Chương 54: Say Rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Tịch Nhiên đứng trước tủ rượu, chọn đi chọn lại, cuối cùng lấy hai chai rượu vang đỏ rồi quay trở lại ghế sô pha, cô ấy vừa mở rượu vừa nhìn chằm chằm vào tôi: "Trên gương mặt của cô bây giờ, tôi có thể nhìn thấy ngay hai chữ - tâm sự. Từ khi Phi Phàm bỏ đi, cô như người mất phương hướng. Jane đe dọa cô, đến giờ cô còn không có cách phản kháng lại, giờ thì tôi hiểu rồi, hay là tôi cho người đi tìm Phi Phàm về?"

Tôi đẩy ly rượu đến trước mặt cô ấy, thất vọng lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Khi Phi Phàm còn ở đây, em ấy giống như một thói quen mà tôi không thể bỏ được. Tôi luôn cảm thấy em ấy ở khắp mọi nơi, cái loại cảm giác này giống như hơi thở, khiến tôi không thiếu không khí. Đến khi em ấy đi rồi, cuộc sống bắt đầu trở nên hỗn loạn. Khuynh Phàm đòi gặp em ấy, còn tôi thì bất lực vì không thể làm gì. Tìm em ấy về rồi sao nữa? Chỉ lại cho Quan Thư Quan và Jane thêm cơ hội để bày trò."

"Thật khó mà nghĩ ra được, nếu như Phi Phàm biết Joan muốn mang bé con đi, em ấy nhất định sẽ không màng tất cả đi tìm cô ta. Sau ngần ấy năm rồi, cũng không đổi được cái tính xấu hay bốc đồng."

"Đây chính là điều mà tôi sợ. Jane đã sắp sẵn ván cờ đặt lên đó tất cả những thứ mà tôi có, Quan Thư Quân chỉ đơn giản muốn Phi Phàm rời đi, để tôi nếm mùi đau khổ khi mất đi tình yêu, nếu Phi Phàm không bỏ đi, bọn họ sẽ có nhiều cách để hành hạ Phi Phàm. Tôi tình nguyện làm người tổn thương em ấy, cũng không muốn nhìn thấy em ấy rơi vào tay hai người bọn họ."

Lắc lắc cái ly rồi ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, Mộ Tịch Nhiên kinh ngạc nhìn tôi: "Rượu ngon đã bị cô làm hỏng hết rồi."

"Cô không nhìn ra được à? Là tôi cố tình muốn say!"

"Cô.... Có phải cô đã liên lạc với Phi Phàm rồi không?"

Sự nhạy bén của Tịch Nhiên khiến tôi khựng lại khi đang rót rượu, tôi ngước mắt nhìn cô ấy, cuối cùng chỉ biết lắc đầu, cô ấy kích động hỏi tiếp: "Em ấy không chịu về à?"

"Không hẳn vậy."

"Quan Thư Quân và Jane gài bẫy cô, thế mà cô vẫn giữ im lặng. Người duy nhất trên thế giới này có thể lay động đến cảm xúc của cô, ngoài bé con ra chắc chỉ có Phi Phàm. Đến tận giờ rồi mà cô con muốn làm con gà trống kiêu hãnh, không chịu cúi đầu, nhưng bây giờ cái dáng vẻ thất bại hoàn toàn này của cô, chắc chỉ có Phi Phàm mới khiến cô trở nên thế này."

Tôi đặt ly xuống, nhớ lại quá khứ, mỉm cười nhìn Mộ Tịch Nhiên: "Cô có biết không, có lúc khi đối mặt với cô, thực ra tôi rất ghen ghét, nghĩ tại sao một người tốt như vậy lại bị cô huỷ hoại, sau này tôi lại ghét chính bản thân tôi, một người tốt như vậy, tôi có tư cách gì mà huỷ hoại em ấy? Đương nhiên, chúng ta mạnh mẽ hơn em ấy, thế mà còn muốn em ấy bảo vệ chúng ta. Em ấy ngoài có máu thịt ra, còn có cái gì chứ, đầu đụng vào tường, máu chảy đầy mình như thế còn không quay đầu lại. Chúng ta nợ em ấy nhiều lắm."

Mộ Tịch Nhiên cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào ly rượu vang đỏ trong tay, trong hốc mắt mang theo chút lấp lánh cùng với màu đỏ rực: "Tôi vẫn còn nhớ, lúc tôi bị mắc kẹt ở trong xe, em ấy khóc thảm thiết như một đứa trẻ, tôi từng đẩy em ấy vào vực sâu hết lần này đến lần khác, thế nhưng em ấy vẫn không hận tôi. Cô đã từng thấy em ấy đội nón bảo hiểm và cưỡi xe cừu con chưa? Tôi rất thích nhìn em ấy ngồi xổm trong bãi đậu xe để sửa chiếc cừu con đó, mặt mũi lấm lem, mày mò xe, trong miệng không ngừng chửi bậy."

"Đúng thật là em ấy chưa từng chở trên chiếc cừu con. Có khi đã từng mời tôi leo lên đó rồi mà tôi lại từ chối."

