Chương 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phoebe bĩu môi gật đầu, sau đó hỏi: "Anh hai, mẹ anh còn chưa từng đấu trực diện với anh, cũng chưa từng chỉ mũi nhọn về phía anh, tại sao đến giờ này anh vẫn còn hướng về em?”

Phi Tuấn đưa cho tôi một điếu thuốc, thở dài đáp lại Phoebe: "Lúc anh còn nhỏ, mẹ anh không ngừng thổi gió bên tay bảo anh nên làm thế, cho nên lúc đó hành động của anh như trong tiềm thức mới đẩy em xuống nước, lúc đó còn nhỏ, không ngờ chuyện sẽ phức tạp như vậy, cho nên tự trách cả đời.

Đến giờ, bà ấy vẫn chỉ quan tâm đến anh Phi Thuần, cho rằng tất cả mọi thứ của Lam gia đều thuộc về một mình anh ấy, anh có là cái gì đâu? Anh với Tố Duy kết hôn, bà ấy cũng không thèm đến chúc phúc, cháu trai lớn thế này rồi, mà ngày lễ tết mới chịu gặp mặt. Anh có là cái gì đâu? Ngược lại, tình thân mà anh có được lại đến từ người em cùng cha khác mẹ là em.

Anh trai dính vào ma túy, chẳng lẽ bà ấy không có lỗi sao? Nếu không phải Jane và Quan Thư Quân âm mưu chống lại em, cuối cùng sẽ không như thế này. Anh không quan tâm em làm gì bà ấy, bởi vì bà ấy xứng đáng bị thế! Nếu lần này, bà ấy có cầu xin gì, thì đừng có mềm lòng, để cho bà ấy tự lo liệu đi!”

Nhìn bộ dạng vô tâm của Phi Tuấn, cuối cùng tôi cũng hiểu rằng lần này Lý Thư Hoa không chỉ mấy tiền mà còn mất con, cuối cùng không còn gì cả. Phoebe lập tức quyết định: "Lý Thư Hoa đâu? Chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay dẹp hết cái đống này cho sạch sẽ đi.”

“Anh đưa em qua đó.”

     ....

Phi Tuấn nhanh chóng lái xe đưa tôi và Phoebe đến biệt thự của nhà họ Lý, nói sao được nhà họ Lý ngay từ đầu đã có bối cảnh vững chắc, lại liên hôn với nhà họ Lam, hôm nay lại quan cảnh đìu hiu, cảm xúc khó mà diễn tả hết được.

Chúng tôi vào hoa viên, nhưng không có ai chào đón, Phi Tuấn dẫn hai người chúng tôi, mở cửa biệt thự rồi nhường đường cho chúng tôi đi vào.

Vừa vào nhà liền nhìn thấy phòng khách rộng rãi, Lý Thư Hoa đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, quay lưng về phía chúng tôi, nghe thấy động tĩnh liền cảnh giác đứng dậy: "Ai?"

Khi bà ta thấy chúng tôi vào cửa, một vẻ hoảng sợ hiện trên khuôn mặt của bà ta, ngay lập tức biến thành một vẻ buồn bã. Phi Tuấn vẫn lịch sự giải thích mục đích đến đây: "Phoebe hôm nay tới đây để nói chuyện với mẹ về chuyện bán cổ phần.”

Sau khi nghe Phi Tuấn nói xong, Lý Thư Hoa tỏ ra khó chịu và liếc nhìn chúng tôi: "Không bán."

Phoebe cười ngồi xuống sô pha, tự tin nói: "Hôm nay không bán cũng phải bán."

“Hừ! Mày dám uy hiếp tao? Chẳng lẻ trói tao lại?”

Phoebe duy trì nụ cười: "Dì Lý bây giờ vẫn không biết dì đang rơi vào khó khăn như thế nào phải không? Vụ của Jane rồi đến vụ án của Phi Thuần, sắp tới sẽ đến vụ công ty thương mại của dì. Lẽ nào tòa án chưa gửi giấy triệu tập à?

Nghe nói công ty thương mai đã bị niêm phong, dì còn đang nợ một khoản tiền khổng lồ, số tiền phải người ta kinh ngạc đấy, giờ dì cũng đã đến tuổi này rồi e sợ là không thể gánh khoản nợ như vậy, cũng không thể bán tài sản dưới tên dì để xoay vốn được đúng không? Mà nếu như có bán thì cũng phải bán hết, chẳng lẽ dì không hiểu rõ.

Sau này, anh cả ra tù rồi, cuộc sống sau này sẽ ra sao đây, chẳng lẽ thay dì trả món nợ này cả đời à, cực khổ biết bao. Bán cổ phần Lam Thị đi, dì không những thanh toán hết món nợ, số tiền còn lại cũng đủ để dưỡng già rồi cũng dư sức cho con trai lớn tiêu xài, sao lại không chịu bán chứ?”

Vài câu nói của Phoebe đã lay động được Lý Thư Hoa, sắc mặt bà ta tái nhợt, muốn nói gì đó lại thôi, sau đó dùng ánh mắt đáng thương nhìn tôi, tôi vội vàng xua tay từ chối:

“Đừng dùng ánh mắt đáng thương nhìn tôi. Năm đó, bà đến cầu xin tôi, tôi có lòng tốt giúp đỡ, ở chỗ Phoebe lấy lại cổ phần cho hai người con của bà, thế mà quay đầu lại thì liên thủ với Jane và Quan Thư Quân hại tôi, mấy cái này tôi còn ghim đó.”

Lý Thục Hoa cười khổ đứng dậy lảo đảo ra khỏi phòng khách, mười năm khổ công bày ra nước cờ, mục đích là có chỗ đứng ở Lam gia, giờ lại thất bại phải đến kết cục này.

Mụ phù thủy này cũng già rồi, cũng mất đi vẻ kiêu ngạo ngày xưa, bóng lưng bại trận cũng khiến người ta thổn thức, bà ta vẫy tay với Phi Tuấn: “Con trai, con lên đây với mẹ.”

Chỉ mới nói vài câu ngắn ngủi với Lý Thư Hoa, nhưng trên mặt Phoebe tràn đầy vẻ đắc thắng, thừa dịp xung quanh không có người, tôi nắm tay cô ấy, nhỏ giọng hỏi: “Kỳ quái, em còn tưởng rằng Lý Thư Hoa sẽ còn làm mình làm mẩy chứ, sao đột nhiên dễ nói chuyện thế?”

Phoebe nghịch ngón tay của tôi, không cần suy nghĩ mà trả lời câu hỏi của tôi: “Rất đơn giản, bởi vì bà ta đã không còn chỗ dựa, nếu hôm nay bà ta không chịu đi con đường mà chị cho bà ta, thì bà ta cũng chẳng còn đường để đi.

Dù sao thì bà ta cũng già rồi, trước đây còn có Lam Phi Thuần ở bên cạnh, coi như có người chăm sóc, hôm nay anh cả đã vào tù, Phi Tuấn với bà ta thì rạn nứt không hàn gắng lại được, cũng có gia đình riêng của anh ấy, cho nên cũng chẳng quan tâm đến bà ta nữa, mặc dù bà ta có hai người con trai thế mà giờ như một bà mẹ góa bụa.”

“Thật ra thì cũng tội nghiệp thật.”

Phoebe cười áp trán vào má tôi: "Gì nữa đây? Em lại mủi lòng à?"

“Lòng tốt của em khi trước đã dẫn đến sai lầm lớn, lần này em sợ rồi, sợ thật đấy!”

“Khờ ghê! Dù sao thì bà ta cũng là vợ cả của ba chị, lẽ ra cũng được đôi chút từ Lam gia, nhưng mà chẳng qua bà ta lại chơi tất tay cho nên mới mất hết. Nhưng mà, chị cũng không phải là ác ma, sẽ không triệt đường sống.

Chị nghĩ kỹ rồi, chị sẽ cho bà ta một khoản tiền khác, để Phi Tuấn đưa bà ấy đến viện dưỡng lão, mặc dù ban đầu có vẻ không ổn nhưng sau này sẽ ổn thôi.”

Giờ phút này, tôi thấy Phoebe đã thật sự thay đổi, nếu là lúc trước, chắc là cô ấy sẽ triệt hẳn đường lui của Lý Thư Hoa, nhưng giờ thì tốt hơn rồi, tính tình đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, còn có thậm chí còn học cách thuyết phục người khác bằng đức hạnh.

Phoebe đưa tay ra lắc lắc trước mặt tôi: “Sao lại ngẩn ngơ thế?”

“Em chỉ đang nghĩ.... Lam đổng thân ái của em đột nhiên thay đổi tính, bây giờ trông càng đáng yêu hơn!”

“Đồ lưu manh miệng lưỡi, tính xấu của em chẳng đổi!”

“Nếu như em yêu chị là một tính xấu không đổi của em, vậy thì không cần phải thay đổi, chứ nếu không chị sẽ bám lấy em, còn tìm em tính sổ, chẳng phải như thế càng khó hơn sao!”

Phoebe nhéo mũi tôi phàn nàn, "Em lúc này chẳng ngụy biện, nói hay lắm, chị không nói lại em.”

Nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, hai chúng tôi ngừng tán tỉnh, Phoebe cũng giấu nụ cười của mình, nhìn Phi Tuấn đỡ Lý Thư Hoa đến gần, trong tay bà ta cầm một chồng tài liệu dày, có lẽ là tài liệu liên quan đến cổ phần.

Phi Tuấn cười lớn với chúng tôi, chúng tôi hiểu ý nghĩa của nó. Lý Thư Hoa trở lại ngồi xuống ghế sô pha, ra hiệu cho Phi Tuấn nói thay bà ta, Phi Tuấn mở từng tài liệu ra và giải thích tất cả những vấn đề liên quan.

Phoebe vừa xem tài liệu vừa nghe Phi Tuấn nói, tôi cũng cầm một bản lên xem, Lý Thư Hoa nhấp vài ngụm trà rồi nói: “Hai yêu cầu, giá cổ phiếu được tính toán dựa trên trên giá đóng cửa vào thứ hai, tiền phải được thanh toán một lần.”

Phoebe trả lại tài liệu và ngồi thẳng dậy, để Phi Tuấn ngồi xuống bên cạnh Lý Thư Hoa: "Bộ phận pháp chế sẽ xử lý chuyện cổ phần của Phi Tuấn vào thứ hai tuần sau, đến lúc đó hi vọng dì sẽ hợp tác, tiền không thành vấn đề, một đồng cũng không thiếu. Lúc này, tôi muốn tâm sự với dì về chuyện dưỡng lão sau này.”

Chủ đề này khiến Phi Tuấn hơi nhíu mày, nhưng anh ấy cũng không mở miệng hỏi ý của Phoebe là gì, mặc dù theo mức tuổi của Phoebe chỉ là con út của Lam gia, nhưng sau khi tiếp quản sự nghiệp của gia tộc từ ông Lam thì cô ấy đã sớm có khí phách của người đứng đầu gia tộc.

“Tôi còn chưa già đến mức để cô phải nghĩ đến chuyện này. Hơn nữa, con trai vẫn còn ở đây, muốn lo thì cũng phải để bọn nó lo.”

