Chương 5: Toàn năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp An Nhiên trước tiên chơi hai giờ liền ra khỏi người máy giả lập, nàng biết Thiếu tướng chỉ có một ngày nghỉ là hôm nay,vì vậy thật khó để gặp đối phương, nàng lại làm sao có khả năng chính mình ở chỗ này chơi giáp máy mà quên mất đối phương đây.

Từ trên ghế sa lông đứng lên, nàng duỗi thân liền tiến vào phòng huấn luyện.

"Ầm, ầm, ầm" từng tiếng quyền anh thanh truyền vào tai Diệp An Nhiên, mắt nàng sáng lên, bước nhanh về phía trước, khi thấy nữ nhân ăn mặc áo lót, đứng bao cát trước, một quyền lại một quyền, động tác mạnh mẽ lại nhanh chóng, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của Diệp An Nhiên.

Trên cánh tay là khối cơ bắp, mỗi một lần cô ra quyền thì sẽ lộ ra, mà lúc này những giọt mồ hôi lăn xuống, rất gợi cảm, Diệp An Nhiên vô thức nuốt nước miếng.

Nghe thấy đằng sau có tiếng động, Đường Du Anh thu hồi quyền, xoay người lãnh đạm nhìn về phía nàng, "Có việc?"

Diệp An Nhiên rất là thản nhiên tiến lên, dùng tay chặm lên bắp thịt như ẩn như hiện của cô, dùng ngón tay nặn nặn, liếm môi dưới nói: "Ngươi quá lợi hại."25 tuổi lên được chức Thiếu tướng, có thể nói là tại Thế Đường Công Quốc trước sau không ai có thể làm được , vì lẽ đó mọi người xưng cô là Thiếu tướng thiên tài trẻ tuổi nhất đế quốc, đồng thời cũng là nữ thần mà bao nhiêu người mơ ước.

Nghĩ tới chuyện náy, Diệp An Nhiên cảm giác mình kiếm lời.

Đường Du Anh nhưng không quen bị người khác đụng vào, cau mày, lùi về sau một bước, cùng đối phương kéo dài khoảng cách, lạnh nhạt nói: "Nếu như không có chuyện gì liền đi ra ngoài."

Diệp An Nhiên chân cau mày, đối với thái độ của cô có chút khó chịu, mặc dù cô rất đẹp, lại rất đúng nàng khẩu vị, nhưng cái vẻ mặt ghét bỏ của đối phương làm nàng khó chịu, hất càm lên hừ nói: "Ai nói không có chuyện gì, ta cũng muốn luyện quyền anh."

Đường Du Anh khẽ nhíu mày một, không thèm để ý đến nàng, quay đầu tiếp tục luyện khí.

Diệp An Nhiên bĩu môi, cầm lấy găng tay, đeo vào, đi tới trước bao cát, làm theo động tác của cô, một quyền đấm về phía bao cát, nhưng bao cát chỉ là hơi nhúc nhích một chút, mà nàng lại bị đàn hồi lùi lại nửa bước, nàng nhất thời lúng túng liếc về phía nữ nhân đang tập luyên bên kia.

Thấy đối phương không có chú ý tới mình, thế là nàng lần thứ hai nắm chặt quyền, dùng lực một quyền đâấm về phía bao cát, mà nàng không phát hiện, bên kia có một ánh mắt đang nhìn nàng, đáy mắt lóe lên ý cười.

Diệp An Nhiên đấm quyền thứ hai bao cát vẫn không có phản ứng, nhất thời cuống lên, hai cái nắm đấm đều đập về phía bao cát, lần này là dùng toàn lực, thế là có thể tưởng tượng được, nàng trực tiếp bị bao đẩy lui vài bước, không biết từ lúc nào Đường Du Anh đứng sau nàng, thấy nàng bị đẩy lui liền tiến lên đỡ lấy nàng.