"Thôi nói đi, cô liên lạc với em ấy, kết quả thế nào rồi?"

Tôi mím môi cười gượng, ngước mắt lên thì nước mắt chảy dài, tôi đáp lại Mộ Tịch Nhiên bằng tiếng nấc nghẹn ngào: "Người nghe điện thoại không phải em ấy, mà là một người phụ nữ xa lạ."

Mộ Tịch Nhiên không thể tin được lắc đầu, suýt chút nữa làm đổ rượu trong tay: "Không thể nào... Phi Phàm không phải loại người này... Không thể nào, nhất định là có hiểu lầm. Tôi sẽ cho người đi tìm hiểu em em ấy ở đâu, cô đừng có gấp."

"Tịch Nhiên, chúng ta buông tha cho em ấy đi. Nếu như rời đi là kết thúc của chúng tôi, tôi cam chịu số phận không cho chúng tôi bên nhau đến cuối đời. Tôi cũng không hận hay trách móc em ấy, thay vì sống chung với một kẻ có tính cách như con quái vật như tôi, thì tại sao không để cho em ấy được sống tự do và độc lập. Không có lý do gì để em ấy về đây gánh tội với tôi, những gì tôi từng đã gây cho em ấy đủ khổ sở rồi."

Tịch Nhiên đỡ vai tôi, kiên quyết nói: "Cô tính táo lại đi, để em ấy mất đi cô mới là điều tồi tệ nhất, cô không thể từ bỏ em ấy, hai người khó khăn lắm mới được ở bên nhau, không thể cho ý định của Quan Thư Quân và Jane thành công. Không phải cô nói cô là kẻ độc ác sao? Không ai có thể cướp đi Vưu Phi Phàm từ tay cô. Hơn nữa, mọi người vẫn chưa biết gì, làm sao mà giải thích được với bạn bè và bé con đây hả? Tôi không cho phép cô quyết định như vậy!"

Tôi hất tay Mộ Tịch Nhiên ra, đứng dậy khóc rống lên, đau thắt tim gan nói, "Trong mắt Phi Phàm, tôi là một người phụ nữ tồi tệ... lêu lỏng bên ngoài, lần này người nói chia tay là em ấy, tôi và Quan Thư Quân đi công tác, có người đã chụp những bức ảnh gây hiểu lầm gửi cho em ấy, tôi còn gì để giải thích nữa đây."

Tịch Nhiên đứng dậy cầm túi lên, tức giận thở hổn hển, cô ấy lớn tiếng mắng tôi: "Bữa rượu bực bội này tôi không uống với cô nữa, cô đã mất tinh thần chiến đấu rồi, lần này tôi sẽ tự quyết định! Hồ sơ tư liệu về Doris đều đầy đủ và rõ ràng, người của tôi đã đàm phán với Quan Thư Quân mấy lần rồi. Nếu cô sẵn lòng giúp một tay, thì thứ hai mang cô Tất Lam đến Quan Thị, cùng tôi diễn một màn kịch hay!"

Rầm một tiếng, Mộ Tịch Nhiên đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi, tôi ném ly rượu trên tay đi, trực tiếp uống cạn chai rượu đỏ, giống như một kẻ mất trí đi chân trần quanh biệt thự, vào bếp không thấy bóng dáng Phi Phàm đâu, trong phòng ngủ cũng không thấy em ấy, phòng làm việc không có, hoa viên cũng không, đến căn phòng đàn Piano trên gác mái cũng không có.

Tôi như người mất đi bảo vật, tôi lo lắng tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy: "Em ở đâu? Vưu Phi Phàm, em ở đâu hả.... chúng ta đừng chơi trốn tìm nữa, được không? Em mau ra đây đi...."

Tìm kiếm mệt mỏi, cuối cùng tôi cuộn tròn trên bệ cửa sổ ôm áo ngủ của Phi Phàm, thế giới này tối hơn bầu trời bên ngoài ngôi nhà, chắc chắn là do không có đèn đường. Chai rượu trong tay lại cạn, tôi loạng choạng xuống lầu lấy thêm một chai rượu vang, cơ thể lảo đảo chúi về phía trước, từ trên lầu ngã thẳng xuống, không biết lăn tròn bao nhiêu vòng, đau đớn làm cho tôi rên rỉ, tôi nằm dài trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào những chai rượu rỗng.

"Phoebe!"

Có người xông vào nhà tôi, cô ấy chạy về phía tôi kêu lên, tôi cười mà nước mắt tuôn rơi: "Phi Phàm... đau quá.... Phi Phàm, cứu chị...."

Mắt tôi tối sầm lại và tôi bất tỉnh...

Mùi thuốc khử trùng 84 xộc vào mũi, tôi mở mắt ra, choáng váng nhìn trần nhà trắng như tuyết, bên tai vang lên một giọng nói vui mừng: "Cô tỉnh rồi!"

Tôi nhìn những người bên cạnh mình với sự mong đợi lớn lao, cho rằng sẽ có Phi Phàm, nhưng sự mất mát của tôi còn lớn hơn cả sự mong đợi của tôi, người bên cạnh tôi hóa ra lại là Dư Kiêu. Cô ấy bấm chuông gọi y tá: "Bệnh nhân tỉnh rồi, để bác sĩ tới."

