Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp lại người yêu cũ là một chuyện xấu hổ.

Nhưng tối nay, hai người gặp nhau trong một buổi họp mặt bạn cũ, mà họ không hề biết hai người đã từng yêu nhau.

Ngoài ra còn có một điều xui xẻo là --- Thẩm Nhung đã tự chui đầu vào lưới.

Thẩm Nhung đứng tại chỗ, suy nghĩ tại sao hai ngày liên tiếp mình lại xuất hiện trong phòng riêng của hai KTV khác nhau với tư thế giống nhau như vậy.

Nhưng chẳng bao lâu, nàng nhận ra rằng có một vấn đề cấp bách hơn.

Nàng đang nghĩ rằng mình ngồi cạnh Thịnh Minh Trản, diễn một màn "đã lâu không gặp" với cô - dù sao thì trước đây hai người cũng từng đóng rất nhiều nhạc kịch cùng nhau, đã quen diễn thật thật giả giả, lâm tràng ăn ý chắc chắn sẽ không có vấn đề gì ---- Nhưng mà, tốt hơn hết là nên tìm một góc xa người yêu cũ, nói chuyện với A Mạch kia xong liền lập tức rời đi.

Thẩm Nhung đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan cùng khó xử, nhưng nàng nhìn thấy Thịnh Minh Trản đang lãnh đạm ngồi trong đám đông trông khá thoải mái, nở nụ cười có lệ mà Thẩm Nhung vừa liếc mắt liền có thể nhìn thấu, cô đang câu được câu không trò chuyện với bạn cũ ở bên kia, mảy may không bị ảnh hưởng gì cả.

Thẩm Nhung: "..."

Xét về da mặt, nàng và Thịnh Minh Trản thực sự không thể so được.

Thẩm Nhung tự an ủi mình, ở đây không ai biết hai người từng yêu nhau, ngoại trừ những ký ức không thể thoát ra khỏi tâm trí.

Hai người đều là bạn cũ, chỉ ngồi cạnh nhau, bất cứ một tia do dự nào cũng sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Thẩm Nhung dứt khoát thoải mái ngồi bên cạnh Thịnh Minh Trản.

Vị trí này bị Tần Duẫn ép ra, cũng không có bao nhiêu chỗ trống.

Thẩm Nhung vừa ngồi xuống, đùi của nàng liền dán vào đùi của Thịnh Minh Trản, nàng ngả người ra sau, vai lại cọ vào đối phương.

Quỷ biết trước đây khi yêu nhau, hai người luôn tìm cơ hội ngồi cùng nhau trong những bữa tiệc hay những nơi đông người.

Lúc đó Thẩm Nhung cũng như thế này, dùng tay chân chạm vào thân thể của cô, lấy thân phận "bạn tốt" hoặc "em gái" lén lút câu dẫn cô.

Sau đó có thể thưởng thức cách Thịnh Minh Trản khó khăn duy trì vẻ ngoài chính nhân quân tử ở nơi công cộng, nhưng nội tâm đã bị trêu chọc khấy động lên.

Có lẽ Thịnh Minh Trản cũng nghĩ đến như Thẩm Nhung nên quay đầu lại, nhàn nhạt mà nhìn nàng.

Thẩm Nhung: "..."

May mà có người kêu Thịnh Minh Trản một tiếng, phàn nàn việc cô rời nhóm, Thịnh Minh Trản liền dời đi lực chú ý.

Thẩm Nhung bất đắc dĩ mỉm cười cứng đờ, không dám dời mắt, nhìn thẳng vào các loại lon rượu và đĩa trái cây trên bàn, trong lòng cầu nguyện Thịnh Minh Trản đừng hiểu lầm, thật sự là nàng không cẩn thận.

Nàng cũng sẽ không câu dẫn người yêu cũ.

Tần Duẫn đưa cho Thẩm Nhung một chai trà ô long.

Mặc dù một số diễn viên nhạc kịch dựa vào cổ họng không cấm hút thuốc và uống rượu, có thể ăn đồ ngọt hoặc đồ cay, nhưng Tần Duẫn biết Thẩm Nhung sẽ từ chối bất cứ thứ gì có thể ảnh hưởng đến trạng thái của mình, nàng đi đến đâu cũng trông giống như một cán bộ già, chỉ uống trà.

"A Mạch đâu?"

Đương nhiên Thẩm Nhung nhớ được tại sao hôm nay mình rơi vào động bàn tơ này, nhận trà rồi hỏi Tần Duẫn.

Đang nói thì A Mạch bước vào, Tần Duẫn liền mời hắn ngồi xuống.

Thân là người môi giới, sở trường của Tần Duẫn là có thể nói chuyện với mọi người. Sau khi vui vẻ hàn huyên với A Mạch vài câu, cô nhanh chóng đi vào chủ đề.

A Mạch cho biết trước đây chú của hắn muốn mua rạp hát nhưng không có đủ kinh phí, cho nên nhân cơ hội này hỏi về giá cơ bản của Nhà hát An Chân.

Cái giá mà Thẩm Nhung đưa ra thực ra rất thực tế, nhưng vẫn khiến A Mạch lộ ra vẻ mặt khó xử.

Tần Duẫn muốn tranh thủ lần nữa, nhưng ánh mắt của Thẩm Nhung ám chỉ cô không cần cưỡng cầu, cho nên Tần Duẫn không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.

Được thôi. Trong lòng Thẩm Nhung nghĩ thế nào cũng giống như mình nghĩ, không ôm hi vọng quá lớn, cho nên cũng không tới nổi thất vọng.

Khi Thẩm Nhung đang nói chuyện với A Mạch và Tần Duẫn, thân thể nàng gần như quay toàn bộ sang một bên, nửa lưng quay về phía Thịnh Minh Trản.

Còn có người hát, nhưng âm thanh của Thịnh Minh Trản nói chuyện với người khác luôn văng vẳng bên tai nàng.

Không biết giọng nói của Thịnh Minh Trản quá đặc biệt hay quá quen thuộc. Cho dù Thẩm Nhung đang tập trung nói chuyện với người khác, thanh âm đứt quãng của Thịnh Minh Trản vẫn luôn bay vào tai Thẩm Nhung.

Lúc này ngồi cạnh nhau trong căn phòng quen thuộc, hai người giống như chưa từng trải qua cuộc chia tay kia, cả hai cũng chưa từng ném đối phương ra khỏi cuộc đời mình.

Giống như cuộc chia ly hai năm trước chưa từng tồn tại, hai người vẫn là một đôi giấu giếm mọi chuyện với thế giới.

A Mạch bị những người bạn khác yêu cầu hát, Tần Duẫn liền an ủi Thẩm Nhung:

"Tiểu Nhung, cậu yên tâm, mình sẽ giúp cậu nghĩ biện pháp khác, ngày mai mình sẽ gọi cho từng khách hàng chủ chốt của mình, xem bọn họ có biện pháp nào khác hay không."

Trong lòng Thẩm Nhung cũng biết.

Với sự thông minh của Tần Duẫn, nếu có người đáng tin cậy có thể giúp đỡ thì cô đã tìm được từ lâu chứ không đợi đến bây giờ.

Đầu này Thẩm Nhung đầy tâm sự nặng nề, đầu bên kia có người đang chia đồ uống.

Khi truyền đến Thịnh Minh Trản, cô được đưa một lon rượu trái cây và một chai trà, cô đưa trà cho Thẩm Nhung bên cạnh.

Thẩm Nhung không chút suy nghĩ liền nhận lấy, nói chuyện với Tần Duẫn thêm mấy câu.

Lúc này nàng mới nhận ra mình đang cầm hai chai trà giống hệt nhau.

Sau khi Thẩm Nhung giật mình xong, nàng bình tĩnh nhìn Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản: "..."

"Thói quen." Thịnh Minh Trản không chút cảm xúc ném ra hai chữ này, không biết là giải thích hay là vạch ra ranh giới.

Vậy sao.

Trong lòng Thẩm Nhung nói, hai năm qua chị không có thói quen mới sao?

Lúc này, Thẩm Nhung suy đoán, cho dù Thịnh Minh Trản có yêu đương cũng không bao lâu.

Dù sao cô thực sự đã ở nước ngoài hai năm, mà Mâu Lê vẫn luôn hoạt động nhạc kịch trong nước, Thẩm Nhung biết điều đó.

Ước tính thời gian hai người ở bên nhau cũng không nhiều.

Thẩm Nhung tiện tay đặt chai trà mà Thịnh Minh Trản đưa cho nàng lên bàn, định uống chai Tần Duẫn đưa cho nàng.

Nàng thậm chí còn quên mất tay phải của mình đang bị thương. Nghĩ đến chuyện khác không nhẹ không nặn mà vặn nắp chai, vết thương gần như hở ra, nàng đau đến mức suýt nữa kêu lên.

Nghĩ đến Thịnh Minh Trản ở bên cạnh, Thẩm Nhung không muốn để lộ vết thương của mình, liền hít một hơi, nghiến răng chịu đựng.

Khi Thịnh Minh Trản mở lon rượu trái cây, dư quang nhìn thấy Thẩm Nhung muốn thử lại bằng tay trái, nhưng vừa đổi tay thì trà đã bị Thịnh Minh Trản lấy đi.

Vặn một tiếng, nắp chai nhẹ nhàng mở ra giữa những ngón tay thon dài và có lực của cô, sau đó vặn nhẹ lại hai vòng rồi đưa lại vào tay Thẩm Nhung.

"Một cái nhấc tay."

Thịnh Minh Trản đưa ra câu trả lời trước khi ánh mắt hay lời nói nghi hoặc của Thẩm Nhung xuất hiện.

Mà câu trả lời này khiến cả hai đều im lặng.

Hai người không hổ là đối tác ăn ý, là "chị em" đã chung sống mười ba năm, là đôi tình nhân đã yêu nhau tám năm, bốn chữ kia làm hai người nghĩ tới thời điểm vừa quen nhau, lúc ấy Thịnh Minh Trản cũng vặn nắp chai cho Thẩm Nhung như thế này.

...

Sau khi Thịnh Minh Trản được tổ chức sinh nhật đầu tiên ở Thẩm gia, lúc Thẩm Nhung đi luyện múa đã bị gãy tay phải.

Trong một thời gian, nàng không thể tập nhảy hay làm bài tập. Khi luyện giọng, nội lực trong giọng nói sẽ ảnh hưởng đến vết thương của nàng, thậm chí nàng còn không thể uống đồ có cồn, việc này khiến nàng có chút thất vọng.

Tuyết vẫn đang rơi, Thẩm Nhung - một học sinh trung học mười ba tuổi mặc áo choàng màu nâu, đứng trên bậc cửa sau của trường, tay phải co trước ngực.

Trong lúc đợi tài xế ở nhà đón, nàng muốn uống trà sữa sô cô la trên tay.

Thật ngốc.

Thẩm Nhung ấn đầu nắp chai, đôi lông mày cau lại.

Tại sao lại mua loại trà sữa phải vặn cơ chứ, một tay căn bản mở không ra.

Thẩm Nhung đang tức giận với chính mình thì Thịnh Minh Trản từ phía sau đi tới, đứng bên trái nàng, không nói một lời mà cầm lấy trà sữa.

Cạch một tiếng, nắp chai mở ra trước đôi mắt có chút tròn xoe của Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản cẩn thận đậy nắp chai lại, vặn lại hai vòng mới đưa cho Thẩm Nhung.

"Cảm ơn." Thẩm Nhung cảm ơn cô.

"Không có gì, một cái nhấc tay."

Thịnh Minh Trản câu khóe miệng, nở một nụ cười thân thiện với nàng rồi rời đi.

"Này?" Thẩm Nhung kéo tay áo cô, "Chú Khổng sẽ đến ngay, chị đi đâu vậy? Đừng đi, lát nữa còn phải chờ chị."

"Tôi sẽ tự ngồi xe về."

Thịnh Minh Trản liếc nhìn bàn tay nhỏ bé của Thẩm Nhung đang nắm lấy góc áo của mình, đầu ngón tay trở nên trắng bệch do dùng lực.

Chiếc cằm nhỏ của Thẩm Nhung bị chiếc khăn choàng lớn quấn lấy, khiến cả người nàng trông rất ấm áp.

Giống như những viên kẹo cô luôn mua cho người kia.

"Ngồi xe? Xe buýt sao?"

"Ừm."

"Đừng phí sức, dù sao chú Khổng sẽ lái xe đến đón, đón một người là đón, đón hai người cũng là đón. Chị ngồi xe buýt lỡ bị lạc thì sao?"

"Tôi sẽ không bị lạc."

Thịnh Minh Trản cảm thấy có chút buồn cười. Cô đã đi xe buýt đến trường từ khi còn học lớp ba, bây giờ cô đã học lớp tám, sao có thể đi lạc được.