Diệp An Nhiên nhất thời đỏ mặt, không phải là bị nữ nhân từ phía sau đỡ mà mắc cỡ, mà là nàng không có thể làm cho bao cát di chuyển, chính mình trái lại còn bị bật lui vài bước, chuyện này quả thực làm cho nàng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

"Hai chân tách ra, để rộng bằng vai." Đường Du Anh buông vai nàng ra, cầm bao tay bên cạnh đeo vào, đứng trước bao cát làm mẫu, một bên giảng giải một bên làm mẫu, nhìn bóng lưng của cô Diệp An Nhiên có chút ngẩn ra, mãi đến tận đối phương nhìn về phía nàng thì nàng mới tỉnh, vội vã đứng bên cạnh người kia, học đối phương động tác, một quyền đập về phía bao cát.

Lần này tuy rằng bao cát vẫn chỉ có nho nhỏ phản ứng, nhưng lần này nàng không bị bật ra, mắt liền sáng lên, kinh hỉ nhìn về phía Đường Du Anh.

Đường Du Anh khóe miệng như có như không câu một hồi, tháo bao tay ra nói: "Liền như vậy luyện." Nói xong liền ra khỏi phòng huấn luyện.

Nhìn thấy nàng rời đi, Diệp An Nhiên nở nụ cười, tự nhủ: "Còn tưởng rằng ngươi không để ý tới ta đấy."

Sau đó Diệp An Nhiên luyện nửa giờ, tập đến khi cơ thể mệt rã rời mới ra ngoài, trực tiếp nằm nhoài trên ghế sofa, đối với nữ nhân vừa đi qua nói: "A Anh, ta thật đói."

Đường Du Anh nhìn nàng nằm nhoài trên ghế salong bất nhã tư thế, ngừng lại một chút hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

"Ta muốn ăn thịt, ta muốn dùng bữa, ta còn muốn ăn cơm, ta không muốn ăn mấy cái chất dinh dưỡng khó ăn." Diệp An Nhiên lẩm bẩm rất nhiều thứ, mệt đến liền con mắt đều không có mở.

Chờ nàng ngủ đến mơ mơ màng màng thì, liền ngửi được mùi thức ăn thơm lừng, khịt khịt mũi, ngồi dậy mở mắt ra vui vẻ nói: "Rốt cục cũng có cơm ăn."

Từ khi đi tới nơi này, nàng bởi vì không biết làm cơm, nên vẫn ấm ức uống mấy cái chất dinh dưỡng, có lúc không chịu được liền tại lên mạng đặt thức ăn, nhưng trên mạng chung quy không có hương vị của người nhà làm, nên khi cô gọi vào ăn, nàng không nhịn được vọt ngay vào nhà bếp, trực tiếp dùng tay bốc một miếng bỏ vào trong miệng, say sưa nhai.

Đường Du Anh nhìn thấy nàng không rửa tay liền trực tiếp bốc món ăn ăn như vậy, lông mày cô cau lại.

Diệp An Nhiên nhìn vẻ mặt cô, nghi hoặc hỏi: "Làm sao?"

"Đi rửa tay." Nhìn thấy nàng lại muốn bốc món ăn, Đường Du Anh liền vội vàng nói.

"Tay làm sao?" Diệp An Nhiên nhìn mình tay, thấy không bẩn, nhưng nhìn đối phương vẻ mặt đó, như trên tay mình có một đống vi khuẩn, thế là nàng một cất bước tới gần đối phương, đem bàn tay vừa bốc thức ăn giờ còn dính mỡ giơ lên trước mặt Đường Du Anh, cười đầu trộm đuôi cướp nói: "Ngươi nhìn ngón tay ta này, sạch sẽ như vậy."

Đường Du Anh không nghĩ tới nàng đem bàn tay giơ trước mặt mình, phản xạ có điều kiện ngửa ra sau đầu, lạnh lùng nói: "Đi rửa tay."

Danh hiệuThiếu tướng cũng không phải để trưng, đem cỗ khí thế ép lên người nàng trong nháy mắt Diệp An Nhiên thu tay về, nhưng lập tức nghĩ đến chính mình cũng không thể ăn thế này, nàng làm mặt quỷ với cô rồi đi rửa tay.

Cái kia mặt quỷ kia làm Đường Du Anh không kịp phản ứng, bình thường cô đối mặt thuộc hạ ai cũng phải đàng hoàng ngiêm túc, cô chưa từng thấy ai có thể đối với mình làm mặt quỷ.

Điều này làm cho Đường Du Anh bật cười không ngớt, lắc lắc đầu, song khi nữ hài lần thứ hai đến bên người cô thì cô vội vã thu hồi trên mặt vẻ mặt, lại là một bộ mặt không hề có cảm xúc.

Diệp An Nhiên nhưng không có chú ý tới vẻ mặt cô có chút thay đổi, mà cầm lấy một đôi đũa trực tiếp gắp thức ăn, vừa ăn một vừa bên cảm khái, dáng dấp kia như mấy đời chưa từng ăn cơm, chờ lúc ăn cơm, Đường Du Anh cũng bị nàng hấp dẫn mới chỉ ăn nửa bát cơm.

"Thật no." Diệp An Nhiên nằm ngửa tại trên ghế, vuốt phình cái bụng nói: "Lâu rồi ta mới được ăn một bữa ngon như vậy." Nói nàng đánh giá nữ nhân ngồi đối diện, nhìn thấy đối phương ung dung thong thả ăn cơm, nàng liền cảm thấy khó mà tin nổi, nữ nhân này không chỉ là thiên tài trong phương diện quân sự, liền nấu ăn phương diện đều lợi hại như vậy.

Người lại xinh đẹp, nấu ăn vừa tốt ăn, điều khiển giáp máy lại lợi hại, quả thực là văn võ song toàn a!

Diệp An Nhiên suy tư, chợt cảm thấy đến nữ nhân này quả thực rất ưu tú, cũng chỉ có thể là của nàng.

Nghĩ tới đây, Diệp An Nhiên tự mình nở nụ cười thỏa mãn.

Đường Du Anh nhìn nàng một cái.

Tuy cô chỉ nhìn thoáng qua , nhưng Diệp An Nhiên thế nào lại có cảm giác đối phương đang khinh bỉ mình, thế là nàng lại rất vô lại cười to ba tiếng.

Chỉ chốc lát sau, nàng ngồi thẳng, hai tay đặt lên bàn, một tay nâng cằm, chớp chớp mắt nhìn nữ nhân, ôn nhu nói: "A Anh, các ngươi chỉ có một ngày thôi nghỉ sao?"

Đối với chuyện nàng gọi mình là 'A Anh', Đường Du Anh đã thành thói quen, nghe nàng hỏi vậy, cô nhàn nhạt gật đầu.

Diệp An Nhiên cau nhàu bĩu môi, tiếp tục ôn nhu nói: "Vậy thì không thể nghỉ thêm mấy ngày sao?"

"Đó là quy định." Đường Du Anh không biết nàng hỏi cái này làm cái gì, cũng không biết nửa tháng trước còn cùng cô nói không can thiệp chuyện của nhau, giờ khắc này cô nghe nàng hỏi vẫn không tự chủ được trả lời.

"Vậy lần trước kết hôn, mất ông lãnh đạo đó không cho ngươi nghỉ để đi tuần trăng mật sao, ngươi xem ngươi có thể hay không nói với họ một chút, cho ngươi nghỉ ba ngày được không?" Diệp An Nhiên cười híp mắt nhìn nàng.


Đường Du Anh trong nháy mắt dừng lại, cô lắc đầu nói: "Không thể."

