Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hạ Tình Tình mặc áo thun trắng, gương mặt bầu bỉnh, cả người nữ chủ lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu. Giờ phút này, cô ta một mặt bày ra lý trí, một mặt bày ra biểu tình như trong nguyên tác.

   Cô ta mỉm cười duỗi tay, lễ phép giơ ra tay phải.

Tô Thanh vẫn không nhúc nhích nhìn cô ta, lúc người nọ nói tới tên của mình. Tô Thanh quay đầu không dám tin, nhìn qua Tiết Hâm vẫn đang nhìn mình.

Nguyên chủ biết vợ của mình có mối tình đầu, người nọ gọi là Hạ Tình Tình. Nhưng trước khi hai người gặp mặt, nàng chưa từng nghĩ tới mình sẽ là thế thân, nàng cũng không cảm thấy tên hai người có gì đặc biệt. Trong tiểu thuyết, lần đầu Tô Thanh gặp Hạ Tình Tình. Đối phương tức giận vì sự tồn tại của nàng, cố tình giới thiệu như vậy. Nguyên chủ lúc ấy hiểu ra mọi chuyện, liền tức giận hất đổ bàn cơm của hai người.

Lúc này, tận tai nghe thấy như một lời nói khiêu khích. Không cần nói đến nguyên chủ vốn là vai ác trong truyện, ngay cả Tô Thanh nàng cũng nhịn không được. Nàng liền duỗi tay đem bò bít tết và hoa tươi trên bàn, quét xuống đất hết.

Ttong truyện, chuyện này xảy ra vào 2 năm sau, nguyên chủ ở nhà hàng Tây, trực tiếp hất luôn cái bàn của bọn họ. Còn nàng hiện tại, là ở nhà Tiết Hâm lật bàn. Nhưng mặc kệ, cái nàng hất là buối tối lãng mạng dưới ánh nến, đây là thứ làm nguyên chủ cảm thấy chịu đựng không được

"Cô điên rồi sao?"

Tô Thanh động tác bất thình lình, không chỉ dọa tới nữ chủ đứng bên cạnh, mà còn dọa luôn Tiết Hâm vốn là người bình tĩnh cũng giật nảy mình. Cho nên lúc Hạ Tình Tình bị dọa nhảy dựng lên, Tiết Hâm cũng lớn tiếng chất vấn.

"Tôi điên rồi đấy, Tiết Hâm tôi hối hận gả cho chị. Tôi hối hận rồi, tôi muốn ly hôn với chị. Nơi này là phòng tân hôn của tôi, là phòng tân hôn ba chuẩn bị cho tôi. Chị một lần cũng không để tôi đến, hiện tại, hơn nửa đêm chị lại cùng nữ nhân khác ở chỗ này khanh khanh ta ta. Cô ta còn là được mẹ chị gọi tới, cô ta còn gọi là Tình Tình. Tiết Hâm, chị muốn dày vò tôi tới khi nào nữa? Chị muốn khi dễ tôi tới khi nào nữa? Chị cho rằng tôi không dám ly hôn với chị sao? Nếu không phải ba mẹ tôi sống chết không đồng ý, tôi đã sớm ly hôn với chị.

Chúng ta kết hôn 6 năm, chị một lần cũng không chạm vào tôi, cũng không một lần nào gọi tôi là Thanh Thanh. Bây giờ chị lại ở đây gọi người khác là Tình Tình, sao chị lại đối xử với tôi như vậy? Tiết Hâm chị biết chị đang làm gì không? Chị muốn cùng tôi chơi cái trò chơi chết tiệt gì đây? Vì cái gì, tôi gọi là Thanh Thanh, cô ta cũng gọi là Tình Tình chứ! Ha ha ha, tôi sắp điên rồi, tôi muốn điên rồi! Ông trời a, Tiết Hâm chị lại khi dễ tôi như vậy, sao chị phải làm tôi đối mặt với chuyện khổ sở như vậy!"

Thân thể đi theo khó chịu, nhìn Tiết Hâm. Lại nhìn qua Hạ Tình Tình đang ôm cánh tay, tựa hồ là bị dọa sợ.

Tô Thanh một bên cuồng loạn la hét, một bên cầm lấy đồ vật, ném lung tung.

Tiết ba vì Tiết Hâm chuẩn bị phòng tân hôn, Tiết Hâm lại một mình sống ở đây 6 băm. Nơi này mỗi một chỗ trang trí, mỗi một món đồ, lớn thì là đèn bích họa đặt dưới đất và cái bàn, nhỏ thì là đĩa trái cây bình hoa và ly, đều là giá trị xa xỉ. Nhưng lúc này Tô Thanh cái gì cũng không muốn quản, thừa dịp đang say, mọi ủy khuất của nguyên chủ đều tràn ra trong lòng. Nàng xách lên cái ghế, cầm lấy bình hoa, vừa đập vừa mắng.

Hạ Tình Tình trước nay chưa từng biết, tính cách của Tô Thanh là thế này. Nhớ tới những lời Cao Hạc nói với nàng ta, nghĩ tới nàng ta từ chỗ người khác nghe được tất cả. Giờ khắc này nhìn Tô Thanh điên cuồng, lại nhìn qua Tiết Hâm đang trầm mặc. Hạ Tình Tình thật sự bị dọa tới, cũng là lúc này, nàng ta cũng thật tình đồng cảm với Tiết Hâm. Người như Tiết Hâm, vì ba mẹ tạo áp lực, vì Tô Thanh tính kế, mà phải cưới một người vợ như vậy. Ở Hạ Tình Tình xem ra, đây là chuyện bi thương và khổ sở nhất trên đời.

Tô Thanh đập phá quá mức điên cuồng, sau khi quậy banh nhà ăn xong. Nàng liền vọt tới quầy bar, bắt đầu đập hết mấy chai rượu quý ngoài đó. Ném được một nửa, nàng lại la hét, đẩy mạnh cái giá rượu. Phát hiện đẩy không được, nàng lại đập mấy chai rượu tiếp.

Hành động này của nàng, quá mức điên cuồng, giống như một kẻ điên. Hạ Tình Tình quả thật bị dọa sợ, chỉ cần Tô Thanh ném chai rượu, là nàng ta nhịn không được mà phát run.

Hạ Tình Tình trong này run bần bật, Tinh tỷ đứng bên ngoài thấy Tô Thanh uống say nổi điên đập phá đồ vật muốn vọt vào, nhưng lại bị vệ sĩ bên người cản lại. Tiết Hâm nãy giờ vẫn đứng nhìn Tô Thanh nổi điên, đột nhiên cô vòng qua nhà ăn, đi qua phòng khách, sau đó đi tới quầy bar.

Sau quầy bar, những chai rượu để trên giá rượu đều bị Tô Thanh ném xuống hết. Lúc này nàng có chút say rượu, mắt gắt gao nhìn chằm chằm giá rượu trước mặt. Trong đầu có một suy nghĩ duy nhất, chính là đẩy ngã cái này, sau đó về nhà ngủ.

Tầng trệt này, ngoại trừ phòng bếp và hai phòng khách đóng cửa kia. Thì những thứ có thể ném, nàng đều ném hết rồi. Tô Thanh cảm thấy, nàng chỉ cần đẩy rớt thứ trước mặt mình nữa là xong công việc hôm nay.

"Tô Thanh, cô nháo đủ chưa? Đập nhiều đồ như vậy rồi, cô còn muốn thế nào?"

Ngày hôm nay đối với Tiết Hâm mà nói, giống như một giấc mơ. Chưa từng có người nào, dám ở trước mặt cô to gan như vậy. Mà trước nay cô cũng chưa từng gặp qua, có người uống say tới trước mặt cô phát điên như vậy.

Duỗi tay đè lại giá rượu, đang bị Tô Thanh lôi kéo tới lung lay. Tiết Hâm nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa lớn tiếng chất vấn.

"Tôi ——"

Tô Thanh hôm nay mặc váy màu vàng nhạt tới đầu gối, trang điểm xinh đẹp, trên tay trên cổ đeo trang sức xinh đẹp, lúc này đầu óc có chút loạn. Nhìn Tiết Hâm đang chất vấn mình, nhìn Tinh tỷ và những xa lạ đang đứng ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm mình, lại nhìn nữ chủ đáng yêu đi theo phía sau Tiết Hâm. Bất chợt Tô Thanh thấy trong lòng có cảm giác kỳ quái, có cảm giác thẹn quá thành giận, có cảm giác phẫn nộ, cũng có một chút ủy khuất và áy náy.

Tất cả cảm xúc này hỗn loạn với nhau, Tô Thanh cảm thấy mình không thể quay đầu lại rồi. Liền dứt khoát ở trước mặt Tiết Hâm, hung hăng kéo xuống cái giá rượu.

Trong lòng Tô Thanh, chỉ là muốn phát tiết một chút. Muốn dùng hành động của mình nói cho Tiết Hâm biết, nói cho những người bên ngoài biết, nàng không làm gì sai hết.

Nhưng ngay sau đó, nghe được tiếng rơi vỡ. Lại cảm thấy trên tay nhẹ hìu, còn được người kéo vào cái ôm ấp xa lạ nữa, Tô Thanh đã hoàn toàn ngốc.

"Chuyện gì xảy ra?"

Khi được người bên cạnh, ấn vào trong lòng ngực bảo vệ. Tô Thanh ở trong lòng, tự mình hỏi mình.

Một lát sau, đầu óc Tô Thah cũng mơ mơ màng màng.

Tựa hồ nghe được bên cạnh tiếng hét chói tai, rồi lại nghe tiếng hô to và tiếng bước chân chạy vội vàng. Nàng mơ mơ màng bị kéo ra khỏi cái ôm ấp kia, bị nữ chủ đẩy mạnh qua một bên, Tô Thanh liền ngồi bệt phía sau sô pha.

Sau đó, mặc kệ mọi người la ó sốt ruột gọi cấp cứu tìm hộp dụng cụ y tế. Hay là nữ chủ đang ôm lấy người bị thương kêu khóc, Tô Thanh cũng không hề phản ứng.

Tinh tỷ vội vàng chạy vào ngồi cạnh nàng, sốt ruột duỗi tay kiểm tra đầu và thân thể nàng. Đầu càng ngày càng đau, Tô Thanh cảm thấy càng ngày càng mơ hồ, nàng mê mê mang mang nhìn thoáng qua Tinh tỷ ngồi trước mặt, sau đó nhìn qua Tiết Hâm đang nằm bên kia.

Tiết Hâm nằm đằng kia được mọi người sốt ruột vây quanh, kiểm tra này nọ. Tô Thanh xuyên qua đám người nhìn cô, nhìn thấy đầu cô chảy máu. Tô Thanh rũ xuống đôi mắt, không dám tiếp tục nhìn cô nữa.

Đôi mặt nhìn xuống, nàng thấy được giá rượu bị đánh đổ, bây giờ đang nằm im lìm trên mặt đất.

"Mình sắp gặp rắc rối rồi a, mình vậy mà cũng được người che chở." Trong đầu hốt hoảng nghĩ, nhìn những lộn xộn trước mắt. Nghe Tinh tỷ hỏi nàng có bị làm sao không, Tô Thanh chỉ mơ mơ màng màng nhắm lại hai mắt.

Tô Thanh nhắm mắt lại, cảm thấy mình đang làm bộ, đang trốn tránh trách nhiệm.

Một hồi sau, có bác sĩ đến kiểm tra cho nàng. Nàng lại không động đậy gì, nàng không chỉ không động đậy, ngay cả mắt cũng không mở ra được.

Mơ mơ màng màng nằm, mơ mơ màng màng được người bên cạnh hỏi thăm, chăm sóc.

Sau khi được nâng lên xe cấp cứu, qua hồi lâu, Tô Thanh mới miễng cưỡng mở to hai mắt.

Tiết Hâm bên cạnh được băng bó tốt, im lặng nằm. Hạ Tình Tình đã cởi tạp dề, đưa lưng về phía nàng, đang nắm tay Tiết Hâm. Nghe được nàng ta đang thấp giọng khóc thút thít, lẩm bẩm nói gì đó. Tinh tỷ cũng đưa lưng về phía nàng, đang cùng bác sĩ nói chuyện.

Trộm liếc nhìn Hạ Tình Tình một cái, Tô Thanh lại quay qua nhìn Tiết Hâm đang nằm cách nàng một cánh tay.

Lúc đó khoảng cách của các nàng, cũng xa như vậy. Lúc nàng phản ứng không kịp, thì đã được Tiết Hâm ôm vào trong lòng.

Lúc đó Tiết Hâm mặc áo sơmi trắng ở nhà, cho nên lúc bị cô kéo vào trong lòng, trước mắt Tô Thanh trắng xóa một mảnh. Mà bây giờ, áo sơmi trắng trên người Tiết Hâm, có chỗ đã biến thành màu đen.

"Người này thật kỳ lạ, chị ta không phải chán ghét nguyên chủ chán ghét mình sao? Chị ta không phải muốn cùng mình ly hôn sao? Chị ta vừa rồi không phải đã mắng mình sao? Không phải muốn cho mình không có bậc thang leo xuống sao? Nhưng vì sao, lúc mình làm sai, kéo rớt giá rượu kia. Thì chị ta lại không chút do dự ôm mình, che chở mình?"

Trong lòng rối bời, sợ bị người phát hiện, sợ bị người quở trách. Cho nên Tô Thanh nằm nhắm hai mắt lại, nhưng một lúc sau, mắc kệ là phòng cấp cứu, hay là bác sĩ cũng phát hiện nàng căn bản không cần cấp cứu, tùy tiện đẩy nàng qua một bên. Tô Thanh nội tâm rối bời, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngọt