Chương 3: Trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách đó không xa, dưới tàng cây, ở phía Tây của tiệm đồ nướng, có một chiếc Bentley Continental màu trắng không biết đã đậu ở đó từ khi nào.

Hai người, một nam một nữ, dáng vẻ xinh đẹp đứng sóng vai nhau, đang thấp giọng nói chuyện, thoạt nhìn như là đang đợi ai đó.

Hai người bọn họ đứng ở nơi đại lộ, đông người qua lại, không tránh khỏi có vô số ánh mắt không biết là hữu ý hay vô tình liếc qua.

Người đàn ông cao gầy, chắc độ khoảng một mét tám, rất tuấn tú, mày rậm mắt to, ngoại hình thanh tú tuấn lãng, trên sóng mũi dọc dừa là một gọng kính bạc, cả người anh ta toát ra vẻ văn nhã, dịu dàng.

Người nữ cũng có dáng người mảnh khảnh, cô ấy hẳn là một đại mỹ nữ. Ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt tiêu chuẩn, tóc đen dài có hơi xoăn xõa ra ngang đến eo, đôi chân thẳng tắp trắng nõn. Trên tay cô ấy xách theo một chiếc túi Hermès màu bạch kim phiên bản giới hạn, mặc một chiếc váy dài có chiết eo tôn dáng, chân đi giày cao gót màu nude. Cô ấy trông có vẻ phóng khoáng, nhưng cũng không mất đi sự thanh cao, cả người tỏa ra một loại khí chất đặc biệt, chỉ cần an tĩnh đứng yên thôi cũng có thể khiến không ít người phải ngước nhìn và cảm thán.

Người mặc sơ mi trắng trông vô cùng đứng đắn kia chính là giáo sư Từ của trường đại học Công Nghệ, là cái người trúc mã khiến cho cô ấy nhớ mãi không quên, Từ Hành Giản.

Không thể đoán trước được sẽ gặp bọn họ ở chỗ này, lại là trong lúc đêm hôm khuya khoắt, Kỷ Sầm An phút chốc ngơ ngẩn cả người, sửng sốt một lát.

Đã lâu không gặp, Nam Ca so với từ trước đây đã có chút thay đổi, nhưng vẫn không phải là hoàn toàn biến thành một người khác. Gương mặt của cô ấy đủ để làm lu mờ cảnh sắc xung quanh, thần thái ưu nhã kia lại càng không ai sánh kịp. Từ trong ra ngoài, người ấy đều tản ra chất nghệ thuật, toát lên khí phách của một người nghệ sĩ, xinh đẹp một cách hoàn mỹ.

Có lẽ là thời gian xa cách đã quá lâu, cũng có lẽ là ngày thường trong lòng cô chỉ toàn là ý nghĩ trốn chạy, chợt vừa nhìn thấy người ấy, đầu óc của Kỷ Sầm An trong nháy mắt trống rỗng. Cô không tài nào có thể liên hệ Nam Ca bây giờ và Nam Ca cô từng quen biết với nhau.

Đứng hình mất hai giây thì cô mới nhận ra.

Rõ ràng là chỉ mới qua ba năm, nhưng không hiểu sao lại giống như xa cách cả đời rồi.

Kỷ Sầm An dừng bước, trì hoãn hành động.

Cô không lên xe, dưới chân giống như mọc rễ.

Vào cái đêm cô trốn chạy khỏi thành phố Z, Kỷ Sầm An vì thoát thân nên cũng không báo tin với bất kì ai. Sau khi xử lý xong một số việc thì liền biến mất, cô cật lực che giấu tung tích, cô cũng bỏ lại Nam Ca... Nói một cách chính xác, cô đã rời đi mà không một lời từ giã.

Lúc ấy cô đã nghĩ, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không thể gặp lại cô ấy, thế nên cứ tùy tiện như vậy mà chia ly. Lần này trở về, cô cũng không có ý định tìm đến đối phương, thật không ngờ hôm nay lại vừa vặn gặp được.

Kỷ Sầm An siết chặt nắm tay, bấu vào tay cầm mở cửa xe càng mạnh hơn.

Bởi vì dùng sức khá mạnh, đốt ngón tay cũng đã hơi trắng bệch.

Cô không đủ can đảm để trực tiếp ngước nhìn, chỉ có thể lén lút nhìn người kia qua dư quang nơi khóe mắt.

Nghe thấy giọng cô bé nữ sinh kia chào hỏi, Từ Hành Giản xoay đầu qua nhìn xung quanh, sau đó nhìn về hướng này.

Ánh mắt đầu tiên không nhìn thấy tới người đang gọi, anh ta ngó tới ngó lui một hồi.

Cô bé nữ sinh kia tính tình rộng rãi, hoạt bát, lập tức lại lắc lắc cánh tay, cười lớn tiếng nói: "Ở đây, bên này ạ."

Nam Ca cũng nghiêng người, cô ấy giương đôi mắt đẹp nhìn sang.

Có lẽ là họ đã nhìn thấy cô bé kia, cũng như để ý đến những người đi đường và cảnh tượng náo nhiệt xung quanh.

Cô bé nữ sinh chạy lon ton đến chỗ bọn họ, trên mặt tràn đầy vẻ hân hoan, đến bên kia cùng hai người nói chuyện với nhau.

Hai bên cách xa quá, cô không thể nghe được bọn họ đang nói về chủ đề gì nữa.

Giọng của cả ba người tương đối nhỏ, cô bé nữ sinh sau khi đi qua cũng không tùy tiện, lễ phép chào hai người.

Cô bé này phỏng chừng là học trò của Từ Hành Giản, nếu không sẽ không thân thiết như vậy, vừa nhìn thấy thì đã reo lên gọi rồi. Cô bé đối với Nam Ca kỳ thật có chút ngượng ngùng hơn, động tác giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn ra rằng không thân thiết bằng đối với Từ Hành Giản. Có lẽ họ chỉ mới quen biết gần đây, chào hỏi vì sự tôn trọng thôi chăng?

...... Giáo sư sao?

Đã rời đi lâu quá rồi, Kỷ Sầm An cũng không biết tình hình của thành phố Z hiện tại, đến cả Nam Ca dạo này thế nào cô cũng hoàn toàn không rõ.

Cô âm thầm nhìn, chân cứ đứng một chỗ không nhúc nhích.

Đến khi giật mình nhận ra thì đã lâu rồi, tài xế thấy cô cứ chậm chạp không đi lên thì mở miệng thúc giục, hỏi: "Rốt cuộc có đi hay không, không đi thì cũng đừng cản trở như vậy chứ cô ơi? Giờ này còn có nhiều người đợi xe lắm!"

Mặt của Kỷ Sầm An được mũ và khẩu trang che chắn kín mít, không ai có thể thấy được biểu tình trên mặt của cô, đến cả ánh mắt cũng bị cô cố che giấu.

Kỷ Sầm An chần chờ một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào lại không lên xe, đem xe nhường cho vị khách khác.

Đáng lẽ phải rời đi ngay lập tức, không nên ở lại lâu, vậy mà cô lại đang làm cái quái gì đây nhỉ?

Tài xế xe tính tình nóng nảy, thấy cô đón xe xong lại không chịu lên, làm ảnh hưởng đến công việc làm ăn của gã, mặc khác cô lại ăn mặc như thể tội phạm truy nã, gã cảm thấy thật đen đủi, nhất thời gằn giọng chửi "Cái thứ gì đâu!". Ngay sau đó có một đôi tình nhân đến ngồi vào xe, gã liền mau chóng lái xe đi, chiếc xe nhanh như chớp liền chui vào bóng đêm đen nhánh, khuất dạng giữa những con đường, ngã rẽ chằng chịt.

Làm như không nghe thấy lời chửi rủa kia, Kỷ Sầm An không có nửa phần xúc động, cô đến dưới tàng cây gần nhất, mượn cái bóng loang lổ của cây tạo nên do ánh đèn đường để che giấu bản thân, tính lát nữa mới rời đi.

Cô đến một góc khuất, ánh đèn hiu hắt mờ nhạt, tương đối tối tăm. Cô cố ý đi đến dựa vào thân cây, đứng một bên, dáng vẻ điềm đạm không phô trương, giả vờ như đang chờ một người bạn.

Có vài tốp học sinh đi ngang qua, nhưng bọn họ vừa đi vừa líu lo chuyện trường chuyện lớp, cũng chẳng có ai để mắt đến cô.

