Chương 4: Thiếu tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Diệp An Nhiên thả mấy nút ấn điều khiển cánh tay phải ra, tiếp theo ấn nút phía cánh tay trái, tiếp theo là hai chân của chiếc máy, nàng chưa kịp tìm tòi xong, lão sư đã bảo bọn họ đi ra ngoài, nàng cũng thấy nhàm chán nhảy khỏi khoang của giáp máy, thầm thì trong miệng: "Thật nhàm chán, vẫn chưa làm được cái gì đã phải ngừng."

Nàng không quan tâm đến mỗi người xung quanh, đứng ở trong góc nghịch chiếc đồng hồ trên tay, khi thấy trên màn hình phản chiếu người máy giả lập, ánh mắt của nàng sáng lên "Người máy giả lập cũng có thể chơi được ở đây a."

Nhưng mà hiện tại đang là giờ trên lớp, nàng chỉ có thể bĩu môi chờ tan học rồi về nhà chơi.

Nghĩ tới đây, nàng liền tắt đồng hồ, nhắm mắt dưỡng thần, nàng mở mắt ra nhìn người máy giả lập cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

Liễu Lê xa xa nhìn nàng, lại vô thức nở nụ cười, lập tức vội vã quay đầu đi, nhìn xung quanh thấy không ai để ý tới mình liền thở phào nhẹ nhõm. Cô nghĩ mình bị Diệp An Nhiên mê hoặc, thậm chí cô còn ngắm nàng ta.

Diệp An Nhiên không biết ngày hôm nay nàng chuyển biến khác lạ khiến mọi người để ý đến, kể cả khi nàng biết thì nàng cũng không quan tâm, dù sao thân thể này là của Diệp An Nhiên kia.

Buổi chiều trên lớp chỉ có hai tiết, Diệp An Nhiên học xong liền đứng dậy.về nhà. Nàng mặc một chiếc váy màu đỏ cùng đồng phục học sinh lại dị thường bắt mắt, Diệp An Nhiên đi ra ngoài cửa, vựa đi vừa hát.

"Diệp An Nhiên!" Liễu Lê từ phía sau đuổi theo, thở hồng hộc nhìn nàng.

"Có việc?" Diệp An Nhiên quay đầu lại nhướng mày nhìn.

"Ngươi... Ngươi là về nhà sao?" Liễu Lê nói xong, tim đập thình thịch, hơi sốt sắng lại có chút chờ mong nhìn Diệp An Nhiên.

Diệp An Nhiên không biết nàng đây là muốn nháo cái gì, khẽ vuốt cằm, mỉm cười nói: "Làm sao?"

"Nhà ta cùng một hướng với nhà ngươi cho nên ta về cùng ngươi được không?" Nói xong Liễu Lê cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn nàng.

"Có thể a." Diệp An Nhiên xoay người nhanh chân hướng về phía ngoài cổng trường, vừa đi vừa nói: "Ta đi một mình cảm thấy rất tẻ nhạt nha, vừa vận có ngươi đi cùng."

Liễu Lê vừa nghe nàng đáp ứng nhất thời cao hứng đi theo nàng. Đồng thời cô lại cảm thấy rất mâu thuẫn với suy nghĩ của mình, khi vừa thấy nàng muốn đi, cô lại vô thức đi theo, cô không hiểu sao mình lại muốn đi về cùng đối phương.

Mà bây giờ nghi hoặc trong lòng có nhiều đến mấy thì cũng không ngăn được tâm tình sung sướng khi đi cùng nàng về nhà.

Liễu Lê quan sát nàng suốt dọc đường, muốn xem đối phương đến cùng là thay đổi chỗ nào, tại sao mấy ngày trước chính mình nhìn thấy nàng còn cảm thấy nàng rất đáng ghét, hôm nay ánh mắt lại trên người nàng nhìn không rời, thậm chí khi không thấy bóng người của nàng thì chính mình lại theo bản năng đi tìm nàng.

Diệp An Nhiên liếc cô một cái, nhíu mày nói: "Làm sao?"

"Không có gì." Liễu Lê vội vã thu hồi ánh mắt, tai có chút hồng, đồng thời cô cảm giác được nàng có chỗ nào không giống trước kia, nhất là cặp mắt kia.