"Vậy cũng không được, Thẩm Đại nói muốn em giám sát chị cùng nhau về nhà, nếu chị tự đi xe buýt, trở về bà ấy sẽ nói em bắt nạt chị."

Thịnh Minh Trản nhìn cô gái nhỏ trông giống như một con mèo con này, nàng thấp hơn cô, còn bị thương, cảm thấy như một tay liền có thể khuất phục được cô.

Rõ ràng là chính mình có chút dễ bị bắt nạt, nhưng nàng thực sự nghĩ rằng mình có thể bắt nạt người khác.

Khi đó, giọng nói của Thẩm Nhung vẫn chưa thay đổi, nhưng khi nói chuyện luôn có vẻ hung hăng. Nhìn có vẻ hơi khó ở chung, nhưng Thịnh Minh Trản đã biết một bí mật về nàng - thật ra nàng rất tốt bụng.

Nhìn Thịnh Minh Trản không nói cũng không rời đi, Thẩm Nhung xem như im lặng là đồng ý.

Thẩm Nhung cầm trà sữa bằng cánh tay bị gãy, xoay tay trái mở nắp chai, ném lên không trung, rớt vào thùng rác cách đó năm bước.

Nàng nhấp một ngụm trà sữa đá sảng khoái, sau đó nhìn Thịnh Minh Trản.

Bất quá chỉ hơn mình có hai tuổi mà thôi, thế mà lại cao hơn mình nửa cái đầu...

Thẩm Nhung thầm nói trong lòng, trộm nhìn chị ấy phải ngẩng đầu lên, chẳng phải rất dễ bị lộ sao?

Mà hôm nay trời lạnh như vậy, tại sao chị ấy không mặc thêm áo bên ngoài đồng phục, không thấy lạnh sao?

Kỳ kỳ quái quái.

Tuyết vẫn rơi, rơi trên tóc, lông mi và vai của hai cô gái, tạo nên cùng một màu sắc cho hai cô gái lớn lên trong môi trường hoàn toàn khác nhau này.

Tài xế của Thẩm gia lái xe xuyên qua màn tuyết dày đặc, xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

"Chuyện trước đó, cảm ơn." Thịnh Minh Trản đột nhiên nói.

Thẩm Nhung khó hiểu nhìn cô.

"Em không nói chuyện con dao với mẹ em." Thịnh Minh Trản giải thích.

"Không có gì, Thịnh Minh Trản." Thẩm Nhung nhận lời cảm ơn cũng không có chút vui mừng, "Không phải em đã nói sẽ không nói rồi sao? Ai muốn làm kẻ cáo trạng chứ?"

"..."

Thịnh Minh Trản không biết nói lời cảm ơn sẽ bước vào bãi mìn của Thẩm Nhung. Cô chưa kịp nói thêm gì thì Thẩm Nhung đã lên xe trước, để lại cho cô bóng lưng tức giận.

Sau khi trở về nhà, Thẩm Đại không có ở đây.

Thẩm Nhung gọi điện cho bà, Thịnh Minh Trản nghe được là tối nay Thẩm Đại mở tiệc chiêu đãi khách quan trọng, sẽ không về nhà.

"Con với chị Minh Trản cùng nhau ăn cơm đi."

Thẩm Đại trong điện thoại giao phó: "Hòa hợp ở chung, đừng gây phiền phức cho con bé."

Thẩm Nhung liếc mắt nhìn Thịnh Minh Trản, người kia lập tức quay đi, chuyên tâm uống nước.

"Con biết rồi." Thẩm Nhung cúp điện thoại, ngồi ở trên sô pha, thoải mái chơi điện thoại, ánh mắt tập trung vào màn hình điện thoại, nói với Thịnh Minh Trản: "Đêm nay Thẩm Đại không về, bữa tối chúng ta sẽ ăn bít tết, 5 phần chín chị ok không?"

Thịnh Minh Trản "Ừm" một tiếng, xem như đồng ý.

Mặc dù cô không biết bít tết 5 phần chín có vị như thế nào.

Phòng ăn của Thẩm gia nằm ở phía nam của tầng một, bên cạnh chiếc bàn ăn bằng hồ đào màu đen dài hai mét là cửa sổ sát đất. Bên ngoài cửa sổ là một khu vườn nhỏ tươi tốt, tươi đẹp và đáng yêu được chăm sóc quanh năm.

Bình thường dì cả của nàng thỉnh thoảng sẽ đến thăm, những lúc khác Thẩm Đại không dẫn bạn bè làm ăn về nhà.

Bà không muốn để cho Thẩm Nhung vốn sẽ dấn thân vào con đường nghệ thuật lại bị nhiễm mùi tiền, nếu bà có buổi xã giao thì sẽ luôn gặp ở bên ngoài.

Thẩm Nhung cũng ít quan tâm đến việc kết bạn, nhiều khi nàng không có điểm gì chung với các bạn cùng lứa. Cho nên, căn biệt thự ba tầng dành cho một gia đình này có chút vắng vẻ.

Sau khi có thêm một Thịnh Minh Trản, cô vẫn im lặng đến bất cận nhân tình.

Bất quá Thẩm Nhung đã học cách ở một mình từ rất sớm, nàng không hề cảm thấy mất mát khi Thẩm Đại không về nhà ăn cơm.

Sau khi dì Khương nấu xong, dì cắt bít tết cho Thẩm Nhung vốn gặp khó khăn với đôi tay rồi lên tầng hai dọn dẹp.

Trước bàn ăn lớn chỉ có hai cô gái im lặng ngồi đối diện nhau.

"Thịnh Minh Trản." Thẩm Nhng vẫn không thay đổi cách gọi cô là "chị", "Con dao của chị đâu? Đưa cho em xem một chút."

Thịnh Minh Trản dùng dao nĩa không tốt, thậm chí còn cầm ngược, cô ăn bít tết lại có chút phiền lòng. Khi Thẩm Nhung nói với cô, cô đặt dao nĩa xuống, lấy dao bấm từ trong túi quần ra, đẩy qua cho Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung cầm dao lên, ấn ổ khóa, lưỡi dao bật ra.

Thẩm Nhung liếc nhìn lưỡi dao, sau đó quay đầu nhìn Thịnh Minh Trản, híp đôi mắt to như muốn kiểm tra: "Quả nhiên chị vẫn còn mang theo."

Thịnh Minh Trản nhìn nàng, không nói gì.

"Chị kéo đồng phục lên trên là để che vết thương trên cổ sao? Sao chị lại bị thương vậy?"

Thịnh Minh Trản vẫn không đáp lại sự tò mò của Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung dùng con dao này cắt thịt bò trên đĩa.

Ngay cả khi không có sự trợ giúp của nĩa, lưỡi dao sắc bén vẫn có thể dễ dàng cắt xuyên qua vân da của thịt bò.

Thẩm Nhung có chút kinh ngạc: "Là dao thật sao?"

"Trả lại cho tôi." Thịnh Minh Trản nói: "Đừng làm chính mình bị thương."

Thẩm Nhung không những không trả lại, còn dùng động tác vặn kẹp cán dao, nhanh chóng xoay hai lần trong đôi bàn tay trắng nõn của mình.

"Xem nhẹ em à, sao em có thể làm chính mình bị thương được?"

Thịnh Minh Trản liếc nhìn cánh tay gãy vẫn còn treo trên ngực nàng, nhỏ giọng nói: "Khó trách bị ngã gãy tay."

Thẩm Nhung: "..."

Thẩm Nhung tò mò nhìn Thịnh Minh Trản.

Theo yêu cầu của Thẩm Đại và chủ nhiệm mới, Thịnh Minh Trản đã buộc gọn mái tóc dài ra sau đầu, để lộ một đôi mắt hẹp dài.

Không phải mắt một mí, nếp gấp ở mí mắt rất rõ, trông rất đẹp.

Thẩm Nhung cảm thấy ánh mắt của cô sắc bén như dao.

"Thịnh Minh Trản." Thẩm Nhung nói: "Chị cao như vậy lại không thích nói chuyện, giọng nói trầm thấp, dáng vẻ hung hăng át sát, lại mang theo dao... Chẳng lẽ trước khi chuyển trường chị là kẻ bắt nạt học đường sao? Luôn dùng con dao này để dọa người ư?

"Không có." Thịnh Minh Trản lắc đầu, Thẩm Nhung cho rằng cô đang phủ nhận, không ngờ ngay sau đó, cô ngước lên đôi mắt nóng rực, thản nhiên nói như đang nói chuyện nhỏ nhặt: "Tôi dùng nó để đâm người."

Thẩm Nhung biến sắc, tay run run.

Đập con dao xuống bàn "cạch" một tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC