Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Duẫn đợi nửa ngày cũng không nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Nhung, cho rằng có thể tổ tông này đã quên đường đi tới phòng 712 nên bị lạc.

Rất có thể Kim Lưu Tuế Nguyệt đã rất cũ, cấu trúc bên trong phức tạp đến mức có thể trực tiếp chơi trò trốn thoát khỏi mật thất.

Tần Duẫn nói với người bên cạnh: "Mình đi đón Thẩm Nhung."

Thẩm Nhung kìm nén hơi thở đi thang máy lên lầu, còn Tần Duẫn đi thang máy bên kia xuống lầu, hoàn toàn lỡ mất.

Tần Duẫn đi xuống lầu nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Nhung đâu cả, ngược lại nghe thấy bên kia đường có người gọi mình: "Tiểu Tần!"

Khi Tần Duẫn quay đầu lại, đó không phải là lão bản Triệu Kiêu của cô sao?

Triệu Kiêu và một nữ nhân cao hơn hắn đứng trước cửa Ngự Mãn Đông. Còn có một chiếc Bentley rời đi trước mặt họ, động cơ gầm rú, giống như có chút oán giận.

Khuôn mặt vuông tiêu chuẩn của Triệu Kiêu đỏ bừng vì lạnh. Khi Tần Duẫn đi đến, hắn nhịn không được mà dậm chân hai lần, lén nhìn nữ nhân bên cạnh.

Rõ ràng ăn mặc ít hơn hắn rất nhiều, vậy tại sao dáng vẻ lại không sợ lạnh giống như hắn? Khuôn mặt trắng nõn vô cảm đó cảm giác như có thể hợp nhất với thời tiết này.

"Triệu tổng! Thật trùng hợp." Tần Duẫn đi tới hai bước, "Ngài tới ăn cơm sao?"

"Đến bàn công việc."

Vừa nói, Triệu Kiêu vừa quay sang nữ nhân bên cạnh, nói: "Thịnh tổng, đây là Tiểu Tần từ công ty tôi, cô ấy sẽ cùng tôi theo dõi dự án bản địa hóa nhạc kịch ở nước ngoài mà chúng ta đã thảo luận trước đó."

Tần Duẫn hơi nhấc mắt, nhìn nữ nhân trước mặt, một cái nhìn sang còn tưởng mình nhìn nhầm, môi há hai lần nhưng lại không nói được một lời.

Thịnh Minh Trản nhìn thấu nghi ngờ của cô, mở lời trước: "Là tôi."

Triệu Kiêu có chút kinh ngạc: "A, hai người quen nhau sao?"

Thịnh Minh Trản "ừm" một tiếng, nói: "Học muội của tôi hồi trung học."

"Vậy thật đúng là trùng hợp."

Lúc này Tần Duẫn mới hồi thần, thanh âm cao lên quãng tám.

"Học tỷ! Chị về lúc nào sao không nói cho em biết! Chị về bao lâu? Hóa ra chị là chủ đầu tư của dự án này!"

Tần Duẫn biết Thịnh Minh Trản là một nhân vật nổi tiếng trong trường, vào năm đầu đại học, cô đã dùng số tiền kiếm được để giúp Thẩm Đại mua những chiếc ghế mới ở Nhà hát An Chân, khi thành niên lại mua một chiếc Beetle cho Thẩm Nhung, điều này khiến bạn bè phải ghen tị.

Xem ra đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong hai năm học tỷ biến mất.

Thịnh Minh Trản nói: "Chạy việc mà thôi."

Nghĩ đến Thẩm Nhung, cuối cùng Tần Duẫn mới nhớ tới tại sao mình xuống đây.

"Đúng rồi, học tỷ, chị có gặp Tiểu Nhung không?"

Thịnh Minh Trản vừa nghe thấy cái tên này, lông mày hơi nhíu lại.

"Không có, em ấy cũng tới đây sao?"

"Đúng vậy, hôm nay bọn em tổ chức tiệc ở Lưu Kim Tuế Nguyệt, Tiểu Nhung nói sẽ đến. Học tỷ, chị có muốn ra mặt không? Năm đó chị rời nhóm mà không từ biệt đã làm tan nát trái tim một đám người, mọi người đều vừa yêu vừa hận chị, nhưng mấy năm nay không ai quên chị, khi nhớ tới quá khứ đều nhắc tới chị, đặc biệt nhớ chị."

Thịnh Minh Trản liếc nhìn tấm biển vàng óng ánh của Lưu Kim Tuế Nguyệt, không trả lời.

Lại bị Triệu Kiêu nhìn ở trong mắt.

Vừa rồi Triệu Kiêu cùng Thịnh Minh Trản dùng cơm, hắn ăn đến cơm nước no nê, nhưng Thịnh Minh Trản lại không ăn một miếng nào, ngược lại là giải thích rõ ràng cho hắn chi tiết và mô hình lợi nhuận của hợp đồng thuê rạp.

Nói đến rất thành khẩn, chính bởi vì thành khẩn cho nên càng hấp dẫn hơn.

Năm nay Triệu Kiêu đã 45 tuổi, nhiều năm lăn lộn ở thương trường không có nhiều kỹ năng, nhưng hắn có thể cảm nhận được Thịnh Minh Trản khiêm tốn, là người có thể hợp tác lâu dài, tham vọng không chỉ giới hạn ở làn sóng nội địa hóa IP hiện nay.

"Đi thư giãn một chút đi Thịnh tổng."

Triệu Kiêu dự định sẽ để Tần Duẫn thân thiết với cô hơn một chút.

"Cô nhìn quầng thâm dưới mắt của cô đi, vừa về nước đã làm việc không ngừng nghỉ, cùng bạn cũ hát hò rồi nghỉ ngơi, đừng quá sức."

Thịnh Minh Trản im lặng một lúc rồi nói với Triệu Kiêu:

"Cảm ơn Triệu tổng, tôi đã tạm thời quyết định đợt đầu tiên của đoàn ở nước ngoài như đã nói trước đây, tôi muốn trao đổi thêm với anh về việc thuê rạp và tổng hợp kỹ thuật."

Triệu Kiêu cười liên tục nói "Được".

Xem ra lần hợp tác này là mười phần chắc chắn, đủ để hắn ăn được mấy năm.

Thịnh Minh Trản và Tần Duẫn cùng nhau bước vào Lưu Kim Tuế Nguyệt, đi thang máy lên tầng bảy.

Đang định đi vào trong phòng, Thịnh Minh Trản đột nhiên dừng lại, nói với Tần Duẫn: "Em vào trước đi, tôi đi gọi điện thoại."

"A! Được!"

Tần Duẫn đi vào, Thịnh Minh Trản đứng đó một lát, liền đẩy cửa thoát hiểm bên trái ra.

Cô nhớ có một ban công nhỏ ở tầng dưới.

Trước kia một nhóm bạn bè thâu đêm suốt sáng, cô và Thẩm Nhung thường chạy ra ngoài ban công nhỏ, nơi không ai để ý mà hôn nhau.

Ban công nhỏ vẫn còn đó nhưng đã cũ hơn rất nhiều.

Tuyết rơi trên lan can, bức tường phía trên đầu đã bong tróc và ố nước.

.

Thịnh Minh Trản một mình đứng đây hóng gió lạnh, một lúc sau, cô cởi găng tay, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá.

Cô vừa lấy một điếu cho vào miệng thì cánh cửa phía sau đã bị đẩy ra.

Thịnh Minh Trản quay đầu, không kịp phòng bị mà đối mặt với khuôn mặt kinh ngạc của Thẩm Nhung.

Quả nhiên là Thẩm Nhung đi lạc đang chật vật tìm đường: "..."

Ngay khi cánh cửa mở ra, gió lùa thổi qua hai người.

Gió thổi tung mái tóc của hai người, nhưng bóng dáng trong mắt nhau lại trở nên rõ ràng.

Mười phút trước.

Thẩm Nhung đi thang máy lên lầu, bị sự tiếp xúc thân thể giữa Mâu Lê và Thịnh Minh Trản làm cho toàn thân khó chịu. Khi hồi phục lại tinh thần, nàng phát hiện mình đã đi theo người khác xuống thang máy ở tầng sáu, nhưng phòng hẹn thì lại ở tầng bảy.

Nàng muốn đi thang máy lên lầu lần nữa nhưng đợi rất lâu thì một trong hai thang máy bị treo ở tầng mười lăm đi lên, chiếc còn lại thì kẹt ở B1, rất lâu không di chuyển.

Lười chờ, Thẩm Nhung đơn giản đi cầu thang từ lối thoát hiểm.

Có lẽ ông trời còn ngại thấy trò cười của nàng chưa đủ nhiều, ngay khi nàng mở cửa thoát hiểm, nàng liền đụng phải người mà nàng không muốn gặp nhất.

Sự trầm mặc lúng túng kéo dài một lúc, Thịnh Minh Trản lên tiếng trước: "Trên lầu, đối diện với lối thoát hiểm."

"..."

Rõ ràng là Thịnh Minh Trản đã nhìn ra nàng lại đi sai đường. Đây đích xác là một sai lầm mà trước đây nàng thường mắc phải.