Lý Thư Hoa không tiếp nhận ý tốt của Phoebe, Phoebe rót trà đẩy nó đến trước mặt Phi Tuấn:

“Hôm nay, tôi sẽ nói rõ hết. Kiếp này, người phụ nữ mà ba tôi yêu nhất chính là mẹ của tôi, bất kể bà ấy tồn tại dưới thân phận gì, dù cho ông nội và bà dùng mọi cách chia rẻ họ, để tôi sống trong sự dối trá, nhưng mà có điều không bao giờ thay đổi chính là các người ngụy trang giết ba tôi.

Tôi nhớ hận các người bao nhiêu năm, thậm chí còn phỉ nhổ mọi thứ của Lam gia, thậm chí tranh giành quyền thừa kế chẳng qua là muốn báo thù. Nhưng mà dù vậy, tôi cũng tha thứ cho Phi Tuấn, tha thứ cho ông nội, thậm chí là tha thứ cho cả dì. Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho dì, hi vọng dì bỏ lại quá khứ hận thù kiếp này, an nhàn hưởng thụ tuổi già.

Joan chết, Jane cũng chết, Phi Thuần vào tù, ván này dì thua nhiều như vậy, nhưng tôi lại thắng lớn. Đừng ảo tưởng đến việc lật đổ tôi nữa, đừng để người vô tội liên lụy vào. Chỉ cần dì chịu sống an nhàn, với tư cách là chủ gia đình họ Lam, tôi sẽ hiếu thuận, đối xử tốt với dì.”

Lý Thư Hoa khóe miệng run rẩy, mắng: "Mày là con của tiểu tam sinh ra, có tư cách gì đến dạy tao? Tao mới chính là vợ danh chính ngôn thuận của Lam gia! Con trai tao mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận.... Đúng là kẻ không biết trời cao đất rộng! Kiếp này của tao sẽ còn đấu với mày, Lam Phi Ỷ, mày chính là kẻ không cha không mẹ, đồ con hoang!”

Lý Thư Hoa nói mấy lời cực kỳ khó nghe, mỗi câu đều làm người ta đau tai nhức óc, phịch một tiếng, Phi Tuấn đập nát chén trà trong tay: "Đủ rồi!"

Phi Tuấn hiếm khi tức giận, đột nhiên nổi giận làm cho Lý Thư Hoa hoảng sợ, bà ta ngừng lại, Phi Tuấn phẫn nộ gầm lên:

“Mẹ còn muốn làm bao nhiêu chuyện ác mới chịu buông tha! Phoebe đã tha cho gia đình chúng ta, còn nghĩ đến chuyện sau này của mẹ, mẹ còn muốn cáu chặt không buông đến khi nào nữa hả? Muốn gây chuyện tiếp cho đến khi chẳng còn gì nữa, sau đó lại đi cầu xin người khác sao?”

Lý Thư Hoa bắt đầu khóc, nhưng mà Phi Tuấn lại không ưng dáng vẻ kia của bà ấy, tiếp tục nói: “Mẹ cho rằng anh trai đáng để tin sao? Nếu như anh ấy đáng tin thì bây giờ đã không phải ngồi tù, tất cả đều là do mẹ hết đấy! Hôm nay, người mẹ có thể dựa vào ngoại trừ con ra, chỉ còn mỗi Phoebe thôi, mẹ còn gì không hài lòng nữa hả?”

Phoebe mím môi không nói gì, sắc mặt khó coi, tôi nắm tay cô ấy, lạnh lùng nói: "Anh hai, anh ở cùng với mẹ anh một lát nữa đi, tâm sự với nhau nha, em mang Phoebe đi trước.”

Anh hai tiễn chúng tôi ra ngoài cửa, áy náy nói: "Thật xin lỗi, mẹ anh là như vậy, nói lung tung rất nhiều. Tiểu Ỷ, em đừng để trong lòng."

Phoebe vẫn không lên tiếng, vì không làm Phi Tuấn khó xử, tôi đành phải nói thay cô ấy: “Có em trông chừng chị ấy rồi, anh yên tâm đi, anh vào trong đi.”

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net