Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô đã suy nghĩ ký chưa?" Tổng giám đốc nhìn tôi hỏi.

Tôi gật gật đầu: "Ân, tôi nghĩ kỹ rồi, hiện tại không nghĩ sẽ đi xa."

"Như vậy đã quyết đinh, tôi sẽ không miễn cưỡng cô , cho cô đi chính là hy vọng của cá nhân tôi, còn chưa có chính thức quyết định."

"Tổng giám đốc, không thể đáp ứng anh, tôi thật sự thấy có lỗi."

"Không có việc gì, tôi có thể tìm người khác. Cô trước đi ra ngoài đi."

Tôi gật gật đầu, xoay người rồi đi ra ngoài.

"Cô thật sự không đi?" Hoàng Kiện Cường vẻ mặt không tin.

"Ân."

"Vì cái gì a?"

"Không vì cái gì, " tôi giương mắt nhìn hắn, "Chính là  không muốn đi mà thôi."

"Ai, vốn tính toán cùng cô tới nơi đó nhân cơ hội đi du lịch. . . . . ."

"Không có vấn đề gì, " tôi cười ngắt lời hắn, "Không phải sẽ có người khác cùng đi với anh sao?"

"Này, này không giống với. . . . . ."

"Cái gì không giống với?" Tôi uống lên một ngụm trà phổ nhị ở trên bàn.

"Tóm lại chính là bất đồng!" Nhìn thấy mặt hắn thật sự còn bày ra  biểu tình giống tiểu hài tử như vậy, tôi cảm thấy muốn cười.

"Được rồi được rồi! Anh chỉ cần nhớ rõ, khi trở về mua cho tôi mấy hộp trà chính cống  liền OK ." Tôi cười khoát tay chấm dứt đoạn đối thoại này.

Hoàng Kiện Cường nhìn tôi cúi đầu viết không hề để ý tới hắn, hắn chỉ há miệng thở dốc, cũng không nói cái gì nữa.

Cuối mấy tuần kế tiếp, Mạnh Sở Vũ thật sự thường thường tới nhà của tôi ăn cơm hoặc nói chuyện phiếm, điều này làm cho tôi cảm thấy bất ngờ hơn nữa thật cao hứng.

Bất quá, bởi vì tôi đã biết rõ ràng chính mình yêu nàng, cho nên tôi vẫn cảm thấy được chúng tôi trong lúc đó luôn luôn có một loại không khí mập mờ tồn tại. Tôi có thời điểm thậm chí cảm thấy nàng cũng đã nhận ra bầu không khí mập mờ này, chỉ là chúng tôi đều làm bộ không để ý đến nó. Về phần nàng rốt cuộc có phải hay không thật sự có cảm giác đồng dạng với tôi, tôi  khẳng định sẽ không hỏi nàng, bởi vì ít nhất hiện tại tôi -- rất sáng suốt.

Tôi chính mình rất rõ ràng, tôi đối với nàng loại cảm tình này là rất bình thường, chính là hiện giờ xã hội này sẽ không thực dễ dàng tiếp nhận. Nhưng tôi cũng không rõ là Mạnh Sở Vũ có hay không yêu tôi, dù sao ít nhất tôi có thể biết, nàng sẽ không nghĩ đến tôi yêu nàng sâu đậm.

Hôm nay buổi sáng, Mạnh Sở Vũ gởi tin nhắn cho tôi nói buổi tối muốn tới nhà của tôi ăn cơm. Nhận được tin nhắn, tôi liền bắt đầu tự hỏi hôm nay buổi tối chuẩn bị đồ ăn gì để chiêu đãi nàng.

Cả ngày này ở trong đầu tôi càng không ngừng viết thực đơn các món ăn, sau khi tan làm tôi thẳng chợ đi đến.

Mua đủ nguyên liệu, đang chuẩn bị về nhà, lại ở trên đường nhận được điện thoại của nàng.

"Quân, thực xin lỗi, mình không thể đến nhà cậu ăn cơm ."

Tôi đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó hỏi: "Phát sinh chuyện gì sao?"

"Này. . . . . ." Nàng dừng lại cũng không nói gì nữa.

Nàng là không muốn nói đi, tôi nghĩ.

"Không có việc gì đừng ngại. Vậy cơm chiều cậu phải  ăn no a, hẹn gặp lại." Tôi làm bộ như không sao cả phải cúp máy.

"Không phải, Quân." Nàng quát to một tiếng ngăn tôi lại.

"A?"

"Hắn gọi mình đi ra nói chuyện." Nàng nhàn nhạt nói.

"Tiểu Quách?" Không biết vì cái gì, tôi lập tức nghĩ tới cái kia"Hắn" chỉ chính là Tiểu Quách

"Ân."

"Nga, vậy được rồi, mình cúp máy"

Tôi không muốn Mạnh Sở Vũ  hướng tôi giải thích mà nàng phải lỡ hẹn, càng không nghĩ tới chính là nàng sẽ vì Tiểu Quách mà hủy hẹn với tôi

Trong lòng vốn chờ mong bữa cơm chiều hoàn hảo, về đến nhà khi đầu tôi trống rỗng, cầm trong tay nguyên liệu nấu cơm lập tức ném lên trên bàn trong nháy mắt, tôi mới ý thức được -- mình sinh khí..

Không nên như vậy, không nên là như vậy.

Tôi lắc lắc đầu, đối chính mình quát, tôi rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Chỉ là nàng không đến ăn cơm thôi, sao phải tức giận như vậy?

Vội vàng cầm lấy nguyên liệu trên bàn tiến về phòng bếp, tôi phải ăn cơm như mọi ngày. Chính là tại phòng bếp giống như là không có không khí bình thường, bởi vì tôi ở bên trong tựa hồ đã kìm nén hết không khí.

Hắn phản bội nàng, khiến nàng uống rượu thành cái bộ dáng kia.

Nàng vốn không muốn tiếp điện thoại của hắn, thậm chí nói với tôi không muốn nhìn thấy hắn, muốn hận hắn cả đời. Nàng nói với tôi đàn ông đều không phải đồ vật này nọ, nhưng hiện tại nàng lại đáp ứng rồi cùng hắn đi ra ngoài ăn cơm.

Này là cái biểu hiện gì, tha thứ cho hắn sao?

Mày suy nghĩ cái gì? ! Lục Quân, mày rốt cuộc suy nghĩ cái gì? !

Mày là cái gì của nàng, vì cái gì phải như vậy để ý nàng cùng ai ăn cơm? Vì cái gì phải như vậy để ý nàng là vì hắn mà hủy hẹn với mày?

Điên rồi, tôi điên rồi.

Tôi vẫn nói cho chính mình phải chôn dấu thật sâu tình cảm đối với Mạnh Sở Vũ, làm cho chính mình tự lùi bước, tuyệt đối không thể tiếp tục đi xa. Nhưng là tôi làm không được, đã rõ ràng chính mình đối nàng là yêu, cảm tình của tôi đã muốn càng không thể vãn hồi, thế nhưng  ngày qua ngày nó càng trở nên sâu đậm không thể thay đổi. Tôi nghĩ là tôi đã điên rồi.

Không biết đã dừng ở trên cái thớt gỗ bao lâu, khi tôi chú ý tới chính mình còn đứng ở phòng bếp ngoài trời đã tối, ở trên mặt thớt gỗ là đám rau củ tôi cũng chưa có chạm tới.

Tôi cũng không muốn ăn uống ăn cái gì, vì thế xoay người đến tủ lạnh cầm chai Whiskey, một mình đến phòng khách ngồi ở trên ghế sô pha uống.

Trong nháy mắt tôi đã uống hết chai rượu, chất lỏng lạnh lẽo làm tôi thanh tỉnh không ít. Whiskey thực lạnh, cũng thực chua sót, điều này làm cho tôi nghĩ tới trước kia thường thường uống Blue-tear. Nhưng tôi hiện tại ngay cả đi xuống Tàn để uống một một ly khí lực cũng không có . Tôi cho rằng kỳ thật không phải mình giận Mạnh Sở Vũ, tôi chính là giận chính mình.

Tôi phát hiện chính mình thế nhưng  yêu nàng  đến cái dạng này. Hiện tại tôi vì nàng mà hủy cơ hội đi Vân Nam công tác, hôm nay tôi thậm chí vì nàng mà ăn không ngon.

Cứ như vậy miên man suy nghĩ , bỗng nhiên phát hiện ra cái gì đó.

Đứng dậy mới nhớ tới nguyên lai là mấy tháng trước mua đĩa CD của Vương Uyển Chi, đó là sau khi tôi mới quen biết Mạnh Sở Vũ. Khi tình cờ đi qua cửa hàng băng đĩa mở ca khúc này, bởi vì  đêm đó nghe Mạnh Sở Vũ hát bài đó rất có ấn tượng, cho nên bước vào mua về 1 đĩa.

Tôi nhìn chằm chằm đĩa CD trong tay, chậm rãi cầm nó đi đến chỗ đầu DVD bật nghe thử.

Rất nhanh, Vương Uyển Chi giọng hát linh hoạt kỳ ảo lập tức át đi không khí sầu não trong phòng.

"Ngoài cửa sổ trời đầy mây

Âm nhạc nhỏ dần

Lòng bắt đầu nhớ người

Ngọn đèn cũng tối sầm

Âm nhạc nhỏ dần

Trong miệng  kẹo đường cũng hòa tan"

Tôi ngồi ở trên ghế sô pha, từ từ nhắm hai mắt chìm đắm trong âm nhạc.

Âm nhạc thực nặng nề, tâm tình cũng thực nặng nề, nỗi u buồn cũng tự nhiên mà theo âm thanh đàn ghi-ta nhẹ nhàng phát ra, giọng hát của Vương Uyển Chi từng chút từng chút một cùng với lời bài hát thật sự hoàn mỹ, nhưng cũng càng biểu lộ ra tôi lúc này rất cô đơn, trong lòng thật trống trải.

"Ngoài cửa sổ trời đầy mây

Tôi đang rất buồn

Lòng bắt đầu nhớ người

Điện thoại vang lên

Người muốn nói

Còn tưởng rằng trong lòng người đang nhớ tôi

Như thế nào thanh âm của người trở nên lạnh nhạt

Là người thay đổi

Là người thay đổi"

Không thể ngăn nổi, tôi lại nghĩ tới cái buổi tối kia Mạnh Sở Vũ đứng ở trên bục quầy bar, nhẹ nhàng mà đem hai tay khoát lên thân microphone, tiếng ca mềm mại theo yết hầu của nàng chậm rãi phát ra,  ánh mắt của tôi bị hấp dẫn bởi chính tại cái thời điểm thanh âm linh hoạt kỳ ảo của nàng hát lên.

"Ngọn đèn dập tắt

Âm nhạc yên lặng

Nước mắt đã rơi không thể ngăn lại

Thiên hạ khởi vũ

Người không vui

Lòng thật sự bị thương"

Nếu không phải bài hát ngừng, tôi còn thật sự thiếu chút nữa cứ như vậy ngủ. Trước khi thủ khúc thứ hai bắt đầu tôi ấn ngừng DVD, lại ngồi trở lại trên ghế sô pha uống lên một ngụm Whiskey.

Bình tĩnh hơn,  nghĩ như vậy tôi lại uống một ngụm.

Đột nhiên, điện thoại vang . Tôi thế nhưng hoảng sợ, mới phát hiện bản thân mình lúc này như vậy dễ dàng bị kích động, trong lòng không có một chút đề phòng. Lại ngửa đầu uống nốt rượu Whiskey, sau đó kết nối điện thoại.

"Mở cửa." Điện thoại truyền ra  hai chữ sau lại bị cắt đứt .

Tôi ngây ngẩn cả người, mở cửa? Ngoài cửa vang lên dồn dập tiếng đập cửa, tôi mới ý thức được là tôi phải ra mở cửa. Chạy tới bật đèn, sau đó chạy tới cửa.

Tôi mở hé cửa chống trộm, nhìn thấy ra là Mạnh Sở Vũ.

"Mình gõ cửa thật lâu ." Nàng nhíu nhíu mày nhìn tôi.

"Sao câu lại tới đây?" Tôi kinh ngạc nhớ tới nàng không phải đi cùng Tiểu Quách ăn cơm sao?

"Cậu trước mở cửa."

"Nga."

Tôi lập tức đem thanh chặn cửa tháo ra, nghiêng đi thân mình  cho nàng vào trong phòng.

"Cậu uống rượu ?" Nàng vừa mới tiến vào phòng liền quay đầu hỏi tôi.

"Ân." Tôi gật gật đầu, "Cậu không phải đi ăn cơm sao?"

"Cậu xem hiện tại là mấy giờ? Mình sớm ăn xong rồi." Nàng liếc mắt nhìn tôi một cái, tiến ghế sô pha ngồi xuống.

Tôi hướng trên tường nhìn đồng hồ bây giờ chính là "10: 16p. m."

"Đã muộn như vậy?" Tôi kinh ngạc không nghĩ là trời đã muộn như vậy.

"Đúng vậy, mình định ăn cơm xong sẽ tới gặp cậu. Thế nhưng làm cho mình ở bên ngoài gõ cửa lâu như vậy cũng không mở ra, cậu rốt cuộc ở bên trong làm gì?" Nàng nghiêng đầu nhìn tôi.

"Thực xin lỗi, mình đang nghe nhạc. Có thể âm lượng hơi lớn nên không có nghe thấy tiếng gõ cửa."

"Nghe nhạc?" Nàng đem ánh mắt chuyển qua phía trước, nhìn máy DVD, lại hỏi tôi: "Nhạc gì?"

"A? Này. . . . . ."

Tôi không định nói cho nàng tôi nghe chính là ca khúc nàng từng hát qua《 ta thật sự bị thương 》. Ngay lúc tôi chần chờ không biết phải như thế nào, nàng chạy tới trước chỗ máy DVD.

"Rốt cuộc nghe nhạc gì, là ở trong này sao?"

Nàng quay đầu lại nhìn nhìn tôi sau đó bấm nút play, giai điệu quen thuộc lập tức phát ra.

"Là bài này a?" Nàng kinh ngạc quay đầu sau đó đi trở về của bên cạnh tôi ngồi xuống.

"Ân, lần trước nghe cậu hát cảm thấy bài này rất hay liền mua đĩa về nghe." Tôi xấu hổ  giải thích . Nàng hơi  cười cười, sau đó nhắm hai mắt lại, tựa vào ghế sô pha nghe. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Vốn nên là tôi một mình ở nhà nghe nhạc, nhưng ngay tại lúc tôi đang rầu rĩ chán nản nàng thế nhưng lại ngồi ở bên cạnh tôi cùng tôi nghe nhạc. Tôi cười khổ nhìn nàng, sau đó cũng học bộ dáng của nàng tựa vào ghế sô pha, nhắm vào hai mắt. Âm nhạc không có gây cảm giác khó chịu như vừa rồi, có lẽ là bởi vì có nàng ngồi ở bên cạnh. Rất nhanh, bài hát kết thúc, tôi đi tới đầu DVD ấn nút stop. Sau đó xoay người, làm bộ như thực vô tình hỏi han: "Cậu như thế nào lại tới?"

"A? Ân. . . . . . Chính là nghĩ đến gặp cậu."

"Nga."

Tôi không biết nên nói cái gì , chính là lại ngồi lên ghế sô pha nhìn nàng. Rất muốn hỏi vừa mới nàng cùng Tiểu Quách đã nói những gì, nhưng lại nghĩ đến chính mình cũng không phải là gì của nàng, hỏi tới làm gì?

"Hôm nay không thể cùng cậu ăn cơm, thật xin lỗi." Nàng xin lỗi đối tôi cười cười.

"Không có việc gì, bạn trai của cậu tìm cậu thôi." Tôi đột nhiên nói ra câu này không đầu không đuôi trong lời nói, phát hiện mình lỡ lời, tôi lập tức hối hận .

"Mình cùng hắn đã chia tay ." Nàng cúi đầu nói.

"Cái gì?"

"Chia tay , " nàng lại ngẩng đầu nhìn tôi,

"Mình vừa mới cùng hắn nói rõ ràng ."

"Nga."

Tôi hiện tại thật sự rất muốn cho chính mình một cái tát, bởi vì tôi nói từ "Nga", dường như vô tâm vô ý, nhưng trong lòng tôi lại phi thường để ý, hơn nữa để ý vô cùng.

"Bữa tối hôm nay cậu ăn cái gì?"

"A?" Tôi ngẩng đầu nhìn nàng không nghĩ tới nàng hỏi cái này vấn đề.

"Hẳn là rất sớm liền chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon đi, cậu ăn hết một mình?" Nàng nghi hoặc hỏi.

"Nga, đúng vậy." Máy móc  gật đầu, tôi không có cách nào nói cho nàng bởi vì tâm tình không tốt nên tôi cái gì cũng chưa ăn.

"Thật sự? cho mình xem xem."

Nói xong, nàng đứng dậy đi hướng phòng bếp. Tôi đương nhiên sẽ ngăn cản nàng đi vào phòng bếp không muốn cho nàng phát hiện cái kia còn đặt ở trên mặt thớt gỗ, rau củ động cũng chưa động qua. Ngay tại lúc tôi đang muốn nói "Từ từ" , nàng đột nhiên bị trượt chân, thân thể nhất thời nghiêng về phía sau. Tôi lập tức lao tới, một phen dùng sức kéo nàng đem nàng ôm vào trong ngực. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hai chúng tôi nhất thời đều ngây ngẩn cả người.

"Quân. . . . . ." Nàng đột nhiên ở  trong lòng ngực tôi  xấu hổ nói.

"Nga, " tôi vội vàng buông ra nàng, "Cậu, cậu không sao chứ?"

Mặt nàng ửng đỏ,nhìn tôi lắc đầu, sau đó sửa sang lại tóc có chút loạn. Vẻ mặt của nàng cùng động tác thế nhưng làm cho tôi có loại cảm giác say mê.. Đứng ở trước mặt tôi chính là nàng, lẳng lặng đứng dưới ánh đèn vàng. Trong đêm nhìn nàng đặc biệt mê người, giống như những gợn sóng phát tán loạn tự nhiên rơi xuống, hai má trắng nõn phiến hồng, đôi mắt lớn sâu xa cùng ánh mắt như hai giọt nước trong suốt, tôi có thể theo bên trong nhìn ra chính mình thân ảnh mệt mỏi.

Không biết là bởi vì chút cồn rượu và kìm nén đã lâu có liên quan gì không, nhưng tôi không thể điều khiển chính mình chậm chạp tiến tới mà đem mặt của mình gần sát mặt của nàng, chậm rãi tay nâng lên, xoa hai gò má thanh tú của nàng.

"Làm sao vậy, Quân?" Nàng nói.

Tôi không có trả lời, ở trong thế giới của tôi, cái gì cũng không có nghe được, chính là nàng đang nói. Nàng tựa hồ dự cảm có cái gì không hảo, lui về phía sau từng bước, muốn tránh qua tay của tôi. Tôi theo sát mà  tiến về phía trước từng bước, không chút do dự dùng miệng che phủ bờ môi nàng.

Tôi chưa cảm nhận được độ ấm của thân thể kia chỉ cảm thấy môi nàng lạnh ngắt.

Nàng run rẩy một chút, sau đó bắt đầu giãy dụa. Tôi không để ý đến phản kháng của nàng, ngược lại dùng hai tay hung hăng mà đem nàng ôm chặt trong lòng ngực, hỏa ở trong lòng bốc cháy lên đã muốn không thể dập tắt.

Nàng vẫn đang giãy dụa, trốn tránh nụ hôn của tôi. Tôi sống chết ôm lấy nàng, hôn nàng, không thể ngăn lại hành vi của chính mình. Bỗng nhiên, môi của tôi có một chút đau đớn, chua sót  hương vị tràn ngập trong miệng của tôi.

Thân thể nhất thời không còn khí lực, tôi nhẹ nhàng mà buông ra nàng, vô lực hạ xuống hai tay, lui ra phía sau vài bước. Nàng cắn tôi, cắn môi của tôi, cũng đồng thời cắn lấy trái tim của tôi. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy nàng trước mặt, ánh mắt vẫn đang thâm thúy, lại tràn ngập sợ hãi cùng kinh ngạc.

Nàng khóc. Một giọt, hai giọt. . . . . . Một chốc nước mắt nặng nề mà rơi trên sàn nhà, cũng hung hăng đập vỡ trái tim tôi.

"Mình. . . . . . Không kiềm chế được. . . . . ." Đột nhiên ý thức được chính mình làm cái gì, lập tức như kẻ ngốc tiến về phía nàng giải thích. Nàng không để ý đến tôi, lấy tay áo lau đi nước mắt trên mặt, xoay người cầm lấy cái túi xách trên bàn, rất nhanh đi qua người tôi, tiến ra phía cửa trước.

"Sở Vũ! Mình. . . . . ." Tôi xoay người sang chỗ khác, nghĩ muốn giữ lại nàng. Nhưng nàng vẫn như cũ không để ý đến tôi, cánh cửa nặng nề mà đóng lại, tiếp theo là tiếng dồn dập xa dần âm thanh của giày cao gót đánh trên mặt đất.

Tùy ý thân thể của chính mình chậm rãi dọc theo vách tường ngã xuống trên sàn nhà, đồng thời nước mắt của tôi cũng như muốn tràn ra. Ngọn đèn nhỏ vẫn đang mờ ảo tràn ngập ở trong phòng, làm cho tôi cảm thấy càng thêm suy sụp giống như ngọn đèn. Đột nhiên cảm thấy mệt chết đi, mệt chết đi . . . . . . Thật sự mệt chết đi . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net