Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 năm qua, trong lòng Hạ Tình Tình có cảm giác gì, Tiết Hâm cũng không biết nữa. Nhưng đối phương học đại học là trường tài chính tốt nhất, là một nghiên cứu sinh được đến xí nghiệp lớn thực tập. Đã như vậy, Tiết Hâm không tin người kia sẽ cam tâm tình nguyện chỉ làm một trợ lý nho nhỏ cho cô.

"Bằng cấp này của em, làm trợ lý cho chị cũng không mệt. Tiết thị là xí nghiệp lớn nhất nước mình, theo em được biết, trợ lý thư ký bên cạnh chị và bao gồm cả thư ký Vương, đều tốt nghiệp ở ngôi trường có tiếng thế giới."

Hạ Tình Tình thích phong cách đáng yêu, nói chuyện làm việc cũng thật kawaii. Ở trên mạng, hay trước mặt người khác, cô ta sẽ biểu hiện ra ngây thơ và đáng yêu. Nhưng dù vậy, cô ta cũng có đầu óc, có phán đoán của mình. Cho nên nghe Tiết Hâm nói những lời khó hiểu này, cô ta cũng liền hiểu ngay: "Chị có phải thích vợ chị rồi không, chị hối hận rồi sao?"

"Tôi cũng không dám xác định!" Tiết Hâm đối với chuyện tình cảm rất cẩn thận, chậm rãi lắc đầu. Cô lại bổ sung thêm: "Chính xác mà nói, tôi cũng không biết đối với cô ấy là áy náy, hay là thích nữa. Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn sẽ tôn trọng cô ấy!"

"Rốt cuộc ý của chị là gì?"

Hạ Tình Tình ngồi bên cạnh lộ ra vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, Tiết Hâm nhìn nàng ta, nghiêm túc giải thích: "Chính là, nếu cô ấy muốn ly hôn, thì tôi sẽ cùng cô ấy ly hôn. Về chuyện này, tôi hoàn toàn tôn trọng nàng."

Đêm nay Hạ Tình Tình thấp thỏm lo lắng bất an cả đêm, nghe Tiết Hâm nói tới chuyện ly hôn, lúc này mới thả lỏng xuống.

Ngay lúc cô ta buông xuống khúc mắc, trên mặt lộ ra ý cười. Thì Tiết Hâm lại nhìn cô ta gằn từng chữ một: "Tình Tình em cũng biết chuyện của tôi rồi đó, trong mắt người ngoài tôi là con cháu Tiết gia, là con gái duy nhất của Tiết Hoành. Nên mọi người luôn cho rằng, cuộc sống của tôi luôn trôi qua thật êm đềm và hạnh phúc. Nhưng thực tế thì từ khi tôi sinh ra, những thứ mà tôi có, dù là kết giao bạn bè, học tập. Hay là quần áo tôi mặc, ăn cơm uống nước, đều bị người giám sát cả....

Vì như vậy, lúc lên cao trung, em gửi cho tôi phong thư tình. Tôi vừa nhận được thôi, vừa mới nổi lên chút tâm tư thiếu nữ, đã bị người nhà phát hiện. Sau đó mẹ tôi liền tới tìm em, cha mẹ em về sau trong công việc được lên chức, mà em thì bị mẹ tôi đưa ra nước ngoài."

"Cho nên đâu?"

Hạ Tình Tình cũng đã đoán được cô muốn nói gì, mệt nhọc cả đêm, hiện tại giả bộ mỉm cười thôi cô ta cũng làm không được.

Làm như không thấy được biểu tình của cô ta, Tiết Hâm vốn không nhiều lời, làm việc gì cũng không cần giải thích nhiều, lúc này lại chậm rãi từ tốn mà giải thích.

"Bởi vì cách giáo dục này của ba mẹ, tôi trước nay cảm thấy rất áp lực. Cũng vì loại áp lực này, từ khi tôi vào đại học đã bắt đầu tự mình làm chủ. Tôi rất không thích người khác kiềm kẹp, không chế tôi. Cho nên tôi quyết định, về sau chuyện kết hôn của mình, tôi phải tự mình làm chủ."

"Hôn nhân là chuyện đại sự, là chuyện cả đời, rất là quan trọng. Vì vấn đề xuất thân của tôi, vì cái gọi là an toàn. Cho nên dù là kết giao bạn bè, hay là trong công việc. Tôi đều thuận theo tự nhiên, không cùng ba mẹ nói quá nhiều về chuyện này. Dù sao thì bọn họ cũng là xuất phát từ lòng tốt, cũng là vì muốn tốt cho tôi. Nhưng chỉ có chuyện kết hôn của tôi, tôi nhất định sẽ không thỏa hiệp. Trong chuyện này, tôi hy vọng chính mình có thể tự do yêu đương, tự do kết hôn. Tôi cũng hy vọng người mà tôi chọn, sẽ tán thàn điểm này với tôi.

Hạ Tình Tình trầm mặc, Tiết Hâm nói như máy hát nhìn cô ta cái nữa. Tiếp tục giải thích: "Về phần tin tức tố, thích nhau gì gì đó, tôi cũng không quá hy vọng xa vời. Dù sao chuyện này rất khó gặp được, giống tôi vậy, muốn có một tình yêu chân thành, rất khó a. Nhưng mặc kệ, tôi hy vọng người tôi yêu, sẽ cùng tôi bình thường mà tìm hiểu nhau, sau đó yêu nhau. Đợi khi chúng ta quen thuộc lẫn nhau rồi, sau đó chúng ta sẽ kết hôn, cuối cùng nước chảy thành sông đi cùng nhau đến cuối đời. Chuyện hôn nhân của mình, tôi không muốn có sự ép buộc nào trong đó cả. Đối với chuyện này, tôi muốn thuần túy một chút."

"Nhưng em không phải bị ép buộc."

Tiết Hâm nói một hơi, rốt cuộc Hạ Tình Tình cũng nghe ra được chút manh mối, cô ta lên tiếng muốn giải thích.

Nhưng cô ta vừa mở miệng, đã bị Tiết Hâm đánh gãy, còn làm lơ cô ta: "Tôi và Tô Thanh bên nhau, cũng là do rượu có pha thuốc cộng thêm tin tức tố kích thích. Những thứ đó trộn lại với nhau, tôi liền vâng theo bản năng của mình.
Nghĩ cũng không nghĩ nhiều, giống như dã thú ấy, không còn lý trí mà làm ra chuyện mình không muốn. Sau khi đánh dấu cô ấy rồi, còn bị bắt gian tại giường, tôi liền rất không thích Tô Thanh, rất chán ghét cô ấy. Lúc đó trong mắt tôi, Tô Thanh chính là nữ nhân ác độc nhất trên đời. Sau lại vì ba tôi, tôi bị ép phải cưới cô ấy, tôi lúc ấy rất không phục."

"Tôi muốn trong chuyện này, mình được tôn trọng và tự do. Nhưng vì Tô Thanh cho chúng ta một cái mở đầu không tốt, cho nên về sau mặc kệ cô ấy có bao nhiêu tốt, tôi cũng không động tâm nổi. Cả đời này của tôi, ở 10 năm trước, em là người duy nhất mà tôi muốn hảo hảo suy xét một chút. Vốn dĩ kế hoạch của tôi là sau khi tôi ly hôn rồi, chờ em trở về. Sau đó chúng ta tiếp tục chuyện lúc trước còn dang dở, phải tìm hiểu một chút, gặp gỡ nhiều một chút. Thử nói chuyện yêu đương một chút, thử hẹn hò một chút, nếu thấy cảm thấy thích hợp rồi, chúng ta sẽ chính thức ở bên nhau, rồi kết hôn. Đương nhiên nếu cảm thấy không thích hợp, chúng ta có thể làm bạn bè. Dù sao cũng vì tôi mà em bị mẹ tôi làm cho thương tâm như vậy, tôi muốn bồi thường cho em một chút."

"Em hiểu rồi, chị đừng nói nữa!"

Tới lúc này rồi, Hạ Tình Tình không thể lừa mình dối người được nữa. Nhìn Tiết Hâm sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh còn muốn giải thích thêm nữa, cô ta lớn tiếng ngăn lại, ngồi phịch xuống ghế.

"Tình Tình, em ngồi xuống đi. Khó có được hôm nay tôi nói nhiều như vậy, chúng ta không cần lãng phí cơ hội, một lần nói hết ra."

Trong chuyện tình cảm Tiết Hâm rất thận trọng, cô cũng rất thẳng thắn. Ở trong mắt cô, thích là thích, không thích chính là không thích. Lúc cô không thích Tô Thanh, dù Tô Thanh có hèn mọn cẩn thận cỡ nào, cô cũng không cho cô ấy sắc mặt tốt. Nhưng đồng thời, khi biết được tâm tư mình đối với Tô Thanh là gì, cô cũng không muốn lừa gạt Hạ Tình Tình. Muốn đem hết chuyện mình muốn làm, nói ra hết.

"Tình Tình rất xin lỗi, vừa rồi em nói rất đúng. Tôi bây giờ có chút hối hận, tôi có chút thích vợ tôi. Cho nên, bây giờ tôi không thể cùng em tìm hiểu được. 10 năm trước, tôi vẫn luôn muốn em là bạn đời của tôi. Tôi nghĩ sau khi em về rồi, chúng ta bắt đầu thêm lần nữa. Tôi lúc ấy không thể nói với chính mình một lời xin lỗi, cũng không thể xin lỗi em. Nên đối với chuyện Tô Thanh tính kế mình, luôn không cho cô ấy sắc mặt tốt. Còn bây giờ, tôi xác định rồi, tôi hình như thay lòng đổi dạ, hình như nảy sinh chút tình cảm gì đó với Tô Thanh rồi. Tôi muốn tự mình sắp xếp, xử lý tốt chuyện này. Nhưng dù có nói thể nào, tôi như vậy rất không xứng với em. Tôi không muốn chậm trễ em, không muốn lừa gạt em, cũng không muốn làm ra chuyện một chân dẫm hai thuyền, cho bên tôi chỉ có thể nói xin lỗi em."

Bây giờ sắc mặt Hạ Tình Tình đã đen thui, nhưng Tiết Hâm đang nằm trên giường bệnh giống như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục nói: "Cũng may 10 năm qua, tôi không có liên lạc với em nhiêu, cũng không có cùng em hứa hẹn gì. Tuy sinh hoạt của em bị ảnh hưởng bởi tôi, nhưng việc học của em lại không tệ, em ở nước ngoài cũng có quen mấy bạn trai bạn gái, tôi cũng không tính là làm em chậm trễ. Bây giờ chỉ cần em nói, tôi sẽ giúp em làm một chuyện em muốn làm. Mặc kệ là tiền, hay là công việc, chỉ cần em muốn, chỉ cần em nói, tôi sẽ tận lực bồi thường cho em. Với điều kiện duy nhất, là em không thể làm thư ký cho tôi. Như vậy đối với em không tốt, cũng đối với tôi không tốt. Tôi đối với Tô Thanh đã có tâm tư này rồi, cũng không thể toàn tâm toàn ý đáp lại em, tôi cũng không muốn làm chuyện khiến em hiểu lầm."

"Là chị không có trực tiếp gọi cho em, cũng là chị không có hứa hẹn với em cái gì cả. Sau khi em tốt nghiệp đại học rồi, mẹ chị liền cắt hết chi phí sinh hoạt của em bên này. 6 năm qua, chị vẫn luôn âm thầm chiếu cố em. Cũng là chị yên lặng bảo vệ, giúp đỡ em. Chị làm nhiều như vậy, sao chị có thể nói chị cũng không làm?"

Trong lòng nghẹn khuất khó chịu muốn chết, nhưng sau khi buột miệng thốt ra những lời này rồi. Hạ Tình Tình cũng đã bình tĩnh trở lại, nhanh chóng khôi phục lại như bình thường: "Em hiểu rồi, về chuyện chị nói muốn bồi thường cho em, em sẽ trở về suy nghĩ cẩn thận, sau đó nói cho chị biết. Được rồi, bây giờ chị yên tâm dưỡng bệnh đi. A Hâm mặc kệ chị nghĩ như thế nào đi nữa, trong mắt em chị vẫn là người quan trọng nhất, cho nên em hy vọng chị hết thảy trôi qua tốt đẹp."

Nói xong Hạ Tình Tình lần nữa đứng dậy, vừa lúc thư ký Vương chờ hồi lâu cũng đi vào. Tiết Hâm nói một tiếng hảo, để thư ký Vương đưa Hạ Tình Tình về.

Vết thương trên trán Tiết Hâm cũng không nghiêm trọng như bác sĩ nói, nhưng dù sao cũng rách da may lại. Cho nên Tiết Hâm nằm viện suốt 1 tuần, bác sĩ mới cho xuất viện.

Cô nằm viện 7 ngày, ngay cả một cuộc gọi hay thậm chí là cái tin nhắn thôi Tô Thanh cũng không gửi tới. Bất đắc dĩ, sau khi xuất viện, Tiết Hâm liền ký vào đơn ly hôn, còn để luận sư xử lý hết mọi chuyện sau khi ly hôn.

Qua thêm 5 ngày, Tô Thanh bắt đầu tham gia chương trình thực tế. Tiết Hâm liền gọi cho Tô Thanh, mà trước khi gọi, cô cũng đã chuyển cho Tô Thanh 300 triệu theo ước định.

"Tô Thanh, chúng ta gặp mặt để nói chuyện ly hôn đi. Tôi đã ký tên rồi, cho cô lấy đi một phần. Căn hộ sang tên, cũng cần có chữ ký của cô. Tôi đem thời gian cũng như địa chỉ gửi qua cho cô, nếu cô đồng ý, chúng ta sẽ gặp mặt nói chuyện này."

10 mấy ngày qua, Tiết Hâm đã biết được sau khi mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì, mẹ mình đã làm những gì, mới bức cho Tô Thanh không thể không ly hôn. Chuyện mà hai người có thể nháo cho tới ngày hôm nay, ngoại trừ ly hôn, thì không còn chuyện gì khác. Tiết Hâm chỉ có thể nói như vậy.

"Tôi biết rồi, chị gửi thời gian và địa chỉ cho tôi đi. Chỉ cần là buổi chiều, tôi đều có thể rút ra thời gian. Đúng rồi, chị nhớ mang theo giấy hôn thú và căn cước. Nếu tới lúc đó vẫn còn thời gian, chúng ta làm hết mọi thủ túc luôn!"

Hơn 10 ngày, rung động trong Tô Thanh cũng đã lắng xuống. Cảm thấy nhiệm vụ của mình sắp hoàn thành rồi, nhìn 300 triệu được chuyển vào tài khoản của mình. Tô Thanh liền dao sắc chặt đi tơ rối này, muốn trong 1 ngày làm xong xuôi thủ tục ly hôn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngọt