Chương 114: Mụ Phù Thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe chị Liên nói xong, tôi quay người trực tiếp rời khỏi phòng, thấy tôi vội vã rời đi, Dư Kiêu vội vàng đưa tay ngăn tôi lại: “Cậu sao thế? Cậu còn chưa dạy dỗ người ta, sao lại đi rồi?”

“Lý Thư Hoa, mụ phù thủy này không động tay động chân sẽ chết à, tôi thấy bà ta chán sống rồi, để đi cầu siêu cho mau siêu thoát! Không nói nữa, tôi đi về tìm Phoebe, chuyện sau đó sẽ nói cho cậu biết.”

Dư Kiêu hiểu rõ gật đầu: "Đi đi, lái xe cẩn thận!"

Sau khi rời khỏi hội sở, tôi lái xe một mạch đến biệt thự, sau đó chạy nhanh như cơn lốc vào phòng khách, thấy Phoebe và Khuynh Phàm đang ngồi trên sàn chơi xếp hình. Hai mẹ con ngước mắt nhìn tôi, tôi đành phải cố nén thở hổn hển, một lúc sau mới đi đến bên cạnh xếp hình: “Hai người xếp hình cả ngày à?”

Khuynh Phàm quay lại và nhặt một hộp mảnh ghép rồi quơ quơ: “Sắp xong rồi ạ, mẹ nói là sau khi lắp ghép xong, Đại Phàm sẽ chịu trách nhiệm đóng khung, đến lúc đó Đại Phàm mà làm vỡ nó, con với mẹ sẽ kiếm chuyện với Đại Phàm!”

Nhìn đầu con bé, tôi không nhịn được đưa tay ra sức xoa xoa, cố ý làm tóc con bé rối tung lên, Khuynh Phàm đứng dậy ôm đầu đấm tôi vài cái: "Ôi! Đại Phàm thật phiền phức!"

Nói xong, con bé chạy vào nhà tắm chỉnh lại tóc, tranh thủ lúc bé đi khỏi, Phoebe hỏi: "Nói chị nghe coi, chạy ra ngoài chơi rồi nghe được tin gì nữa, làm gì mà mồ hôi nhễ nhại vậy.”

Cô ấy đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi, tôi nắm lấy tay cô ấy xoa lên mặt tôi: “Anh hai đã bán cổ phần Lam Thị cho Lý Thư Hoa, chị biết đúng không, sao chị không cản anh ấy lại?

Mụ phù thủy kia nắm trong tay không chỉ có cổ phần của anh hai còn có cả Lam Phi Thuần, số cổ phần bà ta có chỉ đứng sau chị thôi.... Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, chị ở nhà dưỡng thương, công ty được giao toàn bộ cho anh hai, mụ phù thủy kia dù sao cũng là mẹ của anh ấy, chị không sợ....”

Phoebe vừa nghe tôi nói vừa tiếp tục ghép hình, đột nhiên ngắt lời tôi: “Có gì mà sợ chứ, chuyện Lý Thư Hoa đến tìm Phi Tuấn lấy cổ phần, anh ấy đã nói với chị rồi.

Con cáo già này tìm đủ mọi lý do để gặp Phi Tuấn, lúc đầu anh hai còn không chịu gặp, sau này con cáo già này bắt đầu bán thảm kể khổ, khóc lóc đủ kiểu, kể lể tình nghĩa mẹ con ngần ấy năm.

Em còn nhớ cái hôm Jane đến nhà tổ nháo một hồi không, trước khi rời đi còn chọc giận anh hai, lúc đó chị suy nghĩ, Jane nói như vậy đương nhiên có lý do của cô ta, cho nên chị lưu ý một chút.

Đúng như dự đoán, Lý Thư Hoa đã chơi một nước đi hay, ngoài mặt thì chỉ hướng vào chị nhưng sau lưng thì nhắm vào Lam Thị. Chị chiều theo ý bà ta, bảo Phi Tuấn đi gặp bà ta, là chị bảo anh ấy bán cổ phần đi.”

Tôi trợn tròn mắt không hiểu Phoebe làm vậy là có ý gì, cô ấy biết tôi không hiểu nên tiếp tục giải thích:

“Lúc đó, em vẫn luôn ở cạnh Quan Thư Quân, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt Lý Thư Hoa và đám người bên đó, mà khi đó mối quan hệ của chúng ta khá phức tạp, cho nên khó tránh khỏi khiến bọn họ nghi ngờ hết lần này đến lần khác, bao gồm cả mối quan hệ của em và Phi Tuấn.

Vì để cho bọn tin chị và em đã hoàn toàn cắt đứt, cũng vì để Lý Thư Hoa bị vấp ngã tại Bắc Thịnh Quốc Tế lần nữa, mới lộ ra bản chất thật, hơn nữa chị cũng có ván cờ riêng của chị, lúc Lam Phi Thuần xuất hiện, chị biết lúc đó sẽ là lúc Lý Thư Hoa ra tay.

Cho nên, chuyện này để Phi Tuấn ra mặt xử lý là hay nhất, để anh ấy chơi một chút cái gì gọi là ‘Vô Gian Đạo', hiển nhiên coi như thông qua chuyện này Lý Thư Hoa sẽ lấy được cổ phần Lam Thị.

Đâu ai ngờ em lại âm thầm giúp đỡ chị đánh bại Quan Thư Quân và Jane, coi như chặt đứng cánh tay đắc lực của Lý Thư Hoa, cũng sẵn tiện đẩy đứa con yêu của bà ta vào tù. Bây giờ, bà ta ngoại trừ cổ phần của hai anh trai, còn có gì nữa đâu.

Mạng lưới của bà ta đã bị thu gọn sạch sẽ, chim sẻ núp sau lưng đại bàng, cũng đến lúc chị thu lưới rồi.”

“Ý chị là... chị muốn lấy lại số cổ phần trên tay Lý Thư Hoa? Nhưng làm sao lấy lại được?”

"Đừng quên, người đồng sáng lập công ty thương mại với Jane là Lý Thư Hoa và Lam Phi Thuần chỉ sử dụng danh nghĩa của người đại diện theo pháp luật. Công ty mới bán hàng nhập khẩu giả và dính líu đến ma túy. Nó đã bị Cục Công Thương và tòa án đóng cửa từ lâu.

Lý Thư Hoa đã đầu tư rất nhiều tiền, giờ chỉ còn lại một đống nợ khó đòi, trước đó bà ta đã tiêu nhiều tiền mua cổ phần của Phi Tuấn, giờ lấy đâu ra tiền để trả nợ chứ?

Bây giờ, con đường duy nhất là bán cổ phần có trong tay, mặc dù cổ phần của anh cả và anh hai cộng lại không bằng một nửa của chị, nhưng mà nó vẫn được một khoản tiền lớn, có rất ít người mua được hết một lần.

 Đương nhiên, chị sẽ đưa tiền cho anh Phi Tuấn đi thương lượng mua số cổ phần kia với giá thấp. Tính toán theo cách này, anh Phi Tuấn không chỉ lấy lại cổ phần của anh ấy mà còn kiếm thêm được lời, chị cũng thu mua được cổ phần của Lam Phi Thuần, đúng là cái này một mũi tên bắn trúng ba con chim.

Đợi đến khi Lý Thư Hoa nhận được tiền, bà ta sẽ nhận ra, giờ Jane đã không còn, Quan Thư Quân cũng không cùng phe với bà ta nữa, đứa con trai lớn thì đang ăn cơm tù, ngoài số tiền này dùng làm tiền dưỡng lão, thì bà ta đã không còn cách nào đấu với chị nữa rồi, cái này gọi là vét từ đáy nồi. Suy cho cùng, cuối cùng, chị vẫn là người chiến thắng lớn nhất."

Tôi chống cằm và lặng lẽ lắng nghe Phoebe tung tóe nước bọt, cuối cùng cô ấy còn đắc ý nhướng mày với tôi, giống như nói với tôi là ‘Bà đây không ăn chay nhé'.

Phoebe thấy tôi im lặng không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy, làm cho cô ấy có chút ngượng ngùng, lắp bắp hỏi: “Em... sao em nhìn chị hoài vậy?”

“Sếp Lam nhà em ngày xưa quý chữ như vàng, nói không vượt qua 10 chữ. Sao hôm nay, em có cảm giác như chị đang đọc một bài văn 800 chữ vậy?”

“Nói chuyện nghiêm túc đi! Bớt giỡn lại!”


Lúc này, Khuynh Phàm thò đầu ra sau lưng Phoebe, hiểu chuyện nói: “Con muốn đi học.”

“Ơ kìa! Con gái yêu sao lại nghĩ thông suốt vậy nhỉ?”

“Ở nhà không vui, con muốn đi học!”

Phoebe cười đùa hỏi: "Ở nhà chơi không phải tốt hơn sao? Đi học làm gì chứ, mẹ còn đang định mời con đi nghỉ dưỡng dài hạn đó, gia đình ba người chúng ta đi du lịch.”

“Dù sao thì con cũng muốn đi học!”

“Được, được, thứ hai tuần sau mẹ đưa con đi học lại. Mấy ngày tới còn ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai mẹ dẫn con đi thăm mợ nhé. Bảo bối nhỏ, đói bụng không? Nếu đói thì mẹ nấu cơm cho con ăn nha.”

Nghe Phoebe nấu ăn, tôi với Khuynh Phàm vội vàng ôm nhau trốn trên ghế sô pha, Phoebe bực bội thở phì ra hỏi: “Hôm qua, chẳng phải hai người nói cơm chị nấu không tệ, hôm nay thì trở mặt, ý gì đây?”

Khuynh Phàm co ro trong vòng tay của tôi và run rẩy, tôi rơi vào thế khó xử: “Hôm qua là vì không muốn phá vỡ sự nhiệt tình nấu nướng của chị, nhưng mà đêm hôm qua em phải thức mấy lần đi uống nước, mặn quá rồi, mặc dù muối rẻ thật đó nhưng mà chị không thể thả vô tội vạ như thế được!”

“Kệ em! Chị đã bảo người mang sách nấu ăn đến, chị sẽ thử nấu lần nữa, hai mẹ con em không muốn ăn thì cũng phải ăn.”

Vì vậy, phòng khách vang vọng tiếng của Khuynh Phàm và tôi đang rên la thảm thiết....


Ngày hôm sau, chúng tôi đưa Khuynh Phàm trở lại nhà tổ, tôi nắm tay Khuynh Phàm đứng trong hoa viên, cẩn thận hỏi: “Bảo bối, còn sợ không? Nếu như sợ, thì chúng ta không vào.”

Khuynh Phàm lắc đầu: “Không sợ! Kẻ xấu đã đi rồi.”

Tôi đưa tay bế bé con lên, cảm thấy vô cùng đau lòng: “Con phải nghe lời Đại Phàm, hứa với Đại Phàm sau này xảy ra chuyện gì cũng không được giữ trong lòng, nhất định phải nói cho Đại Phàm và mẹ biết, Đại Phàm hứa với con, sẽ không bỏ rơi con và mẹ. Sau này, gia đình ba người chúng ta sẽ không xa nhau nữa.”

Khuynh Phàm vùi đầu trong im lặng, cuối cùng đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra: "Ngoéo tay. Nếu như Đại Phàm không giữ lời, thì con sẽ thành cô nhi!”

“Vãi! Miệng cô gái nhỏ cũng độc thật đấy!”

Khuynh Phàm thè lưỡi với tôi, ghé sát tai tôi thì thầm: “Ha ha, đây là mẹ dạy con đấy. Bảo con là sau này Đại Phàm hứa gì với con thì nói câu này! Đại Phàm nhất định sẽ chịu thua!”

Tôi ôm cô gái nhỏ bé bỏng của tôi, hôn lên mặt con bé: “Mẹ con tính toán cũng ghê gớm thật, con đừng có mà học theo đó!”

Vì vậy, hai người chúng tôi một lớn một nhỏ đi vào phòng khách nhà tổ, Tố Duy đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với Phoebe, Khuynh Phàm chạy lon ton đến gần cô ấy: "Mợ!"

“Bảo bối, để mợ xem con nào... gần đây hình như tăng cân nhỉ!”

Vết thương bị đạn bắn trên tay của Tố Duy cũng đã lành, nhưng mà Phi Tuần, kẻ cuồng yêu vợ này, sợ người phụ nữ của anh ấy cảm thấy bất an cho nên đã bố trí vệ sĩ đi tuần quanh nhà, khu vườn cũng đã sửa gần xong.

“Ơ, mọi người đến rồi à.”

Phi Tuấn mang theo con trai cưng xuống lầu, Khuynh Phàm lập tức nắm tay anh trai đi theo quản gia rời khỏi phòng khách. Phi Tuấn sau đó mời: “Chúng ta đến phòng làm việc nói chuyện đi, gần đây Phoebe không đến công ty, anh sắp chịu hết nổi rồi.”

“Vậy em đi chuẩn bị trà cho mọi người, mọi người lên trước đi.”

Sau khi Tố Duy rời đi, tôi đi theo hai anh em nhà họ Lam lên phòng làm việc, Phoebe ngồi vào ghế chủ nhân nhìn đống tài liệu trải trên bàn, nói: “Mấy chuyện này anh quyết định đi, không cần em xem qua đâu.”

Phi Tuấn vô cùng chán nản, ôm trán than thở: “Thôi mà, anh không thích hợp với vị trí này, làm quầng quật cả ngày không ngừng nghỉ, mệt quá rồi. Xin em đó, tha cho anh đi.”

Phoebe ngước mắt lên nhìn tôi, tôi quay mặt đi không nói gì, cô ấy nhẹ giọng nói: “Lam Thị mấy năm nay đều đi vào quỹ đạo, giờ cũng hợp tác với Quan Thị vừa là địch vừa là bạn. Vào giai đoạn quan trọng này, nếu không có ai phụ trách, vậy thì tìm đội ngũ quản lý đi, đã đến lúc thay đổi cách kinh doanh rồi.”

Phi Tuấn nhìn Phoebe với ánh mắt không thể tin được: “Em... em không muốn quản nữa sao?”

“Anh cũng đã la mệt, em là phụ nữ chẳng lẽ không mệt à?”

“Chuyện này, em triệu tập cuộc họp cổ đông đi, anh tôn trọng quyết định của anh. Phải rồi... mẹ của anh... em định xử lý sao?”

Phoebe đứng dậy, tay không ngừng phân loại tài liệu trên bàn: “Anh đi nói chuyện đi, thu mua lại toàn bộ cổ phần trong tay bà ấy. Làm như thế bà ấy mới có tiền trả nợ và tiền dưỡng lão, cổ phần của anh vẫn thuộc về anh, cổ phần của Lam Phi Thuần mua lại dưới danh nghĩa của em, ai cũng không thiệt thòi gì, anh có ý kiến gì không?”

Phi Tuấn không chút nghĩ ngợi lắc đầu: "Em luôn suy nghĩ thấu đáo, anh đều nghe theo em.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net