Từ Hành Giản bọn họ cũng không để ý phía bên này, cũng chưa hề liếc mắt ngó qua lần nào.

Cô bé nữ sinh kia khoa tay múa chân, trong miệng cứ huyên thiên nói gì đó. Từ Hành Giản cũng vô cùng chuyên tâm giao lưu với cô bé, thỉnh thoảng cũng cùng Nam Ca trò chuyện, bọn họ dường như rất nghiêm túc trao đổi.

Trong lúc Từ Hành Giản xoay người lên trên xe lấy đồ, Nam Ca và cô bé nữ sinh kia cũng chuyện trò trong chốc lát, câu được câu không đơn độc nói.

Nữ sinh cười cười, không cần đoán cũng biết cô bé có cảm tình với Nam Ca tràng.

Nam Ca từ trước đến nay luôn đối xử ôn hòa với mọi người, cô ấy không quá thân thiết với ai, luôn đúng mực vừa phải, cô ấy không quá nhiệt tình nhưng cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy xa cách.

Giống như cái hồi mới cùng Kỷ Sầm An quen biết, cô ấy vẫn hệt như khi đó, sẽ không tỏ ra quá đỗi lạnh lùng và cũng không mở lòng với ai cả.

Xung quanh cô ấy tựa như có một bức tường vô hình ngăn cách với thế gian, luôn muốn duy trì một khoảng cách thích hợp.

Bất quá so với sự hời hợt năm đó, Nam Ca đối xử với cô bé nữ sinh cũng không đến mức quá qua loa, có lẽ là muốn cho Từ Hành Giản mặt mũi.

Từ Hành Giản lấy đồ xong thì lại đến trước mặt hai người, đem điện thoại đưa cho Nam Ca.

Nam Ca nhận lấy, nhỏ nhẹ nói tiếng cảm ơn.

Hai người họ tương tác vô cùng tự nhiên, vừa nhìn đã biết vượt qua mối quan hệ bạn bè bình thường.

Những đôi yêu nhau có lẽ cũng chưa ăn ý như vậy được.

Giữa bọn họ không hề có một chút gượng gạo nào cả.

Kỷ Sầm An cụp mắt, không muốn nhìn nữa.

Ngã rẽ đối diện có một quán ăn khuya, buổi tối bán buôn khá đắt khách, bếp nướng than hồng đỏ tươi, những xiên thịt nướng đang cháy mỡ xèo xèo, khói trắng bốc lên nghi ngút, hương vị của thức ăn hòa với khói than có chút gay mũi.

Cô di chân vô thức đá đá mấy viên sỏi trước mặt, trong lòng đầy phức tạp.

Kỷ Sầm An muốn tìm thứ gì đó để giết thời gian, hồi lâu mới lại nhấc mí mắt lên, lại âm thầm nhìn lén về phía Nam Ca.

Mà vừa khéo, Nam Ca cũng vào lúc này cũng phát hiện ra cô, ánh mắt của cô ấy trông mãi về hướng này.

Tựa hồ cảm giác được dị thường, nhưng lại không giống.

Kỷ Sầm An nhạy bén phát hiện, lập tức liền nhẹ nhàng bâng quơ dời đi ánh mắt, giả vờ như vừa nãy chỉ là vô tình nhìn thấy, không phải là cố ý nhìn trộm.

Nhưng chung quy vẫn là có chút khẩn trương, cô sợ bị người kia nhận ra.

Tuy rằng vẻ bề ngoài của cô hiện tại khác xa quá khứ, nhưng cũng không phải không có khả năng, tốt xấu gì cũng từng hẹn hò hai năm, hai người đều biết từng chi tiết nhỏ trên người đối phương, nếu như nhận ra thì cũng không phải chuyện gì quá lạ.

Huống chi Nam Ca lúc trước hận cô đến như thế, chỉ sợ cho dù cô có hóa thành tro thì cô ấy cũng nhận ra...

Kỷ Sầm An không dám bảo đảm, do dự có nên rời khỏi đó ngay không.

Chỉ là ngay sau đó, Nam Ca di dời ánh mắt, tỏ vẻ không có việc gì, tiếp tục cùng Từ Hành Giản bọn họ đáp lời, vẻ mặt bình yên tự nhiên.

Không có nhận ra cô, một giây phút để nghĩ đến cô hẳn là cô ấy cũng chưa từng có.

Kỷ Sầm An mặt không lộ biểu tình gì, và sẽ không có những phản ứng không cần thiết.

Cũng là tự mình đa tình. Dù sao, cô cũng thay đổi nhiều đến như vậy, sao có thể trách cô ấy không nhận ra kia chứ?

Mấy năm trước Kỷ Sầm An là cỡ nào trương dương bắt mắt, xung quanh toát ra ánh sáng của tiền, làm sao có thể là kẻ mặc quần áo hàng chợ, chật vật lại nghèo túng, giống một con chó hoang trên vỉa hè như vậy.

Đừng nói là Nam Ca, cái đám bạn thân ai nấy lo của cô khi đó nếu có gặp lại, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không thèm ngó đến cô.

Ai có thể ngờ được, một ngày kia cô lại có kết cục thê thảm như thế này.

Ba thầy trò bọn họ nói chuyện chán chê rồi thì cũng chào tạm biệt nhau. Từ Hành Giản và Nam Ca đi về hướng của cô.

Kỷ Sầm An cúi đầu, tránh không tiếp xúc với bọn họ.


Từ Hành Giản căn bản không thấy được cô, vừa đi vừa cầm hộ chiếc túi xách kia của Nam Ca, lúc đi ngang qua cô còn ôn nhu hỏi Nam Ca: "Hai ngày nữa qua chỗ anh ăn cơm nhé?"

Nam Ca trong lúc đi cũng không thèm ngó qua bên này, thong thả ung dung lướt qua, đáp: "Vâng."

Cả hai bình tĩnh khoan thai, rất nhanh thì đã rời xa khỏi chỗ cô đang đứng.

Hai bóng đen song song mờ dần trong bóng tối, Kỷ Sầm An nhìn theo cho đến khi khuất dạng.

Kỷ Sầm An thật lâu mới đứng thẳng lại, cô ổn định tâm trạng lại một chút. Lúc cô lần nữa gọi xe trở về thì cũng đã khuya lơ khuya lắc, độ khoảng gần một giờ sáng.

Khắp nơi yên lặng, trên đường trống trải vắng tanh.

Xe taxi ngừng ở trên cầu cách hẻm Đồng Tử mấy trăm mét, Kỷ Sầm An không muốn tài xế đưa thẳng về đến nơi, đoạn đường còn lại cô phải tự đi thêm hai ngã rẽ nữa.

Bước vào phòng thuê, cô cũng không bật đèn, sờ soạng đóng cửa, lại đến mép giường ngồi.

Sự im lặng lắng xuống, bên trong căn phòng thuê mới trở nên sáng sửa hơn.

Rửa mặt, qua loa dọn dẹp mớ bừa bộn trong phòng.

Đã qua nửa đêm, cô cũng không thiết tha chuyện ăn uống gì nữa, cả người mệt mỏi, không có tâm trạng.

Ra ngoài cả đêm, Kỷ Sầm An có chút uể oải, phong thư bác Dương đưa cô cũng chưa xem, tùy tiện ném sang một bên, để ngày mai tỉnh táo rồi xem sau. Cô bỗng dưng tắt đèn rồi leo lên giường, đồng thời cũng cất luôn điện thoại, nằm ngửa ra, nâng cánh tay lên che trước mắt nghỉ ngơi.

Sau nửa đêm so với buổi chiều mát mẻ hơn chút, chỉ có 27-28 độ.

Trong phòng không có gió, vẫn vừa nóng vừa bí, bất quá vẫn có thể chịu đựng được.

Kỷ Sầm An nằm ngay đơ, hồi lâu mới buông cánh tay xuống, mở mắt ra, nhìn trên đỉnh trần nhà.

...... Cô nhớ rõ Từ Hành Giản ba năm trước đây muốn ra nước ngoài du học. Sau đó Kỷ gia xảy ra chuyện, anh ta có lẽ cũng thay đổi kế hoạch, không đi nữa. Vậy thì Nam Ca và Từ Hành Giản bây giờ đang là gì của nhau nhỉ? Có phải bọn họ đã ở bên nhau rồi không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net