Chương 2: Trùng phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tài dương lặn khuất cuối bầu trời, chiều hôm buông xuống.

Buổi tối xung quanh ồn ào nay trở nên thanh tịnh, yên ắng trầm trầm. Máy móc ở nhà xưởng bên cạnh cũng ngừng hoạt động, không còn ồn ã nữa. Nom trời chưa tối hẳn, Kỷ Sầm An cũng ra cửa. Cô có việc phải ra ngoài, muốn tìm gặp một người quen cũ, sẵn tiện dò la manh mối về người cần tìm.

Về đêm, hẻm Tống Tử tối om, những tòa nhà cao thấp dày đặc chen chúc nhau, cách đường chính một khoảng vài trăm mét, phải đi qua mấy khúc quanh ngoằng ngoèo mới có thể ra đến.

Kỷ Sầm An đi bộ một mình từ nơi tối tăm ngược sáng đến con phố chính với xe cộ và người qua lại thưa thớt, cô đi về phía cuối con phố đến chỗ trạm xe buýt thì đứng lại chờ.

Lúc này hành khách đi xe buýt cũng không đông, chỉ có một vài người thanh niên mỏi mệt và mấy cô chú trung niên mặc quần áo lao động đang đứng đợi ở biển dừng. Thoạt nhìn thì đó hẳn là những người công nhân nhập cư vừa mới tan làm và đang trên đường về nhà.

Kỷ Sầm An cũng đứng im lặng ở biển đợi xe buýt, cô buộc tóc cao thành một lọn nhỏ ở sau đầu, mặc một chiếc quần ống rộng và một áo thun trắng, mang giày bệt và đội một chiếc mũ đen tuyền có có vành cùng màu trên đầu, đeo khẩu trang. Loại trang phục này tương đối kín đáo và thường dễ lẫn vào trong đám đông.

Lúc cô mới đến thì có một người đàn ông trung niên theo phản xạ liếc mắt nhìn qua, nhưng cũng không chú ý nhiều, sau đó thì nhanh chóng di dời tầm mắt. Dù sao thì những người trẻ tuổi ở bên cạnh cũng mặc những trang phục như thế này, dáng vóc cô khá gầy, cũng có chút cao, ăn mặc đơn giản một chút trông cũng thuận mắt, giản dị nhưng không khó coi, hơn hết là cũng không gây quá nhiều sự chú ý.

Xe buýt chạy gần tới thì giảm tốc độ, tấp vào lề rồi dừng lại. Hầu hết các ghế trên chuyến xe đều trống, mà những người trên xe đang về nhà lúc này cơ bản đều là những người làm việc mệt mỏi đến bơ phờ sau cả ngày dài. Họ không tựa đầu vào ghế thiu thiu ngủ thì cũng bấm điện thoại, không ai thèm quan tâm đến những người khác.

Kỷ Sầm An ngồi ở hàng ghế sau, cạnh cửa sổ một mình. Trạm xe buýt cuối cùng cách làng đại học hai trạm dừng, khi xe chạy đến đấy thì trên xe cũng chỉ còn lại hai người.

Thông báo máy móc vang lên, Kỷ Sầm An xuống xe ở trạm này, sau đó thì đi hết con đường hẹp hẻo lánh, lẻn vào khu dân cư nọ rồi chờ ở một chỗ tối.

Đây là nơi cô thường đến trước đây, bảo vệ của tiểu khu này trình độ quản lý khá kém, nhưng cũng đủ che đậy tránh khỏi không ít tai mắt.

Khi còn đi học cô thường đi đến đây, sau đó gặp Nam Ca, hai người ở một căn hộ nào đó trong ngần ấy căn hộ trước mắt qua cùng nhau không biết bao nhiêu đêm.

Nghĩ đến chắc cũng năm năm rồi, nhưng ngẫm nghĩ lại, sao giống như cô chỉ vừa quen biết cô ấy được bốn, năm tháng?

Kỷ Sầm An đã quên rất nhiều thứ, chỉ nhớ rõ nơi này đã diễn ra không ít những chuyện hoang đường, có giấu không ít cấm kỵ, còn có những bí mật không thể để người khác biết và cả mối quan hệ không nên phát sinh ấy.

Trước mắt trở về nơi chốn cũ, Kỷ Sầm An không khỏi nhớ đến giấc mộng đêm qua và một ít chuyện cũ năm xưa. Cô ngẩng đầu nhìn về hướng tầng thứ 18, nhàn nhạt liếc mắt. Trong tiểu khu này cũng có không ít cư dân, căn phòng ở lầu 18 tối tăm chìm nghỉm trong những ô cửa sáng đèn, không biết bây giờ có còn ai sống ở đó hay không. Chắc là không, dễ gì mà tìm ra được một kẻ thứ hai coi tiền như rác chọn thuê căn hộ tồi tàn nhưng đắt đỏ ấy, những người có đầu óc bình thường chắc sẽ không làm vậy.

Bốn năm ấy Kỷ Sầm An không thiếu tiền, đồng ý đến khu chung cư cũ này thuê, vì mê muội nên mất hết cả ý chí, đồng ý chịu thiệt đến đây ở. Căn phòng đó là do Nam Ca chọn, cũng là dùng danh nghĩa của Nam Ca để thuê, hai người sống cùng nhau ở tiểu khu này gần nửa năm, đến khi Kỷ Sầm An thuận lợi tốt nghiệp mới thôi.

Hai người lần đầu tiên phát sinh quan hệ cũng chính là ở căn hộ thuê ấy. Nam Ca không muốn đến nhà của cô cho nên chỉ đành đại tìm một chỗ. Hai người lựa qua lựa lại mới chọn được nơi này.

Ở căn phòng tầng thứ 18, Nam Ca tự nguyện trao mình cho cô.

Kỷ Sầm An trước kia không phải thứ gì tốt, có thể nói là một kẻ bại hoại, chính là cái loại trong ngoài đều hư hỏng. Cô thiếu đạo đức, cũng làm ra không ít những chuyện càn rỡ.

Quả thật năm ây Nam Ca còn có một người thanh mai trúc mã, là giảng viên ở Đại học Công nghệ, dòng dõi thư hương, con nhà danh giá. Người trúc mã này và Nam Ca rất hợp ý nhau, cùng nhau lớn lên, sở thích tương đồng, vô cùng hòa hợp. Một người là giảng viên đầy trí thức, một người làm nghệ thuật sáng tạo, họ bên nhau rất xứng đôi vừa lứa. Đáng tiếc, khi vấn vương còn chưa kịp xây nên hình thì đã phải vội vàng tan vỡ. Mối quan hệ giữa họ chưa kịp nói thành lời thì đã phải lặng thinh.

Năm ấy Kỷ Sầm An mới hai mươi tuổi còn Nam Ca thì đã hai mươi lăm. Cô ấy bộc lộ tài năng của một nhà thiết kế thời trang tài năng, nhưng chưa có được mấy tiếng tăm trong ngành. Hai người gặp nhau ở một yến hội trong một sự kiện liên quan đến từ thiện. Sau lần gặp gỡ ấy, họ đã bị vướng mắc vào nhau.

Kỷ Sầm An ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị thu hút bởi Nam Ca trong bộ váy dài chấm đất màu xanh lam dịu nhẹ, vì thế đã bỏ ra một số tiền lớn mua lại hết các bản thảo thiết kế của Nam Ca, ra tay rất hào phóng, dựa vào việc này mà tiếp cận Nam Ca.

Ngay từ đầu Nam Ca cũng không thèm để tâm đến cô, chỉ nghĩ là đại tiểu thư nhà ai giàu có nên khoe khoang, lắm tiền nhiều của, vừa hay đi ngang thì tiện tay vứt cho cô ấy vài đồng lẻ, chắc cũng không quan tâm đến cô ấy cho lắm.

Kỷ Sầm An trong lòng biết rõ nhưng cũng không vạch trần, vài lần đong đưa hẹn Nam Ca ăn cơm, lúc theo đuổi thì tạo dựng hình tượng hoàn mỹ, chờ đến khi người kia dao động thì mới bắt đầu bại lộ gương mặt thật.

Giống như một con thú hoang săn mồi, cô đối với Nam Ca là từng bước một dụ hoặc, chờ đến khi người kia rơi vào bẫy rập thì mới hoàn toàn chiếm hữu đối phương.

Kỷ Sầm An luôn thích những người phụ nữ văn hoa có tố chất nghệ sĩ, cô muốn sở hữu họ để làm thứ tiêu khiển, xóa tan những ngày trống rỗng, buồn tẻ của cô.

Sự cao ngạo của Nam Ca là một loại mới mẻ đối với Kỷ Sầm An, cho nên bất luận là đối phương không cam tâm, cô cũng không quan tâm. Dù sao cô cũng chỉ xem cô ấy là thú vui thể nghiệm mà thôi. Thời niên thiếu cuồng ngông, vô tri tùy hứng không phân rõ tình cảm và thị phi, cô chỉ thuận theo ý mình mà không quan tâm đến người khác, cô muốn gì thì ra sức tranh đoạt, không có được thì càng hăng hái chinh phục, trước giờ chưa từng màng hậu quả.

Xét cho cùng vẫn là thói hư tật xấu càng quấy, nuông chiều sự tự cao tự đại của bản thân.

Giờ đây mọi thứ đã khác xưa, cô không còn có thể muốn làm gì thì làm đó nữa.

Kỷ Sầm An thu hồi tầm mắt, không muốn suy nghĩ vô ích nữa.

Những chuyện không ai biết đó hai người cũng chưa từng để lộ ra ngoài. Nơi này cũng tương đối bí mật, cũng xem như là nơi an toàn. So với mấy năm trước, tiểu khu này thay đổi không nhiều, đến cả bảng hướng dẫn cũng không có gì khác. Kỷ Sầm An đối với nơi này vô cùng quen thuộc, cảm thấy những nơi khác không an toàn, cho nên mới hẹn gặp người quen cũ ở đây.

Trong khi cô còn đang xuất thần thì người quen kia đã đến. Chú ý đến động tĩnh ở bên kia, Kỷ Sầm An cẩn thận xoay người nhìn sang. Đối phương là người đàn ông  khoảng sáu mươi tuổi, dáng người trung bình, khuôn mặt hiền lành chân thật. Ông lão trước đây là người quản lý bất động sản, tên là Dương Khai Minh, là người địa phương thành phố Z. Ba năm trước ông ấy giúp Kỷ Sầm An giải quyết tốt hậu quả, bây giờ cũng đang làm việc cho cô, giúp cô tìm người, hỗ trợ Kỷ gia lót đường lẩn trốn, cũng nghe ngóng tung tích của cha mẹ và anh trai cô.

Dương Khai Minh chịu ơn Kỷ Sầm An tám năm trước đã ra tiền chữa trị cho người vợ bị ung thư của ông, cũng như đã giúp đỡ gia đình ông ấy không ít. Dương Khai Minh bản tính phúc hậu, nhớ ân tình cũ, rất cảm kích Kỷ Sầm An cho nên bây giờ tận lực báo đáp, giúp cho cô làm rất nhiều chuyện.

Dương Khai Minh ngồi trên ghế nhìn từ Đông sang Tây, không chút cẩu thả đánh giá bốn phía, cốt để xem có hình bóng quen thuộc nào xuất hiện hay không và cũng lo lắng bị theo dõi hoặc sợ tình huống ngoài ý muốn sẽ xảy ra.

Kỷ Sầm An nhìn thấy ông cũng không lập tức đi qua, trong lòng vẫn còn đề phòng rất nặng, vừa đi vừa quan sát, sợ sẽ có kẻ thù xuất hiện. Cô không tin tưởng người ngoài, bất kể là ai.

Máu mủ tình thân cũng có lúc sẽ phản bội mình, giống như là việc cả gia đình hợp nhau lợi dụng cô vào ba năm trước. Sau đó, những người thân ruột thịt của cô giả vờ như vô tình để sót lại cô trong mớ hỗ độn này. Tình thân còn như vậy, huống chi là một người nhân viên cũ không có ràng buộc nào thế này.

Mặc kệ Dương Khai Minh đứng ngồi không yên chờ đợi, Kỷ Sầm An lại vô cùng bình tĩnh, cô đứng ở trong góc nhìn ngó xung quanh, xác nhận không có bất kỳ kẻ nào khác thì Kỷ Sầm An mới bước ra, đi rất nhẹ nhàng, không tiếng động.

"Bác Dương." Cô mở miệng, thấp giọng nói.

