cười nhìn nàng.

"Này. . . . . ." Mạnh Sở Vũ nhìn trước mắt bàn măng chua lại nhíu nhíu mày.

Kỳ thật măng chua có mùi không được dễ chịu mấy, nhưng ăn thực thanh thực giòn, hơn nữa vị chua có mang chút vị ngọt. Huống hồ bác Vương làm thủ công rất sạch sẽ, không cho thuốc men gì, từ trước tới nay tôi cảm thấy măng chua bác Vương làm là ngon nhất.

"Không dám đi?" Tôi khinh thường nhìn nhìn nàng, sau đó làm bộ thực tự nhiên cho vào miệng một miếng măng .

Đại khái là bởi vì  măng mới vừa lấy ra không lâu, rất là giòn. Tôi cố ý nhai miếng măng chua ở trong miệng đặc biệt lớn tiếng, sau đó lại cười tủm tỉm nhìn Mạnh Sở Vũ.

"Thế nào?" Mạnh sở vũ cẩn thận hỏi.

"Ân. . . . . . Nói như thế nào nhỉ . . . . ." Tôi ra vẻ trầm tư , sau đó nói "Thực thanh, giòn vô cùng, cảm giác. . . . . . cảm giác chính là. . . . . . Trời ạ! Oh my god!"

Mạnh Sở Vũ cười vỗ nhẹ nhẹ một chút sau gáy của tôi: "Nói nhăng quậy cái gì đó!"

"Không tin cậu thử xem!" Tôi vẻ mặt không phục mà đem chén đĩa đưa tới trước mặt Mạnh Sở Vũ.

Mạnh sở vũ đại khái cũng bị vẻ mặt của tôi cảm hóa, nhẹ nhàng mà dùng tay phải cầm lên một miếng nhỏ chậm rãi đưa vào miệng.

"Thế nào?" Tôi có điểm khẩn trương nhìn Mạnh Sở Vũ, dù sao mỗi người có khẩu vị riêng, tôi thích không có nghĩa là nàng cũng thích.

"Ân! Ăn ngon!" Mạnh Sở Vũ một bên nhai nuốt, một bên hướng tôi cười nheo mắt lại.

"Mình nói rồi mà, ha ha!" Lòng tôi lén lút nhẹ nhàng thở ra.

"Đi ra ngoài đi, trước đi ra ngoài pha trà uống." bác Vương bưng một khay đạo cụ pha trà cùng mấy bao lá trà đi ra cửa.

"Sở Vũ, cậu trước cùng bác Vương đi ra ngoài trước đi, mình cần lấy vài đồ." Tôi vỗ vỗ Mạnh Sở Vũ.

"Cậu ở lại lấy cái gì?"

"Mình muốn lấy ít đồ này, xong sẽ ra ngay." Tôi thúc giục Mạnh Sở Vũ, nàng nghi hoặc địa nhìn nhìn tôi, rồi cũng theo bác Vương đi ra ngoài.

Đợi bọn họ sau khi rời khỏi, tôi đi tới một cái bao to bốc lấy một nắm bên trong là lá hoàng tửu màu xanh, đi tới bên cạnh cái sàng, sàng ra một đám vụn nhân trà cho ra đĩa sau đó đứng lên mang đi ra ngoài.

Mới vừa đi đến cửa, tôi xem đến bác Vương một bên phao trà một bên cùng Tiểu Quách đang nói cái gì đó, mà Mạnh Sở Vũ ở một bên chăm chú lắng nghe. Ngẫu nhiên Tiểu Quách quay đầu đối Mạnh Sở Vũ nói vài câu, Mạnh Sở Vũ cười gật gật đầu. Nhìn đến này một màn cực kỳ ăn ý, không biết như thế nào trong lòng tôi có một cảm giác ê ẩm, đứng thẫn thờ một hồi.

"Quân! Lại đây!" Mạnh Sở Vũ đột nhiên hướng phía này, thấy được tôi sau hướng tôi vẫy tay.

Tôi phục hồi tinh thần lại sau đó lập tức đi qua: "Đến đây!"

"Cậu vừa mới nói muốn lấy đồ vật này nọ, lấy cái gì vậy?" Mạnh Sở Vũ hỏi.

"Này." Tôi chỉ chỉ trong tay chiếc đĩa.

"Này là . . . . ." Mạnh Sở Vũ cau mày nhìn thấy cái đĩa đựng vụn lá trà.

"Đây chẳng phải là vụn lá trà sao, Lục Quân?" bác Vương hướng cái đĩa nhìn nhìn, hỏi.

"Ân! Là Phong Tuấn dạy con, " tôi gật gật đầu, "vụn lá trà hoàng tửu so với lá trà hương vị nhẹ chút, uống cùng với măng rất hợp nhau."

"Kia tiểu tử thật nhiều trò!" bác Vương cười cười.

"Phong Tuấn . . . . ." Mạnh Sở Vũ nhìn nhìn tôi.

"Là con của bác Vương, cũng chính là bạn học của mình thời đại học."

"Nga, " Mạnh Sở Vũ gật đầu, "Hắn như thế nào không ở nơi này?"

"Ra tỉnh công tác, quá xa cũng rất ít trở về." Tôi nói.

"Kia Xú tiểu tử, khẳng định sớm cách xa ta vạn dặm đi!" bác Vương  nhỏ giọng nói thầm.

"Bác Vương , đừng tức giận! Lần sau con thấy hắn, sẽ kéo hắn trở về ở nhà mấy tháng!" Tôi cười nói.

"Là như thế này tốt nhất, kia tiểu tử một năm cũng không về nhà." Vương bá gật đầu đem mấy chén trà rót đầy.

"Loại trà này . . . . ." Tiểu Quách chỉ vào cái chén trà hỏi.

"Hoàng tửu, đặc sản Tứ Xuyên, đàn ông chưa vợ uống loại này rất tốt." Tôi nói.

"Nga." Tiểu Quách gật gật đầu.

"Các cậu xem, loại trà này màu sắc thực độc đáo, lá xanh biếc, mà bình thường  trà đều là màu vàng.còn có lá trà, " tôi chỉ chỉ vào lá trong tách trà, "nổi ngay trên mặt chén, rất thú vị đi?"

"Thật sự!" Mạnh Sở Vũ nhìn nhìn, cười gật gật đầu

" Hương vị của nó cũng thực độc đáo, các cậu thử xem." Tôi ý bảo bọn họ uống trước.

Mọi người đều tự cầm lấy cái chén, chước uống một ngụm.

"Như thế nào?" Tôi hỏi.

"Ban đầu sẽ thấy vị đắng, một lúc sau lại có một cảm giác ngọt lành trong miệng." Tiểu Quách nói.

"Cái này kêu là trước khổ sau ngọt." Tôi gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Cái kia cùng là một loại trà? Thơm quá a!" Mạnh Sở Vũ chỉ vào một cái ấm trà khác hỏi tôi.

"Đây là trà Phổ Nhỉ."

"Nga, " Mạnh Sở Vũ gật đầu, cầm lấy cái chén uống một ngụm, "Hương vị rất thơm đậm."

"Đừng nhìn trà Phổ Nhỉ nghĩ nó tầm thường, nó cũng không đơn giản. Nó giúp giảm cân, cho da đẹp, tiêu trừ mệt nhọc, " tôi cười nhìn nhìn bọn họ, "Còn có nó phát ra mùi hấp dẫn không ítcác vị cổ kim  nhân sĩ  khen ngợi."

Tôi chậm rãi, rõng rạc nói: "Vụ khóa ngàn thôn trà, vân khai vạn hác thông.

                                          Hương phiêu mười dặm ngoại, vị nghiệm một ly trung."

"Uống trà thật là trang nhã nha." Mạnh Sở Vũ cảm thán nói.

"Đương nhiên, " tôi gật gật đầu, "Không cần một nơi sang trọng, không cần một waiter phục vụ chu đáo, không cần máy lạnh , không cần âm nhạc, chỉ cần giữa thiên nhiên nhẹ nhàng châm một chén trà là đủ."

"Hiện tại xem ra, tôi thật cảm thấy được uống cà phê là những người nông cạn." Tiểu Quách xen vào một câu.

"Nói cái gì đấy?" Mạnh Sở Vũ trừng mắt nhìn liếc mắt Tiểu Quách một cái, "Các người tình bằng hữu thật là tốt!"

"Tiểu Quách, nếm thử chút măng chua xem." Tôi chỉ chỉ chén đĩa.

"Đây là. . . . . ." Tiểu Quách nhíu nhíu mày đầu.

"Măng chua, là bác Vương tự mình muối."

"Ha ha em đã nếm qua, không tệ!" Mạnh Sở Vũ phụ họa nói.

Tiểu Quách cầm một miếng đưa vào trong miệng, nhai nhai sau nói: "Còn, còn có thể." Xem Tiểu Quách vẻ mặt tựa hồ hắn không thích măng chua.

"Các con chờ, ta cho các con ít măng để ăn sáng." Bác Vương nói xong, hướng đến phòng trong.

Lúc này, một cỗ gió mát thổi lại đây, lập tức có một cảm giác thực nhẹ nhàng khoan khoái.

"Tôi muốn kể cho các cậu nghe một cậu chuyện đã xưa về trà" Tôi uống một ngụm trà hoàng tửu sau đó nói.

Mạnh Sở Vũ cùng Tiểu Quách gật gật đầu.

"Là về bích loa xuân. Tương truyền rằng sáng ngày nọ, trên núi tây Động Đình có một vị cô nương tên là Bích Loa, trên núi đông Động Đình có một vị tiểu tử tên là A Tường, hai người trong lòng thật yêu nhau sâu đậm." Tôi dừng lại uống ngụm trà.

"Có một năm, Thái Hồ trung xuất hiện một kẻ hung ác tàn bạo tên là Ác Long, tuyên bố muốn tới bắt Bích Loa cô nương, A Tường quyết tâm cùng ác long quyết nhất tử chiến. Một ngày buổi tối, A Tường cầm xiên đánh cá, bí mật tới núi tây Động Đình nơi Ác Long ở để quyết đấu, đánh thẳng đến bảy ngày bảy đêm, cả hai đều tình trạng kiệt sức , mà A Tường lại té xỉu trong vũng máu." Tôi nói , đem ánh mắt chuyển qua khuôn mặt của Mạnh Sở Vũ nhìn .

"Sau đó thế nào?" Mạnh Sở Vũ uống ngụm trà, hỏi.

"Sau đó? Sau đó Bích Loa cô nương vì báo đáp  A Tường cứu mạng, nàng tự mình chăm sóc A Tường. Chính là thương thế của A Tường  ngày thiên chuyển biến xấu, thấy liền sống không được bao lâu, " tôi lại nhìn nhìn Tiểu Quách, tiếp tục nói tiếp, "Một ngày, Bích Loa cô nương tìm thảo dược ở nơi A Tường cùng Ác Long tranh đấu, bỗng nhiên nhìn đến một gốc cây thấy cây tiểu trà bộ dạng đặc biệt hảo. Nghĩ thầm rằng, tiểu trà mọc ở đây nó chứng kiến trận đấu của A Tường cùng Ác Long , hẳn là ngắt nó đem về chăm sóc hảo."

"cây tiểu trà ?" Tiểu Quách nhíu nhíu mày đầu.

"Ân." Tôi gật gật đầu, "Sau thanh minh, cây tiểu trà  đột nhiên dài ra có màu xanh nhạt. Bích loa cô nương ngắt lấy một đoạn sau đó về nhà phao cấp A Tường uống. Nói đến cũng kỳ quái, A Tường uống trà này, bệnh cư nhiên một ngày thiên hảo đi lên. A Tường được cứu sống , tảng đá trong lòng của cô nương cuối cùng cũng buông xuống được."

"Nga, sau đó bọn họ liền sống hạnh phúc cùng nhau ?" Mạnh sở vũ cười nhìn nhìn tôi. Tôi lắc đầu:

"Thực đáng tiếc a, ngay tại thời điểm hai người say mê  tình yêu hạnh phúc bên nhau, Bích Loa thân thể bởi vì thời gian dài mệt nhọc rốt cuộc chống đỡ không được, nàng ngã vào trong lòng ngực A Tường, rốt cuộc không mở ra được hai mắt ."

"A?" Mạnh Sở Vũ vẻ mặt thở dài.

"A Tường cực kỳ bi thương, liền đem cô nương chôn ở Động Đình sơn trà thụ giữ." Tôi tiếp tục nói, "Từ đó về sau hắn ngày ngày chăm sóc cây trà, thu thập chế biến danh trà. Cho tới bây giờ cây tốt và khỏe mạnh  giống như giai nhân, vì tưởng nhớ Bích Loa cô nương. Mọi người liền đem loại lá trà quý báu gọi là vi ' bích loa xuân '."

"Ân, là một cậu chuyện buồn a." Tiểu Quách sau khi nghe xong, uống ngụm trà.

"Thế gian không phải tất cả mọi chuyện đều có thể viên mãn." Tôi cười nói, chúng tôi đều tiếp tục chậm rãi uống trà, một bên ngẫm lại chuyện xưa, một bên nhìn ngắm phong cảnh. Trên mặt hồ thực tĩnh, ngẫu nhiên bị gió mát thổi nổi lên gợn sóng. Đúng vậy, thế gian tất cả mọi chuyện không phải lúc nào cũng đều có thể viên mãn, có chút tiếc nuối. Đối với  nhân sinh điều tiếc nuối là cái gì? Tôi nhìn đến Mạnh Sở Vũ cùng tôi giống nhau nhìn chăm chú vào một điểm xa xa, sau đó lại nhìn đến Tiểu Quách. Tôi vừa mới vì cái gì lại có cảm giác ê ẩm, vì cái gì? Lòng bắt đầu rối loạn, trong óc không khỏi vang lên câu Phó Khiết nói "Bạn cùng cái kia chính là không sai biệt cho lắm." đang nghĩ ngợi đem chén trà dốc mạnh vào yết hầu, một cỗ nồng đậm hương vị lập tức xông tới làm tôi ho khan đứng lên.

"Quân, cậu không sao chứ?" Mạnh Sở Vũ lập tức lấy tay vỗ nhẹ phía sau lưng của tôi.

"Không có việc gì, không có việc gì." Tôi cau mày lắc lắc đầu.

Sau khi trở về, Tiểu Quách cùng Mạnh Sở Vũ cố ý  mời tôi đi ăn bữa cơm. Tôi cười từ chối, bởi vì hiện tại  đầu óc của tôi đột nhiên thực loạn, tôi phải về nhà sửa sang lại một chút. Lúc rời đi, mới nhớ chính mình trong tay còn cầm áo da để đưa cho Mạnh Sở Vũ.

"Sở vũ!" Tôi lập tức hô.

"Làm sao vậy?"

"Này, " tôi đưa một cái gói lớn trong tay mình ra, "Mình lần trước ở trong cửa hàng nhìn thấy chiếc áo da này, cảm thấy được nhất định thích hợp với cậu."

"Thật vậy sao? Cám ơn cậu!" Mạnh Sở Vũ vui sướng tiếp nhận cái gói, "Hôm nay mình thật cao hứng, còn có. . . . . ." Mạnh Sở Vũ dừng một chút, tôi nghi hoặc nhìn nàng. "Ngày hôm qua thực xin lỗi, mình không nên sinh khí với cậu"

"Không có việc gì, không có việc gì!" Tôi cười lắc đầu.

"Hẹn gặp lại!" Mạnh Sở Vũ cười hướng tôi khoát tay đi lên xe.

"Hẹn gặp lại!" nhìn xe rời đi, tôi lại lâm vào một trận phiền não. Về đến nhà, tôi gọi điện cho Phó Khiết.

"Phó khiết, là mình."

"Cái đồ chết tiệt nhà cậu còn biết có mình là bạn à."

"Thực xin lỗi, hiện tại không phải tìm cậu."

"Có chuyện gì?"

"Chính là. . . . . ." Tôi trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào mở miệng.

"Nhanh lên, đừng có dông dài."

"Cậu lần trước có nói câu 'Bạn cùng cái kia chính là không sai biệt cho lắm' , là cái gì ý tứ?"

"Sao đột nhiên lại hỏi lại vấn đề này?"

"Mau trả lời."

"Chính là tình bạn cùng tình yêu trong lúc đó chính là giống nhau."

"Cậu nói như thế thì khác gì câu hỏi đâu?" Tôi nhíu nhíu mày.

"Chính là tình cảm vượt qua tình bạn, phát triển đến tình yêu."

"Kia, vậy cậu nói mình cùng. . . . . ."

"Mạnh Sở Vũ?"

"Không, không phải. . . . . ." Tôi vội vàng phủ nhận.

"Mình nói cậu, bà cô này đầu óc rất tiên tiến, đối loại này tình yêu này không có gì là lạ."

"Nga." Tôi đã muốn không biết nên nói cái gì .

"Chính cậu thấy thế nào?"

"Mình? Không biết. Đúng rồi, mình hôm nay gặp qua bạn trai của Mạnh Sở Vũ ."

"Các cậu gặp mặt ? !"

"Ân, chính là có đôi khi đi, nhìn đến hắn cùng Mạnh Sở Vũ cùng một chỗ, trong lòng có loại cảm giác ê ẩm."

"Có phải hay không rất không thoải mái, thậm chí trong đầu còn suy nghĩ  không muốn Mạnh Sở Vũ cùng hắn nói chuyện?"

"Như vậy a, hình như là vậy?" Tôi mơ hồ đáp.

"Tốt lắm, mình nói cho cậu đáp án."

"Cái gì?"

"Lục Quân cậu đang yêu Mạnh Sở Vũ ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net