Chương 52: Vé vào cổng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Chấm Thu đứng ở bên ngoài cửa xe, đối mắt với Cận Thủy Lan đang ở trong xe, khóe môi của cô ấp úng, phía sau lưng truyền đến âm thanh: "Thu Thu?"

Cô quay đầu, nhìn thấy nhóm người Kỷ Tử Bạc cùng nhau đi ra, chào hỏi: "cô Kỷ"

"đứng đây làm gì đấy?" Kỷ Tử Bạc nói: "lạnh muốn chết, có phải cô phải về cùng cô Cận?"

Lục Chấm Thu gật đầu cười: "uhm, là chuẩn bị đi về"

Kỷ Tử Bạc đi đến bên cạnh cô, mở cửa ra nói: "vậy về sớm một chút, trời lạnh, đừng có để bị lạnh cóng"

Lục Chấm Thu ngồi lên xe, Kỷ Tử Bạc vẫy tay với hai người: "vậy chúng tôi đi đến tiệm trà sữa trước"

Cận Thủy Lan nhìn lướt qua cô từ xa, hai người gật gật đầu, Cận Thủy Lan khởi động xe, trong chốc lát xe đã rời khỏi chỗ cũ, Lục Chấm Thu đang ngồi trên xe, cúi đầu nhìn đầu ngón tay của mình, hai tay nắm vào nhau, giống như học sinh đang đợi bị gọi lên bất cứ lúc nào, cơ thể căng cứng, tinh thần tập trung, một hồi lâu, người bên cạnh gọi: "Thu Thu"

Lục Chấm Thu lập tức quay đầu, biểu cảm nghiêm túc đợi chờ chỉ lệnh, Cận Thủy Lan nói: "giúp tôi lấy điện thoại một chút"

"ò" Lục Chấm Thu nghe theo: "được"

Cô quay đầu lấy túi xách đặt ở ghế sau, lấy điện thoại từ trong túi ra, vẫn luôn rung, bị âm thanh bài hát trong xe lấn át đi, vừa nãy cô đều không chú ý, Cận Thủy Lan mở Bluetooth, bắt máy.

Là mẹ của cô, Lục Chấm Thu ngồi thẳng người, ngữ điệu của Cận Thủy Lan vẫn như lúc thường ngày: "mẹ"

"uhm, mấy ngày này ba mẹ không về kịp rồi"

Cận Thủy Lan hỏi: "là vì tuyết rơi sao?"

Đầu dây bên phía mẹ của cô có hơi ồn ào, giống như bên cạnh có rất nhiều người, Lục Chấm Thu đã từng nghe Cận Thủy Lan nói qua, ba mẹ của cô rất thích đi du lịch, cũng thích náo nhiệt, vốn dĩ là định ngày mai mua vé, bây giờ đột nhiên nói hoãn lại, không về, Lục Chấm Thu không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Cận Thủy Lan nhìn thấy thần sắc trên mặt cô thay đổi, nắm chặt vô lăng, ngón cái ma sát cạnh bên vô lăng, nghe thấy mẹ cô nói: "tuyết rơi quá dày rồi, mấy ngày gần đây đều không cho phép cất cánh"

"vậy về muộn một chút" Cận Thủy Lan nói: "không vội"

"mẹ vội á" mẹ của cô nói: "không phải lần này mẹ về là để xem mắt người yêu của con sao"

Lục Chấm Thu ho khan một tiếng, quay đầu nhìn về hướng ngoài cửa sổ, má cô nóng rát, Cận Thủy Lan nói: "được rồi, về rồi nói tiếp"

Đầu dây bên kia có giọng người nam, có lẽ là ba và mẹ cô đã nói gì đó, xung quanh tạp âm, tiếng nói chuyện rất mơ hồ, Cận Thủy Lan mở miệng: "như vậy nhé, con vẫn đang lái xe, tắt máy trước rồi"

Mẹ của cô chỉ có thể nói: "tắt đi, về rồi con gọi lại cho mẹ, về phía công ty con đã đi qua đó rồi chứ?"

Cận Thủy Lan nói: "gần đây không có thời gian"

"cuối năm rồi, phải qua đó..." mẹ của cô nói: "ba mẹ về sẽ đi đến đó nhe, con không chịu đi thì không cần phải đi"

Cận Thủy Lan uhm một tiếng, tắt máy.

Lục Chấm Thu liếc nhìn Cận Thủy Lan, hai tay đan vào nhau, trong xe ngoài âm thanh của bài hát, còn có sự ngượng ngùng không chạm thấy được, Lục Chấm Thu vẫn luôn cho rằng Cận Thủy Lan sẽ nói gì đó, cho nên tin thần căng thẳng, nhưng cho đến khi xe dừng ở bãi đỗ xe, Cận Thủy Lan cũng không mở miệng, thần sắc vẫn như lúc bình thường, rất thản nhiên.

Cận Thủy Lan nói: "đến rồi"

Lục Chấm Thu gật đầu, sau khi xuống xe nhìn thấy thấy Cận Thủy Lan khóa cửa xe, lúc lên thang máy có chủ hộ của tầng lầu khác cũng lên cùng, một nhà ba người, đứa trẻ vẫn đang ngủ trong xe em bé, xe em bé chiếm ½ không gian của thang máy, lúc Lục Chấm Thu quay đầu nhìn thấy Cận Thủy Lan đang đứng ở bên kia, hai người ở cùng một góc, cúi đầu vẫn có thể nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh đang ngủ trong xe em bé, bé mặc chiếc áo bông dày, đội mũ bông, gương mặt hồng hào, đôi mắt vừa to vừa sáng, nhìn về hướng Lục Chấm Thu, cười khanh khách.

Cận Thủy Lan nói: "bé cực thích cô"

Cơ thể đang căng cứng của Lục Chấm Thu có chút thả lỏng, cười cười với đứa trẻ, nói: "bé rất thích cười"

Mẹ của bé gật đầu: "đặc biệt thích cười ngốc"

Nói xong đứa bé lại phát ra tiếng cười, bầu không khí trong thang máy rất thoải mái, đợi đến sau khi một nhà ba người xuống lầu, Cận Thủy Lan cũng không dịch chuyển một bước, giống như sợ Lục Chấm Thu cảm thấy không thoải mái, cố tình giữ khoảng cách, tay Lục Chấm Thu đang nắm chặt túi bỗng nới lỏng một chút.

Xuống thang máy mở cửa, không giống như bình thường lúc này Mao Mao sẽ vô lấy, Lục Chấm Thu vẫn có vài giây không quen, sau đó cô nhớ đến Mao Mao đã bị cô nhốt ở trong phòng rồi, cô cởi áo khoát treo trên giá treo đồ, nghe thấy tiếng cào cửa trong phòng của cô, đoán là Mao Mao nghe thấy cô đã quay về, cô nhanh chân đi hai bước đến mở cửa phòng, còn chưa dẫn Mao Mao vào trong đã nghe thấy tiếng Cận Thủy Lan nói: "tối nay tôi dẫn bé ra ngoài dạo nhé"

Thói quen của Mao Mao sau khi đến đây là sáng và tối đều sẽ ra ngoài, đi trút năng lượng dư thừa, cứ nhốt ở trong nhà, Mao Mao cũng không chịu nổi, tối qua cô nhốt Mao Mao ở trong phòng, sáng nhìn thấy bên cửa có mấy vết móng chân, đến nước này chắc chắn không nhốt được rồi, vốn dĩ muốn 10h xuống live dắt Mao Mao ra ngoài, chính là sợ quá muộn, Lục Chấm Thu mím môi.

Cận Thủy Lan nói: "dù sao tối đến tôi cũng phải ra ngoài tản bộ, thuận tiện mà thôi, cô không cần cảm thấy có gánh nặng"

Lục Chấm Thu buồn rầu, cúi đầu: "cảm ơn cô Cận"

Cận Thủy Lan trả lời cô: "không sao, tôi đi vào trong trước"

Cô vào phòng sách, tiện tay đóng cửa, Lục Chấm Thu cũng cùng Mao Mao vào trong phòng, Mao Mao không quen không gian nhỏ như vậy, hiếm khi làm phòng có hơi loạn như này, Lục Chấm Thu sau khi vào trong cửa thu dọn quần áo, tiếp đó ấn ấn đầu Mao Mao, Mao Mao ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, mở miệng hà hơi, ánh mắt vẫn đang nhìn ra hướng bên ngoài cửa, giống như hoài niệm sự rỗng rãi của phòng khách, Lục Chấm Thu cũng không thể mãi ép bé ở trong này, để bé đi ra ngoài, nhân lúc Cận Thủy Lan không có ở phòng khách, cô dẫn Mao Mao đến hành lang, Mao Mao hưng phấn kêu ẳng ẳng, Lục Chấm Thu bịt lấy miệng bé, quát nhẹ: "Mao Mao, nhỏ tiếng một chút"

Mao Mao hú lên một tiếng, vẫn cứ hưng phấn như vậy, chạy vòng vòng xung quanh cô, nhìn thấy bé vui vẻ như vậy, tâm tình Lục Chấm Thu cũng tốt hơn một chút, cô không chú ý đến cánh cửa mở một nửa của phòng khách phía sau lưng cô, Cận Thủy Lan đang đứng ở cửa, trên tay cầm chiếc cốc rỗng.

Cận Thủy Lan đang đứng ở cửa nhìn Lục Chấm Thu và Mao Mao, ánh mắt dịu dàng, lúc Lục Chấm Thu quay người cô đã đóng cửa, lại về lại trước máy tính, Lục Chấm Thu ở bên ngoài cửa đang gọi điện thoại cho Tiểu Ngư, Tiểu Ngư hỏi: "cậu có đi tham dự tiệc tất niên cuối năm của streamer không á? Người phụ trách đã gọi điện thoại cho cậu chưa?"

Lục Chấm Thu đang sờ đầu Mao Mao cô nói: "gọi rồi, nhưng mình vẫn đang do dự"

"chuyện này có gì mà do dự" Tiểu Ngư nói: "cô hội tốt bao nhiêu á, cậu không biết lượng truy cập của Tam Thủy nhiều cỡ nào chứ? Mình nói với cậu, đều có một nghệ sĩ xuất thân sau khi ký hợp đồng bên mảng giải trí của các cậu, tiệc tất niên cuối năm là cơ hội tốt biết bao, tiền thưởng lại nhiều, năm sau nhà đài khai mạc có thể cũng là cậu, cậu không biết bao nhiêu người muốn giành vị trí này đấy"

"chính là cái người Lộc Ngôn đó, năm ngoái vẫn hối lộ người phụ trách mảng mới có cơ hội"

Lục Chấm Thu gật đầu: "mình biết rồi, chính là Mao Mao..."

"bên chỗ Hoa Lạc thì sao?"

Lục Chấm Thu nói: "không được, chỗ Hoa Lạc cũng không cho nuôi thú cưng"

Bên chỗ Tiểu Ngư cũng không được, bạn cùng phòng của cô dị ứng với cún, trước kia nếu như cô có việc, đều là Hoa Lạc đi đến phòng trọ của cô chăm giúp, nhưng bây giờ có Cận Thủy Lan, lại không tiện bảo Hoa Lạc đến, hơn nữa còn là nửa tháng cơ, Lục Chấm Thu cau cau mày.

"thời gian không ngắn, không thể dẫn vào khách sạn sao?" Tiểu Ngư hỏi cô, Lục Chấm Thu chưa nghĩ đến có thể mang theo vào trong khách sạn, cô nói: "mình hỏi người phụ trách thử"

Tiểu Ngư nói: "cậu hỏi thử đi, thực sự không được, thì để ở nhà, bảo cô Cận giúp trông coi một chút?"

Lục Chấm Thu mím môi: "mình hỏi trước đã"

Tiểu Ngư gọi: "Thu Thu"

Lục Chấm Thu uhm một tiếng, Tiểu Ngư nói: "cậu không phát hiện cô Cận đối với cậu..."

"mình không có cách nghĩ này" Lục Chấm Thu ngắt ngang lời của cô, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngư, mình vừa mới chia tay"

"mới chia tay thì sao?" Tiểu Ngư lời ngay ý thẳng: "vừa chia tay thì không thể tiếp xúc với người khác à? Lẽ nào cậu chia tay còn chuẩn bị làm góa phụ mấy năm sao? Thu Thu, chia tay nói lên điều gì, nghĩa là bắt đầu lại từ đầu á, người mà, phải tiến về phía trước không phải sao? Hơn nữa mà nói, tình cảm lại không dựa trên thời gian ngắn hay dài để chứng minh, cậu chia tay ba năm không hẹn hò yêu đương, cho thấy cậu là người nặng tình? Cũng giống như vậy, cậu chia tay tiếp xúc với người khác, cũng có nghĩa là người bạc tình bạc nghĩa à, trong thời gian yêu nhau chúng ta toàn tâm toàn ý là được rồi, ai còn quan tâm đến chuyện sau chia tay á!"