Tuy cô không chê cười nàng nhưng lời nhắc nhở này khiến nàng cảm thấy khó chịu hơn cả trò cười.

Thẩm Nhung không muốn ở một mình với Thịnh Minh Trản trong không gian chật hẹp, đặc biệt là ban công nhỏ này.

Không chỉ Thịnh Minh Trản, nàng còn nhớ lại tất cả những chuyện hoang đường mà hai người đã làm ở đây.

Thậm chí khi đó Thẩm Nhung còn không biết hôn, nhưng lại tâm cao khí ngạo muốn giả làm lão thủ, hạ miệng đặc biệt hung mãnh, không phải cắn môi thì là cắn răng Thịnh Minh Trản.

Dù cắn môi đau răng cũng đau nhưng Thẩm Nhung vẫn không chịu dừng lại. Nàng si mê bạn gái nhưng không chịu thừa nhận, bị Thịnh Minh Trản trêu chọc nàng sẽ tức giận đến mức đỏ mặt mà cắn vào cổ đối phương.

Thịnh Minh Trản luôn ôn nhu nuông chiều nàng, để nàng gặm cắn, chưa bao giờ nói đau.

Hồi ức không có lễ phép, không phân trường hợp mà đẩy đưa những cảnh thân mật cho nàng, Thẩm Nhung cảm thấy chóp tai mình có chút nóng lên.

Nàng phải lập tức rời đi, nếu không Thịnh Minh Trản sẽ lập tức nhìn thấu nàng bằng sự hiểu biết của cô về nàng.

Thẩm Nhung đi được hai bước, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, giống như nhận ra điều gì đó, nàng cau mày, có chút khó hiểu nhìn Thịnh Minh Trản, kinh ngạc hỏi cô: "Chị hút thuốc? Không cần cuống họng nữa sao?"

Thịnh Minh Trản rũ mắt xuống, bánh xe của chiếc bật lửa lăn tròn, tia lửa điện bay lên trên, lập tức đốt cháy điếu thuốc.

Cô rít điếu thuốc trên đôi môi đỏ mọng rồi nói: "Gặp mặt câu đầu tiên là dạy người, bạn gái cũ của tôi thực sự không hề thay đổi chút nào. Em quên chúng ta đã chia tay hai năm rồi sao?"

Hàm ý là không mượn nàng xen vào.

Thẩm Nhung bị nghẹn một chút, không trả lời.

Kỳ thực, mồm miệng lanh lợi Thẩm Nhung gặp thất bại có thể đếm trên đầu ngón tay, Thịnh Minh Trản chiếm một nửa trong số đó.

"Thịnh Minh Trản." Thẩm Nhung hiếm khi bị đâm nhưng cũng không phản kích ngay mà kiên nhẫn tiếp tục khuyên nhủ: "Dù thế nào đi nữa, chị cũng đừng đem cổ họng cùng sự nghiệp của mình ra nói giỡn."

Tài năng ca hát của Thịnh Minh Trản là một trong những nguyên nhân làm Thẩm Nhung mê luyến.

Nàng đã vô số lần bị giọng hát của Thịnh Minh Trản thuyết phục, hai người có cùng sở thích và mục tiêu theo đuổi, vừa là người yêu vừa là bạn thân.

"Chị sẽ hát cùng em cho đến ngày em không thể hát được nữa."

Thịnh Minh Trản từng thề với nàng trên ban công nhỏ này, tay ôm lấy mặt Thẩm Nhung mà thề.

Thẩm Nhung hưởng thụ tư vị mỹ diệu cộng hưởng với tâm hồn của Thịnh Minh Trản. Đó là tình yêu chân thành và niềm tin của hai người.

"Tôi đã ngừng hát lâu rồi."

Thịnh Minh Trản ngắt lời Thẩm Nhung, hơi nâng cằm, thổi ra một làn khói, cười nói:

"Một vở nhạc kịch đã hỏng, sẽ không bao giờ được hát lại."

"..."

Thẩm Nhung cúi đầu, nắm chặt tay không nói thêm gì nữa, đi ngang qua Thịnh Minh Trản, vội vàng đi lên lầu.

Khi bước tới cửa phòng, nàng nghe thấy tiếng cười nói sôi nổi bên trong, giọng nói của những người quen cũ.

Thẩm Nhung đứng ở cửa lấy lại bình tĩnh, đảm bảo không để lộ cảm xúc trước khi đẩy cửa vào.

Nàng còn chưa chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa đã bị dùng sức mở ra từ bên trong.

Tần Duẫn mở cửa, nhìn thấy Thẩm Nhung liền thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Nhung, cậu đã đi đâu vậy? Mình còn định xuống tìm cậu lần nữa đấy!"

