Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Em có chịu xin lỗi không hả?

-Aaaaa,mất mớ gì phải xin lỗi,tôi có làm gì đâu ?con gái gì mà vũ phu,bạo lực coi chừng ế chồng đó....

-Nói gì hả tên nhóc kia?giờ có chịu xin lỗi không hả? đã làm sai mà còn cứng đầu hả?

-Không xin lỗi đó...

-Giờ xin lỗi không nếu không thì đừng trách...

-Aaaa,nhẹ nhẹ thôi...đau quá...

-Giờ xin lỗi không?đừng nói nhiều nữa...

-Được rồi xin lỗi là được chớ gì..

-Nói chuyện đàng hoàng coi.

-Xin lỗi chị,tôi làm sai xin lỗi chị bỏ qua,tha tay tôi ra được chưa.

-Như vậy còn nghe được đấy.

Cô buông tay cậu ra,mấy người bạn của cậu nảy giờ nhìn cùng cười khoái trí..

-Cười cái gì mà cười,vui lắm sao mà cười,đau bỏ mẹ luôn tụi bay còn cười nữa.

-Đau cho bỏ tật,xin lỗi thì đâu có gì.

Cô lườm cậu một cái,hai vợ chồng chủ quán cũng không nói gì,chỉ im lặng ,chắc nghỉ cô làm đúng thay trời hành dạo, cô cũng không muốn ở đó nữa nên lấy tiền ra trả rồi về đang tính trả thì con bé khi nảy lên tiếng..

-Thôi chị về đi,để tụi em trả cho.

-Mày đư tiền quá há,để bả trả..

-To tác gì đâu có tô cháo hà,mình làm đổ thì mình trả.

-Cô bé dể thương đó,biết điều đấy,chị không khách sáo đâu,bye bye bye,không hẹn ngày gặp lại.

Cô nói rồi quay người đi,để lại mọi người đang ngơ ngác đứng nhìn, cô không ngờ học võ cũng có tác dụng quá,khi còn nhỏ ba mẹ điều là thương binh nên cô thương bị ăn hiếp,nên cô xin ba đi học võ,thời gian học cô bị các bạn ăn hiếp nên cô đánh các bạn một trận ra trò,khi về nhà bị ba cô đánh lại ba cô nói học võ để phòng thân thôi không được lấy võ đánh người khác (nhưng để dành trị cậu thì được)

Hôm sao cô dậy sớm để chuẩn bị đi dạy ngày đầu tiên của mình,cô thức dậy đánh răng rửa mặt,trang điểm nhẹ nhàng,rồi sửa soạn vài thứ,cô rất xinh,làng da trắng tinh tế bộ áo dài mà vàng nhạc làm cô khá nổi bậc nhìn kỉ lại mình trong gương,động viên bản thân mình.

-Cố lên Quỳnh nhất định mình sẽ làm được..

Tiết học bắt đầu lúc 7giờ nhưng cô muốn làm quên với những giáo viên,muốn tạo quan hệ tốt với một người,cũng muốn gây ấn tượng với họ nên cô đi sớm làm quên với những giáo viên,tính tình vui vẻ hòa đồng nên cô được các thầy cô có ấn tượng đầu tiên rất tốt.

Đúng 7giờ cô nhận lớp,lớp cô phụ trách là lớp cá biệt,có những thành phần bất hảo không để trị,khi nảy có nghe nhiều giáo viên nói sơ qua rồi,lớp cô là lớp 12B.

Khi cô vào lớp,lớp khá ồn ào,đứng dậy chào cô,cô lướt qua cả lớp xôn xao,cô ra hiệu cho lớp ngồi,và im lặng để cô giới thiệu.

-Cô xin giới thiệu cô tên là Lê Phương Quỳnh là sinh viên mới ra trường,cô được trường phân công giảng dạy môn văn lớp các bạn,cũng là giáo viên chủ nhiệm tạm thời của lớp các bạn,các bạn nếu có gì thất mất thì có thể hỏi cô,và cô cũng mong các bạn sẽ cùng cô hợp tác để lớp tiến bộ hơn các bạn đồng ý chứ.

Cả lớp vỗ tay hào hứng, cô dành thời gian giao lưa với các học sinh,mọi người vui vẻ với tính hoạt bác hòa đồng cô được các bạn học sinh hứng thú,tính tình dể thương làm mọi người hòa đồng với nhau,kết thúc buổi giao lưu cô bất đầu vào tiết học đầu của mình,cô trở lại tính tình nghiêm nghị.

-Giới thiệu rồi,giao lưu cũng giao lưu song,tìm hiểu cũng song,vậy chúng ta bất đầu học thôi,các bạn đồng ý nhé.

-Đồng ý ạ-:Cả lớp đồng thanh.

Bên cạnh đó có mấy cậu bạn trai đồng thanh nháo nhào

-Cô giao lưu chưa song mà cô

-Nói thêm tý nữa đi cô

-Cô xinh đẹp,dể thương nói hết tiết này luôn đi cô.

Cô quay lại liếc mắt các bạn vừa nói

-Tiểu số phục tùng da số,không thương lượng không nói nhiều.Giờ bắt đầu học bài mới nào.

Cô đảo mắt quanh lớp để lớp ổn định,nhưng bất chợt cô bất gặp một học sinh nào đó ở cuối dãy bàn học cuối lớp,đang nằm dài tựa hình đang ngũ.

-Bạn đó bị gì vậy các bạn?sao nằm dài trên bàn vậy?

Cả lớp im lặng,không ai trả lời.

-Bạn đó bị ốm hay ngủ vậy các bạn?

Cả lớp im lặng tiếp tục không ai dám nhúc nhích gì,cô đoán được là ngủ trong giờ học rồi.

-Bạn bàn trên không cần bao tre cho bạn nữa đâu,gọi bạn dậy giúp cô nào.

Cậu bạn bàn trên ra sức gọi mãi chẳng ăn thua gì,nên cô vén tay áo lên đích thân ra tay với cậu,cô từ từ xuống bàn cậu cô lay lay cậu cũng không dậy,cô dành sức chiêu cuối cùng là nhéo lỗ tai cậu đau qua cậu giật mình la.

-Con mẹ nó,đứa nào dám ...........

Lời chưa nói song cậu gặp cô,hoảng hốt sợ hãy,là bà chị hắc ám hồi tối qua đây mà sao giờ lại gặp ở đây....à mà không,chị mặc áo dài..... còn đứng trong lớp nữa cậu bắt đầu hoang mang tột độ,chẳng lẻ là .......

-Đứa là tôi đây,ai cho em ngủ trong giờ học,
đây là lớp học chớ không phải nhà của em,
bàn là để học không phải gường để em ngủ nhé.


-Dạ,em đâu có ngủ đâu cô.-:Cậu cố ra sức cải

-Ồ,em nói em không ngủ?thế nảy giờ em làm gì?

-Dạ em đang suy nghĩ thưa cô ạ.

-Em còn chối sao?vậy em suy nghĩ gì mà bạn gọi em không nghe,hay là tay em có vấn đề ?






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net