Chương 67: Tây Hồ chơi thuyền cười nói chuyện phiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Tây Đường hai ngày, chuyện phu xe gây hấn Cẩn lo lắng vẫn không có phát sinh. Nhưng thật ra trước khi đi chúng ta lại gặp người phu xe kia ở trạm vận chuyển hành khách, hắn nhìn thấy chúng ta liền tránh ra xa. Xem ra trên thế giới này người ta chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu hơn mình.

Lúc đến Hàng Châu đã gần buổi trưa, may mà đã sớm đặt phòng trước. Vị trí tốt, Tây Hồ ở một bên, đẩy cửa sổ ra liền thấy được Tây Hồ. Không phải cuối tuần, du khách cũng không nhiều. Vốn đinh trước là xếp xong hành lý sẽ đi ăn Tây Hồ túy ngư và tôm nõn Long Tỉnh, kết quả lúc buông hành lý xuống hai người đều thấy mệt mỏi, lười bôn ba. Cuối cùng trực tiếp ăn qua loa mì sợi lấp đầy bụng ở phụ cận.

Chậm rãi đi dạo dọc theo Tây Hồ thì thấy du thuyền. Lúc ở Ô Trấn và Tây Đường tự nhiên đã biết Cẩn thích chơi thuyền, đến Tây Hồ, tự nhiên không thể thiếu chơi thuyền.

Luôn cảm thấy mấy ngày nay cuộc sống tựa thần tiên. Gió nhè nhẹ thổi, con người lười biếng, nửa ngồi nửa nằm, khép hờ hai mắt, thích ý vô cùng. Cầm một chai trà trên tay, ở trên thuyền uống, không biết là lão đại chèo thuyền cố ý hay bất cẩn, thuyền một trận lay động, thiếu chút nữa sặc không nói, nước còn chảy xuống cổ.

"Ngồi dậy nào! Xem bộ dạng ngươi kìa!" Cẩn ngồi đối diện cười vỗ vỗ chân của ta. Đưa khăn giấy cho ta -- "Bình thường nhìn thân thể khỏe mạnh vô cùng, hôm nay làm sao vậy?"

"Ai..." Ta quay đầu lại liếc nhìn người lái đò, nhìn hắn đang chuyên tâm dồn chí chèo thuyền, có lẽ tịnh không chú ý chúng ta nói chuyện. Vì vậy một bên lau đồ uống trên cổ, một bên ủy khuất nói: "Còn làm sao a? Ta đây ban ngày phải bôn ba, buổi tối... Buổi tối... Ho khan một cái!" Ta ho khan hai tiếng, liếc một cái, mặt của Cẩn dần đỏ lên.

"Ngươi đáng ghét!" Cẩn vừa nói, một bên dùng sức véo chân của ta một cái. Quần jean rất dày, hơn nữa quanh năm đá cầu và luyện Teakwondo, bắp chân tương đối cứng rắn, dĩ nhiên véo không đau. Cẩn hổn hển, "Ba" một tiếng, rối cuộc vỗ một cái lên trên chân của ta.

Ta không có cảm giác gì, nhưng thật ra nữ nhân đối diện, đầu tiên là vẻ mặt nghiêm túc, ngay sau đó nở nụ cười, không được buông tay ra.

"Ngươi là người nào a! Transformers a!" Cẩn vừa buông tay ra vừa nói.

"Ha ha ha!" Nhất thời cười quặn bụng, ai, xem ra đề cao luyện tập thể dục thể thao đúng là nâng cao năng lực chịu đánh.

Ngồi ở trên thuyền, nhà đò thỉnh thoảng giảng giải một ít chuyện về Tây Hồ và cảnh trí cho chúng ta nghe. Chỉ tiếc ta đứng núi này trông núi nọ, chỉ lo nhìn Cẩn, nhà đò nói nhưng thật ra không thế nào chú ý.

"Cẩn a, cố sự Tây Hồ thật sự cố sự không ít a!" Ta vừa nhìn Cẩn đang suy tư vừa nói.

"Đúng vậy!" Cẩn cười cười, nhìn một chút mắt thấy sắp tới Tam Đàm Ảnh Nguyệt."Ngươi biết cái gì a?"

