Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53

"Không cút đó." Úc Hữu Ninh vẫn cứ yên lặng nhìn nàng chằm chằm: "Không phải cậu nói, cả hai đều là con gái, có cái gì không thể nhìn . "

Cô vẫn bám vào cái này không tha!

Khánh An mím chặt môi, sau đó cười lắc đầu: " Có thể xem có thể xem, tốt, vậy mình xem cậu trước nha."

Dứt lời, Khánh An đứng dậy, kéo Úc Hữu Ninh, sử dụng toàn bộ sức lực từ lúc bú sữa mẹ đến giờ đẩy cô xuống dưới thân mình.

Vào thời điểm bị kéo qua, đầu ngón tay của Úc Hữu Ninh khẽ run, có chút sốt sắng nhìn Khánh An đột nhiên trở nên hung bạo.

Khánh An rõ ràng đỏ mặt, thế nhưng khí tràng cũng không giảm đi chút nào.

“Không được sao?” Khánh An nhìn thấy Úc Hữu Ninh muốn đứng dậy, liền đè chặt cô lại.

Úc Hữu Ninh choáng váng, lập tức, nhịp tim của cô dần trở nên mạnh mẽ hơn, tay chân cũng thoáng trở nên cứng đờ.

"Cậu..." Như đột nhiên mất đi khả năng nói chuyện, ánh mắt Úc Hữu Ninh chớp động, từ trên mặt Khánh An dời sang chỗ khác.

"Mình sao cơ? Không phải không sao sao, cậu cởi ra, để mình thưởng thức nào." Khánh An nắm lấy tay cô, ấn vào cổ áo của cô.

Tuy nhiên, động tác nhìn như tiêu sái, nhưng trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Thậm chí, ngay cả kinh mạch và huyết dịch toàn thân đều đang nóng lên.

Tay bị đặt ở cổ của mình, Hữu Ninh có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở đang nhấp nhô lên xuống của cô.

Nhưng, cô không biết Khánh An đến tột cùng là có ý gì.

Bởi vì nhìn trạng thái của Khánh An có vẻ rất tồi tệ. Trong mắt Khánh An cảm xúc rất mãnh liệt, giống như có ham muốn, hy vọng, nhưng đồng thời cũng có buồn bực và bất an.

"Hào phóng một chút. " Khánh An vừa nói chuyện cổ tay vừa đẩy cô.

“Cậu có biết mình đang làm gì không?” Úc Hữu Ninh nhìn vào mắt nàng.

"Haha, cái gì?" Khánh An cười, "Không phải là quá nhàm chán, mình và cậu cùng nhau làm loạn hay sao?"

Đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, hơi thở của Khánh An gần như đông cứng lại.

"Vậy vì sao cậu lại hỏi câu đó?" Sau khi im lặng thật lâu trôi qua, Khánh An lại lần thứ hai bật cười.

Chỉ là nụ cười này thấy thế nào cũng có chút quái dị.

"Mình chỉ là đang suy nghĩ. Mình có tài cán gì, vì sao cậu lại quan tâm mình như vậy. Khi cậu cho là mình coi trọng người khác, cậu tức giận. Khi mình hôn người khác, cậu tức giận. Khi cậu nghĩ rằng mình đang yêu, cậu tức giận. Vì một người bạn, thật sự sẽ tức giận như vậy sao?" ?" Úc Hữu Ninh ném ra tất cả các câu hỏi cùng một lúc.

Khánh An buông tay cô ra, đầu óc quay cuồng, không trả lời được.

"Mình còn tưởng rằng cậu thích mình. " Úc Hữu Ninh cười đến cơ thể hơi run.

Nghe vậy, Khánh An giống như bị sét đánh trúng,  sau đó, nàng vội vàng nói: "Đúng, mình thích cậu, nếu như mình không thích cậu, sao có thể đến gần cậu được? Cậu biết tính cách của mình mà, đối với người mà mình không thích, mình thậm chí còn không thèm nhìn, chứ đừng nói đến việc chạm vào họ. "

"Haha, Đúng vậy. Cậu nói, rất đúng . " Úc Hữu Ninh gật đầu, nhưng trong lòng như bị một đám mây đen bao phủ, "Lúc nãy mình chỉ nói đùa thôi, cậu đừng để ý."

"Úc Hữu Ninh." Khánh An gọi tên cô, nhưng sau đó lại không nói gì, chỉ có thể khô khan hỏi: “Có khát không?"

"Không khát. " Úc Hữu Ninh trả lời.

"Mình đi lấy nước uống." Cuối cùng, Khánh An cầm điện thoại trên giường rời đi.

Khánh An đi tới phòng khách, ấn máy lọc nước, sau khi ly nước đầy, liền một hơi uống hết.

Sau đó nàng bước đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đôi mắt đỏ hoe, nhưng tâm trí vẫn còn hỗn loạn.

Mình còn tưởng rằng cậu thích mình - tất cả chỉ là câu này trong đầu.

Úc Hữu Ninh nhẹ nhàng nói ra những lời đó, nhưng trong đầu Khánh An giống như có pháo hoa đang nổ tung.

Nhưng...

Suy nghĩ kỹ một lúc, Khánh An lấy điện thoại di động ra, mở WeChat của bố, sau đó bấm vào hộp thoại, gõ "Bố" rồi gửi trước.

[Bố thực sự cảm thấy đồng tính luyến ái là biến thái sao?]

[Nếu như ở bên cạnh người cũng có người thân là đồng tính luyến ái nhưng dấu diếm, sau đó không cẩn thận bị người phát hiện, bố sẽ làm như thế nào?]

.....

Nhưng, nàng vẫn không đủ can đảm để gửi nó. Cuối cùng đều xóa bỏ hết.

Sau đó, bố nhắn lại cho nàng: "Có chuyện gì vậy?"

Cùng lúc đó, Úc Hữu Ninh bật dậy khỏi giường, dừng lại tại chỗ.

Hai chân rơi xuống đất, Úc Hữu Ninh đi tới cửa, nhẹ nhàng đỡ khung cửa, nhìn về phía Khánh An.

Nhìn thấy dáng vẻ Khánh An lộ ra mãnh liệt bất an, tay Úc Hữu Ninh rời khỏi khung cửa, buông thõng xuống bên người.

Khánh An nhìn ba chữ kia, lời muốn nói liền trong nháy mắt không nói ra được.

Không có dũng khí đó.

Đúng lúc này, bố gọi điện trực tiếp đến.

Khánh An giật mình, sau đó nhận điện thoại, nhưng trên môi lại giống như giằng co, khó khăn kêu "Bố".

“Có chuyện gì vậy, sao con tìm ta rồi lại đột nhiên không nói?" Bố nàng hỏi nàng.

Trong điện thoại còn có tiếng khóc của trẻ con và tiếng nói chuyện phiếm của bà con, rất ồn ào.

"Có khách sao?" Khánh An hỏi.

"Ừ, chị họ của con vừa mới sinh đứa thứ hai, hôm nay mang đứa bé đến nhà chúng ta. Đứa nhỏ vừa ngủ dậy nên mới quấy khóc."

"Vậy ạ." Khánh An không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tùy tiện tâm sự, "Đứa nhỏ có đáng yêu không?"

"Đáng yêu. Khi nào con có thể lo cho chuyện đại sự cả đời của mình đây?" Bố nàng lại hỏi.

"Nói sau đi. " Khánh An cảm thấy thứ mình đang cầm không phải điện thoại di động, mà là cục gạch.

Nhìn mọi thứ bên ngoài cửa sổ, trong chốc lát, nàng cảm thấy mình hoàn toàn không nhìn thấy màu sắc, ngoại trừ hai màu đen trắng.

"Đừng tiếp tục trì hoãn. Con có biết sản phụ cao tuổi nguy hiểm như thế nào không? Đặc biệt dễ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn."

Ý nghĩa của câu này chính là, khuyên nàng mau tìm một người đàn ông để kết hôn.

Nếu không sau này về già sẽ không có con, cuộc sống không có con cái thì nhất định không phải cuộc sống viên mãn, sau này về già cũng không có ai cung phụng, dù có ở Viện dưỡng lão, cũng sẽ không có ai tới thăm.

Sau tất cả những điều trên, trước đây bố cô đều ít nhiều đề cập tới.

Khánh An nghe vậy rất khó chịu, liền trả lời: "Bố có phiền hay không? Lúc nào kết hôn là chuyện của con, có kết hôn hay không cũng là chuyện của con, nam hay nữ cũng là chuyện của con, nửa đời sau làm sao mà qua nổi cũng đều là chuyện của con."

Sau đó, bố nàng trầm mặc một chút, còn nói: "Con nói cái gì? Cái gì nam nữ, ý con là đồng tính luyến ái? Con đang làm những cái gì ở bên ngoài?"

Nghe được câu nói kia của Khánh An, Úc Hữu Ninh trong nháy mắt quay đầu lại nhìn nàng, tiến lên một bước, nhưng sau đó rồi lại bởi vì những lời tiếp theo của Khánh An mà ngừng lại.

Khánh An cầm điện thoại di động, tâm tình hết sức kích động nói: "Ai nói với bố con là người đồng tính? Con chỉ muốn nói rằng việc con muốn làm đều là việc riêng của con, bố quan tâm nhiều như vậy làm gì? Không sai, con là con gái của bố, nhưng con cũng là một con người, là một con người, lẽ nào ngay cả quyền tự do của mình cũng không thể nắm giữ sao?"

"Con muốn chọc bố tức chết sao?" Bố nàng trực tiếp hét vào điện thoại.

Khánh An cầm điện thoại, nhìn màn hình, muốn cúp máy, liền ghé lỗ tai nói tiếp: "Mỗi lần gọi điện thoại, đều chỉ nói những câu như vậy, ngoại trừ những câu này bố không còn gì khác muốn nói sao? Mỗi lần đều là lải nhải như vậy, bố nghĩ tâm trạng con có thể tốt hơn sao?"

"Con phát điên cái gì? Có chuyện gì sao? Ta không quan tâm con được sao? Con rống cái gì với lão tử ta? Còn nói cái gì nam nữ, ta cho con biết, nếu con dám lộn xộn bên ngoài, ta sẽ không có đứa con này này."

Trong vô thức, cuộc điện thoại trở nên đầy mùi thuốc súng tràn ngập ngọn lửa chiến tranh thiêu cả bầu trời.

Khánh An không nói gì thêm, cầm điện thoại, trực tiếp cúp máy.

Tuy nhiên, chỉ vài giây sau khi cúp máy, bố lại gọi tới.

Khánh An liếm liếm môi, một lần nữa nhận: "Mắng chửi đi mắng chửi đi, bố mắng, con có chết cũng không cãi lại. "

Nhưng lần này, trong điện thoại lại xuất hiện giọng nói của mẹ.

Bà nói: "An An, gần đây có khỏe không? Mẹ và bố con đang định sang đó thăm con."

Khánh An nghe xong trả lời: "Con không cần ông ấy đến thăm con."

Đầu bên kia điện thoại, mẹ nàng lúng túng nói tiếp: “Nhưng mẹ cũng muốn tới thăm con”.

Tuy nhiên, Khánh An đang muốn nói chuyện, nhưng đầu bên kia điện thoại lại mơ hồ truyền đến âm thanh của bố nàng, hình như là đang nói 'Đừng nói mấy lời như vậy với nó, nó xấu tính như vậy, đều là do bà.' "

Khánh An đang muốn tiếp tục nổi cơn thịnh nộ, kết quả trong điện thoại truyền đến âm thanh mẹ nàng quát lớn bố nàng.

"Ông lão già ít nói vài câu có mất thịt không? Tôi nuông chiều? Ông cũng không nhìn lại mình một chút xem ông xấu tính ra sao, còn đổ cho tôi chiều."

Nghe thật đau đầu. Vâng vâng vâng, kỳ thực nói trắng ra là, nàng tính khí kém như vậy, là giống bố nàng.

Dù sao thì dù là di truyền hay nuông chiều, nói chung đều giống nhau, ý tứ chính là siêu cấp khó hầu hạ.

“Mẹ, lần sau nói chuyện đi, hôm nay con có việc phải làm.” Khánh An nói xong liền cúp điện thoại.

Thực sự buồn cười mà.

Nhưng mà, quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Úc Hữu Ninh đứng đó, Khánh An cầm điện thoại, dừng lại.

"Bố mẹ cậu sao?" Úc Hữu Ninh hỏi.

Khánh An thở dài xả giận, gật đầu.

"Đang thúc giục cậu chuyện kết hôn à?" Úc Hữu Ninh lại hỏi.

Khánh An không nói gì, chỉ là nghiêng đầu đi, nhìn về một bên vách tường.

Sau đó, Khánh An lại đi lên phía trước, giơ tay muốn giúp bang Úc Hữu Ninh sửa sang lại cổ áo, nhưng cuối cùng vẫn bỏ xuống: "Vừa rồi mình có làm cậu bị thương không?"

"Không có. " Úc Hữu Ninh lắc đầu.

"Xin lỗi, mình cũng không biết mình sao lại... Đột nhiên như vậy..." Khánh An nói, cổ họng lại nghẹn ngào.

"Có muốn mình ôm không?" Úc Hữu Ninh mở hai tay ra nhìn nàng, nhưng thấy Khánh An không đáp lại, liền lại cúi đầu, buông cánh tay xuống, thấp giọng nói: "Mình chỉ là, nhìn cậu khó chịu như vậy, không biết nên làm cái gì. "

Sau khi nghe xong, Khánh An cũng có chút không kềm chế được, ngón tay cầm điện thoại cũng trở nên cứng ngắc.

Lúc này, có người gọi điện thoại cho Úc Hữu Ninh.

Úc Hữu Ninh ngẩn ra, sau đó lấy điện thoại di động trong túi quần ra, trả lời cuộc gọi.

Khánh An đi tới bên ghế sô pha ngồi xuống, không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ biết là Úc Hữu Ninh hình như có chuyện phải trở về.

Vì vậy, sau khi Úc Hữu Ninh cúp điện thoại xong, Khánh An liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Đúng. Phòng làm việc có một chút chuyện. " Úc Hữu Ninh gật đầu.

"Vậy đi thôi. Tiện thể, mình cũng tới chỗ của cậu lấy xe về, nếu không buổi tối đi làm rất phiền phức. " Khánh An nói xong, liền xoay người vào phòng ngủ thay quần áo và lấy chìa khóa.

Úc Hữu Ninh liền đứng trong phòng khách chờ nàng, nhìn chỗ này rồi nhìn chỗ kia.

Nghiêm chỉnh mà nói, nếu như Khánh An có nhìn ra những gợi ý kia, vậy mình chẳng khác nào bị từ chối nhiều lần sao. Cộng với những gì cậu ấy nói với bố mẹ qua điện thoại... Không biết thật giả, nhưng vẫn là...

Đáy lòng thật giống như có cái gì đó đè xuống, trầm lắng, khó chịu vô cùng.

Khẽ mở miệng, cố gắng phun ra thứ khí vẩn đục đang tắc nghẽn trong lòng. Có thể thấy dáng vẻ vừa rồi nhận điện thoại của Khánh An có vẻ rất khó chịu, cô thể tiến thêm một bước nữa gặng hỏi, ép nàng.

Sau khi Khánh An ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, rồi cùng Úc Hữu Ninh ra cửa, đi tới nhà Úc Hữu Ninh.

Sau khi Khánh An xuống xe, Úc Hữu Ninh liền lái xe đến phòng làm việc.

Nhìn thấy chiếc xe của Úc Hữu Ninh sắp biến mất ở góc đường, Khánh An đi về phía trước hai bước, sau đó lại dừng lại, xoay người, hồn bay phách lạc đi lấy xe của mình.

Buổi tối.

Khánh An vẫn giống như trước kia, phát sóng chương trình, nghe khán giả miêu tả các loại cảm xúc khác nhau, sau đó tự mình phân tích trả lời.

Khi chuyện của người khác được đưa ra trước mắt nàng, với tư cách là người đứng ngoài cuộc, bất luận là chuyện gì, nàng cũng có thể nhìn thấu đáo mọi thứ.

Thậm chí có thời điểm sẽ cảm thấy, rõ ràng chính là một việc rất đơn giản, tại sao lại khuyến cho nó phức tạp như vậy?

Nhưng bây giờ, nàng cảm thấy mình trở nên rất phức tạp. Nói mới nhớ, trong chương trình hôm nay, Úc hữu Ninh cho tới giờ vẫn chưa xuất hiện.

Sau khi một bài hát kết thúc, đã đến lúc đường dây nóng hoạt động trở lại.

Khánh An tiếp nhận cuội gọi, lên dây cót tinh thần: "Xin chào, tôi là người dẫn chương trình Thính Ngữ. "

“Cuối cùng thì cũng thông qua... Chị Thính Ngữ, em đã nghe chương trình của chị một thời gian, và em rất thích chị, vì lẽ đó em muốn trò chuyện với chị.” Đó là giọng nói của một cô gái rất trẻ.

"Cám ơn đã ủng hộ nha, xưng hô như thế nào đây, bạn có chuyện gì muốn nói sao?” Khánh An bỏ đi tạp niệm, ngồi thẳng người.

"Cứ gọi tôi là Linh Linh là được rồi. Chị Thính Ngữ, em cảm thấy bạn cùng phòng của em thật đáng yêu."

Khánh An nghe xong, hỏi: "Ha ha ha, vậy rất tốt, như vậy ở chung cũng rất vui phải không?"

Trong điện thoại, cô gái im lặng một lát, thở dài: "Đúng vậy, không chỉ quen mà em còn rất thích cô ấy. Không chỉ vì cô ấy thích đọc sách, mà còn thích xem phim giống em. Cũng không chỉ là bởi vì vóc người cô ấy rất đẹp. Nói chung chính là đặc biệt đáng yêu đặc biệt làm người ta yêu thích."

"Xem ra Linh Linh thật sự rất thích bạn cùng phòng của mình.” Khánh An cười nói xong câu nói này, lại sửng sốt.

"Đúng! Có điều.... em chưa bao giờ nói với ai rằng thứ em thích đối với cậu ấy là một kiểu thích khác, không phải kiểu như mọi người nghĩ." Cô gái dừng lại, rồi tiếp tục nói, "Tiểu Thấm, mình biết cậu đang nghe chương trình này. Mình chỉ muốn nói, mình yêu cậu, nếu như có thể, mình muốn trở thành người đó trong cuộc đời cậu. Chúc mừng sinh nhật. "

******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net