Tiểu Ngư luôn là như vậy, lập luận phi lý thì thao thao bất tuyệt, Lục Chấm Thu bất lực lắc đầu, trước khi tắt điện thoại bên tai còn nghe tiếng Tiểu Ngư lẩm bẩm, cô bỏ điện thoại xuống nghĩ ngợi vài giây, gọi điện thoại cho người phụ trách nhà đài, đầu dây bên kia nghe thấy lời cô nói thì cau mày: "có thú cưng à?"

Lục Chấm Thu cắn môi: "uhm, có thể dẫn đến khách sạn không?"

người phụ trách nhìn về hướng tin nhắn bà chủ vừa gửi đến, lắc đầu nói: "khách sạn cấm dẫn thú cưng theo"

cô biết ngay mà.

Lục Chấm Thu hít thở sâu, nói: "được, tôi biết rồi"

Người phụ trách nhà đài vội hỏi cô: "vậy cô Lục, chuyện MC tiệc tất nhiên ...."

Lục Chấm Thu nói: "hai ngày nữa tôi liên hệ với với cô"

"ây, được"

Người phụ trách tắt máy vội liện hệ với bà chủ, gửi tin nhắn cho cô: [đã nói với cô Lục rồi, khách sạn không cho phép mang thú cưng theo]

Cận Thủy Lan trả lời một dấu chấm rồi kết thúc cuộc trò chuyện, ảnh đại diện vẫn đang nhấp nháy, cô ấn mở, là tin nhắn Bạch Mao gửi: [hai tấm vé tôi lấy được rồi, khi nào đưa cô?]

Vé vào cửa buổi hòa nhạc, nhanh như vậy đã lấy được rồi, mối quan hệ giữa cô là Lục Chấm Thu vẫn chưa có sự tiến triển, Cận Thủy Lan cười khổ, gửi tin cho Bạch Mao: [cô trực tiếp đưa cho Thu Thu đi]

Bạch Mao: [trực tiếp đưa cho cổ?]

Bạch Mao: [sao cô không đích thân đưa cô ấy, đây không phải là niềm vui bất ngờ tốt nhất sao?]

Niềm vui bất ngờ? chỉ sợ bây giờ trong mắt Lục Chấm Thu, là nỗi kinh sợ bất ngờ lớn nhất thôi.

Cận Thủy Lan không trả lời, chỉ là đôn đốc Bạch Mao mang vé đưa cho Lục Chấm Thu.

Bạch Mao: [biết rồi, biết rồi, tôi lập tức đưa cho cổ]

Cận Thủy Lan: [uhm]

Gửi đi, cô nhìn khung trò chuyện mà ngơ người, Lục Chấm Thu đã nhận được rồi chứ, cô sẽ nhận lấy hai tấm vé, hay là trả về một tấm, nếu như nhận hai tấm, cô vẫn sẽ mời mình đi chứ? Cận Thủy Lan bởi vì giả thuyết này mà tâm tình không ổn định, đứng dậy rót nước, lại vội về lại ngồi trước máy tính, ảnh đại diện bên góc phải từ đầu đến cuối không nhấp nháy, wechat cũng không có bất kỳ tin tức gì, cô đứng ngồi không yên, nhưng lại giả vờ điềm tĩnh nghịch điện thoại.

Đột nhiên, điện thoại tu tu hai tiếng, có tin nhắn wechat, rung đến nỗi tay Cận Thủy Lan tê cứng, nhịp tim cô đang ngừng hai giây trong thời khắc này, cô nhìn về hướng điện thoại, là tin nhắn của Lục Chấm Thu.

Lục Chấm Thu gửi: [cô Cận, tối nay vẫn gọi đồ bên ngoài của nhà Cẩm Kỳ đó chứ?]

Không nhắc đến chuyện vé vào cổng.

Tay Cận Thủy Lan ấn vào màn hình, ngừng một chút, lật ngược tay lại úp điện thoại trên bàn, màn hình điện thoại áp trên mặt bàn, phát ra tiếng lanh lảnh, cô nghe âm thanh chói tay này hô hấp đều đang đau nhức, mấy giây sau cô lấy điện thoại lên, trả lời tin nhắn Lục Chấm Thu: [được]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net