Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Cô cái yêu tinh hại người này, A Hâm nhà tôi quen biết cô, quả thực là khổ tám đời mà!"

Tiết Hâm đang nằm trong phòng cấp cứu, Tô Thanh là người gây ra chuyện, cũng không thể hôn mê mãi để trốn tránh. Nằm mơ màng một lúc, Tô Thanh mới tỉnh. Nàng chống người ngồi dậy, đi đến trước phòng cấp cứu, muốn hỏi Tinh tỷ và bí thư Vương về tình hình của Tiết Hâm. Thì một nữ nhân tầm 40 tuổi chạy tới, không nói gì nhiều, cho Tô Thanh một bạt tai.

Nói thật, Tô Thanh trước nay chưa từng bị ai đánh vào mặt qua. Cho dù là chủ nợ trước kia, cho dù là ba mẹ uống say phát điên cá cược bậy bạ, sốt ruột muốn dựt tiền của nàng, nhiều năm trôi qua cũng chỉ đánh vào đầu, vai và sau lưng nàng thôi. Thậm chí ba mẹ Tô mấy ngày trước đánh nàng, cũng chỉ là túm tóc, đánh vào lưng nàng mà thôi.

Những người đánh nàng, khi dễ nàng, trước nau không hề đánh vào mặt nàng. Lúc này, người trước mắt này lại hung hăng đánh vào mặt mình. Tô Thanh bị làm cho ngốc, sững sờ hai giây, nàng liền bụm mặt lại, ánh mắt không thiện cảm trừng người vừa đánh mình.

"Cô còn dám trừng tôi, cô nói xem, tôi hôm nay đánh cô là sai sao? Lúc trước thấy cô đáng thương, tôi xuất phát từ lòng hảo tâm, mới giới thiệu Hâm Hâm để hai đứa quen biết. Tôi vốn chỉ muốn hai đứa quen biết một chút thôi, trở thành bạn bè, để nó chiếu cố cô một chút. Kết quả cô lợi dụng thân phận của tôi, làm Hâm Hâm buông cảnh giác, đối với nó làm ra chuyện ——"

Tiết mẹ chỉ vào Tô Thanh phẫn nộ hét, bà là người có giáo dưỡng nói không được lời khó nghe. Nhìn Tô Thanh chậm rãi cúi đầu, bà hận không thể sắt  mài thành thép nói: "Mặc kệ thế nào, cuối cùng thì cũng kết hôn. Ba Hâm Hâm thích cô, thấy cô không tệ, một mực khăng khăng để Hâm Hâm chịu trách nhiệm, tôi cũng đồng ý. Nhưng còn cô, 6 năm qua chỉ biết trưng ra một khuôn mặt. Thân là Omega, một người vợ, ngay cả Alpha của mìmh cũng quản không được, thậm chí để nó vừa thấy cô đã phiền. Đã như vậy, cô tồn tại có ích gì. Cô không thể làm Hâm Hâm thích, không thể làm nó vui vẻ, không thể cho Tiết gia chúng ta nối dõi tông đường. Tôi liền tìm người nó thích, để nàng tới đây chiếu cố Hâm Hâm, thì có cái gì sai. Nếu cô thấy bất mãn với chuyện này, cô có thể tới tìm tôi. Nhưng cô lại chạy tới chỗ Hâm Hâm giương oai, làm hại nó phải nhập viện!"

Tiết Hâm năm nay 28 tuổi, hơn 20 năm qua, cô được Tiết gia bảo hộ rất tốt. Trong trí nhớ của Tiết mẹ, con gái bà chưa từng bệnh nặng qua, tới bệnh viện cũng chỉ là kiểm tra bình thường thôi. Lúc này tận mắt thấy con gái bảo bối của mình, bị Tô Thanh làm bị thương. Tiết mẹ tức giận giơ tay lên, muốn đánh Tô Thanh lần nữa.

"Cô cái yêu tinh hại người, Hâm Hâm nhà chúng ta tại sao lại gặp phải cô chứ! Nếu sớm biết cô hại nó thành như vầy, lúc trước cho dù có ghét bạn gái nó đi nữa, cũng sẽ không đưa cô ta ra nước ngoài!"