"Đi nhầm, làm lãng phí chút thời gian."

"Mình biết ngay mà... Này này, cậu có biết mình đã gặp ai không?!"

Tần Duẫn không có tâm tư chế giễu Thẩm Nhung mù đường, nhanh chóng ném tin tức lớn vào mặt Thẩm Nhung.

Thẩm Dung nhướng mi, có chút mệt mỏi nhìn cô.

Không ai biết về mối tình của nàng với Thịnh Minh Trản.

Khi hai người chia tay, chỉ có một số người biết, ngay cả Tần Duẫn cũng chỉ biết hai người thân thiết như chị em, Thịnh Minh Trản là xuất ngoại làm việc.

"Ai? Thịnh Minh Trản." Thẩm Nhung hỏi, tự trả lời.

"...sao cậu vừa đoán liền trúng vậy?" Tần Duẫn kéo nàng cười nói, "Cậu biết không, học tỷ vừa trở về đã ký hợp đồng thuê bảy rạp hát trên phố Trường Nhai thời hạn 3 năm, nhìn tư thế kia chính là muốn tiêu tiền! Quá tốt rồi, có thể An Chân không bán hay không? Chị ấy trở về cứu cậu đấy."

Em quên chúng ta đã chia tay hai năm rồi sao?

Nghĩ đến những lời Thịnh Minh Trản để lại, bên tai Thẩm Nhung bỗng nhiên có chút nóng lên.

"Chị ấy là chị ấy, mình là mình, đừng nhắc đến chị ấy với mình."

Không nghĩ tới Thẩm Nhung lại nói như vậy, Tần Duẫn nghe được cũng giật mình.

Hai người đứng ở góc cửa nói chuyện, người phục vụ tới đưa đồ uống không nhìn thấy hai người, đang định đi vào thì hoàn toàn không kịp chuẩn bị liền đụng phải Thẩm Nhung.

Khay chứa đầy rượu, đĩa trái cây và đồ ăn vốn đã có chút quá tải, chỉ cần chạm nhẹ như vậy, chiếc khay đã nghiêng và trượt thẳng xuống đầu Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung quay lưng lại với người phục vụ, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy sắc mặt Tần Duẫn thay đổi, đang muốn hét lên.

Cảm nhận được một lực siết từ phía sau, Thẩm Nhung quay đầu thì thấy Thịnh Minh Trản đã chen vào giữa nàng và người phục vụ, một tay đỡ lấy cái khay nặng mặt đối mặt với nàng.

Khoảng cách giữa hai người đã vượt quá phạm vi thông thường.

Giống như ngay khoảnh khắc tiếp theo, môi của nàng sẽ bị đối phương mãnh liệt xâm chiếm - đây là phản ứng sinh lý đã khắc sâu vào xương tủy của người yêu cũ đã ở bên nhau 8 năm.

Nhưng đôi mắt luôn bị nàng làm mê ly đó giờ đây trong trẻo như tuyết, không có chút dục vọng.

Rất nhanh, Thịnh Minh Trản đã giơ tay lên, giúp người phục vụ đẩy đồ uống và thức ăn vững vàng về phía sau.

"Cảm ơn, cảm ơn......"

Người phục vụ đổ mồ hôi lạnh, liên tục cảm ơn cô.

Tần Duẫn không ngờ Thịnh Minh Trản lại đột nhiên xuất hiện.

Vậy Thịnh Minh Trản có nghe thấy những lời cô vừa nói không...

Khi Tần Duẫn còn đang ngượng ngùng, Thịnh Minh Trản bước qua cánh cửa giữa cô và Thẩm Nhung, giống như không biết gì cả.

Sự xuất hiện của cô và Thẩm Nhung quả thực đã gây náo loạn, bạn bè đều trách Thịnh Minh Trản không trượng nghĩa mà biến mất.

Thịnh Minh Trản lại khôi phục dáng vẻ hiền lành như trước đây giữa những người bạn cũ. Cô mỉm cười ôn hòa với mọi người, giải thích rằng cô có cơ hội tốt nên liền làm việc ở nước ngoài.

Khi Thẩm Nhung bước vào, một vòng ghế sô pha lớn đã chật kín người.

Nàng đảo mắt, vừa lúc rơi vào người Thịnh Minh Trản, Tần Duẫn vừa mới ngồi vào bên cạnh Thịnh Minh Trản thức thời dùng sức nhích sang một bên, dùng ánh mắt kiên định nói với Thẩm Nhung---

Đến ngồi cạnh Thịnh học tỷ đi!

Thẩm Nhung: "..."

Cảm ơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC