Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lãm nhãm..... nhớ Yoonsic của em quá huhuhu "

--o0o--

CHƯƠNG 12

Editor: VũPhi  

Văn dư nhớ tới chân Lương Vận Hàm :"Chân của cô còn đau hay không?"

"Ổn rồi, không dùng lực thì không - cảm giác đau."

"Tôi sẽ giúp ngươi thoa chút dầu."

"Tôi tự thoa là được"

"Cô làm được sao?"

".........."

Lương Vận Hàm có chút mơ hồ, thoa dầu bộ khó vậy sao?!

"Đây là dầu hồng hoa đặc hiệu, nổi tiếng ở quê tôi, không giống với những thứ bán trên thị trường, tôi không còn ở quê này là bạn cố ý giới thiệu cho tôi, cậu ta một lần trật chân bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi ba tháng, đi trung y, người ta bảo dùng thứ này 2 tuần là khỏi. Thế nhưng phải kết hợp với phương pháp xoa bóp đúng cách."

"Phương pháp?"

"Đương nhiên ! Bằng không như chân của cô sưng như ngày hôm qua, còn đi tới đi lui, mặc dù hiện giờ chưa bớt sưng nhưng cũng ít đau đi không phải sao?! Cái này một nữa là hiệu quả, nữa còn lại là phương pháp xoa bóp"

"..."Lương Vận Hàm không biết còn có thể nói cái gì, Văn Dư nói không phải nàng không tin. Chân mình bị thương mà đi tới đi lui nhiều như vậy, nhưng hiện giờ không quá trầm trọng như vậy không phải là hiệu quả thì là gì!?

"Vậy, nếu không cô dạy tôi đi. Dù sao không thể mỗi lần đều nhớ cô giúp tôi."

"Dạy cô? Được. Thế nhưng hiện tại không được, tối đen một mảnh cái gì đều thấy không rõ."

"Thế nhưng dù sao như thế cũng phiền phức cô, tôi cũng ngại."

"Không cần ngại, chờ tôi tới thị xã T rồi, cô khả dĩ mời ta ăn một bữa hoành tráng là được." .

"Ha ha, cô thực thích ăn?"

"Đúng vậy, siêu cấp thích. Tôi hay lợi dụng cơ hội đi công tác tại các địa phương tìm kiếm các món đặc sản."

"Sẽ có nhân viên ở đó công tác cùng chứ !"

"Kỳ thực tôi không muốn đi cùng bọn họ, rất phiền toái. Hơn nữa bọn họ có áp lực, bản thân tôi cũng không tự nhiên . Cho nên tôi thông thường muốn tìm cớ đuổi bọn họ đi, sau đó một mình tìm nơi ăn !"

"Hahaha.."

Văn Dư nói chọc cười Lương Vận Hàm, hóa ra Văn Dư còn có một mặt thoải mái như thế.

Kỳ thực dầu đặc hiệu hồng hoa, phương pháp xoa bóp gì đấy đều là Văn Dư cố ý khuyếch đại. Cô là muốn tiếp cận Lương Vận Hàm, thậm chí muốn càng thân mật một ít. Thế nhưng Lương Vận Hàm chẳng những vẫn tin mà còn tin quyết liệt, với tính cách lạnh lùng của Lương Vận Hàm tất nhiên có thể cự tuyệt ngay vòng gửi xe. Sau khi chuyến bay bắt đầu khôi phục, Lương Vận Hàm sẽ lập tức rời đi. Còn có một nhân tố khác cần được xem xét Sùng Hân. Lương Vận Hàm và Sùng Hân là bạn bè tốt, cho nên Lương Vận Hàm tuyệt đối không phải là kiểu người sẽ giành lấy người mà bạn mình thích, cho nên lúc này là cơ hội khó có được, Văn Dư không muốn bỏ qua. Văn Dư bỗng nhiên ảo não đứng lên, tại sao lúc nãy không hôn sâu hơn một chút T_T =))))))))))))) .

Văn Dư cầm chai dầu hồng hoa, cố làm ra vẻ tự nhiên nói: "Cô đi trên giường nằm đi, tôi giúp cô thoa dầu, ở đây không dễ côu."

"Không cần như vậy phiền phức, ở chỗ này là tốt rồi."

"Kỳ thực là tôi cảm thấy có chút lạnh, trong phòng so với này ấm hơn chút. Cô không cảm thấy cửa sổ có chút hở sao?"

"Vậy cô khoác chăn đi, tôi không lạnh." Nói xong, Lương Vận Hàm sẽ đem chăn đưa cho Văn Dư.

"Đưa tôi cô sẽ lạnh! Chẳng qua nay giờ ở đây nên tôi có vẻ có chút cảm lạnh" Văn Dư nói xong vờ hít mũi muốn cho Lương Vận Hàm thấy áy náy cảm. Quả nhiên, Lương Vận Hàm có chút gấp gáp

"Sao không nói sớm ! Vậy vào phòng thôi"

Văn Dư cố nhịn cười, vội vã đứng dậy đỡ Lương Vận Hàm cẩn thận đi vào phòng. Lần này Văn Dư không có cố ý dựa sát, cô sợ Lương Vận Hàm nhìn ra ra. .

Trong phòng mặc dù tối, thế nhưng Lương Vận Hàm vẫn nhìn ra được một cái giường siêu lớn. Chăn không gấp, Văn Dư đem cô đỡ đến một bên, cầm gối đầu kê phía sau, để cô ngồi tựa ở trên giường. Sau đó cũng ngồi xếp bằng ngồi trên giường, hai tay cầm dầu, danh chính ngôn thuận chiếm tiện nghi Lương Vận Hàm

Lương Vận Hàm chung quy vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng lại không biết chỗ nào, chỉ có thể tùy ý Văn Dư một bên thoa dược một bên xoa bóp.

Chính là, bị thương chính là mắt cá chân, tay cô ấy thì đang ấn ở cẳng chân, này đúng không?

Văn Dư cảm thấy một chút giống như một con mèo đã ăn trộm cá. Xoa xoa ấn ấn vẫn cảm thấy không thõa mãn với bản chân Lương Vận Hàm. Cô nhớ tới cặp kia đùi xinh đẹp, liền muốn đi cảm thụ một chút nghỉ vậy cô liền lần mò chạm vào đùi của người kia.

Làn da Lương Vận Hàm rất mịn, sờ lên nhẵn bóng Văn Dư chậm rãi một bên vuốt ve một bên thưởng thức, thỉnh thoảng tay sẽ vi vu đến nơi khác.

Lương Vận Hàm tim đập nhanh hơn, loại này xoa bóp khiến nàng có chút côu không nổi. Bình thường cũng thường cùng Sùng Hân đi làm spa, cũng có xoa bóp, thế nhưng lúc này tay Văn Dư trên chân mình ấn ấn, xoa xoa không hiểu sao có loại cảm giác kích động. Toàn thân cô nổi da gà. Ngay lúc cô định kêu dừng lại thì tiếng Văn Dư vang lên, mang theo vẻ trêu chọc:

"Thả lỏng chút nhi." Văn Dư cảm giác được Lương Vận Hàm có chút căng thẳng, cô không muốn phá hư giây phút này: ""Không sai biệt lắm . Có cảm thấy dễ côu chút không?"

"Uhm, cám ơn cô."

"Đã nói không cần khách khí như vậy"

"Tôi trở về phòng đây, cô cũng nghỉ ngơi đi."

"Cô không sợ?"

"..."

"Nếu không thì cô ngủ người đây đi, giường này rất lớn, có thể ngủ hai người !"

Lương Vận Hàm vui mừng, "Cô sao lại mua giường lớn như vậy ah !" Nói xong lại có chút hối hận, giường là đồ vật rất riêng tư, người ta xuất phát từ cái nguyên nhân gì tựa hồ không nên nói cho người ngoài.

"Ahh, ngủ thoải mái."

Kỳ thực là Tiêu thích giường lớn, khi đó nàng thường xuyên sẽ cùng Văn Dư cùng nhau ngủ trên chiếc giường lớn này. Cô ấy thích trên giường lăng qua lăn lại, Văn Dư rất thích cô ấy làm như vậy. Văn Dư là người đối với vật chất không có quá nhiều nhu cầu, cô chỉ vì yêu người yêu nên chiều chuộng cô ấy như thế.

Lương Vận Hàm bỗng nhiên nhớ tới trong khách phòng kia có tấm ảnh chụp, cô có chút tò mò, thế nhưng cuối cùng vẫn là im lặng cho qua. Cô nhìn điện thoại di động một chút, có tín hiệu. Sùng Hân lúc này đang làm gì? Thế nào an tĩnh như thế? Nghĩ đến Sùng Hân, lại nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn lúc nãy, hiện giờ còn cùng Văn Dư nằm chung một giường, Lương Vận Hàm cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Văn Dư biết Lương Vận Hàm nhất định không bỏ xuống được chuyện Sùng Hân, cô nghỉ không bằng hiện tại nói ra.

"Sùng Hân bao nhiêu tuổi?"

"24"

"Vừa nhìn thấy giống tiểu cô nương."

"Nói cứ như cô lớn lắp vậy."

"Cô không nghỉ tôi lớn à"

"Cô tuy rằng khiến người ta cảm thấy trưởng thành chín chắn, nhưng tuổi tác có vẻ không lớn."

"Tôi 31.."

"Ahh, nhìn qua không giống."

"Ahaha vậy còn tùy với ai "

Lương Vận Hàm có chút buồn bực, Văn Dư đối Sùng Hân dường như hiểu biết rất ít, cô trước kia cứ nghỉ các nàng ở cùng một chỗ, hiện tại xem ra hình như đều không phải như vậy.

"Kỳ thực tôi biết Sùng Hân chỉ gặp trước đó 15phut"

"Sao?"

"Ngày đó tại sân bay, tôi cùng Sùng Hân cùng xuất hiện, cô cho rằng chúng tôi ở cùng một chỗ đúng không?"

"Không phải sao?"

"Đương nhiên đều không phải, chúng tôi chỉ gặp bên ngoài sân bay"

"..."

"Vận Hàm, cô biết rõ Sùng Hân, cô ấy không phải có ý khác với tôi chứ?"

Lương Vận Hàm không ngờ Văn Dư sẽ trực tiếp nói chuyện này như vậy, trong thoáng chốc cô cũng không biết trả lời thế nào.

"Cô không không nói cũng không sao..."

Lương Vận Hàm do dự nửa ngày, quyết định thay Sùng Hân hỏi: "Cô, không thích nữ nhân?"

"Việc thích hay không thích nữ nhân không liên quan. Nếu như tôi thực sự thích một người, tôi chẳng bận tâm tính hướng của họ"

"Sùng Hân rất đẹp." Lương Vận Hàm nói

"Cô cũng rất đẹp."

"..." Lương Vận Hàm cảm thấy thật khó để đối đáp với Văn Dư

"Tôi biết Sùng Hân rất đẹp, tôi cũng rất yêu thích cô ấy, thế nhưng không có ý gì khác . Hai người các cô rất tốt, cô coi nàng là em gái? Nếu vậy, tôi sẵn sàng có một đứa em gái."

Lương Vận Hàm không có nghe ra trong lời nói có gì không thích hợp, chỉ là đang nghỉ hàm ý bên trong. Văn Dư không thích Sùng Hân, thế nhưng Sùng Hân đối Văn Dư tựa hồ rất cố chấp, làm sao bây giờ?

"Cô không nên nghĩ thế nào năng khiến tôi thích Sùng Hân, tốt nhất là nghỉ làm thế nào cho cô ấy mau chóng từ bỏ cảm tình này. Tuổi trẻ thường hay bốc đồng. ""

"Cô ấy rất nghiêm túc"

"Tôi cũng rất nghiêm túc."

"..."

Lúc này Văn Dư có chút cường thế, nhưng cô cũng không phải là người đưa tin, Lương Vận Hàm có chúc bực mình:

"Kia là chuyện các người, tôi không muốn can hệ."

"Vậy cô vì sao luôn luôn hoài nghi tôi?"

"Tôi nào có?"

"Không có sao?"

"..."Lương Vận Hàm không nói gì thêm, cô có chút bực mình

Văn Dư dường như cũng cảm thấy được bản thân ngữ khí có phần cấp cườn thế vì vậy nhẹ giọng lại nói rằng: ""Vận hàm, tôi cùng Sùng Hân tuyệt đối không có khả năng. Cô ấy quá nhỏ ."

"Cô là vì cô ấy còn nhỏ nên không thích sao? Cô ấy sớm muộn gì sẽ lớn lên."

"Có giống như cô không?"

"..."

Lương Vận Hàm đột nhiên ý thức được Văn Dư là ám chỉ cô ấy thích cô. Tim Lương Vận Hàm đập nhanh hơn.

Văn Dư tin tưởng Lương Vận Hàm thừa thông mình để hiểu ý tứ của mình. Văn Dư cũng không lo lắng Lương Vận Hàm sẽ không thích tình cảm giữa nữ nhân. Sùng Hân thích cô, cô ấy cùng Sùng Hân là cô em tốt, nếu cô ấy có khả năng chấp nhận Sùng Hân, tự nhiên là đối tình cảm nữ nữ điều hiểu rõ, hơn nữa có thể chấp nhận cô. Huống chi, vừa rồi còn hôn cô ấy, cô ấy không có đẩy mình ra sao.

Văn Dư không biết Lương Vận Hàm có hay không từng cùng nữ nhân yêu nhau, nhưng mà dù sao tình cảm của cô với cô ấy cũng chỉ đến bất chợt. Vì thế cô nghĩ cần cho cô ấy một ít thời gian đễ suy nghĩ.

Qua nửa ngày, Lương Vận Hàm nhịn không được mở miệng: ""Văn Dư, tôi cùng Sùng Hân là chị em tốt. Tôi vẫn coi cô ấy là em gái."

"Tôi biết."

"Ý của tôi là..."

Lương Vận Hàm dừng lại không nói thêm gì đi nữa, nàng có chút loạn. Không thể phủ nhận, Văn Dư cho cô cảm giác rất đặc biệt, bản thân cũng rất yêu thích Văn Dư. Thậm chí theo biết nhiều hơn, càng ngày càng có hảo cảm. Cô không biết này có phải thích hay không, thế nhưng nàng thừa nhận Văn Dư đối với chính mình chính xác là có một loại lực hấp dẫn.

Chỉ là Sùng Hân làm sao bây giờ? Lương Vận Hàm hiện tại có chút phân không rõ rốt cuộc là bản thân kẹp giữa Sùng Hân cùng Văn Dư, Sùng Hân lại bị kẹt giữa cô và Văn Dư

_WWIA\p1xQ




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net