Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Con nói ai? Nếu là Tô Thanh hại người kia, thì đã đi rồi. Đúng rồi, nàng đã ký tên vào đơn ly hôn rồi."

Khó có được vì con gái mình làm chủ một lần, lúc này Tiết mẹ rất là vui vẻ. Nhanh chóng đem con gái muốn ngồi dậy ấn xuống, bà cố nén cười, cầm lấy đơn ly hôn, đưa cho Tiết Hâm nhìn chữ ký của Tô Thanh.

"Đi rồi? Ly hôn?"

Tiết Hâm cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, gắt gao nhìn chằm chằm mấy chữ phía trên, đầu cô liền choáng voáng.

Động tác cô nhắm mắt nằm xuống, quá mức rõ ràng. Tiết mẹ hoảng sợ, vội vàng cầm lấy đơn ly hôn, sốt ruột đỡ cô.

"A Hâm, chị không sao chứ?"

Đêm nay trải qua quá nhiều cảm xúc, Hạ Tình Tình vẫn luôn lo lắng cho cô, đứng một bên sốt ruột hỏi.

"Tôi không sao!" Tiết Hâm nằm nhắm mắt lại, qua 2 3s sau mới mở mắt. Nhìn qua mẹ mình, Tiết Hâm vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi: "Đang êm đẹp, sao cô ấy lại muốn ly hôn? Cô ấy không phải ——"

Nhớ đến trước đây không lâu, Tô Thanh còn nói với cô muốn ly hôn trừ phi nàng chết. Hơn nữa trước khi cô hôn mê, Tô Thanh không phải vì chuyện cô và Hạ Tình Tình cùng ăn tối, mà nổi trận lôi đình ghen tuông sao? Đã như vậy, vì sao nàng còn ký đơn ly hôn? Đang êm đẹp tại sao nàng muốn ly hôn?

"Cái gì mà êm đẹp? Nó hại con thành như vầy, chẳng lẽ không nên bồi thường một chút sao? Con với nó kết hôn, không phải là vì nó tính kế con sao? Ỷ mình là Omega, nó dám bỏ thuốc con, là bản thân nó đã sai rồi. Nó gả cho con nhiều năm như vậy, con không phải vẫn luôn trông ngóng ngày hôm nay sao? Hôm nay nhân lúc con bị thương, mẹ cho nó biết lợi hại trong đó, cho nó chủ động đòi ly hôn. Đây không phải là chuyện nên vui vẻ sao? Chuyện như vầy, con còn cái gì mà không vui? Đúng rồi, về phần ba con, nó cũng đã nói sẽ tự mình đi giải quyết. Hâm Hâm con bị làm sao vậy? Sao con lại hỏi như vậy, sao không thấy con vui vẻ gì hết vậy?"

Thấy phản ứng của cô có chút không, Tiết mẹ không nhịn được, lớn tiếng chất vấn.

"Vui vẻ sao?"

Tiết Hâm cũng không biết cô bị làm sao nữa, nghĩ tới 6 năm qua cô toàn làm lơ Tô Thanh. Nghĩ tới trước đây không lâu, cô chạy tới xem Tô Thanh, nàng lại thét chói tai mắng cô, động tác giơ tay che tóc và váy buồn cười vô cùng. Nhớ tới lúc nàng nói rất rất yêu cô, lúc đó nàng chém đinh chặt sắt nói không muốn ly hôn, sau đó loạng choạng đi lên lầu. Nhớ cả cái hôm đến nhà ba mẹ Tô Thanh đón nàng, lúc ấy cô muốn an ủi nàng một chút, lại bị nàng cự tuyệt, một lần lại một lần đem áo của cô ném xuống sàn xe.

Chính mình lo lắng nàng, lén lúc gọi đồ ăn cho nàng, trộm xem tin nhắn tiêu tiền của nàng. Sau đó kiểm tra xem nàng có ăn cơm đúng bữa không, bản thân cũng ngớ ngẩn gọi một phần giống nàng. Lúc nãy thấy Tô Thanh tới nhà mình, sâu trong nội tâm cô có chút chột dạ và vui mừng không hiểu được. Lúc giá rượu kia rớt xuống, cô không nghĩ gì nhiều, kéo nàng vào lòng bảo vệ. Trầm mặc một lúc, nhìn mẹ vì cô một lòng suy nghĩ, Tiết Hâm chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, con nên vui vẻ, nên nhẹ lòng!

Muốn cùng Tô Thanh ly hôn là cô, vẫn luôn chờ Tô Thanh chịu ly hôn cũng là cô, mỗi ngày luôn tự nói với bản thân hai người không hợp nhau cũng là cô. Cô cũng vô số lần nói với bản thân, mình không để bụng nàng, cũng sẽ không bao giờ yêu nàng. Kết quả như vầy, cô nên vui vẻ, nên nhẹ lòng. Nhưng mà ——

"......."

Sắc mặt Tiết Hâm rất khó coi, ngoài miệng thì nói một đường, nhưng trên mặt lại thể hiện một nẻo.

Nhìn con gái như vậy, Tiết mẹ choáng voáng không thôi, đúng là ngốc mà, thật hết chỗ nói.

Thấy Tiết Hâm vốn không có bao nhiêu biểu tình, lúc này trên mặt lại xuất hiện sự khổ sở. Hạ Tình Tình không nhịn được, nói:

"Chị vui vẻ là được, nhẹ lòng là tốt rồi. Đơn ly hôn cô ấy đã ký rồi, chờ chị khỏe lại, ký xong rồi đưa cho luận sư là được. Rồi chờ luận sư sang tên căn hộ, chia tài sản sau ly hôn. Sau đó chị chuyển cho cô ấy 300 triệu, hai người đi lãnh chứng nữa là xong."

Tiết mẹ hiểu con gái mình, con người đều như vậy. Lúc người ta ở bên cạnh thì thấy phiền phức, lúc mất đi rồi lại nhớ tới họ có bao nhiêu tốt. Giống như hồi nãy khi thấy Tô Thanh ký tên rồi, bà liền nhớ lại lúc trước, bà có bao nhiêu thích Tô Thanh, cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên không tệ. Sau đó bà còn gọi cho con gái mình, nói chừng nào đến Mị Lực họp, thì nhớ nói chuyện với Tô Thanh nhiều một chút, chăm sóc nàng nhiều một chút.

Không ngờ sau đó Tô Thanh lại tính kế con bà, lại được chồng bà chấp nhận, rồi trở thành vợ con bà. Cũng từ sau đó ở trong mắt bà, Tô Thanh không còn là Tô Thanh bà thích nữa. Nhưng khi nàng vừa đồng ý ly hôn, bà cảm thấy đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì. Nàng có thể chịu đựng được mình 6 năm, có thể an phận thủ thường một mình ở căn hộ kia 6 năm, cũng rất hiếm người làm được.

"Ai, Hâm Hâm con cũng đừng nghĩ nhiều. Chờ qua mấy ngày nữa, con bình tĩnh lại. Đương nhiên, nếu con luyến tiếc, con có thể không ký tên, dù sau cũng chưa chính thức ly hôn. Mọi chuyện đều do con quyết định, mẹ tôn trọng con!"

Trong mắt Tiết mẹ, cái gì cũng không quan trọng, quan trọng còn con gái bà hạnh phúc. 6 năm trước, bởi vì Tô Thanh tính kế con bà, bà liền nhìn không Thanh không thuận mắt. 6 năm qua, thấy con gái không vui không tình nguyện, bà liền tìm mọi cách nhắm vào Tô Thanh, giúp con bà buộc Tô Thanh chủ động đòi ly hôn. Còn bây giờ, nếu con bà thật sự luyến tiếc Tô Thanh, bà cũng có thể thử chấp nhận nàng.

"......."

Tiết mẹ vẫn như trước kia không ai bì nổi, hoàn toàn làm lơ Hạ Tình Tình đứng cạnh Tiết Hâm.

Hạ Tình Tình ngơ ngác đứng, nghe xong câu cuối cùng của Tiết mẹ, cô ta không dám tin mà ngẩng đầu nhìn bà.

"Mẹ đừng nói nữa, trời sắp sáng rồi, mẹ cũng đã vất vả một đêm, mau về nghỉ ngơi đi."

Cho dù trong lòng Tiết Hâm không thoải mái, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được cảm xúc thay đổi của người bên cạnh.

Thấy mẹ mình bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, cô liền lên tiếng khuyên can.

"Đã biết, đã biết, mẹ về đây, nhớ nghỉ ngơi cho tốt. Mẹ về ngủ một giấc cho người nó khỏe lại một chút, sau đó tới thăm con!"

Tuy nhìn vết thương của Tiết Hâm nghiêm trọng, đầu chảy không ít máu. Nhưng theo lời bác sĩ nói, cũng không nghiêm trọng lắm. Cho nên Tiết mẹ cũng không lo lắng nhiều như khi nãy, Tiết Hâm kêu bà về nghỉ ngơi, bà cũng không từ chối. Dặn dò vài câu, mang theo người của mình, nhanh chóng rời đi.

Tiết mẹ vừa đi, thư ký Vương cũng nhân cơ hội này, rời đi chung.

Người đều đi hết, phòng bệnh cũng yên tĩnh lại.

Trong một mảnh yên tĩnh, Tiết Hâm quay đầu nhìn Hạ Tình Tình.

Một đêm lăn lộn, quần áo Hạ Tình Tình cũng xộc xệch không ít. Không chỉ như vậy, sắc mặt cô ta cũng không tốt như khi nãy, nhìn tiều tụy không ít.

Nhìn Hạ Tình Tình như vậy, trong lòng Tiết Hâm áy náy không thôi. Nghiêm túc nhìn người trước mặt nhỏ hơn mình 1 tuổi này, vì mình mà chịu không ít ủy khuất, còn bị mẹ mình đưa ra nước ngoài. Tiết Hâm nghiêm túc nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Tình Tình, em thật sự muốn cùng tôi ở bên nhau sao? Thật sự muốn làm trợ lý cho tôi sao, ân?"

"Ý của chị là sao?"

Tiết mẹ không còn ở đây nữa, Hạ Tình Tình cũng không còn căng thẳng nghiêm túc như khi nãy. Nhìn Tiết Hâm ngồi trên giường bệnh, cô ta liền bình thường nói chuyện.

"Năm 17 tuổi, chỉ vì viết một lá thư tình cho tôi, chỉ vì tôi trả lời sẽ suy nghĩ lại. Mà hại em bị mẹ tôi đưa ra nước ngoài, vừa rời khỏi nhà, chính là 10 năm. Thời gian 10 năm, không thể về thăm ba mẹ dù chỉ một lần. Em hẳn rất hận tôi, và người nhà của tôi đi?"

Hạ Tình Tình cúi đầu không nói gì, kéo ghế nhựa lại ngồi xuống.

"Từ 17 tới 27 tuổi, suốt 10 năm qua, vì tôi, mà sinh hoạt của em bị đảo lộn. Em ở nước ngoài, học trường đại học tốt nhất. Chẳng lẽ em nguyện ý làm tiểu trợ lý cho tôi thôi sao, em chấp nhận sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngọt