Chương 57 - Cướp đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta chỉ muốn ra ngoài một chút thôi......"

Diệp Thanh Vũ cắt lời nàng: "Không phải ta đã nói với muội phải ngoan ngoãn ở trong sơn trang, vì sao không nghe lời? Nếu hôm nay muội xảy ra chuyện gì, muội bảo ta phải ăn nói thế nào với cha đây?"

Diệp Sóc Nguyệt cúi đầu, rầu rĩ nói: "Xin lỗi mà, ngươi đừng có dữ như vậy được không. Ở trong sơn trang hoài, chán muốn chết luôn. Lại không thấy ngươi đâu, ta mới nghĩ đi ra ngoài dạo một lát, tưởng rằng sẽ gặp được ngươi thôi. Lần sau, ta sẽ không như vậy nữa đâu."

Nhìn dáng vẻ tủi thân tội nghiệp của nàng, Diệp Thanh Vũ cảm thấy mình hình như hơi quá đang. Nàng há miệng thở dốc, dời ánh mắt về phía khác.

Diệp Sóc Nguyệt vụng trộm giương mắt ngắm Diệp Thanh Vũ, thấy sắc mặt nàng không lạnh như vừa rồi, đánh bạo vươn tay ngoắc ngoắc ngón út của nàng: "Thanh Vũ."

Thấy người nọ không có phản ứng, Sóc Nguyệt lại gọi một lần: "Thanh Vũ, ngươi nhìn ta một cái đi."

Diệp Thanh Vũ quay sang nhìn thẳng hai mắt nàng, trong mắt tĩnh lặng không gợn sóng, làm cho người ta không thể biết được cảm xúc của nàng. Diệp Sóc Nguyệt đối mắt với nàng giây lát, chu môi nói: "Lần sau ta sẽ không lén lút ra ngoài nữa, thật đó. Ngươi đừng giận nữa được không?"

"Ừm."

"Hở?"

"Về thôi." Diệp Thanh Vũ giữ chặt nàng, không có cảm tình gì nhiều. Diệp Sóc Nguyệt gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo nàng. Hai người trở về Ngự Kiếm sơn trang, Diệp Sóc Nguyệt rốt cuộc nhịn không được, nàng kéo lấy Diệp Thanh Vũ không cho nàng đi nữa.

"Thanh Vũ."

"Làm sao?" Diệp Thanh Vũ quay đầu lại, Sóc Nguyệt nhìn mặt nàng, cẩn thận hỏi: "Bây giờ ngươi đang giận hay đã hết giận rồi?"

"Không tức giận."

"Vậy sao ngươi lại lạnh mặt với ta chứ?"

Diệp Thanh Vũ nhướn mày: "Có sao?"

"Có đó." Diệp Sóc Nguyệt nhìn nàng, đáng thương hề hề xoắn tay áo: "Ta đã xin lỗi rồi đó thôi, ngươi còn muốn ta làm thế nào nữa."

Bên môi Diệp Thanh Vũ cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, nàng bất đắc dĩ xoa đầu Diệp Sóc Nguyệt: "Ta không có giận muội nữa, chỉ là không biết nên làm gì với muội cả. Là ta đa tâm, cứ sợ người khác sẽ tổn thương muội. Mấy ngày nay không thấy tin tức từ cha, ta sợ –"

"Đừng sợ, cha sẽ không sao đâu." Diệp Sóc Nguyệt ôm lấy nàng. "Mục tiêu của bọn họ là ta, ta không sao, cha sẽ không có chuyện, đúng không? Thật ra ngươi không cần lo lắng đâu, ta hoàn toàn có năng lực bảo vệ tốt chính mình."

"Sóc Nguyệt –" Diệp Thanh Vũ bình tĩnh nhìn nàng, khẽ thở dài, có lẽ, thật là mình lo nhiều đi. Người trước mắt này, đã không còn là đứa trẻ chỉ biết quấy khóc nữa rồi, nàng đã dũng cảm hơn, cũng bắt đầu biết độc lập. Liệu có một ngày nào đó, nàng sẽ mạnh mẽ đến mức không cần mình không?

"Ngươi suy nghĩ gì đó?"

Diệp Thanh Vũ lắc đầu, cầm tay nàng: "Muội đi theo ta."

Nàng dẫn Sóc Nguyệt vào phòng mình, rồi đóng cửa lại. Diệp Sóc Nguyệt ngồi xuống bên bàn, khó hiểu nhìn nàng, không rõ Diệp Thanh Vũ muốn làm cái gì.

Trước mặt xuất hiện một đôi giày đầu hổ, Diệp Sóc Nguyệt sửng sốt, đây không phải là đôi giày mình thấy hồi ở huyện Hoài sao. Lúc ấy nàng còn vì nó mà bị Diệp Thanh Vũ chế nhạo một phen, Sao nó lại ở đây?

"Ừ, đây là ta mua đó. Vẫn muốn đưa cho muội." Diệp Thanh Vũ hơi đỏ mặt, dù sao đây cũng là đồ của con nít, nàng cũng chưa bao giờ tặng ai đó cái gì. "Ngày đó, nhìn ngươi tựa hồ rất là thích."

Sóc Nguyệt rất bất ngờ, nhìn Diệp Thanh Vũ không được tự nhiên, nhịn không được muốn cười, trong lòng lại cảm thấy thật ấm áp. Thì ra, nàng vẫn luôn quan tâm mình.

Nàng vươn tay tinh tế vuốt ve đôi giày đầu hổ kia, thì thào hỏi: "Thanh Vũ, ngươi có thể nói cho ta biết, cha mẹ ta trông như thế nào không?"

Diệp Thanh Vũ nhớ lại, nhẹ nhàng lắc đầu: "Lúc đó ta còn khá nhỏ, đã không còn nhớ rõ lắm. Chỉ là trong ấn tượng của ta, cha của muội rất cao lớn, thoạt nhìn rất uy nghiêm, nhưng lại đối đãi với người khác rất hiền từ."

"Còn nương của ta thì sao?"

"Nương của muội là một nữ tử rất ôn nhu. Vào những này đẹp trời, bà luôn thích ngồi trong đình viện phẩm trà. Quan hệ của cha nương muội tốt lắm. Mọi người trong phủ từ trên xuống dưới đều rất tôn kính họ." Ánh mắt Diệp Thanh Vũ dừng trên mặt của nàng, khẽ cười: "Muội khá giộng nương của muội đó."

Sóc Nguyệt gật gật đầu, trong mắt toát ra mất mát: "Nếu ta có thể gặp bọn họ một lần thì tốt rồi."

"Tuy rằng hiện tại họ đã không còn trên nhân thế, nhưng muội hãy tin rằng, bọn họ nhất định là những người yêu thương muội nhất trên đời này, đều luôn hy vọng muội sống hạnh phúc." Diệp Thanh Vũ đau lòng Sóc Nguyệt như vậy, cầm lấy đầu ngón tay hơi lạnh của nàng. "Không sao hết, sau này, có ta bên muội. Ta sẽ thay cha nương muội chăm lo, quan tâm muội."

"Ta biết." Diệp Sóc Nguyệt cầm tay nàng lại, nhìn Diệp Thanh Vũ không chớp mắt, sống mũi cay cay, bổ nhào vào trong lòng của nàng: "Thanh Vũ — Ta chỉ còn có cha và ngươi thôi, ngươi thật sự sẽ không rời đi sao?"

"Chuyện đã đáp ứng với muội, ta có thể nào nuốt lời?" Diệp Thanh Vũ vuốt mái tóc nàng, yêu thương hôn lên vành tai nàng. "Nhưng muội nhất định cũng phải đáp ứng ta, nhất định, không được báo thù –"

"Ta biết –"

Diệp Thanh Vũ nhắm mắt lại, nở nụ cười ôn hòa. Chỉ cần có thể nhìn nàng, nhớ nàng, sẽ cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Nhưng đối với Sóc Nguyệt mà nói, mình thật sự là hạnh phúc nàng cần sao? Nàng là nữ nhi của vương gia, là cha dùng mọi hết cách cứu về, nếu như không có sai lầm, sẽ giống mọi nữ tử trên thế gian, tìm một nam tử ôn nhu đáng tin cậy, sống những ngày bình thường hạnh phúc, tục thừa hương khói cho Công Tôn gia. Bản thân lại chẳng làm gì được cho nàng. Hai nữ tử cùng một chỗ, vốn là chuyện luân lý không tha. Huống chi cha còn ôm tâm nguyện chưa thành, nếu thế tục chỉ trích, nàng có dũng khí gánh vác không?

Vào đêm, đèn đuốc trong sơn trang đã sáng lên. Nhóm hộ viện cầm đuốc tuần tra qua lại khắp toàn sơn trang, cảnh giác quan sát động tĩnh bốn phía.

Bên ngoài sân vang lên tiếng gõ mõ cầm canh, Diệp Thanh Vũ vẫn mở to mắt trong bóng đêm. Nàng nghe thấy tiéng sột soạt từ phía trên đỉnh đầu. Tiếng động kia đều nhịp, như tiếng rắn đang bò trườn vậy.

Diệp Sóc Nguyệt cuộn mình ngủ trong lòng nàng, lông mi trong giấc mộng nhẹ nhàng rung động, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu khe khẽ. Tay trái đụng đến trường kiếm bên giường, Diệp Thanh Vũ ôm chặt người trong lòng, vểnh tai hết sức chăm chú lắng nghe động tĩnh trên nóc nhà.

Người trên mái nhà ngừng lại, đạp mái ngói, di chuyện cực kỳ chậm rãi. Hình như hắn đã ngồi xuống, đang lục tìm gì đó. Diệp Thanh Vũ vẫn không nhúc nhích, híp mắt nhìn đỉnh đầu, đợi tấm ngói bị người nhất ra, ánh trăng chiếu thẳng vào.

Nàng nhìn thấy một cặp mắt.

Trùng hợp lúc này, đội hộ viện đi ngang qua mái hiên. Diệp Thanh Vũ đột nhiên phóng ra ngân châm, đâm thẳng mắt phải của kẻ kia.

"A ui!"

Trên nóc nhà vang lên tiếng hét thảm, sau đó là tiếng ngã ầm, dường như kẻ kia ngã xuống sân viện. Hộ viện tuần tra nghe thấy động tĩnh, đều rút kiếm ra, hét lớn:"Kẻ nào?!"

Diệp Sóc Nguyệt giật mình, mở to mắt: "Thanh Vũ, có chuyện gì vậy?"

Chưa kịp trả lời, trên nóc nhà đột nhiên vỡ ra một lỗ lớn. Mấy tên mặc y phục dạ hành nhảy xuống, giơ đoản đao chuẩn xác đâm xuống đầu giường. Diệp Thanh Vũ ôm eo Sóc Nguyệt lăn sang trai, lập tức cắt qua màn lụa nhảy ra ngoài. Ngoài phòng ánh đuốc sáng trưng, tiếng vũ khí va chạm phát ra liên tục, nghe tiếng động và bước chân, đám người đột kích không dưới mười lăm.

"Bắt lấy bọn họ!"

Diệp Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng: "Ở Ngự Kiếm sơn trang, làm sao để các ngươi tùy tiện giương oai chứ!"

Nàng hộ Sóc Nguyệt ở sau người, thoải mái tránh thoát một kích, giơ chân đá bay đoản đao trong tay kẻ kia, tay phải ép xuống đánh lên cùi chỏ của hắn. Đang định xoay người, tay trái kéo Sóc Nguyệt bỗng nhiên bị kiềm chặt, như là bị cái gì túm lại. Nàng kinh ngạc xoay người, ngực đau xót, liền bị đánh ngã tới bên cạnh bàn.

"Thanh Vũ!"

Diệp Sóc Nguyệt sợ hãi gọi nàng, ngẩng đầu nhìn người bịt mặt đang nắm chặt cổ tay mình. Không biết hắn đã đứng sau lừng từ khi nào, đúng là lặng yên không một tiếng động, giống như ma quỷ.

"Thân là con của Công Tôn Thượng Đức, lại yếu đuối tham sống sợ chết như thế sao?"

Ánh mắt sắc bén kia nhìn mình chằm chằm, làm cho Diệp Sóc Nguyệt cảm thấy vạn phần sợ hãi, nàng ra sức đẩy tay hắn: "Buông ra!"

"Sóc Nguyệt!"

Diệp Thanh Vũ ôm ngực đứng dậy, cần cổ liền bị kê đao. Nàng khẩn trương nhìn nam tử đang bắt Diệp Sóc Nguyệt, hắn xuất hiện trong phòng từ khi nào chứ?

"Ta biết cha nương ngươi là bị ai hại chết, nếu muốn biết, liền ngoan ngoãn đi theo ta."

Diệp Sóc Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu: "Ngươi là ai, ngươi làm sao mà biết được?"

"Sóc Nguyệt, đừng nghe hắn nói!"

"Hừ, chính ngươi đều tự thân khó bảo toàn, còn muốn bảo vệ nàng sao?" Nam tử cười lạnh một tiếng: "Hộ viện Ngự Kiếm sơn trang sắp chạy tới, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây."

"Dạ!"

Hắn lôi Sóc Nguyệt bước đi, dưới ánh lửa lập lờ, một thanh trường kiếm đột ngột đâm tới. Nam tử cuống quít nghiêng người tránh, kiếm kia thẳng tắp đâm vào trụ gỗ bên cạnh hắn, ngập gần cả tấc. Thừa dịp hắn thả lỏng tay, Diệp Sóc Nguyệt vội vàng hất tay hắn, chạy vội tới bên người Diệp Thanh Vũ.

"Cẩu tặc ở nơi nào, cả gan chạy tới Ngự Kiếm trong sơn trang gây náo loạn!"

Hơn mười cung tiễn thủ phá cửa xông vào, tất cả cầm cung nỏ nhắm ngay hắc y nhân trong phòng. Giongj Mộ Dung Vũ hùng hậu hữu lực, hắn không nhanh không chậm cất bước tiến vào, mặt âm trầm gườm nam tử kia: "Các ngươi xông tới, không sợ là sẽ không thể ra được sao?"

Nam tử giật giật khóe mắt: "A, ta không nghĩ tới các ngươi sẽ đến nhanh như vậy." Hắn quay đầu nhìn Diệp Sóc Nguyệt nửa quỳ trên mặt đất. "Ngươi định sống trong sự che chở của đám người giang hồ này cả đời sao? Năm đó, cha nương đã chết thảm trong tay người khác, ngay cả thi thể cũng không toàn vẹn. Thân là con ruột của họ, lại không biết đòi công bằng cho cha nương, ngươi không cảm thấy thẹn sao?!"

Diệp Sóc Nguyệt trù trừ nhìn hắn: "Ta –"

"Câm miệng!" Mộ Dung Vũ quát lớn nói: "Chuyện của đứa nhỏ này, không cần các ngươi quan tâm! Ai đã phái các ngươi tới?"

Nam tử cười khinh, tiếp tục nói với Diệp Sóc Nguyệt đang mê mang: "Diệp Sóc Nguyệt, cha nương ngươi là ai giết, ngươi thật sự không muốn biết?"

Mộ Dung Vũ giận không thể át: "Bắt bọn chúng cho ta!"

Mọi người nghe lệnh, nhất tề tiến lên, nào biết kia nam nhân bỗng nhiên phóng đoản đao về phía Diệp Sóc Nguyệt, đạp vai đồng bọn nhảy lên nóc nhà. Mộ Dung Vũ sợ hãi, muốn ngăn trở đã không kịp. May mắn Diệp Thanh Vũ phản ứng nhanh, lập tức ấn Sóc Nguyệt đang ngẩn người xuống đất mới tránh thoát một kiếp. Mà nam tử kia, thừa dịp loạn đã thoát đi từ lâu.

Hộ viện Ngự Kiếm sơn trang vây quanh mấy kẻ còn lại, vốn định bắt sống, đã thấy bọn họ phun ra máu, đúng là cắn lưỡi tự sát. Mộ Dung Vũ vừa tức vừa giận, đá một cước lên thi thể, đi đến trụ gỗ rút kiếm của mình ra, phát hiện bên trên có vết máu.

Trách không được hắn dễ dàng buông tha, hóa ra là bị thương. Nhìn độ lớn của vết máu, không chém rớt cánh tay xuống đã là vạn hạnh. Hắn nghi hoặc nghĩ về tên nam nhân kia, là ai mà có thể khiến đám tùy tùng này trung tâm như thế, vì giữ bí mật, mạng cũng có thể không cần.

"Thanh Vũ, ngươi làm sao vậy?"

Diệp Sóc Nguyệt lo lắng đỡ lấy bả vai Diệp Thanh Vũ, thấy sắc mặt nàng khó chịu, vội vàng hỏi: "Ngươi bị thương sao?"

Diệp Thanh Vũ không nói lời nào, kéo Sóc Nguyệt ôm chặt vào lòng, siết chặt nàng trong lồng ngực. Sức của nàng quá lớn, làm cho Sóc Nguyệt cảm thấy khó thở.

"Thanh Vũ –"

Diệp Sóc Nguyệt dán mặt lên cổ nàng, nhỏ giọng gọi nàng, lại thấy cơ thể người nọ đang khẽ run, là đang sợ hãi sao? Nàng ngẩn người, nâng tay lên, cũng ôm lấy Diệp Thanh Vũ, vùi mặt vào ngực nàng.

"Xin lỗi — Làm ngươi lo lắng –"

Thanh Vũ vẫn chỉ ôm nàng, trong lòng còn sợ hãi. Vừa rồi chỉ có một chiêu, đã để kẻ kia cướp được Sóc Nguyệt. Lúc tay nàng rời khỏi tay mình, Diệp Thanh Vũ thực sự rất sợ. Xem ra, là mình đã đánh giá cao năng lực của bản thân rồi–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net