Hạ Tình Tình đứng cách đó không xa, nhưng Tiết mẹ đang tức giận nên giống như không thấy nàng ta. Vẫn đang không ngừng đánh, mắng Tô Thanh.

Nếu các nàng ở bệnh viện bình thường, người nhà bệnh nhân ồn ào như vậy, y tá đã mắng từ lâu. Nhưng đây là bệnh viện tư nhân, mà giám đốc của bệnh viện tư nhân này cùng Tiết gia có chút quan hệ.

Thành thử ra khi Tiết mẹ lớn tiếng mắng chửi người, những người khác cũng chỉ đứng từ xa, âm thầm nhiều chuyện.

"......." 

Trần Tinh đứng bên thấy Tiết phu nhân vẫn cứ đánh Tô Thanh, muốn lên tiếng giải thích một chút. Nhưng khi chị định mở miệng, thì thư ký Vương ngăn chị lại, sau đó nhìn chị lắc lắc đầu.

Mọi người đều làm công ăn lương, hàng năm luôn lăn lộn ở giới giải trí hỗn tạp. Trần Tinh tự nhiên biết rõ địa vị Tiết gia, thấy Tô Thanh bị khi dễ, chị chỉ có thể bắt đắc dỉ dừng lại. Hốc mắt đỏ bừng, quay đầu nhìn vệ sĩ đứng bên cạnh.

"Vị phu nhân này, vừa rồi không phải tiểu thư nhà chúng ta cố ý làm Tiết tổng bị thương. Tại cái giá rượu rớt xuống, sau đó Tiết tổng vì sợ tiểu thư bị thương, nên ôm lấy tiểu thư chúng ta bảo vệ."

Bảo tiêu đứng bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Trần Tinh. Tiến lên một bước, nói đỡ cho Tô Thanh.

"Cậu —— a——"

Tiết mẹ đang phát tiết, không nghĩ tới có người đứng ra nói đỡ cho Tô Thanh. Thu tay lại, sau đó bà cười lạnh nhìn qua tên bảo tiêu vừa nói chuyện.

"Cậu có biết tôi là ai không? Có biết chỉ cần một cuộc gọi của tôi ——"

"Đủ rồi, tôi đồng ý ly hôn!"

Ngay khi Tiết phu nhân muốn chĩa mũi nhọn vào người của mình, Tô Thanh vừa rồi còn đang nhẫn nhịn, trốn tránh và trầm mặc, đột nhiên lên tiếng.

"Cô nói gì?"

Lời Tô Thanh vừa thốt ra, làm Hạ Tình Tình đang đứng im lặng ngoài phòng cấp cứu, ngạc nhiên mà ngẩng đầu. Còn Tiết mẹ thì cứ ngỡ mình nghe lầm, xoay người lại, nhìn về phía Tô Thanh.

"Tôi đồng ý ly hôn, tôi bây giờ có thể ký vào đơn ly hôn Tiết Hâm đã chuẩn bị. Cho nên cầu phu nhân ngài, đừng chĩa mũi nhọn vào người của tôi."

Từ khi Tiết Hâm cứu bản thân, Tô Thanh thấy mình không còn là mình nữa. Không muốn cảm giác áy náy cứ đè nặng lên người mãi, không muốn thiếu nợ Tiết Hâm nhân tình, cũng không muốn cứ bị Tiết mẹ mắng chửi mãi nữa. Cho nên, khi Tiết mẹ chĩa mũi nhọn vào người của mình, Tô Thanh lại đột nhiên lên tiếng. Lời vừa ra, Tô Thanh cảm thấy trái tim vừa rồi còn nặng nề, bây giờ đã nhẹ nhàng không ít.

"Cô chịu ly hôn sao? Ý của cô là, cô chịu ký tên? Chịu từ bỏ tài sản của Hâm Hâm. Tự mình đi Nguyệt Min Loan, giải thích với chồng tôi?"

Về chuyện Tô Thanh và con gái bà ly hôn, điểm quan trọng ở đây, không phải là các nàng có nguyện ý hay không. Mà điểm quan trọng nhất ở đây là chuyện  tài sản và chồng bà. Cho dù có làm mạnh tay cỡ nào, chỉ cần Tô Thanh sống chết không chịu ly hôn, thì nàng có thể dựa vào Tiết gia cả đời ăn mặc không lo. Nếu chồng bà không gật đầu, cũng như lo lắng sức khỏe hắn, con gái bà cũng không dám vì chuyện hôn nhân của mình mà kích thích tới hắn. Hai chuyện này mới là chuyện quan trọng, cho nên lúc này, nghe chính miệng Tô Thanh nói ra. Tiết mẹ vừa rồi còn thật tức giận, lúc này trên mặt đã có vài phần ý cười.

"Hôm nay là tôi sai, dù tôi có tức giận cỡ nào đi nữa, cũng không nên làm cô ấy bị thương. Hôm nay là tôi có lỗi với cô ấy, cho nên tôi đồng ý ly hôn. Đơn ly hôn có đây không, tôi bây giờ sẽ ký luôn. Về phần ba, đợi khi chúng ta ly hôn rồi, tôi sẽ tự mình tới giải thích. Những chuyện còn lại, tôi sẽ tự mình giải quyết, chịu trách nhiệm."

Cái gì mà hệ thống, cái gì mà nhiệm vụ
Cái gì mà diễn kịch, cái gì mà áy náy. Còn có những số tiền kia, nàng trước giờ chưa thấy qua nhiều như vậy, lúc này, Tô Thanh không muốn nghĩ tới nữa.

Nàng chỉ muốn sống đơn giản một chút, nàng không muốn trong lòng có gánh nặng hay có lỗi với ai. Nàng cũng không muốn trải qua thêm lần nữa, cái cảm xúc không thể hiểu hồi nãy. Cho nên, mặc dù nghe thấy hệ thống la to không ngừng. Cũng cảm nhận được, hệ thống đang trừng phạt. Tô Thanh cũng không thèm để ý, gằn từng chữ một.

"Đây là cô nói, chứ không phải là tôi ép cô."

Tiết mẹ vừa rồi còn thật phẫn nộ, lúc này cũng đã bình tĩnh lại. Giơ tay gọi thư ký của mình lại, kêu luôn thư ký Tiết Hâm tới, bà thấp giọng phân phó việc cho hai người.

"Thanh Thanh!"

Không nghĩ tới mọi chuyện biến thành như vậy, nghĩ tới thân phận và địa vị của Tiết Hâm. Trần Tinh liền nhéo nhéo tay Tô Thanh, muốn khuyên nhủ.

"Tinh tỷ không có việc gì, dù sao đây cũng là chuyện sớm hay muộn thôi!"

Hệ thống còn đang ở trong đầu nàng lớn tiếng ngăn cản, còn nói cái gì mà chưa tới lúc ly hôn, nói nàng không nên sốt ruột. Tô Thanh cúi đầu không nói thêm gì nữa, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua nữa nhân đang đứng bên ngoài phòng cấp cứu. Nàng cảm thấy mệt mỏi, không thể kiên trì thêm nữa, ngồi xuống ghế.

"Mình làm ra quyết định như vậy, không biết hệ thống có trực tiếp đem mình trở về luôn không nữa. Nếu mình ký tên, có khi nào lập tức biến mất luôn không? Cho dù không biến mất, thì hệ thống vẫn tiếp tục trừng phạt mình đi?"

Trong lòng nhiều suy nghĩ ngổn ngang, trái tim trong lòng ngực đập càng lúc càng nhanh, Tô Thanh từ từ nhắm mắt lại.

Nửa tiếng sau, Tiết Hâm được bác sĩ đẩy ra. Trong lúc mọi người nhìn y tá đẩy Tiết Hâm đến phòng VIP, Tiết mẹ lấy ra ba tờ ly hôn đã được đóng dấu đưa cho Tô Thanh.

"Đây, đây là đơn ly hôn Hâm Hâm đã tìm luận sư soạn kỹ nội dung ly hôn. Chỉ cần cô chịu ly hôn, sẽ cho cô 300 triệu, phòng ở chung cư cũng cho cô luôn. Dù sao đi nữa, cô cũng coi như đã gả vào Tiết gia chúng ta một lần. Chút thể diện cuối cùng, nhà của chúng ta cũng sẽ cho cô."

Tiết mẹ vừa rồi còn thật hung dữ, lúc này lại khó được hòa ái dễ gần.

Quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Hâm đang nằm, Tô Thanh không hề do dự, cầm lấy đơn ly hôn trên tay Tiết mẹ.

Thư ký đứng cạnh Tiết mẹ gỡ nắm viết đưa qua, Tô Thanh ở ngay phòng bệnh của Tiết Hâm. Dưới ánh mắt chứng kiến của nữ chủ, thư ký Vương, cùng mấy người Tinh tỷ, ký vào ba đơn văn kiện ly hôn.

"Đợi Tiết Hâm tỉnh lại, để cô ấy ký giấy ly hôn. Chờ 300 triệu chuyển tới, tôi và cô ấy sẽ đi Cục Dân Chính ngay!"

Sinh hoạt không phải chuyện đùa, hôm nay Tiết gia cho nàng 300 triệu, là vì muốn bảo vệ tài sản cho Tiết Hâm. Ký tên xong, sẽ đến Cục Dân Chính lãnh chứng ly hôn, lúc đó các nàng mới xem như chính thức ly hôn. Đem 3 đơn ly hôn cho Tiết mẹ, Tô Thanh không quên nhắc nhở.

"Hảo!

Có được thứ này, tâm tình Tiết mẹ tốt lên hẳn. Biết con gái mình vẫn luôn trông ngóng ngày này, biết từ sau khi hai người kết hôn, con gái mình đã không hài lòng về cuộc hôn nhân này, trong lòng vẫn luôn nghẹn khuất khó chịu. Cho nên lúc này, thấy Tô Thanh ký tên, nghe Tô Thanh đảm bảo xong. Tiết mẹ cảm thấy, mình đã vì con gái làm được chuyện hay.

"Tô Tô ——"

Đợi Tô Thanh ký tên xong, thấy Tô Thanh rốt cuộc chịu buông tha con bà, Tiết mẹ liền thấy Tô Thanh thuận mắt hơn. Bà dùng xưng hô trước kia, thân thiết gọi Tô Thanh.

"Tiết phu nhân, phu nhân vẫn nên gọi tôi là Tô Thanh. Thân phận phu nhân như vậy, lại gọi tôi thân mật, tôi nhận không nổi. Dù sao chuyện nên làm, tôi cũng đã làm. Về phần Tiết Hâm là tôi sai, bây giờ cũng xem như tôi đã đền bù cho cô ấy. Tôi không còn nợ cô ấy, cũng như Tiết gia. Về sau ngoại trừ chuyện ly hôn này, những chuyện khác, chúng ta không còn quan hệ gì nữa hết. Mọi người cứ tiếp tục lo cho cô ấy tiếp đi, bọn tôi xin phép đi trước!"

Một khi quyết định dao sắc chặt đay rối, một khi trong lòng đã không còn cảm giác thua thiệt, Tô Thanh cảm thấy nhẹ nhàng vô cùng.

Lễ phép chào Tiết mẹ xong, Tô Thanh mang theo Tinh tỷ bọn họ rời đi.

Hơn 6 tiếng sau, Tiết Hâm mới tỉnh lại. Bên cạnh cô chỉ có mẹ, Hạ Tình Tình và thư ký.

"Nàng đâu?"

Bản thân đã thành ra như vầy, thiết nghĩ cho dù Tô Thanh và mình quan hệ không tốt, cũng nên tới thăm cô. Mà nàng không ở đây, vậy chỉ có nói là nàng cũng xảy ra chuyện. Liếc nhìn quanh phòng bệnh một vòng, Tiết Hâm sốt ruột dò hỏi, thậm chí còn muốn đứng dậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngọt