Chương 22: Chuyến mạo hiểm không thể tránh khỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi An đi đến chân cầu thang, đột nhiên có người lao ra khỏi lối đi. Khi người nọ nhìn thấy An, nàng ấy ôm cô thật chặt, sau đó thì khóc thút thít trên vai cô. 

An gần như bị đẩy ngã, cô bất giác đỡ lấy nàng, sau một giây sững sờ, cô mới phát hiện ra người nọ là ai. Hermione đang khóc, khóc đến thương tâm.

An nhất thời không biết nên nói gì, từ nhỏ cô đã không biết phải làm sao biết với một người đang khóc. Cô đưa ánh mắt bất lực nhìn Fanny. 

Fanny ở bên cạnh nhấp nháy miệng, không nói thành tiếng, "An ủi cô ấy đi!"

An suy nghĩ một chút phải làm thế nào, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Hermione, ôn nhu an ủi, "Được rồi, không sao. Bồ nói cho mình biết đã có chuyện gì xảy ra?"

Hermione dần dần chuyển từ khóc sang nức nở, nghẹn ngào nói, "Tụi mình nghi ngờ rằng thầy Snape định đánh cắp Hòn đá Phù thủy, nên Harry đã cử mình đi theo dõi thầy ấy. Ông ấy phát hiện ra mình, sau đó... mình không biết ông ấy đang ở đâu. Tụi mình từng tìm cô McGonagall, nói rằng Snape không đáng tin, nhưng mà bà ấy căn bản không tin tụi mình... An, mình sợ lắm..."

"Được, được, mình hiểu rồi..." Phương Dịch An nhất thời không biết nên nói gì, cô không thể nói lời gì đả thường người ở thời điểm này a.

Fanny nhìn thấy sự do dự và suy nghĩ của An, "An, mình nghĩ cậu nên giúp họ đi!"

"Mình..." An nghĩ muốn giải thích, nhưng Fanny lập tức cắt lời cô, nàng nghiêm trọng nói, "Nếu cậu không giúp họ, thì mình nhất định sẽ giúp họ! Mình nghĩ đây mới là lựa chọn đúng đắn!"

An bị lời của Fanny làm nghẹn, cô bất lực nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, sao ai ai cũng vậy, cô đành phải nói, "Được, được, mình giúp họ!"

Hermione ngẩng đầu khỏi vai An, nàng nhìn An, gương mặt mờ mịt nước mắt, nghẹn ngào hỏi, "An, bồ thật sự sẽ giúp tụi mình sao?"

An lấy trong túi ra một chiếc khăn tay màu trắng, đưa cho Hermione, gật đầu nói, "Ừm!"

Cô nghĩ thầm, mình cũng không thể từ chối Hermione vào lúc này, mà đứa nhỏ Fanny kia vậy mà dám đe dọa mình, lỡ như mà nàng ấy thật sự xảy ra chuyện gì, với thân phận của nàng, Hogwarts nhất định sẽ bị Bộ Pháp thuật kiểm tra đến gà bay chó sủa một phen. Điều quan trọng nhất là phải nghĩ đến sự nguy hiểm khi muốn bảo vệ Hòn đá Phù thủy. Đến lúc đó, nhất định phải đối mặt với Giáo sư Quirrell, mà đối 'mặt trước' của ông ta thì không sao, 'mặt sau' mới nguy hiểm*.

*Đây là một câu đùa của An. Giáo sư Quirrell có hai bộ mặt, một trước mặt một sau đầu. 'Mặt trước' là mặt của Giáo sư Quirrel, 'mặt sau' là mặt của Voldemort. 

Sau khi An đồng ý với Hermione, Fanny háo hức nhìn An, có vẻ thích thú với việc sắp xảy ra.

An một mực cố gắng áp chế suy nghĩ muốn lao vào nguy hiểm của Fanny, "Fanny, chú ý thân phận của cậu, mấy chuyện nguy hiểm tính mạng này thật sự không thể để cậu đi tham gia được!"

Fanny bực bội cúi đầu, nhưng mà câu nói tiếp theo của An lại khiến cho nàng phấn khích, "Nhưng mà vẫn còn một nhiệm vụ cho cậu. Vì Hermione đã mất dấu thầy Snape, vậy thì nhiệm vụ này giao cho cậu được không? Cậu nghĩ làm được không? Nhiệm vụ này hình như hơi khó a..."

Fanny gật đầu với đôi mắt sáng ngời, tất cả những cô gái nhỏ đều có một trái tim thích mạo hiểm, chưa kể đến những sự kiện liên quan đến Hòn đá Phù thủy huyền thoại.

"Tuy nhiên, mình chỉ cần cậu theo dõi ông ấy thôi. Đến giờ đi ngủ thì phải trở về ký túc xá, biết chưa?" An nói thêm, "Cậu hứa đi!"

Fanny bĩu môi, "Được rồi, mình hứa.."

An gật đầu, nhìn Hermione và dịu dàng nói, "Được rồi, chuyện này cứ giao cho Fanny, tụi mình đi thôi. Bồ sẽ nói cho mình một số thông tin cần thiết trên đường đi chứ?"

Hermione gật đầu. Khi hai người chạy đến chỗ phòng sinh hoạt của nhà Gryffindor, thì tình cờ gặp được Harry và Ron đang đứng ở cửa. Bọn họ có vẻ đã lên kế hoạch để đi lấy Hòn đá Phù thủy. Khi hai người bọn họ nhìn thấy An, thì mắt họ sáng lên, An nói, "Nếu đã muốn làm thì làm nhanh thôi! Trời sắp tối, và có lẽ mình sẽ có thể trở về để ngủ một giấc. Hermione vừa nãy có kể cho mình một số chuyện. Mình cũng có một vài suy nghĩ. Mình không nghĩ Giáo sư Snape muốn đánh cắp Hòn đá Phù thủy đâu, mình nghĩ là Giáo sư Quirrell đấy! Còn chuyện gì thì đến chỗ con chó ba đầu trước rồi hẵng nói!"

Bốn người chạy về phía lầu 4. Khi gần đến nơi, thì bọn họ trở nên vô cùng thận trọng. Nhưng mà có lẽ lúc này Filch đang ăn tối, ông ta cũng không thể canh giữ lầu 4 cả ngày đi.

Không nhìn thấy ai, An trầm giọng lẩm bẩm, "Khởi đầu rất tốt!"

Nhưng khi họ đến nơi, thì cửa đã bị mở ra. Bốn người vội vã bước vào, con chó ba đầu Fluffy đã lăn ra ngủ. Một chiếc đàn hạc to lớn đang tự chơi cạnh cái chân của nó. 

"Chết tiệt! Có lẽ Snape đã đi vào rồi!" Harry trầm giọng kêu lên.

An không nói nên lời, nhưng mà cô biết có những việc phải tận mắt nhìn thấy thì mới có thể tin được. Cô cũng không giải thích nhiều, chỉ nghiêm túc nhìn ba người, "Những chuyện xảy ra sắp tới đều sẽ rất nguy hiểm, có lẽ sẽ phải đối đầu với một vị giáo sư! Mấy bồ chắc chắn rồi chứ?" An thử thuyết phục bọn họ một lần cuối cùng.

Chỉ là ba người đồng thời gật đầu, An đành phải nói, "Thôi được, Ron, Harry hai người đến dời chân của con Fluffy ra khỏi cái cửa sập đi." Cô không muốn phải di chuyển thứ đó nha.

Harry và Ron gật đầu, làm theo những gì An nói. Hermione nhìn An, như thể muốn hỏi cô định sẽ làm gì.

"Bồ đi quan sát cây đàn hạc nhé, nếu nó dừng lại thì báo cho mình ngay!" 

Hermione gật đầu.

Harry và Ron đẩy chân Fluffy ra xa, dùng tay kéo cửa sập lên. An bước đến chỗ bọn họ, rút ra đũa phép từ bên trong áo choàng, "Lumos.*" Cô thì thầm câu thần chú.

*Lumos: Bùa Phát Sáng, tạo ra ánh sáng như một ngọn đèn ở đầu đũa.

Với một ánh sáng trắng dịu dàng, cây đũa phép của An sáng lên trong cái hố sâu không thấy đáy. An thu lại đũa phép, hỏi, "Cái hố này sâu lắm. Ai trong số mấy bồ muốn xuống trước đây?"

