Chương 21: Thi cuối kì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi đi với tốc độ của chính nó, nó sẽ không vì ai mà trôi qua nhanh hơn, cũng không vì ai mà trôi đi chậm lại. Hogwarts dần dần chào tạm biệt giá lạnh mùa đông, hoan nghênh mùa xuân ấm áp. Mùa xuân bắt đầu, hồ nước tan băng, cây cối đâm chồi nảy lộc, thời gian ngủ nướng càng ngày càng ít, An cũng phải trở nên ngày càng chăm chỉ, lí do chính là kỳ thi cuối kì sắp đến, đây là chuyện vô cùng quan trọng. 

Thời gian An dành để đi nhà kính ngày cáng ít đi, cuối cùng là sẽ không đến nhà kính nếu trừ khi cần thiết. Phòng nghỉ chung của nhà Slytherin ngày càng có nhiều người. Bọn đều tụ lại làm bài tập, thảo luận, học thuộc công thức cũng như ghi chú. Khu vực bàn ghế trong thư viện cũng trở nên chật chội. Với kỳ thi cuối kì ngày càng gần, tất cả học sinh đều lo lắng giống như có một sợi dây cung kéo căng trong lòng. 

Rốt cuộc, tuần kiểm tra cũng đã đến vào một ngày tháng Năm oi ả. Phòng thi trong lâu đài còn nóng hơn bên ngoài. Các giáo sư đưa cho mỗi học sinh một chiếc bút lông chim chuyên dùng cho kỳ thi, và tất cả đều được yểm bùa chống gian lận. 

Ngoài những kỳ thi viết như môn Thảo dược Học, Thiên văn Học, Lịch sử Pháp thuật, thì còn có những môn thi thức hành. Ví dụ như, môn Bùa chú của Giáo sư Flitwick, ông yêu cầu học sinh lần lượt đi vào lớp để xem liệu họ có thể dùng bùa bay lên một quả dứa, khiến cho nó vừa nhảy một điệu vừa đi qua một tủ sách. Phần thực hành môn Biến hình của Giáo sư McGonagall bắt họ làm phép cho một con chuột biến hành một chiếc hộp hít*. Hộp càng tinh tế, điểm càng cao. Mà Giáo sư Snape thì yêu cầu bọn họ điều chế Thuốc Lú* dựa vào trí nhớ. 

*hộp hít: nguyên văn của nó là snuffbox, mình kiếm trên mạng thì thấy nó giống như kiểu hộp trang sức của châu Âu thời trung cổ, nhưng mà nó đựng cái phấn gì chứ không phải trang sức. Ai biết nó chính xác là cái gì thì comment để mình sửa.

**thuốc lú: forgetfulness potion. Cho bạn nào chưa đọc HP, thì thuốc lú gây mất trí nhớ cho người uống.

An, người luôn lo lắng về lớp Biến hình, đã thể hiện rất tốt trong kỳ thi. Cô đã thành công biến con chuột thành một chiếc hộp hít mà không để lại đuôi hay râu của nó. Cô cảm thấy hơn một nửa lí do chính là đời trước cô đã xem qua rất nhiều hộp hít. Hơn nữa, may mắn chính là cô có Aaron giúp đỡ trong kỳ nghỉ Giáng sinh, vả lại Fanny cũng đã hướng dẫn cho cô trước khi kiểm tra. Ngay cả Hermione cũng đưa hết ghi chú của nàng cho cô. 

Bài kiểm tra cuối cùng chính là môn Lịch sử Pháp thuật. Đây là một môn quá dễ dàng đối với An, bởi vì cô chưa bao giờ quên một chuyện gì. Sau khi thi xong môn cuối cùng, An đã lẻn vào bếp lấy trộm một hộp kem, một ít bánh tart, đổ đầy hai bình thủy tinh với nước táo đá. Cô bỏ tất cả vào cặp sách, sau đó chạy thật nhanh lên tháp Thiên văn cao nhất ở Hogwarts.

Một lần nọ, khi An cảm thấy chán xem mặt trời mọc và lặn, cô phát hiện ra một vài khu vực của Hogwarts mà ánh nắng mặt trời không thể chiếu đến. Mà tháp Thiên văn này là một nơi tuyệt vời để tránh sự oi bức của mùa hè. Tất nhiên, phòng sinh hoạt của nhà Slytherin cũng rất mát mẻ, nhưng mà ở đó có quá nhiều người, lại còn không có gió mùa hè. Khi An đến nơi, Fanny đã đợi ở đó được một lúc.

An dùng tay trái đóng lại cửa gỗ của tháp, thi triển một câu thần chú cố định, sau đó nhanh chóng lấy hộp kem đưa cho Fanny. Cô tiếp tục thò tay lấy ra một tấm thảm picnic được gấp gọn. Cô phủi phẳng nó ra, đặt trên mặt đất.

Đặt một ít bánh trứng được bọc trong giấy và hai bình nước táo ở giữa tấm thảm, An nằm xuống trên tấm thảm kẻ caro. Hai tay đặt sau đầu, nhìn bầu trời trong xanh trải rộng phía trên lâu đài Hogwarts, hôm nay trời không mây, ánh nắng mặt trời chói chang cũng không thể làm phiền được cô.

"Tuyệt quá!" An nói, trong khi vẫn đang nằm ngắm bầu trời.

Fanny cũng ngồi xuống tấm thảm nhỏ, nàng không nằm dài như An, nhưng nàng cũng vô cùng hài lòng. Cô cầm lên chiếc hộp nhỏ, dùng thìa xúc kem, từng miếng nhỏ mà ăn.

Hôm trước, sau khi thi xong môn Biến hình, An kéo nàng đi đến tháp Thiên văn này, Fanny có chút lo lắng, nhưng mà sau khi An trải ra tấm thảm picnic mà cô có, Fanny cũng theo cô ngồi xuống, cô còn nói rằng nếu có gì ăn thì lại tốt quá.

Thế là hôm nay, An gọi Fanny dậy sau giấc ngủ trưa, cô bảo hôm nay có đồ ăn rồi. Fanny không hề ngạc nhiên chút nào, ngược lại, nàng cũng rất thích nơi này, vừa lộng gió lại vừa có bóng râm. Nơi này lại nằm trên cao, không giống như những nơi dưới thấp của lâu đài, thật ngột ngạt. 

Gió mùa hè lúc nào cũng mang theo mùi cây cỏ, có thể là mùi cây cỏ, hoặc là hương hoa. Bởi vì ở phía trước trường Hogwarts còn có một cái hồ lớn, nơi này vẫn thường rất lộng gió, trong gió còn mang theo một ít hơi nước. Vì vậy, gió trên tháp Thiên văn mát mẻ đến lạ.

An nằm xuống một lúc rồi ngồi dậy, cô đổ nước táo ra ly, nhấm nháp vài ngụm. Cô lại nhìn chằm chằm vào hộp kem trên tay Fanny. Fanny nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của An, đưa hộp kem qua, cười nói, "An, thực ra, mình luôn muốn nói rằng đối với đồ ăn, cậu như một con chuột nhỏ vô độ, vĩnh viễn đều ăn không đủ."

An cầm lấy hộp kem, từ trong túi lấy ra một cái muỗng khác, múc một ngụm kem lớn, nhếch miệng, "Mình thì nghĩ được làm một con chuột như vậy cũng thật tốt."

Fanny cầm một ly nước táo và một chiếc bánh tart, đi đến rìa tháp. Từ nơi này, có thể nhìn thấy những ngọn núi phía xa, Khu Rừng Cấm và túp lều của bác Hagrid.

Một lúc sau, An cũng đứng lên đi đến bên cạnh Fanny, tay vẫn còn cầm hộp kem, cô nhanh chóng tìm được một cái hộp gỗ ở một góc tháp, cô trèo lên đứng trên nó, "Cảnh đẹp quá!"

Fanny cũng gật đầu, nhưng chỉ có đôi mắt của nàng lộ ra qua các bức tường của tháp.

"Mình nghĩ cậu cũng cần một cái hộp để đứng lên, như vậy thì vừa có thể hóng gió, vừa có thể nhìn rõ nhiều cảnh vật hơn! Thật sự tuyệt lắm!" An đứng trên chiếc hộp, nhìn xuống Fanny.

Sau khi uống xong nước táo trên tay, Fanny cũng đi tìm một chiếc hộp khác, đẩy về phía tường, và đứng dựa lên nó.

Bọn họ có thể nhìn thấy toàn bộ Hogwarts, những ngọn núi phía xa, những hồ nước lấp lánh, những khu rừng rậm rạp, ngay cả căn chòi bên cạnh khu rừng cầm, những sườn đồi, bãi cỏ, hửm, hình như còn có bóng đen của ba người.

Fanny kéo tay áo của An, "An, nhìn này! Có người đang đi đến chỗ của bác Hagrid! Bọn họ có ba người!"

An ngẩng mặt lên khỏi hộp kem, và nhìn về phía con đường đá dẫn đến căn chòi, chắc chắn rằng có ba người đang chạy về hướng căn chòi. Hả? Nhưng mà sao bộ dạng ba người đó quen thuộc đến vậy?

"Là ba người bọn họ sao?" An thì thào nói.

"Họ? An, ý cậu là nhóm ba bạn Gryffindor của cậu sao? Họ đang làm gì ở chỗ đó vậy? Có phải là chuyện liên quan đến con rồng đó không?"

"Fanny, lần trước mình đã giải thích toàn bộ chuyện về con rồng con cho cậu rồi mà. Chuyện đã qua đều để nó qua đi. Mình không biết bọn họ sẽ làm gì ở đó, nhưng mình đoán là không có gì tốt lành cả. Kết quả kiểm tra sẽ được công bố một tuần sau. Mình rốt cuộc có thể về nhà nghỉ hè rồi! Mình không muốn dính dáng gì với bọn họ cả!"

An nhảy xuống khỏi hộp gỗ sau khi ăn kem xong, "Chà, Fanny, tụi mình cũng phải đi xuống thôi. Mọi người cũng thi gần xong rồi."

Fanny cố gắng vươn dài cổ và nhìn căn nhà của bác Hagrid, giống như nếu nhìn thêm một chút, thì nàng sẽ nhìn thấy cái gì đó. Trong khi đó, An đã gói lại tấm thảm caro.

"Fanny!" An lớn tiếng gọi nàng, cô đã đến chỗ cửa gỗ rồi.

"Ừm!"

Có nhiều việc, nếu bạn không tìm đến nó, nó sẽ không tìm đến bạn.

Khi An và Fanny đang đi trên một lối đi không người để tới nhà ăn, thì có ba bóng đen lao ra từ bên cạnh và vây chặn bọn họ giữa lối đi. Quả thật là ba nhân vật chính.

Harry và Hermione đứng trước mặt họ, Ron thì dừng lại ở sau lưng An và Fanny.

Harry gấp gáp nói, "An, tụi mình gặp rắc rối lớn rồi! Bồ..."

An cắt lời Harry, giọng nói thẳng thừng, "Mình không muốn nghe gì bồ nói gì cả, chuyện cũ thì cho qua đi. Mình hiện tại không liên quan gì tới mấy bồ, cũng không muốn giúp mấy bồ giải quyết vấn đề gì cả!"

An tiến lên một bước, nhưng ba người bọn họ không có ý tứ buông tha cho cô.

Giọng nói của Hermione như cầu xin, "An, tụi mình thức sự gặp chuyện lớn rồi mà Giáo sư McGonagall không tin tụi mình..."

"Thì thế nào? Nếu một giáo sư không thể làm điều gì đó, thì bồ nghĩ mình có thể làm gì với tư cách là một học sinh năm nhất của nhà Slytherin?" An nói rất nhanh, vẻ mặt cũng rất thờ ơ, "Bây giờ thì tránh ra. Đừng ép mình phải lấy đũa ra."

Cả ba người vẫn không nhúc nhích, An bước một bước về phía bên trái. Lúc này, Ron không nhịn được nói, "Có người định đánh cắp Hòn đá Phù thủy! Bồ không quan tâm nếu Người bí ẩn có sống lại không sao?"

Thân thể của Fanny run lên, giọng nói cũng trở nên run rẩy, "Cái gì? Hòn đá Phù thủy? Người đó sẽ sống lại? Chuyện này làm sao có thể xảy ra?"

"Đúng vậy, mình không quan tâm đến Hòn đá Phù thủy, cũng không quan tâm Người bí ẩn có sống lại không, vậy được chưa?" An nói, định đi về phía trước.

Harry xúc động hét lớn vào mặt An, "Nếu hắn sống lại, Hogwarts sẽ không tồn tại! Bồ không thể ích kỷ như vậy được!"

An cong khóe miệng cười một tiếng khi nghe được lời nói của Harry, "Chúc mừng cậu, cậu Potter. Rốt cuộc cậu cũng đã phát hiện ra tôi là một đứa Slytherin ích kỷ."

An kéo Fanny ra khỏi vòng vây của ba người, bọn họ nghe xong lời của An, cũng không hề ngăn cản cô. An sải bước đi về phía trước, không để tâm đến âm thanh phía sau.

"Thật quá đáng! Không ngờ cô ấy lại là người như vậy!"

"Mình nghĩ An hẳn là có lí do gì đó..."

"Vì lí do gì cũng được, mình nghĩ cô ấy thật sự là một người ích kỷ! Hừ, chỉ có tụi mình thật sự xem cô ấy như một người bạn thực sự, cổ có quan tâm gì đến tụi mình đâu!"

"Tụi mình vẫn là nên nghĩ biện pháp đi. Cho dù An không muốn giúp chúng ta, cô ấy cũng nói đúng một điều. Chuyện đã xảy ra, tụi mình phải đối mặt với nó thôi..."

Trên đường đến nhà ăn, Fanny và An không nói lời nào với nhau. Khi ngồi xuống, Fanny cứ nhìn An bằng một ánh mắt ngập ngừng. Nàng chỉ ăn một miếng bánh táo nhỏ, sau đó đặt dao nĩa xuống, nhìn An.

An có chút không kiên nhẫn với ánh mắt của Fanny, ngữ khí cũng không tốt, "Muốn nói gì thì nói đi, đừng có nhìn mình chằm chằm như vậy."

Đây là lần đầu tiên Fanny nhìn thấy An tức giận, nàng cẩn thận tìm từ ngữ, "An, mình nghĩ cậu đáng lẽ nên nghe họ nói cho xong.... Mình nghĩ những điều họ nói là rất nghiêm trọng."

An cũng nhận ra rằng mình không nên giận chó đánh mèo lên Fanny. Cô cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, "Nghe họ nói xong rồi lại đi mạo hiểm với họ? Hay là đi làm cái gì khác? Mình chỉ là một học sinh năm nhất thôi, khả năng của mình cũng có giới hạn. Fanny, mình thích những ngày yên bình, không có quá nhiều những chuyện nguy hiểm."

Fanny nhìn An, nói một cách nghiêm túc, "Nhưng nếu mà nó thật sự có liên quan đến Kẻ-mà-ai-cũng-biết thì đây không phải chuyện nhỏ! An, mình nghĩ cậu nên giúp họ."

"Nếu chuyện này có liên quan đến Kẻ-mà-ai-cũng-biết thì bọn họ nên nói với thầy cô mới đúng! Để các thầy cô xử lý nó!"

"Nhưng mà họ cũng nói là các giáo sư không tin họ! Họ tin tưởng cậu, An. Dù cậu có thừa nhận hay không thì cậu cũng đã trở thành bạn của họ rồi!"

"..." An đột nhiên không thể tìm được bất cứ lời nào để phản bác Fanny. Nói thế nào nhỉ, bọn họ là nhóm nhân vật chính, nhất định sẽ không có gì xấu xảy ra. Đây vốn dĩ là một trong những chuyến phiêu lưu cần xảy ra đối với bọn họ, cuối cùng, cụ Dumbledore cũng xuất hiện để giải cứu Harry. An cúi đầu chọt chọt miếng thịt trên dĩa, trong miệng lẩm bẩm, "Mình có nói cậu cũng không hiểu, dù sao thì mình cũng sẽ không đi..."

An đứng dậy trở về ký túc xá sau bữa tối, Fanny thì chỉ ăn một cái bánh táo, lo lắng nhìn về phía bàn dài Gryffindor, "Bọn họ vẫn chưa tới ăn.."

An mặc kệ nàng, cô nhấc chân liền đi. Fanny lập tức đi theo cô, hai người cùng nhau rời đi.

Phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin nằm dưới lòng đất. Từ nhà ăn đến sảnh phòng, hai người bọn họ đều phải đi qua văn phòng của Giáo sư Snape. Ngoài lối đi từ văn phòng của thầy Snape đến mặt đất, hai người còn phải đi qua một khu vực dài, thiếu ánh sáng. Khi An đang đi xuống cầu thang thì nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt, và Fanny cũng nghe thấy. Nàng lập tức đi đến bên cạnh An. 

An đoán rằng có một đứa học sinh nào đó đang bật khóc trong văn phòng của thầy Snape, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên An gặp chuyện như vậy. Cô vẫn lãnh đạm tiếp tục bước đi, nhưng mơ hồ cảm thấy giọng của người nọ có chút quen thuộc.

Lời tác giả: Tác giả mệt quá nên không có comment gì ở chương này cả. :))

Lời Editor: Ủa, chứ nếu mà mình không biết cặp chính là An x Hermione thì mình tưởng cặp chính là An x Fanny luôn á. Fanny dễ thương quá trời. Nhưng thôi, con thuyền tà đạo này, mình không thể ship được. :))))

À thì, như cũ nhé, bạn nào thấy lỗi chính tả thì comment để mình sửa lại. Nhiều khi type nhanh quá thì thành ra tay nhanh hơn não, dò lại cũng bị sót một hai chỗ. Mọi người giúp mình nhé. Cảm ơn nha. Chúc mấy bạn đọc truyện vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net