Diệp An Nhiên không còn cao hứng, cũng không tay chống cằm mà trực tiếp gục xuống bàn hừ hừ nói: "Nào có như vậy, liền nghỉ đều không tha, nhân gia muốn cùng ngươi nhiều đối đãi hai ngày đều không thể, cũng không biết lần sau gặp lại đến ngươi phải tới lúc nào, gặp lại được ngươi, ta đều muốn không quen biết ngươi."

Đường Du Anh liếm môi dưới, mí mắt hạ xuống, vốn muốn cùng đối phương nói lúc trước đã bảo không can thiệp chuyện của nhau, mà giờ khắc này nhìn thấy nữ hài miệng đô lên có thể treo được cả chai dầu, nàng đem lời định thốt ra nuốt xuống, cũng không nói lời nào, đem bát trên bàn thu vào nhà bếp.

Nhìn cô tiến vào nhà bếp, Diệp An Nhiên đăm chiêu.

Vừa nàng nói câu nói kia nửa thật nửa giả, nàng xác thực muốn đối phương lưu lại mấy ngày, không chỉ bởi vì đối phương làm cơm ăn ngon, càng bởi vì nàng ở nhà một mình quá tẻ nhạt, dù cho đối phương nửa ngày chỉ nói một câu, nàng cũng cảm thấy không cô đơn.

Trong dị giới thời- không, nàng chỉ có cùng người này quen thuộc nhất, đồng thời cũng cùng người này trói chặt cùng một chỗ.

Cho tới thân thể này cha mẹ ruột, nàng đáy mắt xẹt qua một nụ cười lạnh lùng, ở trong mắt bọn họ, còn lại chỉ có lợi ích, nàng nữ nhi này chỉ là công cụ đem lại lợi ích cho gia tộc.

Nghĩ tới đây, Diệp An Nhiên dĩ nhiên cảm thấy đáng thương.

Nàng chỉ muốn ở thế giới này có một chỗ đứng, nhìn lại hiện tại xem ra nàng cần phải cố gắng hơn, như vậy nàng mới có thể có lãng tư bản.

Suy nghĩ về nó một chút, nàng tổng kết ra chuyện nàng cần làm hiện tại, đò là là nỗ lực làm lên thành tích tốt đồng thời muốn đùa giỡn một chút vời nữ nhân ràng buộc với nàng suốt đời.

Đường Du Anh từ phòng bếp đi ra, liếc nhìn nữ hài vẫn phờ phạc mà gục xuống bàn, lạnh nhạt nói: "Ta ngày mai ở nhà một ngày."

Diệp An Nhiên không có phản ứng lại, một hồi tiêu hóa xong câu nói của đối phương, nhất thời cao hứng ngồi thẳng lên, con ngươi sáng long lanh nhìn cô, nghi ngờ hỏi lại: "Ngươi là nói, ngươi ngày mai còn ở nhà bồi ta một ngày?"

Nhìn thấy nữ hài vẻ mặt cao hứng, Đường Du Anh đối với việc xin nghỉ thêm liền cảm thấy đáng giá, lập tức nghĩ đến chính mình dĩ nhiên vì nữ hài mà làm việc mà từ trước dến nay cô chưa tưng làm, lông mày nhất thời nhíu một hồi, cũng không lại tiếp tục cùng nữ hài nhiều lời, một mình tiến vào thư phòng.

Nhìn cửa thư phòng đóng lại, Diệp An Nhiên khóe miệng cong lên, cười hì hì nói: "Vị Thiếu tướng này tưởng không có gì thú vị vậy mà cũng rất đáng yêu."

Lập tức Diệp An Nhiên thật giống nghĩ tới điều gì, khóe miệng co giật một hồi, nhỏ giọng thầm thì nói: "Ta vậy mà cũng có khi thấy sắc quên nhiệm vụ."

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ta trở lại rồi đây! Từ khi vào 10 ta phải học suốt không có thời gian viết truyện. ToT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net