Vốn muốn nói chuyện lại phát hiện cổ họng vô cùng đau, Dư Kiêu trở lại trên ghế ngồi xuống: "Ngộ độc rượu cấp tính, mới rửa dạ dày xong, cái ống trong miệng làm đau cổ họng, giờ đừng nói chuyện."

Cô ấy nhìn chằm chằm vào khóe mắt tôi, dường như hiểu ra điều gì, cười an ủi: "Tối hôm qua, một người bạn tên Doris của cô gọi điện thoại cho Ngữ Mộng, nói cô ở nhà uống rượu, bảo chúng tôi đến xem cô một cái. Cô làm tôi sợ muốn chết, có chuyện gì mà khiến cô ra nông nổi này vậy."

Tôi nhắm mắt lắc đầu, Dư Kiêu vươn tay dùng ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt tôi, nhẹ nhàng an ủi tôi: "Cô là Lam Phi Ỷ danh xứng danh thực, sao có thế sa ngã là sa ngã được? Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Kèm theo tiếng giày cao gót giòn vang, Giản Ngữ Mộng mang theo một ít trái cây đi vào phòng bệnh, còn cười tà ác: "Này, tửu quỷ tỉnh rồi à?"

"Đã thế này rồi, chị còn ở đó mỉa mai nữa hả."

"Nói thật, đời này có thể nhìn thấy Lam đổng say rượu, dáng vẻ chật vật, này thật sự rất vinh hạnh!"

Lúc này bác sĩ cũng đi vào, Dư Kiêu vội vàng hỏi: "Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi, tình hình thế nào?"

"Đầu gối và cánh tay bị đa chấn thương phần mềm nhưng rất may không bị tổn thương xương. Truyền nước xong có thể xuất viện, thời gian này phải ăn thức ăn lỏng và không được uống rượu!"

Nói xong, bác sĩ vội vàng rời đi, Giản Ngữ Mộng kéo một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh Dư Kiêu, giễu cợt hỏi: "Doris là ai?"

"Phoebe vẫn chưa nói chuyện được, chị làm gì thế!"

"Chị cũng không muốn nhiều chuyện đâu! Nhưng có một tin tốt, có lẽ Phoebe sẽ rất quan tâm. Tôi đã tìm người tìm được vị trí của Phi Phàm, cô ấy ở Tứ Xuyên, theo thông tin đăng ký lưu trú thì cô ấy đến Thành Đô, sau đó đi Khang Định, tiếp đến là Đạo Thành, nhưng mà theo thông tin ghi chép thì vẫn ở đó, chưa có thông tin gì thêm. Tên này rất biết đi chơi đó chứ, đi từ Tứ Xuyên đến Tây Tạng."

Tôi khó khăn hỏi với giọng khàn khàn: "Cô có thể tìm ra ai đi cùng em ấy không?"

Trong mắt Giản Ngữ Mộng hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn ra được cô ấy đang cố ý che giấu một ít tin tức, cô ấy bất đắc dĩ lắc đầu: "Thật đúng là, không có gì thoát khỏi mắt của cô, đúng là có một người phụ nữ đi cùng cô ấy, có lẽ là trên đường đi gặp rồi kết bạn."

"Có thêm tin tức gì về người phụ nữ này không?"

Nói đến đây, Giản Ngữ Mộng búng ngón tay: "Cô ấy tên Thu Kỳ, cùng tuổi với Phi Phàm, tin tức về cô ta tôi chỉ mới điều tra được đến thế, còn chi tiết phải điều tra kỹ thêm nữa, cô an tâm dưỡng bệnh đi."

"Cô Giản, cảm ơn cô."

"Đừng khách sáo như thế chứ? Sau này, nếu tôi gặp rắc rối gì, vẫn phải dựa vào cô, chúng ta bình đẳng giúp đỡ lẫn nhau."

Trở lại nhà Phi Phàm, Dự Kiêu bận rộn nấu ăn trong bếp, Giản Ngữ Mộng dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn tôi, "Nhìn cảnh này có phải thấy quen lắm đúng không? Dư Kiêu và Phi Phàm giống nhau ở chỗ là người của gia đình, chỉ là mấy năm qua tôi không ép em ấy làm gì hết, em ấy thích thiết kế, thích vẽ, tôi đều chiều theo ý em ấy, cho nên chúng tôi khá thoải mái với nhau. Có lẽ cô và Phi Phàm không giống chúng tôi ở chỗ, là hai người có con, cho nên thêm một phần trách nhiệm cũng thêm một phần trói buộc."

Dư Kiêu bưng trong tay cá vược hấp đi về phía cửa: "Đi, mau đi ra ngoài, đi vào trong phòng khách mà nói chuyện, đứng ở đây làm cái gì. Con sao, em cũng muốn, chị sinh cho em chứ?!"

"Nhìn thấy chưa, này một khuôn đúc ra phải không?"

Tôi hứng thú nhìn Dư Kiêu và Giản Ngữ Mộng, lắc đầu thở dài: "Đúng là giống thật."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net