Chương 7. Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: amocbinhphuong.

14.

 "Vậy, quả nhiên là vẫn phải đi hát rong đầu đường!"

Văn Linh ngồi với Trần Thần trong quán ăn nhỏ, cùng góp mấy đồng bạc lẻ trong túi cả hai ăn bữa chiều.


Lúc đang thảo luận tiếp theo nên làm thế nào, Văn Linh đưa ra ý kiến "hát rong đường phố".Còn Trần Thần, vẫn trước sau như một, chỉ là hơi nghiêng đầu chống cằm, mỉm cười nhìn cô.


"Được rồi." Trần Thần nói.


Văn Linh lôi đàn ghi ta ra, còn Trần Thần cũng lục lọi trong túi, cuối cùng lấy ra một tờ giấy.Trên giấy là một bản nhạc, Trần Thần trực tiếp đưa cho Văn Linh.


Văn Linh ném ánh mắt nghi ngờ về phía Trần Thần.


"Không phải trước đây tớ đã nói với cậu rồi sao, có người kêu tớ thu âm bài hát." Trần Thần chỉ chỉ vào tờ giấy kia, nói, "Đó là bài này, vốn là hai ngày nữa sẽ lên sóng, chọn bài này được không?"


"Cậu hát à?"


"Ừ." Trần Thần gật đầu.


"Nếu như bị ai đó nhận ra thì phải làm sao đây?" Văn Linh hỏi.


Trần Thần đã upload bài hát online từ hồi đại học, thậm chí vì lý do đó mà Văn Linh đặc biệt đi học làm hậu kỳ, đương nhiên cô biết rõ tình huống của cô ấy.


Trần Thần từ nhỏ đã yêu thích ca hát, cũng có thiên phú, tự nhiên trình độ rất khá, tích lũy dần dần mấy năm cũng không thiếu gì fan hâm mộ.


Thế nhưng bản thân Trần Thần lại không thích được quan tâm chú ý quá nhiều, ngoại trừ các bài hát của mình, cô không tiết lộ thêm bất cứ một tin tức gì, thậm chí ngay cả weibo cũng không có.


Âm sắc giọng hát Trần Thần có nét độc đáo riêng, nếu hát ở chỗ đông người, không chắc sẽ không bị người nhận ra.


"Không sao đâu." Trần Thần chỉ cười tủm tỉm đáp, "Đôi khi tớ cũng muốn thử sống khác đi một chút."


Thế là Văn Linh đứng tập luyện cùng Trần Thần ở ngã tư bên ngoài quán ăn.


Lúc mới bắt đầu có nhiều chỗ trúc trắc, lệch nhịp lạc tông, cả hai bắt đầu mày mò giống như người mới tập chơi vậy.


Văn Linh nhìn Trần Thần, cho dù đang ở nơi đông người, Trần Thần vẫn điềm tĩnh trấn định, tựa như thời điểm đi ứng tuyển vào câu lạc bộ nhiều năm trước.


Trần Thần cúi đầu, nhìn chăm chú nhạc phổ và ca từ dù cô đã nhớ kỹ trong lòng. Khi có chỗ không đúng cô sẽ dừng lại, nhắc nhở Văn Linh điều chỉnh.


Văn Linh cũng nghe theo lời cô.


Hai người đã không chơi nhạc cùng nhau như vậy trong suốt bảy, tám năm qua, nhưng sự ăn ý giữa các cô vẫn còn đó.


Văn Linh không khỏi cảm thấy vui mừng, cũng có chút hoài niệm ấm áp.


Thật giống như thời gian chẳng bao giờ trôi đi, các cô vẫn như lúc trước vậy, ôm mơ ước thời thanh xuân, cũng chưa từng có cái gọi là từ trước tới nay.


Ca khúc trải qua luyện tập từ từ thành thục, đoàn người cũng dần dần tụ tập lại, còn có người giơ điện thoại lên chụp hình.


Văn Linh cười nhìn bọn họ, le lưỡi.


"Nhớ chụp tụi mình đẹp đẹp đó nha!"


Tiếng cười đầy thiện ý cổ vũ nổ ra trong đám đông.


"Chị ơi, các chị đang tập luyện tiết mục ạ?" Trong đám đông có cô bé nhỏ tò mò vào xem, cười hì hì hỏi, "Lúc nào sẽ xuất đạo vậy, em sẽ đi ủng hộ nhóm các chị!"


"Không phải, tụi chị đang bán mặt mũi kiếm chút lộ phí về nhà đó." Văn Linh nghiêm trang đáp, "Lang thang ở ngoài lâu lắm, thiếu chút nữa là quên mất đi xe cũng cần có tiền luôn á!"


"Vậy đây là biểu diễn đường phố phải không ạ?", cô bé cười khúc khích hỏi, "Nhưng mà các chị cũng không có hộp đựng tiền luôn, quá không chuyên nghiệp rồi."


"Không phải là tụi chị nghèo đến mức ngay cả cái hộp cũng không có à?" Văn Linh khoa trương làm vẻ mặt đáng thương.


Ngay khi cô vừa dứt lời, có người bóc ngay một cái hộp giao hàng, lấy đồ vật bên trong ra rồi đặt cái hộp ở trước mặt các cô.


"Thế này là có rồi đấy."


"Cám ơn anh giai này nha!" Văn Linh cười tít mắt cảm ơn, tiếp tục gảy gảy dây đàn.


Từ đầu đến cuối Trần Thần chỉ đứng cạnh bên, mỉm cười nhìn cô.


Mười mấy phút trôi qua, người đến người đi, đám đông lúc chiều cũng từng bước tan rã, đoàn người dần dần giảm bớt.


Phần tập luyện của Văn Linh và Trần Thần cũng sắp xong.


Văn Linh mượn loa và micro đến, chuẩn bị làm màn cuối kết thúc.


Những người qua đường hiếu kỳ tụ tập xung quanh cũng bắt đầu hồi hộp.


Văn Linh bắt đầu gảy đàn – hiện tại cô đã rất thuần thục.


Nhạc dạo đầu vang lên, Trần Thần chậm rãi ngâm nga, mãi đến lúc chính thức vào bài hát, cô mới thực sự cất lời.


Giọng hát của Trần Thần giống như tính cách cô, rất ôn nhu, cũng không dính nhão, mà thiên về trong trẻo, từng âm từng chữ rất rõ ràng, thong dong.


Văn Linh rốt cuộc cũng có thể phân thần chú ý vào phần ca từ bài hát.


Đây là một bài hát về sự tái ngộ, nhẹ nhàng và dịu dàng, giống như kể về một câu chuyện xưa hơn là một bản tình ca, vô cùng phù hợp với chất giọng của Trần Thần.


Hai người yêu cũ gặp lại sau nhiều năm xa cách, tự nhiên mà bắt chuyện với nhau, thời gian đi qua mài mòn các góc cạnh của tất cả các mâu thuẫn thuở xưa, biến chúng thành những hồi ức đơn thuần, và rồi tình cảm lại chảy ra, xuôi theo dòng thời gian, giống như là một dòng suối nhỏ không bao giờ khô cạn.


Vì vậy mà suy nghĩ đến một cách tự nhiên rằng, họ cũng có thể trở về như lúc trước vậy.Thời điểm hai người cùng nghĩ như thế này, câu cuối cùng "Tớ sẽ chờ cậu trở về" bật ra hết sức tự nhiên không có gì sánh được.


Nếu không biết Trần Thần chưa từng tự viết bài hát, Văn Linh gần như đã cho rằng đó là viết cho hai người bọn họ.


Cứ xem như là không phải Trần Thần đặc biệt viết bài hát –- vậy thì tại sao cô ấy lại muốn chọn ca khúc này đến vậy?


Đầu ngón tay Văn Linh trượt ra, làm lệch một nốt nhạc, nhưng cô rất nhanh điều chỉnh lại, dùng dáng vẻ tỉnh bơ mà tiếp tục đệm đàn.


Thế nhưng sau đó, Văn Linh vẫn không thể rời mắt khỏi Trần Thần.


Mà tựa hồ như Trần Thần cũng cảm ứng được ánh mắt của Văn Linh, cùng lúc nghiêng đầu đối diện tầm mắt cô, rồi mỉm cười.


Giọng hát cô ấy vẫn rất vững vàng, vẫn ôn nhu như vậy, ngay cả trong ánh mắt cũng đong đầy tâm tình mềm mại, ấm áp.


Nếu Văn Linh trong quá khứ mà bị ánh mắt chuyên chú như thế bắt lấy, đại khái cô sẽ chỉ biết ngượng ngùng dời mắt.


Thế nhưng giờ phút này, Văn Linh thầm nghĩ cô chỉ muốn chết chìm trong biển sao đen nhánh mà ôn nhu kia, không muốn bỏ qua bất cứ điểm nhỏ bé nào.


Ngay cả đám đông ồn ào náo động xung quanh dường như cũng lắng lại, chỉ còn tiếng ca dịu dàng như lời tâm tình nhỏ nhẹ nỉ non, nhẹ nhàng mà phiêu lãng.


Có người gần đó che miệng, cố ngăn tiếng thét kinh hãi, nhưng vẫn gấp rút lấy điện thoại, mở máy ảnh, cố gắng chen vào gần hơn.


Người bên cạnh kinh ngạc quay đầu nhìn cô, không rõ vì sao cô kích động như vậy.


Nhưng đa số người vẫn còn chìm đắm trong ca khúc xa lạ này.


Bài hát kết thúc, đoàn người còn chưa lấy lại tinh thần, Văn Linh vẫn còn đang gảy đàn.


Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Trần Thần ngừng tiếng ca, lại nói:


"Tôi không thể cùng em phiêu bạt, nhưng tôi sẽ luôn ở đây chờ em trở về."


15.


Văn Linh và Trần Thần lấy tiền vừa kiếm được thuê gian phòng một người ở nhà nghỉ gần đó.Sau khi vào phòng đã là lúc nửa đêm, thoạt nhìn Văn Linh phấn khởi đến độ không ngủ yên được.


Hai người chen chúc trên cái giường chật hẹp, tựa như trở về khoảng thời gian ngủ cùng phòng thời đại học.


Hồi ấy, đám bạn cùng phòng hai người đã sớm có bạn trai. Mùa đông giá rét đến, trường học không có máy sưởi, cũng không có điều hòa, bạn cùng phòng theo tiếng gọi con tim chạy mất tăm, chỉ còn lại hai người Trần Thần và Văn Linh.


Khi đó Văn Linh bận rộn hơn Trần Thần, thường thường chỉ thấy được Trần Thần vào buổi tối, nhưng hầu hết thời điểm thì Trần Thần đã tắt đèn đi ngủ trước.


Trần Thần ngủ ở giường dưới, Văn Linh ở giường trên, đêm đến Văn Linh trở về, nhón mũi chân sờ sờ tấm nệm lạnh băng trên giường cô, sau đó không chút do dự chui vào ổ chăn của Trần Thần.


Trần Thần lên giường sớm, hơn nữa, trước khi trời trở lạnh đã sớm bỏ hai cái túi chườm nóng vào chăn, đầu giường một cái, cuối giường một cái.


Mỗi lần bị hơi lạnh của người nào đó ập vào, Trần Thần luôn luôn tốt tính chủ động lùi vào trong một chút, còn tự tay giúp đối phương đắp chăn ngay ngắn.


Hai nữ sinh cùng nằm trên chiếc giường đơn của trường là vô cùng chật chội, vì vậy mà các cô không thể không nằm sát vào nhau.


Văn Linh thỉnh thoảng sẽ oán giận giường quá nhỏ, nhưng cũng không chịu leo lên tấm giường lạnh lẽo của mình.


Trần Thần cũng không ngại, đôi khi chỉ có da thịt thân cận chân chân thực thực như vậy mới có thể cho cô một chút cảm giác kiên định.


Thế nhưng cái loại cảm giác này dù sao cũng phải nói là hư vô mờ mịt, cực khó nắm bắt.


Cho tới giờ phút này, lần thứ hai tương phùng sau nhiều năm xa cách, bởi vì tiết kiệm tiền mà phải mướn cái giường chật hẹp ngủ chung lần nữa, Trần Thần mới cảm thấy mình chân chính bắt được cái loại cảm giác kiên định kia.


"Còn cần phải tiết kiệm chút tiền làm lộ phí nữa, cậu ráng chịu một chút nha." Văn Linh trở mình, đối diện Trần Thần, thử hỏi dò, "Cậu có muốn mua vé xe trước không?"


