CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Đôi bàn tay Hạ Tinh nắm chặt có chút xúc động, bên cạnh là Trác Quân đang nhắm hai mắt lại, trong lòng Hạ Tinh thực sự đau khổ, không phải đã hết yêu rồi sao? Nếu như thật sự hết tình vậy sao Hạ Tinh còn đáp ứng Trác Vân Hải mà trở về, Trác Quân thật là khờ, tính tình vẫn trẻ con như vậy, luôn luôn cố chấp tìm kiếm một sự rõ ràng. Hạ Tinh cố gắng chịu đựng mang theo trong lòng một sự kết thúc, cái kết thúc này không thể kéo dài, càng kéo thì càng chặt, chỉ là sợ đến lúc quá chặt sẽ không thể nào tháo gỡ được nữa, trong lòng thầm than nhẹ, một giọt nước mắt lăn tràn trên má Hạ Tinh, nhẹ nhàng lau đi, lại liếc mắt nhìn người con gái bên cạnh, lúc này chắc là đã ngủ rồi.

"Trác tổng, đã đến công ty." Hạ Tinh nhẹ nhàng kêu Trác Quân một tiếng, thấy cô không có phản ứng, thời gian cuộc họp sắp đến, Hạ Tinh mở cửa xe đi ra ngoài.

"Anh là bảo an ở đây phải không? Trác tổng đang ngủ ở trong xe, các anh nhìn một chút. Tôi đi lên trước." Hạ Tinh mỉm cười nói với hai người đàn ông mặc đồng phục bảo an trong phòng an ninh.

"Hạ tổng, đúng vậy a, xin ngài yên tâm." Hai người đó vừa nói cúi đầu, không biết là ai đã huấn luyện như vậy, nhưng nhìn có vẻ rất thành thật.

"Tiểu Lâm, mọi người đến đông đủ rồi phải không?" Hạ Tinh vội vã đi vào phòng hội nghị, Lâm Hữu Di đã chờ ở ngay đại sảnh.

"Đúng vậy, Hạ tổng, là đang chờ cô." Lâm Hữu Di ôm một chồng văn kiện, mỉm cười nhìn Hạ Tinh, Hạ tổng chính là như trước giống nhau, đâu phải vào đấy, cho dù có gấp gáp, cũng không quên ưu nhã.

" Thật ngại quá, các vị, tôi đến muộn một phút đồng hồ." Lúc Hạ Tinh tiến vào phòng họp số 3, tất cả nhân viên phòng tài vụ đều đã đến đông đủ, ngồi yên lặng trật tự.

"Xin nhấn mạnh mục đích cuộc họp của chúng ta ngày hôm nay là tìm hiểu một chút về tình hình tài chính của tập đoàn trong ba năm qua, được rồi, chúng ta bắt đầu đi." Hạ Tinh đi ba năm, ba năm nay những gì xảy ra cần phải có người chậm rãi trình bày cho nàng biết. Nhưng số liệu là chết, quan trọng là muốn tiếp cận nhân sự.

Khi Trác Quân tỉnh lại, thình lình thấy ở phía trước là ba gã bảo an đang đứng, hai bên xe mỗi góc đứng một người. Duy chỉ có tìm không thấy Hạ Tinh.

"Chuyện gì xảy ra?" Trác Quân xuống xe hỏi.

"Trác tổng, ngài khỏe... " Vị chủ nhiệm bảo an lèm nhèm nói một đống lời vô ích, Trác Quân mới chậm rãi lựa ra những tin tức hữu dụng, đại ý là Hạ Tinh lo lắng an nguy của Trác Quân, nhưng lại không muốn đánh thức tên đầu heo này, nên nhờ bảo an trông coi nhìn Đại tiểu thư ngủ.

"Tốt, tôi đã biết, vất vả cho các người, tất cả quay về với cương vị đi " Sâu trong đáy lòng Trác Quân nói một câu "Hạ Tinh em mới chính là một tên đại ngốc", nói tới nói lui, trong lòng chính là cực kỳ cao hứng, vui vẻ đến nổi trên mặt cũng xuất hiện tia mỉm cười đầy sức sống.

"Xin chào, nơi này không thể đỗ xe, thưa tiên sinh." Trác Quân ôm trán đi ra bãi đỗ xe, ở cửa cách đó không xa, một bảo an cùng chủ của xe BMW xảy ra tranh chấp. Xen vào chuyện của người khác đều không phải là phong cách của Trác Quân, chỉ là Trác Quân có điểm kỳ quái, sao lại có người ngu ngốc đến nổi đem xe ngáng ngay cửa chính ra vào, đây là hành vi rất không có giáo dục, một chút kiến thức thường thức cũng không hiểu thì chính là quá ngu ngốc.

"Xảy ra chuyện gì?" Trác Quân đứng ở ngay bảo an trước mặt, nhìn người đàn ông trước mặt, thân hình thon gầy cao 1m85 này khiến cho người ta có cảm giác như lung lay sắp ngã tới nơi, Trác Quân là đang nghĩ một trận gió thổi qua có thể hay không khiến hắn ngã xuống, mà nếu nhỡ ngã xuống cũng không chuyện gì xảy ra, chỉ là nếu lỡ đè trúng mình thì không tốt chút nào, dù sao cũng 130,140 cân, đủ chết người rồi. Trác Quân che miệng cười, theo bản năng lui về phía sau một chút.

"Tôi là tới đón lão bà, chỉ đỗ một chút, một chút nữa sẽ đi." Quả là một hảo trượng phu nha, Trác Quân cũng không có để ở trong lòng nữa.

"Sắp hết giờ làm việc rồi, anh đỗ ngang nơi này, chút nữa xe bên trong công ty phải đi ra thế nào? Anh đỗ bên kia đi." Trác Quân đang nghĩ đến Hạ Tinh, giơ chân lên vừa mới chuẩn bị bước đi.

"Hôm nay là ngày đầu tiên nàng đi làm, tôi có chút lo lắng." Đường Tuấn nâng lên mắt kính trên sống mũi nói , một mặt lại rất khẩn trương lấy điện thoại di động ra "Uy, Tinh Tinh, cuối cùng cũng gọi được cho em, vừa mới tan họp sao? Không sao không sao, đã về chưa? Anh tới đón em, đang đứng trước cửa công ty."

Họp? Tinh Tinh? Ầm ầm, Trác Quân vừa mới chuẩn bị bước đi thì vội dừng lại, biểu tình trên mặt từ vừa thờ ơ rồi càng ngày càng lạnh lùng rồi lại thay đổi 180°, mỉm cười đánh giá Đường Tuấn. Nhìn kỹ, dung mạo người này cũng xem như là anh tuấn, nhưng mà quá gầy.

"Tôi, tôi đem xe đỗ đến sát bên đường lớn. Thật ngại quá, thật ngại quá, bảo an đại tỷ!" Đường Tuấn bị Trác Quân nhìn chầm chầm có chút không biết làm thế nào, trong lòng thầm nghĩ vị đại tỷ có hay không một hồi không hài lòng đến nổi bão.

Bảo an đại tỷ? Vị trượng phu của người con gái mình yêu thương trước mắt này càng lúc càng chọc cho người ta ghét mà, Trác Quân nhìn thoáng qua xung quanh, tên bảo an vừa nãy chẳng biết đã đi đâu, Trác Quân chẳng muốn nói cái gì nữa, khẽ hừ một tiếng, hướng văn phòng làm việc đi đến.

Đã tới giờ tan tầm, chỉ chốc lát lục tục có người đi ra.

"Trác tổng... "

"Trác tổng, hẹn gặp lại... "

"Trác tổng ngày mai gặp." Từng khuôn mặt tươi cười xẹt qua trước mắt cô, Trác Quân có điểm thất thần, chỉ biết liên tiếp gật đầu, trên mặt cũng không có cười, mọi người gần như đã quen với một Trác Quân tối tăm, tâm tư thâm trầm như vậy. Có một số người mới vào công ty, hoặc là những cô bé công tác không lâu nhìn thấy Trác Quân như vậy, muốn mở miệng nhưng lại sợ hãi, cho đến khi mở miệng thì người đã đi vào thang máy.

"Trác tổng nhìn thật là hung dữ!" Một cô gái trong số đó vừa nói.

"Suỵt!" Một người khác nhẹ nhàng làm động tác chớ có lên tiếng.

"Hạ... " Trác Quân trước mắt sáng ngời, thang máy ngừng lại, khi cửa mở ra chính là lúc Hạ Tinh đã đứng ở trước mặt, bên cạnh không có ai khác, có thể đều đã đi hết.

"Trác tổng, tỉnh rồi à?" Hạ Tinh mỉm cười nhìn Trác Quân, mỉm cười lễ phép theo hình thức, nụ cười như vậy đả kích Trác Quân bừng tỉnh lại những vui vẻ trong lòng. Đối với người khác đây là thân thiện, nhưng đối với Trác Quân đây chính là khoảng cách hơn ngàn dặm. Lại nhớ tới trượng phu của nàng, Trác Quân trong lòng chua xót, khó chịu vô cùng.

"Ân." Trác Quân muốn nói cái gì đó, nhưng lại phát hiện ra cả tư cách nói cũng không có. Lẽ nào lấy thân phận cấp trên giữ lại nàng nói chuyện? Huống chi hiện tại các nàng cũng không thuộc về quan hệ quan hệ cấp trên dưới, hay là lấy tư cách bằng hữu? Giữ nàng lại ôn chuyện một chút? Thế nhưng trượng phu nàng đang ở dưới chờ.

Hạ Tinh nhìn thoáng qua Trác Quân, trong mắt là bi thương thật sâu khiến nàng đau đớn, Quân, em nên đối đãi với Quân như thế nào? Hạ Tinh đi vào thang máy, nhìn bóng lưng Trác Quân chậm rãi biến mất ở bên ngoài khi cửa thang máy dần khép lại, không khỏi thổn thức.

Văn phòng dần dần an tĩnh, không còn ai, Trác Quân châm một điếu thuốc, giữa ngón tay là làn khói mù lượn quanh có thể thấy rõ khuôn mặt rạng rỡ kia. Lần đó sau khi rời đi cũng không có dũng khí nhìn lại khuôn mặt đó.

"Trác Quân, em sắp kết hôn rồi, em muốn gặp Quân một lần."

Cách đây ba năm Trác Quân nhận được một tin nhắn, nhưng mà, cô chỉ là chậm rãi khép lại điện thoại di động, sau đó cũng giống như ngày hôm nay, đốt một điếu thuốc, cũng không ai biết cô trốn ở nhà ba tháng không ra đến cửa, cũng không ai biết cô mỗi ngày chuốc cho bản thân say như chết, mỗi ngày đều trôi qua như vậy. Cũng không có ai biết cô khóc lóc thảm thiết đến cả quỷ thần đều cảm động này là tê tâm liệt phế đến thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net