"Thiết, còn đố ta!" Ta cười cười, chỉ vào cây cầu nói: "Nhìn xem, đây là nơi Bạch nương tử và Hứa quan nhân gặp gỡ!"

Cẩn men theo hướng ta chỉ, nhìn cây cầu cười cười.

"Kỳ thực, ta luôn cảm thấy câu chuyện xưa này không đơn giản như vậy!" Cẩn thấy vẻ mặt ta nghiêm túc, cẩn thận nghe ta nói."Ta nghĩ, Pháp Hải nhất định là có tình cảm với Hứa Tiên, nên sau đó cố ý chia rẽ Bạch nương tử. Còn tiểu Thanh nữa, ngươi nói xem, ban đầu không phải nàng vẫn là một nam nhân a, sau lại liền biến thành nữ nhân! Ta nghĩ hay nàng thích Bạch nương tử, nghĩ thầm ta làm nam nhân không tranh được với Hứa Tiên, vậy dứt khoát chuyển thành nữ nhân là tranh được rồi!"

Lúc mới đầu Cẩn còn mang vẻ mặt thành thật lắng nghe, sau lại nghe ta càng nói càng bậy, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Ngươi xem phim truyền hình quá nhiều rồi a!" Cẩn vươn tay, vẩy vẩy mặt nước. Trông thấy cảnh này tâm thần ta liền nhộn nhạo.

"Cái gì a? Ta đây là đang kể chuyện lịch sử! Ai, bất quá nói tới phim truyền hình a, quả thực là kinh điển! Ai, quả thật là kinh điển nhất Trung Quốc a, ngươi nói biên kịch nghĩ như thế nào, để hai nữ nhân diễn vai chính, đúng là vương đạo a..."(1)

"Ách..." Cẩn nghe không nổi nữa, "Đổi đề tài khác đi..."

Ta cúi đầu cười trộm một trận, suy nghĩ một chút.

"Bên kia còn có một cây cầu dài, không phải trong sách nói đây là nơi Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài mười tám dặm đưa tiễn a. Là nơi kia!" Ta nhìn bản đồ trong tay, định vị một chút, cuối cùng chỉ tay về phía bên kia.

"U, không sai a, biết không ít!" Cẩn gật đầu tán thành.

"Đương nhiên, nói như thế nào cũng là Chu Tài Tài a, phải biết ít nhiều chứ! Ai, đây cũng là uyên ương khổ mệnh." Ta thở dài.

Cẩn nhìn ta, lại nhìn phương xa, nụ cười trên mặt chậm rãi phai đi.

"Ai, lúc Chúc Anh Đài bày tỏ thật lắm phiền phức a, người ta khẳng định rất ngượng ngùng, lấy hết dũng khí, yểu điệu nói: 'Lương huynh a, kỳ thực ta phát hiện, ta thích ngươi!' sau đó Lương Sơn Bá khẳng định nói'Anh Đài, ta cũng thích ngươi!', lúc này Chúc Anh Đài liền giả vờ khổ sở nói, 'Đáng tiếc chúng ta đều là nam nhân!', nhất thời, Lương Sơn Bá trong mắt nở hoa, 'Anh Đài, không sao, ai nói hai nam tử thì không thể!"

Cẩn vừa vặn đang uống nước, nghe ta nói như vậy, một ngụm nước trực tiếp phun lên mặt ta, cười to không ngừng.

"Ngươi xem lại ngươi một chút, " Ta vừa lau mặt, vừa cười, "Còn chưa kể xong ngươi đã cười đến thế này!"

Cẩn ôm bụng cười sặc sụa như cũ.

"Chúc Anh Đài vừa nghe, choáng váng, nghĩ thầm nguyên lai Lương huynh thích nam nhân là sự thật a, thế nhưng không được a, ta là nữ a. Vì vậy, liền ngượng ngùng nói: 'Lương huynh, kỳ thực ta là nữ!' Lương Sơn Bá vừa nghe, nhất thời huyết khí dâng lên, gương mặt bi thống 'Bất thành, ta thích nam nhân a!' Ai, cho nên nói, Lương Chúc là một bi kịch."

