Chương 66: Gió bấc mưa phùn Tây Đường trò chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm này, Cẩn nói rất nhiều. Từ những chuyện cấp ba đến bây giờ, u mê, ái muội, điên cuồng, nguyên lai từ đầu chí cuối, nàng chưa bao giờ rời xa ta, mà là lặng lẽ ở bên cạnh ta.

Phòng trọ, ôm nhau ngủ, nghe mưa rơi ngoài cửa sổ, tiếng nước chảy, tiếng gió thổi, nữ nhân trong lòng ngủ say. Đột nhiên cảm thấy sinh mệnh trở nên tươi sáng và rực rỡ, cuộc sống của ta, từ một câu "Ta yêu ngươi" của Cẩn, đã mất đi phù hoa, lắng đọng ái tình.

Sáng sớm chúng ta dậy rất sớm, mưa vẫn chưa ngừng, tí tách rơi. Mười ngón tay đan chặt, dắt nhau đi. Chúng ta không buông dù, nước mưa rơi ở trên đầu, theo gò má chảy xuống, Cẩn nhìn thấy, dùng ống tay áo ta lau đi. Máy ảnh để ở trong phòng, bút vẽ cũng y nguyên không nhúc nhích. Chúng ta đang tìm, đang cảm ngộ, không cần dựa vào bất cứ cái gì, chúng ta đều có thể đem ngày này cùng với tất cả mọi việc phát sinh nhớ rõ không quên.

Cái trấn này không lớn, không mất bao lâu liền đi dạo xong, thương lượng một chút, chúng ta liền đón xe đi Tây Đường.

Tây Đường thuộc huyện Gia Thiện của thành phố Gia Hưng. Có người nói cũng là một phen “Nhà nhà giữa biển nước, trên mặt nước là những cây cầu nhỏ, trên cầu có người đi qua, thuyền nhỏ trôi phía dưới cầu, đầu cầu lập cửa hàng, trong nước có ảnh ngược” Trên sổ tay du lịch viết -- Tây Đường từng có tên là Tư Đường. Tương truyền khi Ngũ Tử Tư phụ trợ Ngô vương, từng mở rất nhiều đường thủy, một đoạn sông Tây Đường, từng được xưng là "Tư Đường sông" . Mà Tư Đường trở thành Tây Đường, có người nói là bởi vì do giao lưu ngôn ngữ nên có nhiều âm bị thay đổi, cũng có người nói bởi vì sau đó Ngũ Tử Tư bị Phù Sai ép tự sát, là tội nhân, tên không được lưu truyền, vì thế chỉ có thể dùng âm gần giống. Nhưng mặc kệ thế nào, Tây Đường, đã trở thành một cổ trấn mĩ lệ rất mực phong tình, làm người lưu luyến không quên.

Sắp đến cửa ngoài, liền gặp một đám phu xe kéo đến gần, nói là có thể giảm miễn vé vào cửa, đồng thời có thể chở đi xung quanh. Đối với người như thế, ở những khu tham quan khác cũng không hiếm thấy, chỉ là chưa thấy qua nhân số đông đảo như thế.

Không thèm nghe đám người kia lải nhải, thương nghị với hắn đưa chúng ta đến cửa vào, tự chúng ta mua vé.

Mua vé, phu xe kia như trước theo ở phía sau, nhất thời làm ta phản cảm. Quay đầu lại hỏi hắn còn có chuyện gì, hắn cũng không nói lời nào. Vẫn đi theo sau chúng ta, loại này vô lại, thấy đã muốn đạp, chỉ là ngại Cẩn bên cạnh, lười động thủ. Thứ nhất, chúng ta là người từ nơi khác, cường long không áp được rắn độc. Thứ hai là ta không muốn khiến cho bất kỳ xung đột nào uy hiếp Cẩn.

Tìm phòng trọ dừng chân, cuối cùng thấy được một nhà trọ coi như sạch sẽ. Nhà trên sông, trong phòng tự nhiên có chút ẩm ướt. Ta lớn lên ở phương Bắc, không quen thuộc khí hậu và độ ẩm nơi đây. Vừa ngồi xuống không lâu, phu xe bỗng nhiên đến, nói là chúng ta trả thiếu tiền xe. Nói nói, đột nhiên đặt mông ngồi lì ở trong phòng chúng ta không chịu đi, muốn chúng ta cho hắn thêm mười đồng.

Khẩu âm bản địa xen lẫn, rất nhiều từ ta cũng không thể nghe được rõ ràng. Không cần hắn nhiều lời ta tự nhiên biết đây chính là thủ đoạn hay xuất hiện trên tivi và báo chí. Cẩn ôm vai đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài. Ta đứng ở bên cạnh nàng, nghe phu xe ba bánh ở nơi đó một người nói liên miên cằn nhằn liên tục.

Lúc mới bắt đầu, phu xe kia là một bộ dáng vẻ ủy khuất, nói mình là như thế nào nuôi gia đình tạm sống qua ngày, trên có già dưới có trẻ, thấy ta và Cẩn nhìn nhau cười, chính hắn cũng hiểu được thủ đoạn đó đối với chúng ta mà nói không có bất kỳ tác dụng gì. Vì vậy lời nói thay đổi, bắt đầu mặt lộ vẻ hung sắc, tuyên bố chúng ta không cho hắn tiền thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi Tây Đường.

Cười, đột nhiên cảm thấy một cuộc du ngoạn thật tốt lại gặp phải loại này bại hoại thật sự là có điểm thích thú bại hoại. Mới vừa tiến về phía trước một bước đã bị Cẩn ngăn cản, nàng chính mình ngược lại bước lên trước, bắt đầu cùng phu xe lý luận.

Ta đứng ở bên cạnh Cẩn, tận lực thân thể nghiêng về trước che cho Cẩn. Cẩn lời nói sắc bén, phu xe thẹn quá thành giận, tiến lên muốn kéo tay Cẩn. Ta vừa thấy tình hình như thế, nhất thời nổi trận lôi đình, một cước đá phu xe bay trên mặt đất. Phu xe kia không có chút khí thế nào, đứng lên để lại vài câu chửi rủa rồi ỉu xìu rút đi.

Đây là lần đầu tiên ta ở bên Cẩn động thủ với người khác. Cẩn nhìn ta, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt tức giận kéo lỗ tai của ta.

"Ngươi được lắm, lại còn động thủ! Hắn lưu manh ngươi cũng lưu manh giống hắn?" Cẩn vặn lỗ tai ta, vừa cười vừa giáo huấn ta.

"Không, không phải mà, ta thấy hắn muốn ra tay với ngươi, người nọ là một tên 'Kiếm nam xuân' (tiện nam), ngươi xem ta cho hắn một cước hắn liền chạy không phải sao?" Ta cầm lấy tay Cẩn đang nắm lỗ tai ta, cười nói.

"Chúng ta là người lạ, vạn nhất người ta tìm một đám người địa phương tới trả thù thì làm sao bây giờ? Ngươi người này làm việc luôn không thèm cân nhắc hậu quả!"

"Ai nha! Ngươi xem hình dạng hắn hèn mọn như thế, hắn còn dám trả thù, ngươi yên tâm, dù đem tới mười người hai mươi người cũng không thành vấn đề, ta sẽ hai chân đá bọn chúng xuống sông!" Ta vỗ vỗ ngực, phát hiện cái lỗ tai có điểm đau, lực đạo tay Cẩn đã tăng thêm.

"Ta đem ngươi đá xuống sông bây giờ!" Cẩn ghé vào bên tai ta, xoay tới xoay lui, sau đó buông ra. Đầu tiên là nghiêm túc nhìn ta, sau đó liền bật cười.