Harry tiến lên một trước, "Để mình. Dù sao mình cũng là người đề nghị chuyện này mà. Nếu có chuyện gì xảy ra với mình, mấy bồ hãy đi báo với cụ Dumbledore."

Ron xoa xoa tay, "Được!" Hermione lườm Ron, rồi nhìn sang An, như thể muốn cô nói gì đó.

"Đừng lo, Harry. Bồ sẽ ổn thôi! Đi xuống xem tình hình trước đã!" An nói ngắn gọn.

Harry trực tiếp nhảy xuống từ chỗ cửa sập, một lúc sau, giọng nói Harry vọng lên, "Không sao, mặt đất chỗ này mềm lắm, mọi người cũng xuống đi!"

An nhìn Ron, Ron nhảy xuống, sau khi Ron nhảy xuống, An nói với Hermione, "Mình đi xuống trước. Lúc bồ đi xuống nhớ đóng lại cái cửa sập nhé?"

Sau khi nhận được lời đồng ý, An nhảy xuống, sau đó Hermione cũng nhảy theo nàng.

"Cái gì thế này?" Ron hét lên, ngã xuống.

"Mình không biết, nhưng mà nó chắc chắn là một loại thực vật. May mà nó ở đây!" Harry trả lời Ron.

An cảm thấy mình đã rơi xuống một loại cây mềm mại, nhưng sau đó cô chợt thấy có gì đó không ổn. Hai sợi dây leo bắt đầu cuốn lên cánh tay và đũa phép của cô, "Chết tiệt! May mắn gì chứ! Đây là lưới Sa tăng*! Hermione! Dùng lửa hoặc ánh sáng! Tay mình bị trói rồi!"

*Tấm lưới Sa tăng: (Devil's Snare) một loại cây dây leo được cô Sprout dùng để bảo vệ Hòn đá Phù Thủy.

Hermione rút đũa phép ra, vẫy nó, miệng lẩm bẩm, sau đó một ngọn lửa xanh như hoa chuông bắn ra từ đũa phép của nàng. Sau một vài giây, An cảm thấy cái cây kia đã lui về, nó tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ ngọn lửa. An cùng Harry, Ron thoát ra khỏi dây leo của lưới Sa tăng. Ba người đi đến bên cạnh Hermione.

"May mà tụi mình có một bậc thầy thảo dược và một cô phù thủy có thể tạo ra lửa." Ron thốt lên.

Harry chỉ vào một hành lang bằng đá hình vòm hiện ra trước mặt bọn họ và nói, "Vẫn còn nhiều thử thách khác đấy."

Bước chân vào hành lang làm từ đá, họ có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt xuống tường và tiếng bước chân vang vọng. Bọn họ bắt đầu đi xuống dốc, lúc gần đến lối ra, Ron trầm giọng hỏi, "Mấy bồ có nghe gì không?"

Họ lắng nghe một cách cẩn thận, dường như thật sự có tiếng sột soạt rồi leng keng vang lên ở phía trước.

Ron hỏi lại, "Có phải là ma không?"

Harry trả lời hắn, "Mình không biết... hình như là tiếng vỗ cánh."

Hermione tiếp lời, "Có ánh sáng ở phía trước— Mình thấy cái gì đó đang chuyển động!"

Họ đi đến cuối hành lang, và trước mặt là một căn phòng tràn ngập ánh sáng với trần nhà được xây thành hình vòm cao. Căn phòng đầy những con chim nhỏ, sáng như ngọc. Lũ chim đang chấp chới bay lượn khắp phòng. Đối diện có một cánh cửa gỗ nặng nề. 

"Bồ nói xem, nếu tụi mình băng qua căn phòng này, lũ chim có tấn công hay không?" Ron thắc mắc.

An liếc nhìn mấy con chim đang bay, trả lời, "Không, bồ không để ý thấy tụi nó giống cái gì sao?"

Cả ba người xem xét tụi nó một cách cẩn thận, rồi Harry đột nhiên nói, "Tụi nó nhìn giống chìa khóa! Đúng rồi, chìa khóa có cánh!"

