CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

"Đi!" Trác Quân đỡ trán, xoa bóp hai bên huyệt Thái dương, giống như vừa bị ù tai cùng đau đầu.

"Quân lại đau đầu... " Hai tròng mắt Hạ Tinh chống lại Trác Quân, Trác Quân thực sự không thích hợp với u buồn, điều này ngược lại sẽ khiến cho tâm Hạ Tinh có một chút áy náy. Thân hình Trác Quân nhỏ nhắn xinh đẹp, ước chừng thấp hơn Hạ Tinh một cái đầu. Lông mi dày rậm, trong mắt bởi vì điểm lệ nên nhìn có vẻ mông lung sâu sắc.

"Ai cần em lo chứ?" Trác Quân thô lỗ đẩy tay Hạ Tinh ra, "Theo tôi đi, em nghĩ rằng tôi tìm em để uống trà cùng ngắm hoa dưới ánh trăng sao?"

"Đi đâu?" Hạ Tinh bất đắc dĩ thở dài, Hạ Tinh rất mâu thuẫn, nàng đối với Trác Quân tính tình cả một chút phát cáu cũng không có, vô luận đối phương có làm ra điều gì không tốt, nhưng là nàng đều ôn nhu sủng nịch đối đãi.

"Theo tôi đi xem một mảnh đất, tôi cần nghe ý kiến của em." Trác Quân lạnh lùng nhìn mắt Hạ Tinh, nhưng rồi ánh mắt lại nhanh chóng dời đi. Trực tiếp đi tới mở toan cửa phòng, để lại Hạ Tinh giống như lúc trước tự mình lấy túi xách, đóng cửa, khóa cửa.

"Tiểu Diệp, cô không cần theo tôi. CFO của chúng ta rất có năng lực!" Nói xong Trác Quân nghiền ngẫm kéo kéo môi.

"Tôi rất muốn nói, CFO có năng lực nhất chính là ở trên giường." Trác Quân rất lười, nếu có Hạ Tinh đi cùng Trác Quân sẽ không phải lái xe, sẽ không cầm túi xách, thậm chí sẽ không tự mình ăn. Cho tới bây giờ Trác Quân cũng rất hưởng thụ những đãi ngộ đó, miễn cưỡng ngồi ở vị trí phó lái trên xe, Hạ Tinh cẩn thận tỉ mỉ vì nàng luôn nhắc nhở an toàn là trên hết.

"Này, trên giường công phu của em có lẽ đã tăng lên phải không?" Trác Quân tay gãi gãi cằm, nghiêng đầu nhìn Hạ Tinh, Trác Quân thích nhìn Hạ Tinh ở góc độ này, ở góc bốn mươi lăm nàng tuyệt đẹp, đường nét hoàn mỹ, cô muốn thu hết vào đáy mắt.

Hạ Tinh không trả lời, Hạ Tinh lái xe không giống Trác Quân, ngoại trừ đèn xanh đèn đỏ hoàn toàn không có theo luật giao thông, mà là nàng tuyệt đối cẩn thận. Bởi vì Hạ Tinh nghĩ mình còn nắm trong tay một sinh mệnh khác.

Trác Quân hí mắt, hai cỗ thân thể hoàn mỹ thân thể dán sát vào nhau, hai đầu gối của Hạ Tinh vì bị ma sát mà đỏ bừng, lần lượt run rẩy khiến người ta muốn ngừng mà không được, đối mặt Trác Quân vĩnh viễn đòi hỏi, còn Hạ Tinh thì nỗ lực thỏa mãn. Ánh đèn mờ nhạt u ám, chập chờn vòng eo tuyệt đẹp, Trác Quân hai mắt dán vào đó, toàn thân ửng hồng, ngón tay mềm yếu không có xương đùa giỡn trên mái tóc Hạ Tình, làm rơi lả tả bên vai trái. Trác Quân yêu đến chết lúc Hạ Tinh như vậy, Hạ Tinh ôn nhu, ngay cả cả việc ấy cũng đều là ôn nhu , hoàn toàn không có chút xâm chiếm ép buộc nào. Trác Quân hưởng thụ nhìn Hạ Tinh đến vui sướng tột cùng, nếu như nói lần đầu tiên Trác Quân không hề yêu thích Hạ Tinh, thì chính vào những thời khắc như vậy, Trác Quân đã chân chính yêu thương nữ nhân ôn nhu này.

"Vòng xoay phía trước, đừng đi sai..." Hàm răng khẽ mở, Trác Quân hí mắt nhìn đường phía trước, nhanh chóng đã đến...

"Dừng lại ở đây đi." Phía Tây khắp nơi đều mở rộng, phía trước ba ngàn mẫu đất có viết bốn chữ lớn Vân Hải tập đoàn, thể hiện địa vị khí thế hiển hách không gì sánh nổi.

"Không cần xuống xe, ở đây chẳng qua là mảnh đất trống." Trác Quân tựa hồ vẫn đang chìm đắm với những suy nghĩ vừa rồi, nỉ non nói.

"Tiểu Quân, Quân dự định dùng mảnh đất này làm cái gì?" Hạ Tinh ôn nhu nhìn Trác Quân, mấy năm nay cô ấy đã cường thế hơn không phải sao? Trước đây cô ấy chỉ biết là kề cận nàng, mọi chuyện lớn nhỏ trong tập đoàn đều do nàng xử lý. Kiêng kị lớn nhất của CFO là vượt quá quyền lực và trách nhiệm của CEO, cũng may Hạ Tinh không có dã tâm lớn, cho tới nay đều rất cẩn trọng, đây cũng là điểm mà Trác Vân Hải tán thưởng nàng.

"Em gọi... Tiểu Quân... làm cái gì ở đây sao? Tôi nghĩ cùng em ở chỗ này. . . Làm... " Trác Quân cởi ra dây thắt an toàn, trên mặt lộ một tia tà mị, hướng Hạ Tinh mà dựa vào.

"Đừng... " Hạ Tinh vẫn là như vậy, nàng luôn luôn rất chú ý, ở bên ngoài tuyệt đối không cùng Trác Quân làm ra bất luận động tác thân mật nào, thậm chí nắm tay cũng không có.

"Cũng đúng, hiện tại em đã có chồng, lại càng thêm kiêng kỵ phải không?" Trác Quân cười có chút bất đắc dĩ, lại có chút tự giễu, tội gì lại tự rước một phen sỉ nhục?

"Mảnh đất này, bốn phía đều đã xây hết thành khu dân cư... Ân... Kinh doanh ở đây cũng rất tốt." Hạ Tinh dời ánh mắt, nỗ lực không nhìn tới Trác Quân, đối với Trác Quân nàng luôn luôn tràn ngập áy náy, thế nhưng tính cách của nàng là như vậy, bảo thủ lại mang theo nhát gan.

"Kế hoạch của tôi là xây dựng trung tâm thương mại, bên kia Quảng trường Thủy Nguyệt cũng là của tập đoàn Vân Hải, không sai, không nghĩ tới ánh mắt Hạ tổng chính là nhạy cảm giống như trước đây." Trác Quân hai chân bắt chéo, tựa lưng vào ghế ngồi, có hơi đăm chiêu. "Trung tâm thương mại này còn chưa có tên, vậy nên gọi là cái gì cho hay đây? Hay là gọi 2314 đi."

"2314? Này là đang đùa sao?" Hạ Tinh vẫn không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu của Trác Quân, Trác Quân có đôi khi thì tà ác đến cực điểm, trong thân thể giống như có một bóng ma ngự trị, thỉnh thoảng khiến cho người ta làm sao cũng không hiểu được suy nghĩ trong đầu của cô.

"Trò đùa sao? Trong lòng tôi mà nói, 2314, một chút cũng không phải là trò đùa." Đây chính là lời trong lòng của Trác Quân, bất quá Trác Quân cũng không nói ra, mà từ miệng nói ra một câu khác, "Hay là Hạ tổng nghĩ cho một cái tên tuyệt thế đi. Hạ tổng cũng được ba tôi đối đãi giống như con gái trong nhà so với con gái ruột như tôi thì nghĩ cũng nên suy nghĩ giúp một cái tên, được không?"

"Cái này chúng ta còn nhiều thời gian để đặt tên cho chu đáo phải không? Hay là trở về thương lượng lại với Phòng kiến trúc, không lẽ không thể có tên để đặt sao?" Trong ấn tượng của Hạ Tinh thì Trác Quân thật sự không có nói đùa, thay vì nói không biết thì cứ nói phải chờ họp lại xem sao. Có vài lần Hạ Tinh muốn trêu chọc Trác Quân một chút, nhưng luôn luôn phải biết đùa đến giới hạn bạo phát của Trác Quân, nếu không sẽ không tránh khỏi một trận cuồng phong.

"Đã bảo 2314, đúng vậy, chính là như vậy... " Trác Quân cười không hề âm u, cũng không có chút cảm giác hậm hực nào, cái này là thật sự là lần đầu tiên thấy sau ba năm, Hạ Tinh giúp cô thắt dây an toàn.

"Hảo, hảo, Quân nói cái gì thì chính là cái đó. Chúng ta về đi, em một còn có một cuộc họp sắp bắt đầu rồi, có được không?" Hạ Tinh dùng giọng điệu ôn hòa để thương lượng với Trác Quân, thật ra cũng không tính là thương lượng. Tất cả mọi chuyện Hạ Tinh đều sắp xếp ngăn nắp rõ ràng, tỉ mỉ đến cả thời gian đi WC, mấy phút thì giải quyết. Trước đây Hạ Tinh luôn luôn về nhà với thân thể mệt mỏi rã rời nhìn thấy Trác Quân đang ngồi sô pha chơi trò chơi, lại bị Trác Quân vô lại quấy rầy nên cũng không cách nào có thể thỏa mãn được thân thể, hều hết thời gian Hạ Tinh cảm thấy rất mệt, mệt chết đi, phi thường mệt.

"Hạ tổng đã nói vậy, tôi có thể nói không được sao?" Trác Quân không có tiếp tục dây dưa nữa, nhưng mà là ngữ khí trêu chọc không giống như thời gian ở tại phòng làm việc cứng nhắc như vậy. Trác Quân nỗ lực không thèm nghĩ đến Hạ Tinh nữa, quá khứ cùng Hạ Tinh, chồng của Hạ Tinh bây giờ, nhưng những thứ đó cứ bám lấy suy nghĩ của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net