Cất hành lý xong, chúng ta liền ra ngoài đi dạo. Tây Đường không bị khai thác "thảm" như Ô Trấn, tựa hồ còn bảo lưu lại một ít nguyên trạng. Ta mang theo một bình rượu hoa điêu (1) ngồi ăn vặt bên đường, Cẩn bồi ở bên cạnh ta, nói rất ít, mỗi lần đem thức ăn gì đó đưa cho nàng nàng đều lắc đầu cự tuyệt, chỉ là chờ ta ăn xong liền cẩn thận giúp ta lau bên mép đầy dầu mỡ.

Bún thịt lá sen, mì hoành thánh, đậu nành hun, thịt ghim, bánh ú, bánh ngọt, bánh trần bì, đậu hũ thối, ăn một đường, đi qua cầu, thấy một quán rượu.

Ta nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nhéo nhéo tay Cẩn, cười nói: "Cẩn a, chúng ta đi ăn cơm đi!"

Cẩn dùng một loại ánh mắt như vừa nhìn thấy quỷ nhìn ta, "Ngươi còn có thể ăn a?"

"Ta ăn đều là đồ ăn vặt mà, đến giờ ăn cơm rồi, cần phải đi ăn a!" Nói xong, lôi kéo tay Cẩn vào quán rượu.

Bốn món mặn một món canh, Cẩn không uống được rượu hoa điêu, tự chọn một chai bia Tây Đường. Một bên oán giận ta gọi nhiều món, một bên chê cười ta ăn một đường lại vẫn có thể tiếp tục ăn.

Đồ ăn lên đủ, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ vừa xuất hiện mưa phùn lất phất. Sắc trời dần dần tối xuống, đèn lồng màu đỏ nổi bật trong đêm đen, phá lệ ấm áp và yên tĩnh.

Uống vài hớp bia, mặt Cẩn chuyển sang màu đỏ. Ăn cơm trong tay, lơ đãng ngẩng đầu đột nhiên ngây ngẩn cả người. Cẩn mặc áo khoác vàng nhạt, dựa vào cửa sổ ngồi. Thỉnh thoảng nhìn mưa, nước chảy cùng du thuyền ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, cầu đá cong rất khác biệt, lơ đãng cũng nhớ tới "Cầu nhỏ, nước chảy, nhà trên sông" như một bức tranh sinh động và sinh ý dạt dào. Đúng vậy, cảnh trí đó, trấn nhỏ đó, mặc dù trải qua ngàn năm, trước thử thách của thời gian, có vẻ càng thêm phong cách cổ xưa và thâm hậu. Thần tình của Cẩn cực kỳ giống nhân vật trong tranh, dịu dàng hàm súc, chốc chốc lại thản nhiên cười...

"Này!" Cẩn kêu ta một tiếng, đem ta kéo trở về hiện thực. Có chút ngượng ngùng gãi đầu, tiếp tục ăn cơm.

Cẩn bất đắc dĩ nhìn ta, phỏng chừng nàng cũng buồn bực. Ta ở trong mắt của nàng, tựa hồ vĩnh viễn đều dừng lại ở tuổi 16, năm đó ở trong lớp thần tình có lẽ cũng ngu si giống như bây giờ.

Gió bấc mưa phùn, vốn nghĩ muốn ngồi thuyền dạo đêm, Cẩn thấy không an toàn đành phải thôi. Ta cười nói ta biết bơi, dù thuyền lật cũng không có gì, vừa lúc cho ta một cái cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân. Cẩn nhéo nhéo lỗ mũi của ta, nói trong đầu ta đều là tư tưởng không lành mạnh và những chuyện kỳ lạ trong phim ảnh.

Ta liền buồn bực, té sông là chuyện lạ sao? Nếu như té sông thoáng cái chuyển kiếp thì đó mới là kì lạ a.

Hành lang mưa bụi, phong cách cổ xưa, yên lặng, tản mạn, trầm tư.

Dưới ánh đèn lờ mờ, gió lướt qua như khẽ thì thầm, hết thảy đều như vậy nhu hòa thân thiết, cửa hàng cũng cũng dần dần đóng cửa, chỉ có tốp năm tốp ba du khách tản bộ, trong sự tĩnh lặng của đêm, mặc sức cho tâm hồn cất cánh. Cầm tay Cẩn, đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái. Cẩn đang nhìn dọc theo sông đột nhiên quay đầu, nhìn ta, ánh mắt ôn nhu.

