Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơm nước xong xuôi, Mạnh Sở Vũ đột nhiên tới gần bên tai tôi nói:

"Mang cậu tới chỗ này."

"Làm sao?"

"Đi sẽ biết."

Tôi theo Mạnh Sở Vũ vào một quán Coffee rất đặc biệt. Tiến vào bên trong cửa hàng, có thể lập tức ngửi được một cỗ nồng đậm mùi cà phê.

"Nguyên lai là cậu muốn dẫn mình tới nơi này a." Tôi nhìn chung quanh một chút, ngọn đèn có chút mờ ảo, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí.

"Ân, cà phê ở quán này là nơi mình thích uống nhất."

"Nga." Tôi có điểm khó hiểu, lần trước tôi không phải đã nói cho Mạnh Sở Vũ là mình không thích uống cà phê sao, nàng hôm nay như thế nào lại mang tôi tới nơi này? Lúc này, một người đàn ông trung niên trong quán mặc đồng phục hướng tôi cùng Mạnh Sở Vũ đến gần, hơi hơi nghiêng thân mình cúi chào, đặc biệt đối Mạnh Sở Vũ nói: "Mạnh tiểu thư, hôm nay vẫn như mọi lần sao?"

Mạnh sở vũ cười gật gật đầu.

"Tiểu thư, xin hỏi cô uống cà phê gì?" Người đàn ông trung niên lại chuyển hướng tôi hỏi.

"Tôi. . . . . ." Bởi vì bình thường tôi không hay tìm hiểu về cà phê, nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Nàng cùng tôi giống nhau." Mạnh Sở Vũ thay tôi trả lời.

"Vâng, mời hai vị chờ." Người đàn ông trung niên xoay người rời đi.

"Cậu không thấy khó hiểu, vì cái gì mình lại dẫn cậu tới nơi này?" Mạnh sở vũ hỏi. Tôi gật gật đầu.

"Mình vẫn nghĩ, chúng ta giống nhau đều thích uống cà phê."

"Thật không?" Tôi cười cười, tựa như tôi vẫn nghĩ đến nàng cùng tôi đều là người giống nhau.

"Ân. Cậu nói là cậu thích uống trà, mình có điểm không tin, cho nên nghĩ đem cậu mang đến nơi này."

"Vậy cậu vừa mới gọi là cà phê gì?"

"Lát nữa chẳng phải sẽ biết sao ?" Mạnh Sở Vũ nghiêng nghiêng đầu, tinh nghịch cười nói. Một lát sau, người đàn ông trung niên mang đến hai tách cà phê đi tới. Tôi ngửi được cà phê có vị thơm nồng, tách cà phê bốc khói nghi ngút.

"Sẽ không là lam sơn đi?" Tôi nhớ tới Mạnh Sở Vũ nói qua nàng thích uống cà phê lam sơn.

"Bingo! Trả lời chính xác ." Mạnh Sở Vũ cười lộ ra chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ, " cà phê lam sơn ở đây là hàng chính cống, từ Gia-mai-ca nhập khẩu tới được. Tất cả đều làm bằng thủ công, vị so với nơi khác ngon hơn."

Tôi lẳng lặng nghe Mạnh Sở Vũ giảng về nguồn gốc của lam sơn, thỉnh thoảng gật gật đầu tỏ vẻ đáp lại.

"Cậu có biết nó vì cái gì lại gọi kêu lam sơn không?" Mạnh Sở Vũ nhẹ nhàng mà dùng thìa nhỏ khuấy cà phê.

"Không biết." Tôi trung thực lắc đầu.

"Bởi vì nó được sản xuất trên núi Lam sơn ở Gia-mai-ca."

"núi Lam sơn?"

"Ân, " Mạnh Sở Vũ gật đầu, hướng đến lọ đường Ri-ga, "Là bởi vì ngày trước có binh lính Anh quốc đến Gia-mai-ca , nhìn đến ngọn núi bao phủ màu lam quang mang, liền hô to ' xem a, màu lam của núi! ' từ đó về sau đem ngọn núi đó gọi là ' lam sơn '."

Tôi vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mạnh Sở Vũ, tỏ vẻ không hiểu.

"Kỳ thật, đảo Gia-mai-ca bị biển Ca-ri-bê vây quanh, mỗi khi bình minh tới, ánh mặt trời chiếu xuống biển, xa xa là dãy núi bởi vì nước biển xanh thẳm chiếu vào mà bị bao phủ một tầng màu lam trung tự nhiên sâu thẳm."

Mạnh Sở Vũ kiên nhẫn một bên hướng tôi giải thích một bên tiếp tục khuấy cà phê. Tôi học của nàng bộ dáng nhẹ nhàng khuấy cà phê, một bên tán thưởng: "Cậu có kiến thức thật sâu rộng."

"Một chút mà thôi, bởi vì thích loại cà phê lam sơn này có vị xuất sắc, cho nên muốn tìm hiểu sâu một chút kiến thức về nó."

"Ân." Tôi tỏ vẻ đồng ý, bởi vì tôi cũng tò mò về trà mà một mình chạy đến núi Tứ Xuyên hơn một tháng.

"Cậu không thêm đường sao?" Mạnh Sở Vũ nhìn tôi ra sức khuấy cà phê, không khỏi kỳ quái hỏi.

"Nga, mình không thích ngọt."

"Mình phát hiện là khẩu vị của cậu thực đặc biệt a."

"Như thế nào?"

"Thiên về đắng, càng đắng càng thích, cậu rõ ràng nên mở một quán trà đắng đi."

"Ha ha, vậy Mạnh Sở Vũ tiểu thư nhất định phải đầu tư cho mình." Tôi cười nhẹ nhàng cầm lấy tách cà phê nhấp một ngụm nhỏ. Giống hương vị buổi tối lần trước, tách cà phê lam sơn hương vị rất đậm và mịn.

"Thế nào, không giới thiệu sai đi?"

"Hương vị rất được."

Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Mạnh Sở Vũ đắc ý hướng tôi cười cười, dường như đối với câu trả lời của tôi có chút vừa lòng. Ngồi đối diện với một mỹ nhân, trong miệng là cà phê lam sơn thượng hạng vào buổi chiều, quả thật không tồi. Nhìn ra ngoài cửa sổ, người trên đường đi đường giống như đều vì cuộc sống mà bận rộn, tôi lại cùng Mạnh Sở Vũ trốn tránh ngồi ở quán Coffe chậm rãi hưởng thụ, áp lực trong lúc nhất thời tan thành mây khói.

........

Có đôi khi cảm thấy được cuộc sống không có cái gì hơn, chỉ cần một ly cà phê hoặc một ly trà, một góc im lặng cùng một ai đó có thể tâm sự, sẽ làm cho chính mình đột nhiên quên xã hội hoặc những áp lực cuộc sống mang lại.

Trở về thời điểm, chúng tôi ngồi xe bus Trên xe chỉ có một chỗ ngồi, tôi cùng Mạnh Sở Vũ nhìn nhau, tôi cười nói: "Ngồi xuống đi."

"Cậu ngồi đi." Mạnh Sở Vũ lắc lắc đầu.

"Cậu ngồi đi"

"Cậu ngồi đi, mình đứng được."

"Bảo cậu ngồi cậu cứ ngồi đi!"

Tôi kiên quyết ấn Mạnh Sở Vũ ngồi xuống, sau đó đứng ở một bên. Mạnh Sở Vũ cười cười, không nói cái gì nữa.

Ngày chủ nhật này được ở gần Mạnh Sở Vũ dường như làm cho tôi càng hiểu thêm một chút về nàng. Ngày qua ngày nàng thường tới tìm tôi, tôi cũng thường thường hẹn nàng đi ra ngoài dạo phố. Không biết vì cái gì, ở cùng nàng hoàn toàn không có cảm giác lạ lẫm, ngược lại thực thân thiết.

.....

"Mạnh Sở Vũ hẳn là sẽ thích." Tôi chỉ vào chiếc áo da đối Phó Khiết nói.

"Uy —— mình nói Lục Quân, hôm nay là lần thứ tám cậu nói đến Mạnh Sở Vũ ."

"Phải không? Mình không để ý."

"Như thế nào, các cậu quan hệ dường như càng ngày càng tốt ?"

"Tính cách cũng hợp nhau."

"Mình thế nhưng cảm thấy được cậu cùng Mạnh Sở Vũ thời gian ở bên nhau còn nhiều hơn so với thời gian nàng ở bên bạn trai?"

"You're Chinese. Speak Chinese, please." Tôi cười tiếp tục xem áo da.

"Cậu đừng có lảng tránh, trả lời mau."

"Trả lời cái gì, cậu muốn mình trả lời cậu cái gì?"

"Cậu không biết là các cậu phát triển quá nhanh sao? Chính là mới biết nhau không đến một tháng mà thôi, liền thường thường dính vào nhau ."

"Please, cái gì phát triển không phát triển, bạn bè thôi! Chính là có điều hợp nhau."

"Bạn cùng cái kia chính là không sai biệt cho lắm."

"Cậu nói càng ngày càng vô lý quá mức." Tôi buông áo da trong tay, trừng mắt nhìn Phó Khiết

"Vốn chỉ thích uống trà, hiện tại cũng thích uống cà phê; vốn chính là một người ở Tàn đi uống Blue-tear, hiện tại liền hai người; vốn cùng mình đi dạo phố khi chỉ biết lải nhải lấy gì đó quá nặng, hiện tại cũng chỉ liên tiếp nói ra cái tên của người nào đó; vốn không thích đi dạo phố, hiện tại mỗi ngày đều cùng người nào đó ở trên đường đi dạo. . . . . ."

"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Cậu nghĩ mình nói cái gì." Phó khiết vỗ vỗ bả vai tôi, có chút đăm chiêu cười cười.

"Mình không biết cậu nói cái gì!" Tôi nói thực rõ ràng với Phó Khiết một câu sau cầm lấy áo da đến quầy tính tiền.

Kỳ thật tôi đối với lời nói của Phó Khiết vẫn lưu tâm. Đúng là đối với Mạnh Sở Vũ cảm tình có thể vượt qua tình bạn sao, tôi cùng nàng so sánh cũng chỉ là bạn tốt mà thôi, có thể đến mức tri kỷ đã muốn thực may mắn , tôi còn ở đây miên man suy nghĩ cái gì đâu?

"Đang làm gì vậy?"

Sở Vũ

Đang muốn nhắn tin cho Mạnh Sở Vũ, nàng đã gửi trước rồi. Tôi nói cho nàng tôi đang muốn gửi tin nhắn cho nàng, nàng nhanh hơn tôi một bước. Nàng đột nhiên hỏi tôi số điện thoại nhà, sau đó làm cho tôi chờ. Đang nghi hoặc thì điện thoại vang

"Uy?"

"Là mình, Sở Vũ."

"Sao lại phải gọi điện, gửi tin nhắn cũng được mà?"

"Nhắn tin nhiều mệt, nói một câu nói đều phải chờ đến nửa giờ."

"Ha ha, thật là lười!"

"Ngày mai ra ngoài đi."

"Lại đi ?"

"Cậu không phải đã nói, muốn dẫn mình đi uống trà mà cậu thích sao?"

"Nga, " tôi nghĩ nghĩ nói." Là như vậy"

"Rốt cuộc có đi hay không?"

"Ân. . . . . ." Tôi chợt nghĩ tới những lời hôm nay Phó Khiết nói, không khỏi có chút do dự.

"Vậy quên đi, tạm biệt." Mạnh Sở Vũ đột nhiên lạnh lùng cúp điện thoại.

Trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, microphone đã truyền đến manh âm.

Tôi không khỏi khẩn trương đứng lên, Mạnh Sở Vũ đại khái sinh khí đi? Mình cũng thật là, Phó Khiết nói những lời đó là thật sao , tôi cùng Mạnh sở Vũ chẳng qua là bạn bè mà thôi. Huống hồ tôi hôm nay còn mua áo da chuẩn bị đưa cho nàng, đều đã quên.

Vội vàng quay số gọi lại, truyền đến giọng nữ ôn nhu "Cô chủ đang nói chuyện điện thoại, có gì mời nói tôi sẽ truyền lại cho cô chủ."

Nguy rồi, nàng thật là sinh khí. Tôi đột nhiên trở nên bực dọc bất an đứng lên, càng không ngừng bấm số gọi lại. Đại khái hơn mười tám lần sau đó, điện thoại rốt cục thông .

"Uy, Sở Vũ sao không? Minh là Quân." Tôi cẩn thận nói.

"Ân."

"Ngày mai chúng ta đi ra ngoài, mình đưa cậu đi uống trà?"

"Mình. . . . . . mình vừa mới hẹn bạn trai."

"Này, như vậy a." tôi đột nhiên có cảm giác xấu hổ.

"Đi cùng hắn đi?"

"Đi a, cùng đi cũng tốt."

"Ngày mai chúng ta có gì gọi lại?"

"Hảo, hẹn gặp lại."

"Ân, hẹn gặp lại."

Vội vàng tắt điện thoại , có điểm hối hận gọi vì đã gọi cho nàng. Bất quá cũng tốt, gặp bạn trai nàng nhìn một chút cũng không phải cái gì chuyện xấu.

Ngày hôm sau chúng tôi hẹn nhau 10 giờ ở cửa quán Tàn gặp nhau, bạn trai nàng lái xe tới đón tôi. Lần này tôi tính toán dự định rất kĩ lưỡng, 9 giờ đã ra chỗ hẹn . Đi tới nơi bọn họ còn chưa tới, nhẹ nhàng thở ra.

Một lát sau, một chiếc ô tô màu trắng BMWs đứng ở ven đường, truyền đến thanh âm của Mạnh Sở Vũ:"Quân, nơi này."

Tôi hướng trong xe nhìn, lái xe là một nam nhân người tuổi còn trẻ, ngồi bên cạnh chính là Mạnh Sở Vũ. Tôi vội gật gật đầu, ngồi vào ghế sau của xe.

"Cô là Lục Quân? Tôi thường nghe Sở Vũ nhắc tới cô. Tôi là bạn trai của Sở Vũ, họ Quách, có thể gọi tôi là Tiểu Quách ." Phía trước truyền đến một giọng nói nam nhân.

"Xin chào, tôi cũng nghe Sở Vũ nhắc tới anh."

"Nghe Sở Vũ nói cô thích uống trà?"

"Là, tôi có biết một quán trà chính cống." Nói xong, tôi đem địa chỉ nói cho hắn.

"Tốt lắm, chúng ta đi ra chỗ đó, kỳ thật tôi cũng đang thích uống trà."

Tôi cười cười không nói cái gì nữa.

Tôi thường tới quán trà không ở trung tâm thành phố, có điều so sánh thì ở đó có chút vắng vẻ

"Oa, nơi này thật tĩnh mịch a." Xuống xe, Mạnh Sở Vũ không khỏi cảm thán.

"Đây là đương nhiên, người Trung Quốc uống trà chú ý ' cùng, tĩnh, kính, tịch '" tôi nhìn đến Sở Vũ rồi nói, "Cái gọi là ' tịch ' chính là trở về tự nhiên, không cầu xa hoa."

"Nhìn không ra cô nghiên cứu về trà rất sâu." Tiểu Quách hướng tôi giơ ngón tay cái lên. Lúc này tôi mới có thể thấy rõ ràng bộ dáng của Tiểu Quách. Hắn đại khái cao 1m8 , hạ kính mắt xuống là một đôi mắt một mí. Hôm nay hắn mặc đồ màu trắng tây trang, xem ra rất lanh lợi.

"Có biết một phần mà thôi." Tôi khiêm tốn địa điểm gật đầu.

Đây là một tiểu quán trà ở bên hồ, có điểm giống Trung Quốc cổ đại, giống như điểm dừng chân uống trà. Luôn luôn từng đợt gió mát theo hồ bên kia thổi đến, uống trà vào lúc này thật thú vị.

"Bởi vì nơi này có chút vắng vẻ cho nên rất ít người biết nơi này." Tôi nói.

"Ân, uống trà lúc này cảm giác rất tốt." Sở Vũ nhìn nhìn quán trà, quay đầu đối tôi cười cười.

"Chủ quán trà là cha của một người bạn học đại học cùng tôi, cho nên tôi trước kia thường tới chỗ này uống trà." Tôi vừa nói vừa dẫn theo bọn họ đi vào trong quán trà, thấy ngồi ở trên ghế trúc là một người đàn ông lớn tuổi: "Vương bá, con là Lục Quân."

"Là Lục Quân a, con thật là, đã lâu không có tới !" người đàn ông đứng lên


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net