Trước đây đối phương lúc nào cũng trầm mặc ở một góc, con mắt vô thần khiến người ta muốn bắt nạt nàng, nhưng mà hiện tại, đôi mắt nàng sáng lấp lánh, khiến người ta không cảm thấy bị luân hãm, đặc biệt có lúc đối phương còn lộ ra nụ cười nghịch ngợm, làm cho người ta không dời mắt nổi.

Tràn ngập sức sống cùng phấn chấn, để cho lòng người rất thả lỏng.

Diệp An Nhiên mỉm cười nhìn nàng một cái, cũng không hỏi thêm nữa, tiếp tục đi về trước.

Trường học cách nhà Diệp An Nhiên cùng nhà Đường Du Anh không xa, đi bộ mười phút là dến nơi, ngôi nhà này cũng là Đường Du Anh tìm cho nàng để thuận tiện đến trường, Diệp An Nhiên tới nhà mình liền dừng lại, nói với Liễu Lê: "Đến nhà ta rồi, bye bye."

"Bye bye." Liễu Lê tiếc nuối vẫy tay tạm biệt, nhìn bóng người nàng rời đi, Liễu Lê có chút không nỡ, nàng lắc lắc đầu cười khổ một cái, xoay người rời đi.

Kỳ thực nhà nàng không phải hướng này, mà là ngược hướng với nhà Diệp An Nhiên, vì để có thể bắt với Diệp An Nhiên nên nàng đã nói dối.

Nhưng ngay cả khi nàng phải đi thêm một đoạn mà đổi lại nàng bắt chuyện được với Diệp An Nhiên thì nàng cũng rất vui vẻ, nàng gọi một chiếc xe từ trong không gian ra, chạy về khu C.

Diệp An Nhiên về đến nhà liền đem giày tháo ra, nằm trên ghế sofa, lập tức nhớ tới cái gì đó, liền từ trên ghế ngồi dậy, mở ra từ lực biểu.

"Người máy giả lập, nó có giống như mấy trò chời trực tuyến không?" Tuy nhiên, khi Diệp An Nhiên mang mũ bảo hiểm liễn kết với từ lực biểu thì mới biết, này so với game tực tuyến tiên tiến hơn nhiều, nàng tiến vào trong không gian giả lập, cảm giác như nàng được xuyên qua vậy.

Nàng không đánh giá quá nhiều, trực tiếp chạy về phía cửa hàng bán giáp máy.

Trước đây Diệp An Nhiên đối với phương diện này cũng không có hứng thú, tự nhiên cũng sẽ không có người máy giả lập. Bây giờ Diệp An Nhiên đến đây, nàng nói làm thế nào cũng phải mua được một chiếc giáp máy tốt, chưa bao giờ nàng oan ức chính mình.

Khi nàng vừa ý bộ giáp máy giống của Thiếu tướng nhà mình nhưng mà bán giá trên trời thì nàng khựng lại.

Nhìn đống tiền tiếp kiệm của mình, nàng sững sờ.

Là tiểu nữ nhi của Diệp gia, tiền tiêu vặt trong thẻ tín dụng của mình thậm chí ngay cả mua một chiếc giáp máy cũng không có?

Nghĩ tới đây, miệng Diệp An Nhiên liền co giật, này khá đặc biệt đi.

Nàng hiện tại đã xuất giá không thể về nhà xin ba mẹ tiền tiêu vặt nha, đành phải mua chiếc giáp máy cấp thấp hơn, nàng lại không muốn lấy tiền của mình, cuối cùng nàng đem chú ý đánh tới người yêu.

Dù sao đó cũng là người yêu của mình, bất quá bây giờ nàng mượn một ít, sau này nàng sẽ trả lại.

Nghĩ tới đây, Diệp An Nhiên lúc này bấm số điện thoại của Đường Du Anh, lập tức nghĩ đến chính mình không có số điện thoại của đối phương, nhất thời đau đầu, nằm trên sofa, tự mắng chính mình, "Ta tại sao lại quên không xin số điện thoại của nàng a? Chẳng lẽ ta lại phải đến văn phòng nàng lần nữa?" Nàng nghĩ đến từng tầng cửa ải mà thấy đau đầu, cuối cùng thở dài nói: "Quên đi, chỉ có thể chờ đến ngày kia là nàng về."

Không có người máy giả lập chơi, Diệp An Nhiên cũng chỉ có thể lên mạng giải trí, các loại cửa hàng, nhiều trò chơi, làm nàng nhìn hoa cả mắt, chờ nàng chơi mệt, sau đó mới kinh ngạc phát hiện đã 3 giờ, vội vã đóng từ lực biểu rửa mặt đi ngủ.

Ngày thứ hai đi học nàng tự nhiên nằm nhoài trên bàn học mà ngủ.

Liễu Lê nhìn vào quầng thâm dưới mắt nàng, cũng không tiến lên bắt chuyện, mà là ngồi ở bên cạnh nàng, một bên nghe giảng một bên nhìn nàng.

Diệp An Nhiên ngủ thẳng đến buổi trưa, nàng cảm thấy tinh thần thoải mái, lười biếng duỗi người liền nhìn thấy Liễu Lê ngồi bễn cạnh, phất phất tay mỉm cười nói: "Chào ngươi a, nổ tung đầu."

Liễu Lê vốn là muốn mỉm cười, vì ba chữ tiếp theo, triệt để hoá đá.

Diệp An Nhiên cũng không chú ý tới vẻ mặt của nàng, mà là đứng lên hoạt động một chút, nâng eo nói: "Nổ tung đầu, đi, cùng đi xuốnt căng tin."

Liễu Lê lần đầu cảm thấy ghét kiểu tóc nổ tung này, nhìn bóng người Diệp An Nhiên đi phía trước, nàng sờ sờ đầu, đưổi theo người phía trước.

"Liễu Lê."

"Hả?" Diệp An Nhiên liếc nhìn nàng một cái.

Liễu Lê nói với nàng, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy, đối với nàng gằn từng chữ: "Ta tên là Liễu Lê."

"Ồ." Diệp An Nhiên gật đầu, đi đến căng tin, đi được hai bước không thấy nữ sinh kia liền quay đầu hô: "Nổ tung đầu, đi thôi."

Liễu Lê khóe mắt giật một cái, quyết định hôm nay trở về liền đem kiểu tóc này đổi đi.

Buổi chiều cũng có tiết học nhưng rất tẻ nhạt khiến mọi người ngủ gà ngủ gật, Diệp An Nhiên bởi vì sáng sớm ngủ đến no, buổi chiều muốn ngủ cũng ngủ không được, chỉ có thể nhàm chán ngồi nghe giảng.

Lúc tan học, nàng liền vội vã chạy ra khỏi phòng học.

Liễu Lê tự nhiên tiếp tục lấy lý do cùng đường để về cùng nàng.

"Diệp An Nhiên, ngày mai nghỉ, chúng ta cùng đến câu lạc bộ giáp máy chơi một chút được không?" Liễu Lê chờ mon nhìn nàng.

"Câu lạc bộ giáp máy?" Lòng hiếu kỳ của Diệp An Nhiên nhất thời bị điếu lên, lập tức nghĩ đến ngày mai Thiếu tướng trở về, nàng lại đáng tiếc lắc lắc đầu nói: "Ngày mai ta không thể đi, nếu không thì để ngày kia đi được không?"

"Được, ngày kia chúng ta tập hợp ở trường học đối diện câu lạc bộ nha." Liễu Lê cao hứng nói.

"Không thành vấn đề, vậy ta đi trước." Diệp An Nhiên phất tay rời đi.

"Ngày kia gặp lại." Liễu Lê nhìn theo bóng nàng rời đi, chờ đến khi không nhìn thấy nàng nữa mới xoay người lại, trên đường vì cao hứng khóe miệng cong lên , song khi nghĩ đến quả tóc nổ tung đầu của mình, nàng lại thở dài, quay đầu xe hướng về một bên khác chạy tới.

Ngày thứ hai, Diệp An Nhiên còn đang trong giấc mộng thì nghe được ngoài cửa có âm thanh, nàng bỗng nhiên ngồi dậy, trợn to mắt nhỏ giọng kinh hô: "Kẻ trộm?"

Nghĩ đến kẻ trộm, nàng nhất thời hoảng loạn xuống giường, sốt ruột ở trong phòng vòng tới vòng lui, tiện tay tìm vũ khí, nhưng mà nàng thấy rằng trong thời đại công mghệ cao này, món đồ gì đều thành một thể hóa, cho nên nàng muốn tìm y phục. Không có gì hỗ trợ, cuối cùng chỉ có thể cởi dép trên chân, lặng lẽ đến mở cửa đi ra ngoài.

Nhìn thấy phòng khách có một bóng người lung lay một hồi, nàng vội vã nắm chặt dép trong tay, lặng lẽ đi tới, khi nàng cách đối phương 2 mét, nàng rống lớn một tiếng, "Người nào!"

Đường Du Anh bị âm thanh rống to cả kinh. Tay run lên, ly cà phê trên tay suýt chút nữa đánh rơi. Cô cau mày lập tức xoay người lại liền nhìn thấy nàng vẫn mặc áo ngủ, một chân đi dép một chân trần, trên tay cầm lấy chiếc dép, trợn mắt lên khí thế hùng hổ nhìn cô mà không biết dáng dấp kia một điểm uy hiếp cũng không có.

"Ngươi đang làm gì?" Đường Du Anh nhìn nàng.

"Ngươi tại sao trở về?" Diệp An Nhiên vừa nhìn là Đường Du Anh, nhất thời chu mỏ thả xuống dép, ngồi vào trên ghế nói: "Ta vừa cho rằng kẻ trộm, doạ chết ta rồi."

"Vì lẽ đó mà ngươi liền cầm dép?" Đường Du Anh liếc nhìn chiếc dép trên đất.

"Vì trong phòng không có vũ khí mà, ta chỉ có thể dùng dép làm vũ khí." Diệp An Nhiên khinh bỉ nhìn cô một cái.

"Ngươi muốn ăn gì?" Đường Du Anh xoay người che giấu ý cười dưới đáy mắt, hỏi cô gái phía sau.

"Trứng gà và sữa bò." Diệp An Nhiên lão đại không khách khí nằm trên sofa, chỉ huy vị Thiếu tướng đại danh đỉnh đỉnh của Đế quốc.

Tin tức Đường Du Anh - vị Thiếu tướng trẻ tuổi nhất Đường Công Quốc đã kết hôn, mọi người trong đế quốc đều biết, nhưng họ lại không biết vợ của Thiếu tướng là ai, vì Đường Du Anh muốn để cho Diệp An Nhiên ở trường có thể yên ổn học tập.

Lúc trước nguyên chủ không hiểu ý định của Đường Du Anh, chỉ nghe đối phương nói "Chỉ định kết hôn, không can thiệp chuyện của nhau" liền tự sát. Lúc này Diệp An Nhiên thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của tiểu cô nương nghìn năm sau.

Tuy rằng nguyên chủ cũng là fangirl của Thiếu tướng, nhưng cũng không thể nghĩ tới thần tượng lại nói như vậy với mình a, huống hồ hai người đã kết hôn, đối phương chính là vợ của nàng, cần có bao nhiêu thời gian để làm khối băng di động kia tan?

Nhìn đối phương thật lòng nghiêng mặt, Diệp An Nhiên liền cảm thấy vui tai vui mắt, nằm trên sofa lười biếng nói: "A Anh, số điện thoại của ngươi là gì? Ta vẫn chưa có số của người, muốn liên lạc cho ngươi cũng khó."

'A Anh' hai từ này làm Đường Du Anh không khỏi nhăn mày, nhưng cô cũng không nói thêm gì, trực tiếp đi tới bên người nàng, mở ra từ lực biểu, cùng từ lực biểu của nàng kết nối, từ lực biểu của Diệp An Nhiên sáng lên một cái, mặt trên hiển thị một dãy số.

Nàng nhanh chóng ngồi dậy, đem dãy số lưu vào từ lực biểu, lưu tên là 'Hôn nhẹ tiểu khả ái'.

Đường Du Anh vô tình nhìn thấy, khóe miệng giật một cái, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục làm bữa sáng.

Diệp An Nhiên nhìn thấy phản ứng của đối phương, miệng cong lên, trở về phòng rửa mặt, thay một bộ váy, trang điểm mộtlớp nhẹ rồi đứng trước mặt Đường Du Anh quay một vòng, chớp mắt nhìn cô hỏi: "Ta có xinh không?"

Đường Du Anh đánh giá nàng một hồi, ánh mắt dừng trên hai vai trần hai giây, lập tức quay mặt đi, ngồi vào bàn ăn.