Dương Khai Minh có chút kích động, nhìn thấy cô liền muốn đứng lên, nhưng cảm thấy tình huống có chút ngượng ngùng cho nên vẫn nhịn xuống. Ông cất giọng, nhẹ nhàng gọi "Tiểu Kỷ tổng."

Kỷ Sầm An cũng ngồi lên ghế, nhưng không ngồi sát ông, nói "Đã trễ như thế này còn làm phiền bác đến đây một chuyến."

Ông lão chân tay có chút luống cuống nhưng cũng không dong dài, lải nhải, lập tức đưa một phong thư cho cô, nhỏ giọng dặn dò, báo cho cô biết những tin tức vừa mới được tra ra. Hai bên đều rất dứt khoát và lưu loát, biết nên làm như thế nào. Gặp mặt là vì chuyện quan trọng, không cần phải kéo dài thời gian.

Nói xong, Kỷ Sầm An đứng dậy muốn đi, trước khi đi không yên tâm nói "Bác trên đường về cũng nhớ chú ý an toàn, phải cẩn thận một chút."

"Tôi... tôi biết rồi." Dương Khai Minh đáp lại, vẫn không đổi được thói quen năm đó, vẫn một bộ dáng cung kính đối với cô.

Kỷ Sầm An nhìn vào mắt, mím chặt môi mỏng, cũng không nói gì nữa.

Có lẽ là lo lắng cho cô phiêu bạt ở bên ngoài không dễ dàng, ông lão muốn nói rồi lại thôi, đi được hai, ba bước mới gọi cô lại, quan tâm hỏi "Mấy năm nay cô sống có tốt không?"

Cô xoay người, không nóng không lạnh e hèm, chỉ nói "Đi thôi, trở về nhà sớm một chút."

Lời vừa dứt đã vội xoay người rời đi.

Dương Khai Minh đứng tại chỗ không nhúc nhích, cảm thấy tiếc thương, thở dài nhìn theo bóng dáng cô đi xa.

Kỷ Sầm An không có tâm trạng quan tâm những chuyện sầu khổ, trong lòng cô vẫn còn nhiều phòng bị, không thể nhiều lời với ông ấy. Cô ra khỏi tiểu khu, đi lòng vòng một hồi, sợ rằng sẽ bị theo dõi. Cách tiểu khu một, hai cây số có một con phố ẩm thực, cô giả vờ đến đó dạo quanh, làm như đang dạo phố mua thức ăn, lượn lờ một vòng lớn rồi mới quay lại.

Lúc này Dương Khai Minh đã rời đi.

Cô không dám đứng ngay trước tiểu khu  sáng đèn, mà phải đi một đoạn dài đến góc đường rồi mới tính gọi xe về.

Ở khúc cua có vài xe đậu sẵn, xung quanh toàn là bóng dáng của những người trẻ tuổi. Gần đây có một trung tâm luyện thi đại học nên học sinh rất nhiều, vào buổi tối bọn họ tan học cho nên có chút ồn ào, náo nhiệt. Một nữ sinh vừa mới ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trong tay bưng mì ly, thiếu chút nữa là đụng phải Kỷ Sầm An, cũng may Kỷ Sầm An phản ứng kịp thời, nghiêng người né tránh. Nước mì tràn ra, đổ xuống đất, nữ sinh kia hoảng sợ, nhanh chóng hỏi cô.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Cô không sao chứ ạ?"

Kỷ Sầm An né ra một chút, lãnh đạm nói "Không sao, không sao."

Nữ sinh cảm thấy ngượng ngùng, sau đó liên tiếp nói xin lỗi, còn muốn đưa cho cô một gói khăn giấy.

"Không cần đâu." Kỷ Sầm An cự tuyệt, thái độ hờn hững, không muốn thân cận.

Nữ sinh cũng không quá kiên trì, trong chốc lát liền né ra.

Mấy chuyện nhỏ nhặt này không nên để tâm. Kỷ Sầm An tiếp tục chờ xe, đợi một chiếc xe thuê dừng lại thì sẽ mở cửa đi lên.

Cũng là lúc này đột nhiên phía sau có người gọi "Giáo sư Từ!" sau đó lại gọi thêm một tiếng "Cô Nam Ca!". Là giọng của cô nhóc nữ sinh kia.

Cả người Kỷ Sầm An cứng đờ, không tự giác liền quay đầu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net