"Không phải thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó sao?" Trần Thần hỏi lại, "Tớ nghĩ cậu thích như vậy chứ?"


"Cậu không quay về à?" Văn Linh ngẩn ra.


"Khó có dịp xin nghỉ phép được lâu như vậy, tớ cũng muốn đi ngắm cảnh cùng Văn Linh nhi." Trần Thần nhỏ giọng nói, "Tớ đi được một tuần rồi, còn có ba tuần nữa lận đó."


"A... Vậy thì thật là –-" Lòng Văn Linh rốt cục hoàn toàn bình ổn lại, giọng nói cũng mềm mại theo, "Vậy thì thật là quá hay rồi!"


"Xin lỗi, trước đây là lỗi của tớ." Trần Thần đưa tay ôm lấy mặt Văn Linh, nghiêm túc nhìn cô, "Đáng ra tớ nên thẳng thắn hơn với cậu từ lâu rồi mới đúng."


"Tớ nhé, thích Văn Linh nhi nhất –" Trần Thần nói từng chữ từng câu, "Là kiểu yêu thích đến mức không có liền sống không nổi đó."


"Vậy nên, cậu đừng bao giờ lo lắng chuyện gì ngoài sự thích này – chẳng hạn như lo lắng sẽ làm tổn thương tớ, hoặc lo lắng về sau sẽ không thích tớ nữa, tất cả đều không sao cả —— tớ sẽ vẫn luôn chờ đợi cậu, vĩnh viễn không thôi thích cậu trước khi cậu thôi không thích tớ nữa."


"Cái gì thế, cậu nói lời gì nghe xấu hổ vậy..."


Văn Linh hơi mất tự nhiên mà dời tầm mắt đi, bỗng nhiên cô cảm thấy may mắn bóng đêm đã bớt che giấu bớt khuôn mặt gần như đang đỏ bừng lên.


Trầm mặc một lát, Văn Linh mở miệng, giọng càng nhỏ.


"Tớ cũng..." Văn Linh nói, "Thích Thần Thần nhất, sau này cũng sẽ luôn tiếp tục thích – chỉ có chuyện này, mãi mãi, mãi mãi sẽ không bao giờ từ bỏ."


"Ừm." Trần Thần lộ ra nụ cười đầy vui mừng.


"Thật ra tớ vẫn còn có tiền." Văn Linh lại đột nhiên nói, "Thật ra ba mẹ tớ trước khi đi có để lại cho tớ rất nhiều, rất nhiều tiền, thế nhưng tớ chưa bao giờ dùng đến."


Từ lúc Văn Linh ra đời, ba mẹ đã để dành cho cô một số tiền, sau đó hai người xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, tên người thụ hưởng bảo hiểm là Văn Linh, nên khoản bồi thường kếch xù cũng thuộc về cô.


Vậy nên Văn Linh cũng không thiếu tiền, tuy nói bởi vì do nhiều nguyên nhân mà cô không muốn dùng đến số tiền này, nhưng như vậy cũng có nghĩa là cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ rơi vào tuyệt cảnh vì chuyện tiền bạc.


Mà lúc trong người chân chính không có đồng xu nào dính túi, Văn Linh lại không đi tìm việc kiếm tiền ngay lập tức, cũng không có động vào gia tài to lớn kia, mà cô trực tiếp đi tìm Trần Thần.


Kỳ thực đơn giản chỉ là cho mình một cái cớ để gặp lại mà thôi.


Trong lòng Văn Linh và Trần Thần đều biết rõ việc này.


"Ừm." Trần Thần hôn khóe môi Văn Linh, "Cám ơn cậu đã trở về tìm tớ."


"Cũng cám ơn cậu đã đồng ý thu lưu tớ." Văn Linh nói.


Trần Thần vươn tay ra, lướt qua gò má Văn Linh, lấy ra một vật từ trong cái túi để ở đầu giường.Đó là một chiếc chìa khóa quấn vào sợi dây đỏ, Trần Thần đeo nó vào cổ Văn Linh.


"Đây là chìa khóa nhà." Trần Thần nói, "Sau này sẽ là nhà của chúng ta rồi. Tớ sẽ luôn ở nhà chờ đợi cậu trở về."


"Được."


—— Chính văn kết thúc ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net