Chương 3: Giáp máy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp này học về lý thuyết điều khiển giáp máy, Diệp An Nhiên vốn đang phát chán, nhưng là khi nhìn thấy chiếc giáp máy* rực rỡ trên màn hình thì, trong nháy mắt nàng thấy hứng thú.

Thật trùng hớp, Thiếu tướng nhà nàng cũng điều khiểu giáp máy dạng này. Nếu nàng muốn thuận lợi để Thiếu tướng yêu mình, vậy nàng phải học được cách điều khiển giáp máy này?

Suy nghĩ về điều này, nàng lập tức nghiêm túc nghe giảng bài, nàng nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, làm lão sư sửng sốt một chút rồi lập tức bật cười lắc lắc đầu.

Đối với học sinh tên Diệp An Nhiên này, nàng cũng biết đây một học sinh không chịu. Lần nào đi học, không ở trong lớp thất thần thì chính là đang ngủ, lần này lại nghiêm túc nghe giảng, có thể là đối phương đang định giở trò gì đó, lão sư cũng không quan tâm lắm.

Sau phần học đầu tiên của lớp lý thuyết, mọi người liền trật tự đi đến phòng giáp máy. Đây là lần đầu tiên bọn họ đến lớp thực hành điều khiển giáp máy, mỗi người đều rất hưng phấn, mà Diệp An Nhiên cũng rất hứng thú đi theo sau mọi người.

Liễu Lê, cũng chính là cái người nói Diệp An Nhiên ăn no chờ chết nổ tung đầu, giờ khắc này đầy mặt vẻ phức tạp đi theo sau Diệp An Nhiên, nàng cảm thấy ngày hôm nay Diệp An Nhiên thay đổi rất nhiều, nhưng là thay đổi nơi nào nàng lại không nói ra được, khi đi học, ánh mắt của nàng dường như lúc nào rơi trên người đối phương, rơi vào bóng lưng thẳng tắp kia, dấp dáng lười biếng ngồi dựa vào ghế, vô vị mà ngồi rung đôi chân, mỗi giờ khắc lại hấp dẫn ánh mắt của nàng.

Cũng vì vậy nàng thấy vẻ mặt đối phương đang háo hức muốn thử, nàng liền cảm thấy rất vui, liền không tự chủ được bản thân đi theo sát phía sau đối phương, muốn xem thật nhiều biểu hiện của đối phương.

Diệp An Nhiên tự nhiên cũng chú ý tới người phía sau vẫn đánh giá mình, nhưng nàng không quan tâm. Lúc này nàng chỉ hứng thú tất cả mọi người trong lớp đều được điều khiển giáp máy.

Đối với nàng người đến từ ngàn năm trước mà nói, thứ công nghệ cao như giáp máy, đồ vật đã theo Thiếu tướng nó như thế, khiến cho nàng cảm thấy thú vị.

"Tiếp theo, chúng ta bắt đầu thực hành điều khiển giáp máy, so với lý luận thì thực hành sẻ khó hơn, nếu thực hành không, vậy thì có học cũng toi công, vậy nên các ngươi nhiêm túc một chút." Lão sư đứng trước mặt mỗi người, nâng cổ tay mở ra chiếc đồng hồ từ tính trên tay, một bên chỉ vào màn hình nói: "Một hồi ta gọi tên bạn học nào thì ngồi vào khoang của giáp máy phía trước, sau khi ngồi vào hết thì chờ chỉ thị của ta, ai cũng không được phép tự ý khởi động máy, nếu như bị ta phát hiện, thì trong học kỳ này các ngươi đừng nghĩ được tiếp tục thực hành, cho nên những ai chưa đến lượt thì thành thật đứng đây nhìn bọn họ điều khiển, có nghe không?"

"Rõ!" Vì sợ bị lão sư kia mắng, nên mọi người đồng thanh trả lời hật to, chỉ sợ câu trả lời không được, bọn họ liền đứng nghiêm túc nhìn người khác thực hành.

Lão sư rất hài lòng biểu hiện của mọi người, liền bắt đầu điểm danh.

"Lưu Thành, Vương Vũ. . ." Liên tiếp kêu tên mười bạn học, mười bạn học nhất thời hưng phấn đi tới chiếc máy giáp cao năm mét, ngửa đầu nhìn con quái vật khổng lồ, không chờ đợi được nữa liền tiến vào khoang giáp máy, tuy rằng rất muốn sờ vào đồ vật bên trong, nhưng bọn đều nhớ lời lão sư nói trước đó, vì vậy mười người đều đình chỉ sự hiếu kỳ trong lòng, lẳng lặng đợi lão sư chỉ thị.

"Nhìn thấy nút bấm màu xanh không? Ấn vào." Tiếng của lão sư truyền tới tai mười người trong khoang, họ vội vã nhấn nút, nhất thời giáp máy nhúc nhích một chút, mấy người vội vã ổn định thân hình, vừa kích động vừa sốt sắng mà nhìn hết thảy trước mặt.

Mà những bạn học đứng ở bên ngoài đều nhìn thấy mắt của giáp máy sáng lên, Diệp An Nhiên nhướng mày, có chút không thể chờ được nữa, nhưng chờ một thời gian còn chưa tới lượt mình, nàng cũng chỉ có chút gấp gáp.

"Lâu vậy a, lúc nào mới đến lượt ta?" Diệp An Nhiên vô thức chu mỏ một cái.

Đứng bên cạnh nàng Liễu Lê nhìn thấy nàng làm động tác này, khóe miệng cong lên nở nụ cười, lập tức phát hiện mình cư nhiên cười với Diệp An Nhiên, nàng trợn to mắt vội vã nghiêng đầu đi, không thể tin được chính mình cười với kẻ thù của mình.

Nàng vỗ vỗ mặt, để cho bản thân tỉnh táo một chút.

"Ngươi có bị ngốc không?" Bên tai vang lên âm thanh bộp bộp, muốn người khác không để ý cũng khó khăn, Diệp An Nhiên nhìn thấy nàng tự mình đánh mình, khinh bỉ nhìn nàng một cái.

Liễu Lê phản xạ có điều kiện quay mặt lại oán giận, trợn mắt nói: "Ngươi mới là đồ ngốc."

"Tự mình đánh mình, không ngốc mới là lạ." Diệp An Nhiên lườm nàng một cái liền quay mặt đi, tiếp tục nhìn về phía mười chiếc giáp máy, nhìn thấy chúng vụng về giơ tay nhấc chân, nàng liền cảm thấy vui vẻ, trong miệng vẫn xứng âm, "Ai ai ai, lão thái thái eo không xong rồi, lóe lóe."

Nàng vừa nói xong bộ giáp máy kia vừa vặn khom người, cánh tay người máy xuyên vào phần eo của giáp máy. Đây vốn là một trong những động tác cơ bản mà lão sư bắt họ phải tập điều khiển, nhưng qua sự phối âm của Diệp An Nhiên, mọi người đều thấy rất giống, đều che miệng nhịn cười.

Diệp An Nhiên nhìn về phía một chiếc giáp máy đang khua tay múa chân, trong miệng nàng lại chuẩn bị RAP, "Yêu yêu, rắc rối qua má ơi~mọi người ơi nhảy theo ta nè."

Không nhịn được nữa bọn họ cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa, có người cười không được, ôm bụng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, thỉnh thoảng dùng mu bàn tay lau khóe mắt cười ra nước mắt.

Một bên Liễu Lê cũng là dở khóc dở cười nhìn về phía con người nghịch ngợm Diệp An Nhiên kia. Tại sao trước đây nàng không cảm thấy cô gái thú vị đến vậy?

Bên kia lão sư đang chỉ thị cũng phát hiện tình hình bên này, cao giọng quát một tiếng, "Đều đang cười cái gì đây? Các ngươi cười nữa liền ra ngoài."

Thế là mọi người vội vã ngậm miệng lại, nhưng vai không ngừng rung lên, liền biết bọn họ giờ khắc này đamg nhịn cười đây.

Chẵng mấy chốc, liền đến lượt Diệp An Nhiên.

Diệp An Nhiên nhất thời không chờ đợi được nữa liền trèo vào khoang lái giáp máy, nhìn vào những nút ấn trước mắt so với bàn phím máy tính còn nhiều hơn, nàng khóe miệng co giật một hồi, kêu quái dị nói: "Không phải chứ, này ít nhất cũng khoảng 108 nút ấn đó." Lập tức nàng nghĩ đến nội dung lý thuyết trên lớp, nhất thời ngậm miệng lại.

Chỉ chốc lát sau nàng nhỏ giọng thầm thì: "Có vẻ như thực sự là 108 nút."

"Các ngươi chuẩn bị xong chưa?" Tiếng của lão sư truyền tới dọa Diệp An Nhiên sợ hãi nhảy dựng một cái.

"Bây giờ ấn nút màu xanh lục." Diệp An Nhiên bình tĩnh hạ xuống sau đó liền ấn xuống nút bấm màu xanh lục bên tay trái, giáp máy nhất thời nhúc nhích một chút, nàng vội vã ổn định thân hình, lập tức có chút hưng phấn nhìn cái khoang lái của giáp máy, tự nhủ: "Không nghĩ tới bề ngoài giáp máy rực rỡ, liền bên trong cũng soái nư vậy! Thú vị, thật thú vị."

"Bây giờ các ngươi cố gắng làm cho cỗ máy chuyễn động đi." Tiếng của lão sư lần thứ hai truyền đến.

Diệp An Nhiên nhanh chóng ngồi xuống, nhìn các nút ấn trước mắt, nhắm mắt rồi nhớ lại nội dung bài giảng của lão sư, nháy mắt trong đầu nàng hiện lên tác dụng của 108 phím ấn. Sau khi nàng nhớ lại, liền mở mắt ra bắt đầu điều khiển giáp máy.

Người mới bắt đầu là học về tác dụng của108 phím ấn. Mỗi phím đều cung cấp một lệnh nhỏ cho giáp máy, mà nếu muốn để giáp máy giơ tay cánh tay hoặc là nhấc chân, liền cần phải nhớ kỹ phím lệnh của cánh tay. Vì phím điều khiển của chân khá giống phím của tay nên nhiều lúc bọn họ sẽ ấn nhầm, giống như những động tác mà Diệp An Nhiên vừa phối âm, khom lưng thành lão thái thái, khua tay múa chân như khiêu vũ.

Diệp An Nhiên hai tay đặt ở trên bàn phím, tiếp theo nhấn một nút lại một nút, mà bên ngoài mọi người nhìn Diệp An Nhiên điều khiển bộ giáp máy, nó chỉ đứng bất động ở đó, mà giờ khắc này nó giơ cánh tay phải lên, lắc lư trái phải một hồi, giống như làm động tác xin chào mọi người.

Nhất thời mọi người đều bị động tác kia ảnh hưởng đều giơ tay lên chào một cái.

Diệp An Nhiên tự nhiên cũng nhìn thấy động tác của bọn họ, nhếch miệng lên, cười nói: "Ta Tiểu Giáp Giáp xin chào mọi người~" làm hành động này khá khó, mà tên chiếc giáp máy này có mười mấy chữ tiếng Anh liền bị Diệp An Nhiên đổi tên thành 'Tiểu Giáp Giáp'.

*Giáp máy:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net