Diệp An Nhiên nhìn bả vai của mình một hồi, lập tức đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, cầm lấy cốc sữa cô vừa bưng lên, bắt đầu uống, nhân tiện nghịch ngợm đối với cô nháy mắt vài cái.

Đường Du Anh liếm môi dưới, nhưng mặt cũng không biểu hiện gì, cầm lấy cốc sữa trước mặt Diệp An Nhiên.

Diệp An Nhiên nhìn đối phương bị mình trêu chọc như vậy mà không có phản ứng, cảm thấy nhàm chán liền thành thật ngồi ăn điểm tâm.

Đường Du Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đối với tiểu thê tử nhà mình, cô không có cách nào để đối phó, ngày hôm trước đối phương đến văn phòng cô, hiện tại toàn bộ người trong quân đội đều nói nàng có một thê tử rất lợi hại.

Dẻo mồm, linh hoạt, nhí nha nhí nhảnh, điều quan trọng là nàng còn rất mạnh mẽ.

Đối với hai chữ mạnh mẽ này, Đường Du Anh cũng thật là dở khóc dở cười, nhất là câu nàng nói "Có phải là ở văn phòng ngươi giấu tiểu yêu tinh" để cả đám cấp dưới của cô xem là chuyện cười truyền ra, đều nói cô sau này cũng không thể trêu hoa ghẹo nguyệt, tiểu thê tử nhà cô nhất định sẽ nhìn cô chằm chằm.

Nhìn người bên cạnh ăn uống say sưa ngon lành, Đường Du Anh đáy mắt hiện một tia phức tạp.

Tính cách của đối phương khác với những thông tin trong tài liệu khi kết hôn, giống như càng ngày nàng càng thêm hoạt bát, thậm chí có chút hoạt bát khiến người ta không đỡ được...

Diệp An Nhiên cũng không biết người bên cạnh đang suy nghĩ cái gì trong đầu, bây giờ nàng đang suy nghĩ làm sao bảo đối phương cho mượn thẻ tín dụng.

Nhưng mà suy đi nghĩ lại nàng cảm thấy vẫn là ăn ngay nói thật, nghĩ nhiều như thế cong cong nói nhiều mệt mỏi.

Sau bữa sáng, Diệp An Nhiên gọi lại Đường Du Anh, đi tới trước mặt nàng, hơi ngửa đầu nhìn cô, "A Anh, ta muốn mượn thẻ tín dụng của ngươi."

"Làm cái gì?" Đường Du Anh nhìn nàng.

"Mua giáp máy." Diệp An Nhiên nói mở ra từ lực biểu, đem hình người máy giả lập giống giáp máy của Đường Du Anh mở ra, chỉ vào dãy số nói: "Nó giá cao như vậy."

Đường Du Anh nhìn cái người máy giả lập giống hết giáp máy của mình, nghiêng đầu nhìn nàng, lập tức cầm từ lực biểu, trực tiếp mua cho nàng, thuận tiện đem một dãy số lưu vào từ lực biểu của nàng, bắt lấy tay nàng nhập dấu vân tay và mắt của nàng nói, "Sau này muốn mua cái gì, dùng số này thanh toán."

Diệp An Nhiên biết đó là mật mã của thẻ tín dụng, giống như thẻ ngân hàng nghì năm về trước. Nàng không nghĩ tới đối phương lại đem mật mã thẻ cho nàng, nàng kinh ngạc nhìn về phía đối phương, chớp mắt hỏi: "Ngươi không sợ ta đem tín dụng của ngươi đi tiêu hết?"

Đường Du Anh vô thức cau mày.

Diệp An Nhiên ha ha nở nụ cười, vỗ vỗ bờ vai của nàng nói: "Lừa ngươi thôi, ta chỉ mượn để mua giáp máy, sau này có ta sẽ trả lại cho ngươi, ngươi đi làm đi." Nói xong nàng liền không thể chờ đợi được nữa, ngồi ở trên ghế sofa bắt đầu chơi giáp máy.

Nàng đã đợi hai ngày, ngày hôm nay rốt cục có thể chơi giáp máy, nàng tự nhiên không nhịn nổi.

Đường Du Anh nhàn nhạt nhìn nàng một cái, liền mím môi xoay người tiến vào phòng tập luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net