Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi đưa Mạnh Sở Vũ ra khỏi quán bar mới ý thức được chính mình căn bản không biết nhà nàng ở nơi nào. Quen biết nàng lâu như vậy, tôi thế nhưng ngay cả điều này cũng không biết, kia cũng là, nàng chẳng phải cũng chưa từng đến nhà tôi sao? không có biện pháp , chỉ có thể đem nàng đến nhà của mình ở một đêm. Một bên nghĩ như vậy , một bên chuẩn bị đỡ nàng đến nhà của tôi.

"Lưng của mình." Mạnh Sở Vũ thì thào nói.

"Cái gì?" Tôi tưởng rằng nàng đã ngủ. Quay mặt lại, Mạnh Sở Vũ mở hé mắt, hữu khí vô lực mà đem hai tay khoát lên trên vai của tôi.

"Ngồi xổm xuống!" Ngữ khí của nàng đột nhiên cứng nhắc.

Tôi cười nhìn nàng lắc đầu rồi hạ thấp người xuống. Mạnh Sở Vũ lại để tay lên lưng của tôi vỗ xuống hai cái, sau đó đem thân mình nằm ở trên lưng tôi. Tôi lấy tay đỡ lấy chân Mạnh Sở Vũ dùng sức liền đem nàng đứng lên. Mạnh Sở Vũ không nặng, cõng nàng với tôi mà nói quả thực chính là việc rất nhỏ. Đang định bước đi, nàng đột nhiên vươn đầu dài chôn vào hõm cổ tôi, cùng mặt của tôi dán lại cùng nhau. Gió lạnh đang thổi không ngừng, tôi lại cảm thấy nóng vô cùng, tim đập thậm chí giống như bắt đầu gia tốc.

"Cái kia. . . . . . Sở Vũ. . . . . ." Tôi cảm thấy được căn bản mình bước đi không nổi.

"Đi mau a, đừng đứng ở nơi này!" Nàng nói xong, lại tiếp tục ở trên cổ của tôi cọ cọ làm da của tốt bắt đầu nổi da gà.

"Mau. . . . . . Đi mau!" Mạnh Sở Vũ lại thúc giục nói.

Tôi gật gật đầu, hít vào một hơi, bắt đầu đi về phía trước. Lục Quân, đừng miên man suy nghĩ! Tôi ở trong lòng lẩm bấm nghĩ đến cái khác. . . . . . nghĩ đến cái khác. . . . . .

"Quân. . . . . . Hát." Mạnh Sở Vũ đột nhiên nói.

"Hát?"

"Ân!"

Tôi không có dự đoán được nàng lại muốn tôi hát, trong lúc nhất thời không biết nên hát cái gì.

"Hai lão hổ." Nàng tựa hồ nhìn thấu tâm tư của tôi.

"Hai lão hổ?" Tôi xấu hổ cười cười, không phải chứ, hai lão hổ?

"Đúng, hai lão hổ." Nàng dùng sức đem cằm ở trên vai tôi ấn một chút.

"Có thể hát bài khác hay không?" Tôi không nhớ bài hát này đã hát năm mấy tuổi. Mạnh Sở Vũ lắc đầu. "Mình hát 《 vong tình thủy 》 cho cậu nghe được không?" Tôi nhớ đến bài hát hồi trung học ở trường học mình đã hát.

"Không cần."

"Hay là《 tiễn yêu 》? Mình có thể hát giọng cao." Tôi lại năn nỉ nói.

"Hai lão hổ! !"

Mạnh Sở Vũ đột nhiên ở trên lưng tôi lay động đứng lên, tôi thiếu chút nữa sảy tay đem nàng rơi trên mặt đất. "Đã biết, đã biết! Mình sẽ hát! !" Tôi bất đắc dĩ đáp. Mạnh Sở Vũ lập tức im lặng, lại đặt đầu sát cổ tôi chờ tôi hát. "Cậu rốt cuộc có say thật hay không a?" Tôi nghi hoặc.

"Nhanh lên! !"

"Đã biết. . . . . ." Tôi nhìn chung quanh, bởi vì đã muộn , bên cạnh cũng không có người nào. Được rồi, hát thì hát.

"Hai lão hổ, hai lão hổ chạy trốn mau, chạy trốn mau. Một con không có. . . . . ."

"Hát lớn lên! !"

Tôi trở mình cái xem thường, sau đó tăng lớn âm lượng: "Hai lão hổ, hai lão hổ, chạy trốn mau! Chạy trốn mau! Một con không có mắt, một con không có cái đuôi, thật là kỳ quái! Thật là kỳ quái!"

"Ân. . . . . . Good, again!" Mạnh Sở Vũ vừa lòng gật đầu vừa yêu cầu hát lại.

"Hai lão hổ, hai lão hổ, chạy trốn mau! Chạy trốn mau! . . . . . ." hát được vài lần, phát giác Mạnh Sở Vũ không có yêu cầu tôi hát nữa. Quay đầu nhìn nhìn nàng, nguyên lai nàng đang ngủ. Nha đầu ngốc này theo tôi thấy cậu uống nhiều rượu như vậy, sau đó lại cõng cậu về, muốn tôi hát bài 《 hai lão hổ 》Người uống nhiều thật sự chính mình làm cái gì cũng không rõ ràng a, tôi không tự chủ được vừa đi vừa cười lên. Mạnh Sở Vũ hơi thở nhẹ nhàng ở bên tai tôi, lúc này tôi thế nhưng không có cảm giác mất tự nhiên, ngược lại thực thoải mái. Trên người nàng tản ra một cỗ mùi rượu, làm cho tôi có điểm chìm đắm trong đó. Tôi nghĩ tôi hiện tại đã biết. Thời điểm nàng khóc, lòng tôi đau; lúc nàng cười, tôi vui; nàng muốn tôi làm cái gì, tôi đều nguyện ý. Phó Khiết nói đúng, tôi yêu nàng, yêu cái người con gái quen biết chưa lâu —— Mạnh Sở Vũ. Nhưng tôi biết, tình yêu của tôi không có kết quả, chính là " hoa rơi cố ý tùy nước chảy, mà nước chảy vô tâm, không lòng dạ nào luyến hoa rơi". Như vậy cũng tốt, tôi cuối cùng biết chính mình rốt cuộc nghĩ như thế nào, không cần tiếp tục lừa mình dối người.

Thật vất vả cõng Mạnh Sở Vũ trở về nhà, sau khi mở cửa, vội cõng nàng hướng phòng ngủ đi đến. Sau khi đem Mạnh Sở Vũ ở trên giường nằm hảo mới phát hiện chính mình đầu đã muốn đổ đầy mồ hôi. Tôi đến tủ quần áo cầm lấy khăn mặt thấm nước, nhẹ nhàng mà giúp nàng lau mặt. Trên mặt Mạnh Sở Vũ còn lưu một chút nước mắt, tôi dùng khăn chút một lau đi. Dưới ánh đèn vàng, khuông mặt của nàng giống như có phép thuật hấp dẫn lấy tôi. Nhắm chặt hai mắt điểm theo là làn mi cong dài tinh tế xinh đẹp, khéo léo mà cao thẳng cái mũi đang hít thở nhè nhẹ , phía dưới là đôi môi phiếm hồng. Tôi đột nhiên có một loại xúc động —— hôn nàng! Không tồi, cuối cùng lý trí của tôi chiến thắng ý nghĩ trong đầu muốn hôn nàng, vội vàng giúp Mạnh Sở Vũ đắp hảo chăn sau đó đi ra cửa phòng.

Hít thở thật sâu, ngồi ở trên ghế sô pha cầm ly nước uống lên. Lục Quân, mày không nên có loại ý nghĩ này trong đầu. Tôi đối chính mình nói , lại mạnh uống một ngụm nước. Nước nóng dần dần làm tôi bình tâm trở lại, đang muốn tiếp tục uống một ngụm nước điện thoại bất thình lình vang lên. Tôi lập tức cầm lên điện thoại.

"Uy?" Tôi nhỏ giọng hỏi han để tránh đánh thức Mạnh Sở Vũ đang ngủ trong phòng.

"Là mình, Phó Khiết."

Tôi thở hắt ra, sau đó nhìn đồng hồ điện tử trên tường, mặt trên biểu hiện "12: 34 p. m." . "Nga, là cậu. Như thế nào muộn như vậy còn gọi điện thoại đến?"

"Sợ mình phá vỡ giấc ngủ của cậu? Mình xem cậu tiếp điện thoại với tốc độ rất nhanh."

"Chính là trùng hợp mình đang ngồi bấm điện thoại."

"Có người ở nhà cậu?" Phó Khiết đột nhiên hỏi.

"Không có, chỉ có mình ở nhà." Tôi vội vàng che dấu.

"Vậy cậu nói chuyện như thế nào thanh âm nhỏ như vậy?"

"Kia. . . . . . Đó là bởi vì cổ họng đau."

"Thật sự?"

"Đương nhiên là thật, lừa cậu để làm chi? Khụ. . . . . . Khụ!" Vì có thể tăng thêm độ tin tưởng, tôi cố ý ho khan vài tiếng.

"Cậu thực ồn , kia công việc nghĩ đến đâu rồi?"

"Công việc?"

"Là đi Vân Nam công tác, nghĩ đến đâu rồi?"

"Nga. . . . . . việc đó a. . . . . ." Tôi cầm lấy microphone nằm ở trên ghế sô pha.

"Ân."

"Mình nghĩ, không đi đi?"

"Cậu thực sự nghĩ kỹ chưa? Đây là một cơ hội tốt a."

"Chính là. . . . . ." Tôi biết đây là cơ hội tốt trong công việc, thậm chí sau khi đi có thể được thăng chức. Có thể là không nghĩ rời đi, không muốn đi.

"Ai, vậy cậu tự mình lo liệu đi, cậu nên vì chính mình suy nghĩ xem bản thân muốn cái gì."

"Đã biết." Tôi trả lời cho qua , trong lòng lại biết Phó Khiết đây là đang quan tâm tôi.

"Mình cúp máy, đi ngủ sớm một chút."

"Ân, Bye."

Sau khi cúp máy, tôi lại nằm ở trên ghế sô pha nghĩ đến vấn đề đi công tác này. Đúng vậy, tôi không nghĩ đi, cũng không thể đi. Mạnh Sở Vũ vừa mới thất tình, chính là cần một người bạn để chăm sóc nàng —— mà tôi, chính là cái người bạn đó. Huống hồ lần này đi công tác ở mặt ngoài là nói chỉ đi vài ngày, khi nào tới đó có lẽ phải tìm mối khách hàng, phải sửa cái này cái kia , phải chuẩn bị cái này cái kia, liền có thể là đi tới một tháng . Được, ngày mai cùng tổng giám đốc nói rõ. Nghĩ như vậy , tôi đi vào trong phòng. Mạnh Sở Vũ vẫn chưa tỉnh, dường như đã muốn ngủ đến sáng. Đi tới gần nàng, đem tay nàng cho vào trong chăn hảo, tôi lại nhìn nàng trong chốc lát. Đúng vậy, cho dù biết chính mình đối với nàng có ý, tôi cũng muốn cố gắng che dấu hảo. Xem ra, đêm nay tôi phải ngủ trên ghế sô pha .

Tôi cầm một cái chăn lớn nhẹ nhàng mà đi ra cửa phòng, tắt điện. Nằm ở trên ghế sô pha, thế nhưng không có bao lâu liền ngủ, thực ổn, rất say, vừa cảm giác tỉnh lại trời đã sáng. Nhìn đồng hồ là 6 rưỡi. Tôi thực kinh ngạc chính mình lại thức dậy sớm như vậy, hơn nữa trợn mắt mở mắt sẽ thấy cũng không có buồn ngủ . Tôi rón ra rón rén đi đến cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng mà mở hé, Mạnh Sở Vũ vẫn còn trên giường an ổn ngủ, không có dấu hiệu tỉnh lại. Tôi lập tức đi rửa mặt sau đó xuống lầu mua bữa sáng. Sau khi cầm bữa sáng trở về, mở cửa liền nhìn thấy Mạnh Sở Vũ ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách xoa đầu.

"Tỉnh?" Tôi cười đem bữa sáng đặt lên trên bàn.

Nàng ngượng ngùng gật đầu, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Mình ngày hôm qua. . . . . ."

"Nga, cậu ngày hôm qua uống rượu . Mình lại không biết nhà cậu ở đâu, cho nên liền đưa cậu mang đến đây."

"Thực xin lỗi, mình, mình tối hôm qua uống hơi nhiều."

"Không có việc gì." Câu nói khách sáo của nàng làm cho tôi cùng nàng rơi vào một tầng xa lạ, tâm tình lập tức trầm xuống.

"Đây là bữa sáng?" Mạnh Sở Vũ chỉ chỉ vào gói to trên bàn.

"Ân. Là cháo, mình mới vừa mua trở về, bây giờ còn nóng mau ăn đi." Tôi lập tức đem gói to bên trong là cháo mang đến.

"Chính là, mình còn chưa có. . . . . ." Nàng bỗng nhiên xấu hổ chỉ chỉ mặt mình.

"Nga, mình vừa mới thuận tiện đi tới cửa hàng mua bàn chải đánh răng, khăn mặt mới để ở trong toilet." Tôi lập tức xuất bàn chãi đánh răng mới mua đưa cho nàng.

"Cám ơn."

Nàng nói xong đứng dậy đi hướng toilet. Nhìn thấy bóng dáng Mạnh Sở Vũ, tôi đột nhiên có loại cảm giác hạnh phúc. Nguyên lai chăm sóc người mình yêu chính mình cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua nàng uống rượu bộ dáng thảm hại, nàng đại khái đều đã quên đi? Tôi cười nghĩ nghĩ, sau đó đem cháo nóng múc ra bát chờ nàng đi ra. Một lát sau Mạnh Sở Vũ rửa mặt, chải đầu hảo đi ra . Nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi rạng rỡ.

"Ăn đi." Tôi vội đem thìa đưa cho nàng.

"Ân, cám ơn." Nàng tiếp nhận thìa, ngồi xuống nhẹ nhàng mà uống một ngụm.

Đang ăn, đột nhiên điện thoại trong túi của nàng vang lên. Mạnh Sở Vũ lấy qua nhìn nhìn, sau đó tắt máy thả lại trong túi.

"Phải . . . . . Hắn?" Tôi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi. nàng gật gật đầu, không nói chuyện. Tôi nhìn nàng không muốn trả lời, không nói cái gì nữa. "Cháo có dễ ăn không?" Tôi nghĩ phá vỡ xấu hổ.

"Không tồi." Nàng cười cười. Lúc này trong túi xách của nàng lại vang lên . Nàng không kiên nhẫn lấy di động ra nhìn nhìn sau đó nghe máy —— xem ra lần này không phải hắn.

"Uy? Ân. . . . . . Như vậy a. . . . . . Tốt lắm, tôi sẽ tới ngay."

Tôi nghe nàng trả lời đứt quãng, cảm thấy được nàng sẽ đi ngay bây giờ. Quả nhiên, nàng cúp điện thoại sau nói với tôi: "Thực xin lỗi, công ty mình có việc gấp, nói mình phải tới, mình phải đi rồi."

"Tốt, cậu đi trước đi." Tôi ngữ khí chứa thực nhẹ nhàng đáp, trong lòng cảm giác được chính mình bỗng nhiên mất mác cái gì đó. Nàng gật gật đầu, lau miệng sau cầm lấy túi xách hướng cửa đi đến. Tôi bất đắc dĩ nhìn bữa sáng trước mặt, cảm giác mất mác lại tăng lên —— chính mình hiện tại thật đáng ghét, cảm xúc lên xuống càng ngày càng thường xuyên.

"Quân. . . . . ." Mạnh Sở Vũ đột nhiên quay đầu nói, "Cái kia, cám ơn cậu."

"Nga, đừng khách khí, chúng ta là bạn bè mà." Tôi cười đáp.

"Còn có. . . . . ." Nàng dừng một chút.

"Cái gì?" Tôi nghi hoặc nhìn nàng.

"Về sau mình có thể thường tới đây không?"

Là tôi nhìn lầm rồi sao? Nàng nói những lời này mà mặt dường như đỏ lên.

"Đương nhiên!" Tôi dùng sức gật gật đầu, "Lúc nào cũng hoan nghênh!"

Nàng cười nhìn nhìn tôi, sau đó khoát tay áo: "Mình phải đi rồi, hẹn gặp lại!"

Nàng đi rồi, cảm giác mất mác của tôi lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nàng cuối cùng nói câu nói kia làm cho tôi có một loại hạnh phúc khó hiểu. Tôi một bên ngây ngốc cười, một bên từng ngụm một mà đem hai chén cháo ăn hết sạch. Theo sau mới phát hiện chính mình còn phải đi làm, lập tức vội vàng thay quần áo đi ra ngoài cửa. Đúng vậy, tôi yêu nàng , tôi đã yêu nàng . Ở trên đường, tôi không ngừng đối chính mình nói câu này, trên mặt không tự giác lộ ra tươi cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net