"Ừm, mình nghĩ vậy, nhưng mà cứ đi qua bên kia xem thế nào đã..." An nói, rồi đi xuyên qua căn phòng đến chỗ cái cửa gỗ.

Hermione thử dùng bùa Alohomora* lên khóa cửa bằng gỗ, nhưng không có chuyện gì xảy ra. 

*Alohomora: Bùa mở khóa.

Ron cẩn thận kiểm tra lỗ khóa, "Có vẻ như tụi mình cần một chiếc chìa khóa kiểu cổ."

Harry nhìn quanh mọi ngóc nghách trong phòng, hắn nhìn thấy ba chiếc chổi trong góc, "Nhìn kìa! Những chiếc chổi bay! Tụi mình có thể cưỡi chổi, bắt chìa khóa rồi dùng nó để mở cửa!"

"Hermione, bồ đứng ở đây nhé, cứ để tụi mình." An đề nghị, ba người không có ai phản đối.

Mỗi người đều nắm lấy một cây chổi, dùng chân đạp xuống đất, bọn họ bắt đầu bay lên, xông thẳng vào đám chìa khóa.

"Tụi mình phải tìm được nó đã!" Ron nói lớn.

Danh hiệu Tầm thủ Quidditch trẻ tuổi nhất trong một thế kỷ nay của Harry cũng không phải chỉ để trưng bày. Hắn có kỹ năng bay lượn cùng tìm kiếm vật thể bay vô cùng tốt. Harry nhanh chóng tìm thấy một chiếc chìa khóa bạc với đôi cánh ong trong đám chìa khóa ngũ sắc. Đôi cánh lớn rũ xuống, như thể đã có ai đó thô bạo chụp lấy nó.

"Là nó!" Hắn hét lên với Ron và An.

"Chính là chiếc chìa khóa lớn đó! Cánh màu xanh da trời! Một bên lông cánh bị te tua!"

Ron lao nhanh theo hướng Harry chỉ, đâm sầm vào trần nhà, suýt nữa thì bật té khỏi chổi.

"Tụi mình phải bao vây nó!" Harry hét lên, mặt nhìn chăm chăm vào chiếc chìa khóa bị gãy cánh.

"Ron, cậu chặn nó ở phía trên! An, cậu ở dưới, đừng để nó bay xuống! Mình sẽ tìm cách bắt nó. Được rồi, ngay bây giờ!"

Ron lao xuống, An phóng vọt lên, chiếc chìa khóa tránh được cả hai người. Chiếc chìa khóa bay nhanh về phía tường, nhưng mà Harry đã theo sát sau nó. Hắn nhào tới phía trước, một tay dồn chiếc chìa khóa ấn vào trên bức tường.

Tiếng reo hò của Hermione và Ron vang vọng khắp căn phòng. Harry, Ron, An nhanh chóng đáp xuống. Harry chạy đến chỗ cửa, chiếc chìa khóa vẫn đang vùng vẫy trên tay hắn. Hắn nhét nó vào ổ khóa, vặn thật mạnh, chính là chiếc chìa khóa này!

Với một tiếng lách cách, cánh cửa đã mở ra.

Lời tác giả: Đại khái là bà tác giả lúc này chuẩn bị viết xong tập 1 rồi, cảm thấy khá hào hứng.

Lời Editor: Công việc edit của mình cũng không phải chuyên nghiệp gì. Mình chủ yếu edit vì niềm vui khi đọc comment của mấy bạn thôi, chứ có ai trả tiền nong, bắt mình nộp deadline gì đâu. :)) 

Mà, có bạn nào giống mình không? Đọc hết tất cả truyện hay rồi, giờ đọc mấy truyện tầm phào không vào nữa? Bởi vì dạo này mình không tìm được truyện nào hay (hoặc là đã được edit hoàn) nên mình tự viết, tự edit để thỏa mãn thú tính, à, đam mê. :))

Mình thích văn phong mấy bộ cổ đại, chủ công, bla bla. :)) Có ai biết bộ nào hay giới thiệu cho mình nhé. Cảm ơn nhiều nha. Chúc mấy bạn đọc truyện vui vẻ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net