Bóng đêm dần hòa vào thinh lặng, cổ trấn dịu dàng và ẩm ướt đã gột bỏ đi huyên náo của trần thế. Tâm hồn như chậm rãi chìm đắm vào lòng sông. Chúng ta không phải đã yêu nhau từ ngàn năm trước cũng không cần đợi đến ngàn năm sau. Ở thời điểm tốt nhất gặp nhau, ờ thời gian thích hợp nhất yêu nhau, dắt tay suốt cuộc đời.

Trước kia, một người bạn đã từng nói ta -- phồn hoa thật tịch mịch, khuynh thành cũng uổng công. Cả đời một người, rốt cuộc có thể thật sự yêu bao nhiêu lần? Khi đó ta cười không đáp. Suốt 23 năm ta đã sống, đã có bao nhiêu người đi qua đời, mà tình yêu của ta, duy chỉ có một.

Một bức tranh thủy mặc như thế , một loại ý thơ nhu tình, linh hồn như tìm được một nơi nương tựa bình yên nhất, tình cảm như một dòng chảy từ trong đáy lòng chậm rãi tuôn ra. Bàn tay Cẩn mềm mại nằm trong tay ta, từ từ dấn bước.

Lúc trở lại phòng trọ, đã nhanh đến nửa đêm. Lúc tắm xong đi ra, Cẩn đã mặc áo ngủ đứng ở bên cửa sổ.

Nhẹ nhàng đi tới. Từ phía sau đem nàng ôm lấy, hôn một cái lên vai nàng.

Đang chuẩn bị một đường hôn tiếp, Cẩn xoay người, mỉm cười nhìn ta.

"Minh nhi, vì sao ở chỗ này, ta vẫn cảm thấy không chân thật!" Cẩn như có điều suy nghĩ.

"Bởi vì chúng ta chỉ là khách qua đường, chúng ta không thuộc về nơi đây, ở trong lòng ngươi ngươi biết, cuối cùng chúng ta phải ly khai. Hơn nữa, chúng ta đều là người phương Bắc, đã nhìn quen những tòa nhà lớn hay khoảng sân rộng, đến nơi này, sẽ cảm thấy như bước vào một bức tranh!" Ta cười nói.

"Ngươi thích phương Nam hay là phương Bắc?" Cẩn đột nhiên cười hỏi ta.

"Phương Bắc. Phía Nam quá dịu dàng, cảm thấy nói chuyện ở đây đều phải giảm ngữ tốc, thanh âm rơi chậm lại. Phía Nam -- phương Bắc, đại biểu cho bất đồng phong tình, bất đồng màu sắc, bất đồng văn hóa, bất đồng ý nhị. . . Chưa nói tới thích hay không thích, chỉ là thói quen và không có thói quen." Ta vừa nói, một bên vỗ về chơi đùa với tóc của Cẩn.

"Gió Tây Bắc, tuyết Đông Bắc, rất phù hợp tính cách của ngươi. Ta nghĩ ngươi sẽ thích phương bắc. Nhìn ngươi sẽ cảm thụ được ngươi là một hài tử phương Bắc!" Cẩn sờ sờ đầu của ta, ánh mắt rơi vào trên mặt của ta.

"Đúng vậy đúng vậy, hài tử phương Bắc, ngươi xem bốn phía đều yên tĩnh. Lại không mang theo sách, không thể hồng tụ thiêm hương (2). Ta đừng nên cô phụ một đêm đẹp thế này. . ."


Chú thích

(1): Rượu hoa điêu: Gốc từ rượu Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang, đã có từ nhiều ngàn năm và là một loại danh tửu của Trung Hoa. Người ta chọn loại gạo ngon nấu thành rượu, để lâu có màu vàng, khi hâm lên mùi rất thơm.

(2): Hồng tụ thiêm hương: Chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net