Chương 10: Đại hoạ được tiên đoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư phụ mới đi đâu về hả?"

"Ừ ta vẫn còn nghi ngờ về cái xác đó nên muốn xem lại một lần nữa."
Mộ Y Sinh từ bên ngoài đi vào thấy Thê Vũ đang ngồi vẽ phù chú, người đi đến đặt túi đồ nghề lên bàn và rót trà uống. Thê Vũ hiểu ý nên dừng tay lại, đem cất túi đồ cho thầy.

"Vậy người có phát hiện được điều gì mới nữa không?"

"Không, ta đem cái xác đó đi hoả thiêu rồi. Đó là cách tốt nhất!"

Mộ Y Sinh đang uống trà thì chợt nhớ ra điều gì đó bèn đặt xuống để hỏi.

"Tiểu Mã đâu, nó dậy chưa?"

"Sư phụ vừa mới đi thì nó cũng vừa dậy luôn ạ."
Thê Vũ đến bàn để dọn dẹp lại, đem phù chú đã vẽ để sang một bên và phù chú chưa vẽ soạn ra một bên.

"Con có bảo nó đắp Lô hội không?"

"Tiểu nha đầu bảo không đau nên không đắp, ăn cơm xong nó nói đi ra ngoài để tìm sư phụ rồi. Sư phụ không thấy nó sao?"

"Ta không, chắc là lại đi chơi đâu đó nữa rồi..."

"Sư phụ ngồi đây nghỉ ngơi, con vào trong dọn dẹp."
Mộ Y Sinh gật đầu nhìn Thê Vũ cầm những lá phù chú đi vào trong gian sau. Mộ Y Sinh vẫn ngồi đó vừa uống trà vừa nghĩ ngợi lại chuyện cương thi đang xảy ra trong làng, cũng như nhớ lại chuyện khi sáng của Mã An.
Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, cùng lúc này từ bên ngoài Mã An bước vào. Mộ Y Sinh nghe thấy tiếng bước chân nên quay sang nhìn thì thấy đệ tử của mình không nói năng gì chỉ đứng đó nhìn mình chằm chằm.

"Sao vậy?"

"Con mới đi đâu về?"

Hỏi nhưng đối phương không trả lời mình một câu nào mà chỉ đứng im thinh thích nhìn mình. Mộ Y Sinh thấy thái độ khác lạ đó nên nghi ngờ, người đứng dậy định bước tới thì đột nhiên Mã An chạy đến ôm chầm lấy.

Thình thịch

Mộ Y Sinh lại nhói đau bên ngực trái khi cả hai người tiếp xúc với nhau gần như vậy. Người bèn đẩy ra nhưng đối phương lại ôm rất chặt.

"Tiểu Mã buông ta ra."

Thình thịch thình thịch

"Aaa.."
Mộ Y Sinh gục xuống ôm lấy ngực trái vì nó càng lúc càng đau, càng lúc càng đập dữ dội. Mã An ngồi xuống đối diện, đưa bàn tay chạm vào gương mặt của sư phụ rồi nâng lên. Mộ Y Sinh vừa đau đớn vừa khó hiểu hành động kỳ lạ của người trước mặt. Mã An vuốt ve gương mặt ấy sau đó như sát lại gần muốn hôn nhưng may mà Mộ Y Sinh né kịp. Người đứng dậy nhìn cô hỏi.

"Con đang làm gì vậy?"

"Cố Dương..."

Vừa dứt câu, Mã An lập tức ngất xỉu trước mặt của Mộ Y Sinh. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra lại chứng kiến cảnh tượng đệ tử của mình bất tỉnh nên người vội vã đến đỡ. Thê Vũ nghe thấy bên ngoài ồn ào nên cũng đi ra xem, thấy sư muội như vậy cậu nhanh chân chạy đến bế Mã An về trong phòng.

"Nè cô định làm gì sư phụ tôi vậy hả? Xém chút nữa là tôi hôn sư phụ rồi.."

Trong giấc mơ của Mã An, hai người lại gặp nhau mỗi khi Mã An ngủ hoặc bất tỉnh.

"Tôi xin lỗi, chẳng qua là tôi nhớ chàng ấy quá.."

Nữ nhân áo đỏ nhận ra được lỗi của mình nên rất áy náy.

"Cái gì mà chàng ấy? Cho dù cô có là ma thì vẫn biết phân biệt được chứ? Sư phụ tôi là nữ nhân mà?"

"Tôi không phải nói sư phụ của cô hiện tại. Chuyện là vào kiếp trước tôi và sư phụ của cô là phu thê với nhau. Chàng ấy tên là Hạ Cố Dương, còn tôi là Doãn Á Ly. Chúng tôi yêu nhau nhưng không một ai chấp thuận vì gia đình chàng rất nghèo, còn tôi lại là một tiểu thư danh giá..."

Mã An nghe được câu chuyện tiền kiếp của sư phụ mình nên không khỏi bất ngờ.

"Sao nữa?"

"Thế là chúng tôi cùng nắm tay nhau chạy trốn khỏi sự đời, đến một nơi xa lạ để có thể ở bên nhau. Vì không ai chấp thuận nên chúng tôi tự tổ chức hôn lễ của mình và cùng nhau tuyên thề rằng mãi mãi không xa rời cho dù có chết vẫn hẹn kiếp sau gặp lại..."

Nữ nhân Doãn Á Ly nhìn xa xăm ra bờ hồ. Mặt nước phẳng lặng, nhẹ nhàng, làn gió thổi từng đợt như theo nhịp thở. Doãn Á Ly quay sang nhìn Mã An rồi nói một câu.

"Cô chính là Lăng Sư Mạc."

"Hả? Là ai chứ?"
Không giải đáp thắc mắc đó, Doãn Á Ly phất tay áo vào mặt của Mã An sau đó Mã An giật mình tỉnh dậy trong sự hoang mang của mình.

"Chuyện gì vậy chứ? Cô ta đúng là chết tiệt mà còn không thèm trả lời mình. Rốt cuộc Lăng Sư Mạc là ai?"

"Haizzz chúng ta không thể nào nhìn con bé cứ như vậy mãi được. Bộ không có cách nào khác hay sao sư phụ?"

Thê Vũ lo lắng cho sư muội nên cứ đi qua đi lại trước mặt Mộ Y Sinh.

"Ta vẫn đang nghĩ cách."

"Con biết rồi, tiểu nha đầu vì mở luân xa từ nhỏ nên rất dễ bị nhập xác. Vậy chúng ta hãy đóng nó lại đi."

Thê Vũ vừa nảy ra một ý kiến nên đi đến ngồi xuống bên cạnh sư phụ để nói. Nhưng thay vì đồng tình thì người lại phản bác với điều đó.

"Không được, nếu đóng luân xa lại thì Tiểu Mã sẽ bị chết yểu."

"Tại sao lại chết yểu chứ? Chẳng phải nếu đã bị mở thì cứ đóng lại là được hay sao?"

"Haizz nó không đơn giản như con nghĩ đâu..."
Mộ Y Sinh đứng dậy đi ra trước cửa mà nhìn ra bên ngoài, Thê Vũ vẫn còn ngây ngô thắc mắc với câu nói của sư phụ.

"Có những người một khi đã mở luân xa thì không nên đóng lại. Đó là đối với những người có căn số như Tiểu Mã, nếu không theo số trời đã định mà vẫn cố chấp đóng lại thì Tiểu Mã sẽ không thể sống nỗi qua 30 tuổi."

Nói rồi Mộ Y Sinh quay đầu nhìn người phía sau nhưng sau đó lại xa xăm nhìn trong vô định, vì người biết nếu Tiểu Mã nhất quyết không theo học đạo thì cũng sẽ bị tổ sư gia hành cho sống không bằng chết, không khác gì là đóng lại luân xa.

"Vậy.. không lẽ cứ để như vậy mãi? Rồi sư muội lại tiếp tục bị nhập hoài sao sư phụ?"

Đúng là chỉ tiếp xúc với sư phụ và sư muội không bao lâu nhưng Thê Vũ đã xem họ như là người thân của mình. Mã An có mệnh hệ gì cậu cũng lo lắng, sốt ruột như chính máu thịt. Thấy Thê Vũ thật lòng thật dạ như vậy, Mộ Y Sinh cũng rất hài lòng. Người vỗ vai đệ tử, mỉm cười trấn an.

"Con không cần phải lo, có ta ở đây sư muội con nhất định sẽ không sao."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết, vào trong xem Tiểu Mã thế nào đi!"

"Dạ sư phụ."

Thê Vũ thở dài rồi rời đi nhưng trong lòng vẫn còn bất an với vấn đề của sư muội. Cậu vừa đến gian sau thôi đã chạm mặt Mã An, thấy thế cậu liền đến đỡ mà dìu ra ngoài.

"Muội cảm thấy trong người sao rồi?"

"Muội không sao. Sư phụ..."

"Ờ, con dậy rồi sao? Đến đây ngồi đi."
Mộ Y Sinh chỉ tay về phía bàn trà sau đó cả ba người cùng đi đến ngồi xuống để nói chuyện.

"Thật tình thì ta cũng rất lo về chuyện của con. Cho nên ta quyết định rồi..."

"Sư phụ quyết định cái gì?"
Thê Vũ thắc mắc.

"Tiểu Mã. Từ giờ con hãy bắt đầu theo ta học phép, tuy rằng tiên sư không muốn điều đó xảy ra nhưng chúng ta không nên cãi lại số trời. Ta sẽ cùng với con đối mặt với điều đó!!"

"Tại sao tiên sư lại không muốn muội ấy học phép chứ? Chẳng phải tiểu nha đầu là con của tiên sư Dần hay sao?"

Thấy Thê Vũ vẫn còn thắc mắc nhiều điều. Mộ Y Sinh cũng không muốn giấu giếm nữa.

"Đúng là như vậy nhưng trước khi tiên sư qua đời, người đã đoán trước được tương lai của Tiểu Mã từ giờ đến 30 tuổi sẽ gặp một đại hoạ sát thân liên quan đến việc trảm ma phục yêu. Tiên sư biết rằng số trời đã định nhưng người đã có cách trái lại. Bảo ta rằng nếu ta bên cạnh Tiểu Mã thì sẽ giảm được đại hoạ đó, vì chính ta và Tiểu Mã có mệnh giống nhau, sẽ tương hỗ với nhau. Hơn hết ta cũng sẽ dần gặp những chuyện xui rủi để gánh một phần hoạ cho nó. Nếu cố gắng qua 30 tuổi không đụng chạm đến pháp thuật thì mọi chuyện sẽ ổn..."

"Ta nói như vậy không phải vì ta sợ mình gặp tam tai. Ta biết rằng tiên sư vì thương yêu Mã An nên mới như thế, nhưng người đã quên mất rằng chúng ta không thể nào cãi lại số trời. Nếu Tiểu Mã cứ trốn tránh đại hoạ này thì sau này sẽ gặp một đại hoạ khác có khi còn lớn hơn. Tiểu Mã là một người có căn số được tổ sư gia chỉ định thì không nên trái lại, nếu không học phép thì từ giờ đến 30 tuổi cũng sẽ bị tổ hành cho đến sống không bằng chết."

"Đường nào cũng phải gặp đại hoạ, tốt nhất là hãy mạnh dạn đối mặt. Ta đã thề với tiên sư sẽ bảo vệ con. Nên là Tiểu Mã, con phải cùng ta học phép!!"

Mã An ngước nhìn gương mặt quyết đoán của sư phụ, nhưng cô chưa tập trung để trả lời câu nói đó vì cô cứ bận phải suy nghĩ đến chuyện mà Doãn Á Ly đã từng nói với cô y hệt vậy. Chính Doãn Á Ly cũng đoán ra rằng cô sẽ gặp đại hoạ trước 30 tuổi, vậy chẳng phải từ giờ trở đi cô phải sống trong lo sợ hay sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net