Chờ ta giả vờ nghiêm trang thuật lại xong, Cẩn đã triệt để cười đến tê liệt.

"Ai nha..." Cẩn dùng hai tay xoa xoa gương mặt đã cười đến tê cứng, một bên trêu ghẹo ta, "Ai nha Chu Tài Tài ngươi a, trong đầu ngươi rốt cuộc chứa những gì a!"

"Nếu bảo thiên hạ vi công, tức là đại đồng a! Nếu bảo đại đồng, chính là nói mọi người đều là đồng..."(2) Không đợi ta nói xong, Cẩn giơ chân đạp mạnh vào chân ta một cái.

"Ai u!" Không nghĩ tới nữ nhân này còn biết dùng một chiêu này, hơi đau một chút.

"Chu Tài Tài cái gì, ngươi rõ ràng là một tên Hôi Thái Lang (sói->lưu manh)!" Cẩn trừng mắt nói.

"Đôi lúc thôi a, phần lớn thời gian, ta vẫn là Hỉ Dương Dương (dê ->ngây thơ) (3) !" Ta cười nhìn chung quanh bốn phía một cái, sau đó nghiêm túc nhìn Cẩn, "Thân ái, ngươi không phải muốn xem Tam Đàm Ảnh Nguyệt sao? Ta trịnh trọng nhắc nhở ngài, chúng ta đi qua nó rồi!"

"A?" Cẩn nhìn chung quanh một chút, phát hiện ngay lúc chúng ta nói chuyện, thuyền đã lượn quanh một vòng, Tam Đàm Ảnh Nguyệt đã ở phía sau.

"Đều tại ngươi!" Cẩn không chịu bỏ qua, giơ chân đạp mạnh.

Trở lại khách sạn, vội vàng đem giày cởi ra xem chân. May mà ta mang giày thể thao, nếu mang giày xăng-đan, chân này hôm nay coi như phế.

Cẩn còn đang bực dọc vì không được ngắm Tam Đàm Ảnh Nguyệt, trực tiếp ngồi ở một bên từ từ uống nước, không để ý tới ta.

"Ai nha, làm sao rồi?" Ta đổi sang dép, vẻ mặt lấy lòng đi tới.

"Đều tại ngươi!" Cẩn trừng ta.

"Được được, tại ta. Ngươi xem, nơi đó được gọi là Tam Đàm Ảnh Nguyệt, hiện tại không có trăng, muốn ngắm chúng ta buổi tối ngắm. Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối ăn cơm xong, chúng ta đi dạo Tây Hồ, thế nào?" Ta cười đi tới bên cạnh Cẩn, đem nàng từ trên ghế kéo ra, sau đó xoay người ngồi ở trên ghế trên, để cho nàng ngồi lên đùi ta.

"Đi dạo đêm Tây Hồ? Có thể sao?" Cẩn cầm lấy sổ tay du lịch trên bàn, lật xem, "Hình như chưa nói có dịch vụ này a!"

"Có cái gì a. Muốn dạo thì đi dạo, chẳng lẽ còn có thể đem rào chắn người ở bên ngoài? Tây Hồ lớn như vậy, ta nghĩ, cảnh trí buổi tối cũng rất thú vị!" Ta nhìn sổ tay du lịch trong tay Cẩn, như có điều suy nghĩ.

"Không biết buổi tối có còn xe không, hạng mục dịch vụ phụ cận Tây Hồ rất nhiều a, du lịch Hàng Châu phát triển thật tốt!" Cẩn vừa lật sổ, vừa nói.

"Mấy thứ sao tốt bằng ta? Ngươi cần gì, ta giúp ngươi phục vụ!" Ta xấu xa cười.

"Ngươi? Ngươi sẽ hát hay nhảy múa a?" Cẩn tự nhiên minh bạch ý của ta, chỉ là vòng quanh không nói.

"Nhảy múa không được, múa võ, trường quyền thái cực quyền quân thể quyền đều được, hát tạm được, ta không phải ghi âm cho ngươi nghe rồi sao? Hơn nữa sao lại muốn múa hát khiêu vũ a? Trợ hứng?" Ta nói xong, che mặt cười trộm. Cẩn dùng ngón tay xỉ trán ta, khẽ nhíu mày.

"Trong đầu ngươi toàn tư tưởng đen tối! Ta hiện tại rốt cuộc phát hiện, Chu Tài Tài ngươi ngoại trừ tư tưởng, hết thảy đều rất khỏe mạnh!"

Lời này nhất thời nói xong ta không nói gì. Suy nghĩ một chút, ta cười -- "Ai, đúng thế a, ta khỏe mạnh hay không khỏe mạnh cũng chỉ có ngươi biết!"

Một câu nói nói xong, Cẩn hoàn toàn bị ta nói đến hết chỗ nói rồi. Liếc mắt trừng ta, sau đó nghiêng đầu nghĩ đối sách.

"Minh nhi a!" Cẩn đem sổ tay du lịch đặt sang bên cạnh, ôm cổ ta, "Ngươi có nhớ hay không lúc ở sân bay ngươi đưa cho ta MP3 từng nói ngươi ghi 111 bài, thế nhưng trong MP3 chỉ có 110 bài!"

"Đúng vậy!" Ta luôn luôn tự nhận là nhanh trí, không nghĩ tới Cẩn hôm nay tư duy so với ta còn nhanh hơn."Muốn biết bài cuối là bài gì?" Ta tò mò hỏi.

"Cũng không phải! Ngươi lúc đó nói như thế nào?" Cẩn nghiêng đầu, mỉm cười nhìn ta.

"Ta nói..." Ta lâm vào tự hỏi, ta mỗi ngày đều nói những lời như vậy, hiện tại bất thình lình hỏi tới, thật đúng là phải suy nghĩ thật kỹ."Ta nói “Trong đây ta có ghi âm…”

"Không đúng không đúng!" Cẩn cắt đứt lời của ta, "Không phải câu này, câu sau, ta hỏi ngươi 'Bài cuối là bài gì?' Lúc đó, ngươi trả lời như thế nào?"

Đây quả thật là kiểm tra trí nhớ của ta a, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra, "A, ta nhớ ra rồi, ta nói 'Chờ đến lúc nên đưa ta sẽ đưa cho ngươi' !"

"Đúng rồi!" Cẩn cười vỗ đầu của ta, ghé vào bên tai ta nhỏ giọng nói, "Bây giờ có phải đến lúc nên đưa cho ta không?"

"A? Không được, còn phải đợi..." Nói đến phân nửa, đột nhiên cảm giác được có cái gì không đúng, tay của Cẩn từ từ trợt đến quần áo của ta, nhẹ nhàng vuốt lưng của ta, suy nghĩ một chút lời Cẩn nói, tim đập thình thịch.

Nhất thời, trên mặt ta nóng lên, xong rồi, cái này đùa thật ác a.

Chú thích:

(1) Bộ phim Đài Loan “Tân Bạch nương tử truyền kỳ” là phiên bản về “Thanh xà bạch xà” được đánh giá là thành công và có sức ảnh hưởng lớn nhất. Trong đây, hai diễn viên chính Hứa Tiên (Diệp Đồng) và Bạch Tố Trinh (Triệu Nhã Chi) do hai nữ diễn viên thủ vai.

(2)

- Câu "Thiên hạ vi công" (Thiên hạ là của chung) thường được bác sĩ Tôn Dật Tiên nhắc tới trong sách Lễ Ký là: "Đại đạo chi hành dã, thiên hạ vi công", nghĩa "Khi đại đạo được thi hành, thì thiên hạ là của chung"

-Đại đồng nghĩa là tất cả mọi người đều chung một mái nhà, không phân biệt quốc gia hay chủng tộc, được đối xử bình đẳng và bác ái.

-Đại đồng còn là một tiếng lóng được sử dụng trong giới lgbt để chỉ một thế giới chỉ toàn các cặp đồng tính.

(3) Hỉ Dương Dương dữ Hôi Thái Lang: Hỷ Dương Dương dữ Hôi Thái Lang 500 tập phim hoạt hình đơn giản, kể về những cuộc đấu trí giữa một bầy dê và hai con sói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net